Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 114: Trùng kích địa giai


Lúc này, Hoắc Lợi dẫn theo vài tên thủ hạ đi tới phía Hàn Phong. Khi đi tới trước mặt Hàn Phong, khuôn mặt già nua của Hoắc Lợi tràn ngập vẻ cảm kích cùng xấu hổ, ngữ khí chân thành nói:
 
- Thân vương điện hạ, cầu xin ngươi tha thứ cho ta lúc trước vô tri, lần này nếu không nhờ ngài cảnh cáo trước, e là hai mươi mấy chiến thuyền đều táng thân tại đây rồi. Hoắc Lợi ta khi đó sẽ trở thành tội nhân.
 
Mấy thuyền viên đằng sau Hoắc Lợi cũng đều tỏ ra xấu hổ, trong ánh mắt nhìn về phía Hàn Phong lại tràn ngập kinh ngạc.
 
Bọn họ thật sự rất khó tưởng tượng. Hàn Phong trước mắt chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi, hắn sao có thể biết lần này sẽ có phong bạo xuất hiện. Ngay cả bọn họ là những đại hành gia trong nghề cũng chưa từng hắc sắc phong bạo kinh khủng như thế.
 
Trông thấy biểu tình của mấy người Hoắc Lợi, Hàn Phong khoát khoát tay, cười nói:
 
- Thuyền trưởng không cần như vậy, vừa rồi nếu như không có ngài và thủ hạ đồng tâm hiệp lực, thì cũng không thể dễ dàng thoát khỏi hắc sắc phong bạo rồi. Năng lực của thuyền trưởng tại hạ cũng rất bội phục.
 
Khi Hàn Phong khích lệ cùng giở tay nhấc chân khiến mấy người Hoắc Lợi càng thêm xấu hổ không thôi.
 
Lúc này Tiêu Linh cùng Trầm Ngọc cũng đi tới, các nàng vừa rồi cũng cảm nhận được sự kinh khủng của phong bạo, hiện tại vẫn còn có chút sợ hãi.
 
Bất quá khi nhìn thấy Hàn Phong toàn thân ướt nhẹp, trong lòng hai nàng đều vô cùng yêu thương, và đối với năng lực đoán trước của Hàn Phong càng thêm kính phục.
 
Theo thuyền đội không ngừng tiến lên, hắc sắc phong bạo từ từ thu nhỏ lại thành một điểm đen nhỏ. Nhưng Hoắc Lợi cũng không dám để thuyền đội quay lại, lực lượng thôn phệ của phong bạo thực sự quá mức đáng sợ.
 
Nên sau một phen thương lượng, Hoắc Lợi quyết định để thuyền đội rời khỏi tuyến đường an toàn, tuy rằng sẽ làm lỡ hành trình một chút, nhưng vẫn tốt hơn đụng phải Hắc Phệ Phong Bạo, thuyền hủy người vong.
 
Ngay cả Hàn Phong cũng không biết phong bạo rốt cuộc bao giờ mới ngừng lại, cũng không ai biết phương hướng di động của nó.
 
Bởi vì phàm là tất cả sự vật từng tiếp xúc với Hắc Phệ Phong Bạo cũng đều bị hủy diệt hoàn toàn, nên tự nhiên không ai có thể biết được.
 
Lúc này đây gặp phải phong bạo kinh khủng như thế, khiến mọi người biết lần này rời bến cũng không có an toàn như trong tưởng tượng, mọi người càng hoàn toàn đả thông tinh thần.
 
Bất quá, trừ lần này gặp phong bạo, những ngày kế tiếp liền khôi phục lại bình yên, không có gặp phải nguy hiểm gì nữa.
 
Sau mấy ngày tiến lên, thuyền đội đã đi được một vòng lớn trở lại hải trình ban đầu.
 

Trong mấy ngày này, Hàn Phong cảm thụ được đấu khí trong cơ thể tràn đầy đấu khí, hắn biết mình đã tiến nhập nhân giai bình cảnh.
 
Kế tiếp nếu như muốn đấu khí đề thăng, tự nhiên là phải trùng kích địa giai.
 
Chỉ là từ nhân giai tiến nhập địa giai cũng không đơn giản như trước đó vài ngày hắn trùng kích nhân giai cửu phẩm.
 
Sau khi tiến nhập địa giai, đấu khí của hắn sẽ bước vào một cảnh giới hoàn toàn mới, so với nhân giai trước đây là một khái niệm hoàn toàn bất đồng.
 
Từ những chuyện trước kia Hàn Phong trải qua mà xem là có thể rõ ràng, trong hơn một năm này, địa giai cao thủ cùng địa giai ma thú hắn gặp phải nhiều vô số kể.
 
Nhưng cho dù chỉ là một cao thủ vừa mới tiến nhâp địa giai, Hàn Phong cũng không thể đánh bại, gặp phải những kẻ có thực lực cao hơn một chút nữa, hắn ngay cả cơ hội chạy trốn cũng khó.
 
Nhờ đó có thể thấy được, chênh lệch giữa địa giai cùng nhân giai to lớn ra sao.
 
Trải qua hai ngày chuẩn bị, Hàn Phong đem đấu khí trong thân thể điều chỉnh đến trạng thái điều kiện tốt nhất, sau đó nói với mọi người một tiếng, rồi bắt đầu bế quan trùng kích địa giai chi cảnh.
 
Biết được tin tức này, Bố Lôi Địch cùng Phí Lão cũng chỉ có thể lắc đầu cười khổ.
 
Tốc độ tu luyện của Hàn Phong thật khiến bọn họ hơi chút xấu hổ, trước đó vài ngày còn đang cảm khái hắn nhanh như vậy đã tiến nhập nhân giai cửu phẩm, không ngờ tới mới cách một tháng, hắn dĩ nhiên đã muốn trực tiếp đột phá địa giai.
 
Đây chính là địa giai a!
 
Trên đại lục địa giai võ giả không tính là nhiều, bằng không cũng sẽ không được xưng là cao thủ.
 
Trên đại lục, người trẻ tuổi đạt tới nhân giai đỉnh phong võ giả cũng không ít.
 
Thế nhưng Hàn Phong mới vừa tiến vào nhân giai cửu phẩm được một tháng, dĩ nhiện lại muốn đột phá địa giai chi cảnh.
 
Phóng nhãn cả đại lục, có thể làm được như vậy, đã ít lại càng ít.
 
Bố Lôi Địch nghĩ tới mình năm đó từ nhân giai cửu phẩm tấn chức đến địa giai nhất phẩm phải mất tròn nửa năm, lúc đó xem như đã là vô cùng nhanh chóng rồi.
 
Nhưng khi so sánh với Hàn Phong, Bố Lôi Địch cũng chỉ có thể mặc cảm.

 
Phí Lão đồng dạng là thiên giai cường giả, ý nghĩ trong lòng cũng tương tự với Bố Lôi Địch.
 
Bất quá, Phí Lão càng vì tiểu công chúa nhà mình mà cảm thấy vui vẻ.
 
Hàn Phong tuổi còn nhỏ, không chỉ có khôi phục dung mạo cho công chúa, tư chất tu luyện càng cường đại như thế. Một thiếu niên có thiên phú dị bẩm, tự nhiên là xứng đôi với công chúa Tiêu Linh của bọn họ.
 
Mọi người bên ngoài suy nghĩ ra sao, Hàn Phong cũng không biết.
 
Lúc này hắn đang ngồi khoanh chân, trước mặt hắn là một viên đan dược màu xanh sẫm. Chính là bát phẩm đan dược Thanh Liên Bảo Đan do Trầm Ngọc luyện chế từ trước.
 
Thanh Liên Bảo Đan lúc này đang được Hàn Phong dùng đấu khí nhẹ nhàng giữ ở giữa không trung.
 
Trước tiên quan sát Thanh Liên Bảo Đan vài lần, bỗng nhiên hai tay Hàn Phong duỗi ra, kẹp lấy nó trong lòng bàn tay. Ngay sau đó Hàn Phong điều động đấu khí trong cơ thể, chậm rãi tụ tập trong lòng bàn tay, đem Thanh Liên Bảo Đan triệt để dung nhập trong đó.
 
Theo đấu khí không ngừng tụ tập, Thanh Liên Bảo Đan không ngừng tản ra bích lục quang mang nhàn nhạt. Sau đó, khí tức màu xanh sẫm từ mặt trên của Thanh Liên Bảo Đan bắn ra, dọc theo bàn tay của Hàn Phong chậm rãi tiến vào trong cơ thể Hàn Phong.
 
Thấy thế, hai tay Hàn Phong lại biến ảo thủ thế, Thanh Liên Bảo Đan trong tay hắn biến hóa đủ loại hình dạng bất đồng.
 
Cả viên đan dược như bị ép ra.
 
Theo khí tức màu xanh sẫm không ngừng tiến vào trong cơ thể Hàn Phong, vốn Thanh Liên Bảo Đan lớn cỡ nửa nắm tay, đảo mắt đã chỉ còn lại cỡ ngón cái.
 
Hàn Phong thấy tới lúc, liền yên lặng vận chuyển Quyết, đấu khí trong cơ thể vốn đang bình ổn, lập tức nhanh chóng chuyển động.
 
Lúc này, vốn đấu khí màu bạc trắng còn có thêm một tia khí tức màu xanh sẫm. Hàn Phong tự nhiên biết tia khí tức đó thuộc về Thanh Liên Bảo Đan.
 
Lúc một tia năng lượng cuối cùng trên Thanh Liên Bảo Đan bị Hàn Phong hút vào trong cơ thể, hai tay hắn nhanh chóng biến hóa các loại thủ thế bất đồng, dùng ý niệm khống chế đấu khí nhanh chóng chuyển động.
 
Tâm thần của Hàn Phong trong khoảnh khắc này cũng hoàn toàn ngăn cách với ngoại giới, tập trung toàn bộ vào biến hóa của đấu khí trong cơ thể.
 
Thời gian nhanh chóng trôi qua.
 
Trên boong thuyền, Tiêu Linh giương mắt nhìn về phía gian phòng của Hàn Phong, lúc này hắn đã bế quan được hai ngày hai đêm, nàng cùng Trầm Ngọc từng vài lần đứng trước cửa phòng yên lặng quan sát, cũng không nghe được bất kỳ động tĩnh gì.
 
Trong lòng Tiêu Linh mặc dù có chút lo lắng, nhưng biết Hàn Phong đang trong thời khắc quan trọng nên không dám quấy rầy.
 
Lúc này thấy Phí Lão từ bên trong đi tới, Tiêu Linh Tiêu Linh có chút không yên lòng tiến lên hỏi, trên khuôn mặt dung nhan tuyệt mỹ tràn đầy lo lắng.
 
- Phí Lão, Hàn Phong lâu như vậy còn chưa ra, có phải có vấn đề gì hay không?
 
Phí Lão nhìn thấy tiểu công chúa nhà mình vẻ mặt vội vàng, trong lòng thầm than tiểu tử Hàn Phong kia phúc khí không cạn, có được tình yêu của nàng, hơn nữa nhìn bộ dáng của Tiêu Linh hiển nhiên là một lòng quan tâm hắn.