Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 119: Trở lại sơn môn


Trong sân Trác Dật cùng với thiếu nữ ở đằng sau, chính là đệ tử tới gửi thiệp mời của Thiên Thánh Cốc, thanh niên tên là Trác Dật.
 
Trác Dật nhìn đám đệ tử Huyền Thiên Tông, vẻ mặt không phục nhìn mình, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khinh thường, nói:
 
- Vị sư huynh này thật xin lỗi, ta vốn cho rằng chỉ dùng ba thành thực lực, ngươi sẽ chịu được, không ngờ vẫn là đánh gia cao ngươi, gây ra thương tổn cho ngươi, Trác Dật vạn phần xin lỗi.
 
Trong miệng nói xin lỗi, nhưng trên mặt Trác Dật lại hoàn toàn nhìn không ra một chút xấu hổ nào, hơn nữa trong giọng nói tràn ngập sự khinh thường.
 
Mấy người Đoạn Nhạc vừa nghe, nhất thời sắc mặt đỏ lên, lời nói khinh thị như vậy, khiến trong lòng đám đệ tử Huyền Thiên Tông oán giận không thôi, ngay cả Triệu Lâm Lâm tính tình bấy lâu ôn hòa cũng không khỏi đỏ mặt.
 
Đối với biểu tình phẫn nộ của những người này, Trác Dật căn bản không chú ý, cười khinh miệt rồi mở miệng nói:
 
- Còn có người muốn tỷ thí nữa không? Lần này ta sẽ chú ý thủ hạ lưu tình.
 
Nghe được lời nói vô cùng miệt thị này của Trác Dật, Đoạn Nhạc co người đứng lên, tuy rằng đấu khí của hắn so với Trịnh Tùng còn kém hơn nhiều, thế nhưng lại không chịu nổi khiêu khích của Trác Dật.
 
Trong suy nghĩ của hắn, dù có bị đánh chết, Đoạn Nhạc cũng không muốn bị miệt thị như vậy.
 
Ngay khi Đoạn Nhạc đang muốn tiến lên một đôi bàn tay hữu lực trực tiếp vỗ vai hắn.
 
Đoạn Nhạc nhìn lại, sắc mặt nhất thời sắc mặt vui mừng, còn chưa kịp nói chuyện, đã nghe người đằng sau trầm giọng nói:
 
- Người này giao cho ta.
 
- Mạnh Hùng sư huynh cố gắng lên, đánh bại tên gia hỏa không kiếp này.
 
Một thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn từ đằng sau theo sát tới cổ vũ.
 
Trác Dật nghe tiếng nhìn lại, thấy rõ là một thiếu nữ dung mạo thanh tú mười ba mười bốn tuổi, mái tóc dài được chỉnh lý tỉ mỉ, tựa như một con búp bê xinh đẹp.
 
Thấy thiếu nữ xuất hiện, nguyên bản trong mắt lộ vẻ khinh miệt, Trác Dật cũng không khỏi sợ hãi than thở.
 
Không nghĩ tới Huyền Thiên Tông nho nhỏ này lại có thiếu nữ tuyệt sắc như thế.
 
Thiếu nữ đột nhiên xuất hiện chính là một đệ tử khác được Lâm Nguyệt nhận từ năm ngoái, Lâm Phỉ Vân.
 
Lâm Phỉ Vân là cô nhi, ngay cả chính nàng cũng không biết mình tên là gì, vì vậy Lâm Nguyệt liền để nàng theo họ của mình, đồng thời đặt một cái tên vô cùng dễ nghe cho nàng.
 
Đoạn Nhạc nhìn Mạnh Hùng đằng sau mình, trên mặt không chút nào che giấu vẻ vui thích.
 
Lúc này, Hàn Phong dẫn theo đoàn người đã đi tới giữa sườn núi, nhìn sơn đạo quen thuộc, Hàn Phong đột nhiên nhớ tới hai năm trước mới nhập môn.
 
Ngay lúc đó hắn vẫn còn là một tiểu hài tử chỉ có tu vi cơ sở bát phẩm, mà trải qua hai năm ai có thể ngờ được hắn đã bước vào địa giai chi cảnh.

 
Khi hắn thấy lương đình giữa sườn núi, Hàn Phong vẫn còn nhớ rõ lúc đó mình từng hỏi sư phụ, nơi này vì sao không có một lương đình, hôm nay nơi này quả nhiên giống như trí nhớ của kiếp trước.
 
Thấy vậy, trong lòng Hàn Phong càng khẩn trương muốn đi nhanh lên núi.
 
Trong hai năm, thay đổi không chỉ có mỗi lương đình nho nhỏ này.
 
Trải qua hai năm qua chăm chỉ tu luyện, Mạnh Hùng đã là một nhân giai tam phẩm võ giả, trong chuyện này trừ đan dược do Hàn Phong lúc trước lưu lại trợ giúp, càng là do Mạnh Hùng khổ cực tu luyện mà có được.
 
Tuy rằng hiện nay tu vi đấu khí của hắn chỉ có nhân giai nhưng kết hợp với loại tâm pháp rất bá đạo Phách Viêm Chiến Thiên Quyết cũng có thể đánh bại nhân giai lục phẩm võ giả.
 
Ánh mắt của Mạnh Hùng hướng về Trác Dật trong sân, đồng thời đối phương cũng chăm chú quan sát hắn.
 
Trong mắt Trác Dật, khí thế trên người Mạnh Hùng so với Trịnh Tùng lúc trước còn kém hơn một chút, đấu khí của Trịnh Tùng chỉ có nhân giai tứ phẩm, nên hắn dùng ba tầng thực lực liền đơn giản đánh bại đối phương.
 
Nhưng vì sao đám người kia lại hưng phấn như thế, chẳng lẽ bọn họ cho rằng dựa vào tiểu tử kia có thể đánh bại mình? Trác Dật có chút buồn cười nghĩ thầm.
 
Lúc này, Mạnh Hùng đã đi tới chỗ hắn.
 
- Vị sư huynh này muốn luận bàn một phen, Mạnh Hùng ta sẽ tiếp ngươi.
 
Mạnh Hùng đầu tiên là hành lễ nghi võ giả, ngữ khí có chút băng lãnh nói.
 
Khi hắn vừa dứt lời, liền thấy sư huynh Trịnh Tùng bình thường luôn quan tâm mình bị đánh trọng thương, trong lòng đã sớm giận dữ không thôi.
 
Nếu như không phải biết hai người trước mặt là khách nhân do tông chủ cố ý phân phó chiêu đãi cho tốt, Mạnh Hùng sao có thể nói chuyện khách khí như vậy, mà đã sớm trực tiếp đánh một quyền rồi.
 
Nhìn Mạnh Hùng cố nén lửa giận trong lòng, Trác Dật khinh thường cười cười, động tác tiêu sái vỗ vỗ y phục, thản nhiên nói:
 
- Không biết tự lượng sức mình, lẽ nào Huyền Thiên Tông các ngươi không có tên đệ tử nào ra dáng một chút sao?
 
Thình thịch!
 
Mạnh Hùng vốn tính tình nóng nảy, nhất là sau hai năm tu luyện Phách Viêm Chiến Thiên Quyết, trong người càng dung nhập một chút khí thế đặc biệt bá đạo. Loại bá đạo này không giống người bình thường khi tức giận, mà một khi bị khiêu khích, sẽ hoàn toàn kích phát máu nóng toàn thân hắn, từ đó phát huy được thực lực vượt xa lúc bình thường.
 
Mà lúc này, khi hắn nghe được lời nói của Trác Dật, cũng không khống chế được lửa giận trong lòng nữa, đấu khí bá đạo sắc bén chợt từ trong cơ thể bắn ra.
 
Ngay sau đó, Mạnh Hùng hét lớn một tiếng, thân thể cao lớn tựa như đạn pháo trực tiếp lao tới Trác Dật.
 
Trác Dật vốn vẫn còn trấn định, thần nhàn, cũng bị biến hoát bất thường của Mạnh Hùng làm cho giật mình, không ngờ Mạnh Hùng đột nhiên bộc phát ra khí tức dĩ nhiên vượt xa thực lực bên ngoài, đồng thời mơ hồ còn gần đạt tới cấp bậc của hắn.
 
Lập tức, Trác Dật thu hồi lòng khinh thị, đấu khí trong cơ thể xoay chuyển, cước bộ hơi chuyển, trong sát na, tích tụ đấu khí trong lòng bàn tay.
 
Đồng thời quát khẽ một tiếng, bàn tay trực tiếp nghênh tới Mạnh Hùng.

 
Trác Dật tuy rằng kiêu ngạo, nhưng không có nghĩa hắn là kẻ ngu dốt, thực lực đối phương biểu hiện ra ngoài đã đủ để khiến cho hắn coi trọng.
 
Oanh!
 
Quyền đầu của Mạnh Hùng cùng thủ chưởng của Trác Dật va chạm phát ra khí lãng rung động, quay chung quanh hai người.
 
Thân hình cả hai đồng dạng thối lui về phía sau mấy bước.
 
Mạnh Hùng mới vừa thối lui, đấu khí lại bộc phát, Phách Viêm Tam Thức thức thứ nhất, Cuồng Phong Nộ Hống!
 
Trác Dật chỉ cảm thấy một cổ khí thế lạnh thấu xương không ngừng bức về phía mình. Lập tức cũng không dám bảo lưu thực lực nữa, đồng dạng vận chuyển đấu khí, thân hình chợt biến, hai tay phách tới Mạnh Hùng.
 
Ầm!
 
Hai người quyền giao tiếp, sinh ra từng trận âm hưởng.
 
Sau mấy chiêu, Trác Dật hơi kinh hãi, không ngờ một kẻ thoạt nhìn chỉ có thực lực nhân giai tam phẩm dĩ nhiên có thể bộc phát ra lực lượng kinh người như vậy.
 
Nhất là khí thế vô khổng bất nhập càng có chút áp chế đấu khí của hắn.
 
Lúc này, ngoài cửa lớn Huyền Thiên Tông.
 
- Hàn Phong, đây là Huyền Thiên Tông sao?
 
Trầm Ngọc ngẩng cái đầu nhỏ, nhìn kiến trúc có chút hoa lệ trước mặt, con mắt tràng ngập kinh ngạc hỏi.
 
Lúc này vẻ mặt của Hàn Phong cũng có chút kinh ngạc, hắn cũng không nhớ được từ lúc nào đại môn của Huyền Thiên Tông lại có khí thế uy vũ tới như vậy.
 
Trong ấn tượng của hắn, đại môn của Huyền Thiên Tông tuy rằng không đến mức sứt mẻ bất kham, nhưng lại là cổ xưa vô cùng, chứ không có rực rõ như hiện tại.
 
Nên đối với câu hỏi của Trầm Ngọc, trong khoảng thời gian ngắn Hàn Phong cũng không biết trả lời ra sao.
 
Uống!
 
Trong diễn võ trường của Huyền Thiên Tông, thân hình hai người Mạnh Hùng cùng Trác Dật không ngừng giao thác.
 
Bên ngoài, mấy người Đoạn Nhạc đang không ngừng hò hét cổ vũ, trong đó âm thanh lớn nhất phải kể đến tiểu nha đầu Lâm Phỉ Vân.
 
Tiểu nha đầu này đang đứng phía trước mọi người, hai tay nắm chặt trước ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng tràn đầy tức giận, trong miệng không ngừng phát ra những tiếng thanh thúy.
 
Đối diện bọn họ, một thiếu nữ dung mạo thanh nhã, khoảng mười lăm mười sáu tuổi cũng lộ vẻ ngạc nhiên quan chiến.
 
Thiếu nữ này tên là Doãn Băng Hinh, chính là trong hàng đệ tử của Thiên Thánh Cốc, thiên phú cực cao, mới có mười lăm tuổi đã có đấu khí đạt tới nhân giai cửu phẩm. Lực áp các đệ tử khác trong cốc, hoàn toàn xứng đáng trở thành người đứng đầu trong đám đệ tử.
 
Lúc này, Doãn Băng Hinh nhìn Mạnh Hùng trong sân, đích biểu tình băng lãnh cũng có chút kinh dị, trong suy nghĩ của nàng loại tông môn hạng hai như Huyền Thiên Tông có thể có được người đánh ngang tài với Trác Dật, nhất thời cũng là chuyện lạ đáng để quan sát.
 
Bên kia Trác Dật cùng Mạnh Hùng quá chiêu xong, cũng nhíu mày, tên trước mặt này giống như trâu vậy, đánh như muốn liều mạng, công kích cũng như bão tố, không cho hắn chút cơ hội để thở.
 
Hắn nhìn được mọi phương diện của Mạnh Hùng hầu như đều là kẽ hở, thế nhưng lại không tìm được cơ hội xuất thủ, làm hắn thật sự có chút uất nghẹn.
 
Hai người lại giao đấu hồi lâu, từng đạo kình khí từ xung quanh hai người tản ra, công kích song phương va chạm, thỉnh thoảng phát ra những âm hưởng trầm trọng, khiến mọi người bên ngoài nghe được đều ong tai.
 
Bất quá cũng có một người ngoại lệ, đó chính là Doãn Băng Hinh.
 
Dưới sự quan sát của nàng, liền biết được thực lực của Mạnh Hùng tối đa chỉ đạt tới nhân giai lục phẩm hoặc nhân giai thất phẩm là cùng.