Ngạo Thế Huyền Linh Sư

Chương 87: Dùng kế hoàn thi bỉ thân (2)

Edit:..Lam Thiên..

Ban đêm, Ngưng Sương và Hiên Viên Trạch quyết định dạ thám hoàng cung, mất sức ‘chín trâu hai hổ’, bọn họ mới phá giải được phòng hộ trận của hoàng cung, lại dựa vào trí nhớ lúc Hiên Viên Trạch tới hoàng cung Băng Ngọc khi còn nhỏ, ở dưới bóng đêm che đậy, bọn họ lặng yên không tiếng động tới gần Thanh Mai Điện nằm ở phía tây bắc hoàng cung.

Chung quanh Thanh Mai Điện đều là hàn mai, lúc này lại cuối mùa thu, lá đã rụng, hoa không nở, nhánh cây trơ trọc ở dưới bóng đêm  che đậy càng làm tăng thêm vài phần lãnh lẽo cô độc.

“ Thanh Mai Điện này diện tích thật lớn a!" Ngưng Sương cảm khái nói, nhìn rừng mai trước mặt, sợ là trong hoàng cung, ngoại trừ Ngự Thư Phòng ra thì nơi này là nơi chiếm diện tích lớn nhất!

Ở trong màn đêm, nàng không thấy rõ vẻ mặt Hiên Viên Trạch, nàng chỉ nghe thấy hắn dùng một loại thanh âm xa xăm nói: "Thanh Mai Điện, thanh mai trúc mã! Đây là cung điện năm xưa cậu xây dựng cho phi tử cậu sủng ái nhất, cũng chính là cung điện của mẫu thân biểu ca."

"Ngọc Hà không phải là đứa nhỏ của hoàng hậu sao? Chẳng lẽ trước đây nơi này là tẩm cung của hoàng hậu?" Ngưng Sương nghi ngờ hỏi.

"Không phải, mẫu thân của biểu ca là Mai Phi, ở lúc biểu ca được hai tuổi thì Mai Phi mắc bệnh qua đời. Hoàng hậu dưới gối không có nhi tử, cậu liền đem biểu ca đưa cho hoàng hậu làm con thừa tự." Hiên Viên Trạch giải thích.

Mai Phi? hoàng hậu?

Nếu Mai Phi là nữ tử thanh mai trúc mã của Băng Hoàng thì vì sao hắn lại cưới hoàng hậu đây? Nếu Mai Phi là người được cưng chiều nhất hậu cung thì theo lý người hoàng hậu kia nên đối với nàng hận thấu xương, tại sao lại còn nuôi dưỡng Băng Ngọc Hà?

Lời nói của Hiên Viên Trạch khiến Ngưng Sương rơi vào trầm tư, nàng mơ hồ có một loại cảm giác, lần này Băng Ngọc Hà  bị người hãm hại, người phía sau màn sợ rằng không đơn giản!


"A Trạch, rừng mai này có thiết trí trận pháp cấm bay, hơn nữa còn bày thêm mê huyễn trận, ngàn vạn lần không được đi sai bước sai,  đệ đi theo bước chân của ta." Ngưng Sương đem trận pháp thôi diễn một lần trong đầu sau đó mới bước vào rừng mai.

Hiên Viên Trạch cẩn thận đi theo sau lưng Ngưng Sương, trái quẹo phải quẹo, loanh quanh một vòng, xuyên qua ngàn vạn cây mai, rốt cuộc đi tới trước một tòa cung điện hoa lệ.

Ngưng Sương thả ra thần thức dò xét một phen, lại phát hiện nơi này không có bất kỳ một ẩn vệ nào, dĩ nhiên cũng không có bất kỳ một thị vệ ngoài sáng nào. Điều này làm cho nghi ngờ trong lòng nàng càng sâu hơn, nếu nơi này giam giữ kẻ đầu sỏ mưu hại Băng Hoàng thì vì sao lại  thả lỏng như vậy? Chẳng lẽ bọn họ ỷ vào trận pháp trong rừng mai kia hay sao?

"A Trạch, đệ nói ta nghe một chút về Mai Phi và Thanh Mai Điện này đi!"

Hiên Viên Trạch tựa như suy nghĩ trong chốc lát, mới nói: "Ta chỉ biết năm đó Mai Phi là một nữ tử xinh đẹp nhất thiên hạ, nàng có thiên phú vô cùng cao, dung mạo khuynh quốc khuynh thành, có thể nói là kiệt tác hoàn mỹ nhất của trời cao! Lúc ấy hoàng tôn quý tộc cầu hôn nàng nối liền không dứt. Ai ngờ nàng lại âm thầm làm phi tử của cậu, từ đó thu liễm tài năng, an phận trở thành một thành viên trong hậu cung này."

Nghe thấy trong giọng nói của Hiên Viên Trạch không che giấu than thở, trong lòng Ngưng Sương bộc phát hiếu kỳ đối với nữ tử này. Một nữ tử thiên phú tu luyện  vô cùng cao, theo lý tu vi bản thân hẳn là không kém, nhưng vì sao nàng lại mắc bệnh qua đời khi đang còn trẻ.

"A Trạch, cẩn thận một chút, nói không chừng trong điện có cơ quan!" Ngưng Sương thấp giọng nhắc nhở.

Hiên Viên Trạch gật đầu một cái, âm thầm đem huyền lực ngưng tụ ở lòng bàn tay, cẩn thận đưa tay đẩy cánh cửa hồng mộc khắc hoa. dùng một lực nhỏ  đánh lên cửa chính, cửa theo đó mở ra.

Trong chính điện tối om, đưa tay không thấy năm ngón. Ngưng Sương thả ra một đám Tử Liên thần hỏa, trong ánh lửa mông lung có thể mơ hồ thấy được bài trí tuyệt đẹp trong cung điện, đại điện không có một bóng người nhưng lại được dọn dẹp rất sạch sẽ cũng không có cảnh tượng lùi tàn phủ đầy bụi vài chục năm.

Xuyên qua chính điện, bọn họ đi tới Trắc Điện, Trắc Điện liền kề với Thiên Điện, tổng cộng có khoảng chừng mười gian phòng. Ngưng Sương và Hiên Viên Trạch chia ra làm hai, cần thận tìm kiếm từng gian phòng nhưng lại không tìm thấy Băng Ngọc Hà đâu.

"Sở tỷ tỷ, tỷ nói có phải tin tức chúng ta dò xét được sai rồi hay không?." Hiên Viên Trạch chán nản hỏi.

Ngưng Sương suy nghĩ một lần sau đó lắc đầu một cái."Không thể nào, không phải tin tức của đệ có được từ trong cung sao?"

"Dạ! Người cho đệ tin tức là ma ma của mẫu hậu, bà ấy tuyệt đối không thể nào gạt đệ." Hiên Viên Trạch nghi ngờ cúi đầu.


Ngưng Sương đem tiền căn hậu quả của mọi chuyện cẩn thận suy nghĩ một lần, trong đầu đột nhiên sinh ra  một cái ý niệm không thể tưởng tượng nổi. Băng Ngọc  Hà vốn không bị người giam lỏng, hơn nữa có thể những người đó căn bản cũng không biết Băng Ngọc Hà đang ở đâu? Nếu không vì sao lại có cái kỳ hạn một tháng, chẳng lẽ bọn họ không hiểu cái gì gọi là đêm dài lắm mộng hay sao?

"A Trạch, chúng ta trở về trước. Đợi ngày mai chính thức bái phỏng Băng Hoàng xong lại tính." Ngưng Sương cân nhắc một lúc sau đó đề nghị. Nàng nghĩ chỉ cần bọn họ gióng trống khua chiêng tiến về phía Băng Ngọc hoàng cung, nếu Băng Ngọc Hà thật sự không bị người bắt, nhất định hắn sẽ tới cửa tìm nàng, thuận tiện cũng có thể trực diện nhìn một chút xem rốt cuộc Băng Hoàng đã xảy ra chuyện gì?

Thời điểm bọn họ rời khỏi Thanh Mai Điện,bên ngoài rừng mai, Ngưng Sương đột nhiên cảm ứng được mấy đạo khí tức vô cùng nhỏ yếu, điều này khiến cho nàng càng thêm xác thực hoài nghi trong lòng.

Ngày kế tiếp, Hiên Viên Trạch thay lễ phục thái tử phức tạp cao quý, mang theo hơn mười thị vệ hoàng gia đi vào hoàng cung Băng Ngọc. Là thái tử của Hiên Viên Đế Quốc đồng thời cũng là cháu ngoại ruột của Băng Hoàng, Hiên Viên Trạch được hoàng hậu tạm thời buông rèm chấp chính  long trọng tiếp đãi ở chính Đức Điện.

Xuyên thấu qua tầng tầng rèm che, lúc này Ngưng Sương mới nhìn thấy Hoàng Hậu, mẫu hậu trên danh nghĩa của Băng Ngọc Hà. Hoàng Hậu mặc một thân cung trang màu đỏ, tóc búi kiểu phi phượng kế thật cao, trên tóc dùng một cây trâm cài làm trang sức, lỗng lẫy cao quý!

Nàng da trắng như ngọc, ngũ quan tinh xảo, lông mày lá liễu khẽ hếch lên hai bên tóc mai, mơ hồ lộ ra vài phần sắc bén, ánh mắt sâu thẳm nhìn Hiên Viên Trạch lộ ra u ám đen tối.

Đợi sau khi hai bên làm qua lễ ra mắt, Hiên Viên Trạch liền nói muốn đi thăm Băng Hoàng, về tình về lý, Hoàng Hậu không thể nào cự tuyệt. Lúc này nàng ta tự mình dẫn bọn họ đến tẩm cung của Băng Hoàng, đứng ở cửa tẩm cung, hoàng hậu vài lần muốn nói lại thôi.

"Hoàng Hậu nương nương, ngài cũng là mợ của ta, có lời gì không thể nói thẳng!" Hiên Viên Trạch nhìn hoàng hậu, giọng nói thân cận.

Trên mặt Hoàng Hậu dần dần lộ ra vài phần bi thương nói: "Trạch Điện hạ, tình huống của bệ hạ thật sự không tốt lắm, ngươi phải chuẩn bị tâm lý!"

Hiên Viên Trạch im lặng gật đầu một cái cùng Ngưng Sương đi theo sau lưng Hoàng Hậu bước vào tẩm cung của Băng Hoàng. Vừa bước chân vào tẩm cung, Ngưng Sương liền cau mày lại, trong lòng mơ hồ sinh ra một loại cảm giác chán ghét!

Tẩm cung của Băng Hoàng trang trí cũng không hoa lệ, vừa vào cửa liền có thể nhìn thấy một cái án thư(*) thật lớn, sau án thư để một bức bình phong khí thế ngất trời. Hai bên án thư đặt hai cái ghế, cách nơi đó một khoảng cách nhỏ, một bên tường treo một bộ hàn ma ngạo tuyết đồ, mà bên kia lại treo một bộ thư pháp, chính là do danh gia đương thời Thính Trúc tiên sinh làm ra.

(*)Án thư: là chiếc bàn dài và hẹp kiểu cổ, thời xưa dùng để đặt sách vở bút nghiên hoặc để đọc sách và viết.

Ánh mắt Hoàng Hậu dừng lại ở trên mặt Ngưng Sương hồi lâu mới dời ánh mắt  nói với  Hiên Viên Trạch: "Điện hạ, ngươi xem..."

Ánh mắt Hiên Viên Trạch trong suốt ngưng mắt nhìn Hoàng Hậu mỉm cười nói: "Mợ quá lo lắng, đây là quốc thủ đan sư của Hiên Viên Đế Quốc chúng ta, nàng là người do mẫu hậu ta cố ý hướng phụ hoàng cầu tới, chính là vì muốn giúp cậu chẩn bệnh."


Nghe thấy lời nói của Hiên Viên Trạch, ý cười trên mặt Hoàng Hậu thoáng cứng lại một chút, đúng lúc rơi vào trong mắt của Ngưng Sương.

Bất quá chỉ trong chớp mắt, trên mặt Hoàng Hậu liền vẽ ra một nụ cười tán thưởng, hướng về phía Ngưng Sương nói: "Quả nhiên là thiếu niên anh tài! Đã như vậy, kính xin Sở đại sư giúp bệ hạ chẩn bệnh một chút."

Ngưng Sương mỉm cười đáp lễ lại, "Hoàng Hậu nương nương yên tâm, tại hạ tự nhiên sẽ tận lực."

Dưới sự chỉ dẫn của Hoàng Hậu, bọn họ xuyên qua bình phong  liền nhìn thấy Băng Hoàng đang nằm ở trên giường lớn. Nhìn qua, Băng Hoàng mới chỉ hơn ba mươi tuổi, mặc dù lúc này hai mắt nhắm nghiền, hơi thở suy yếu nhưng cũng không chút nào ảnh hưởng đến gương mặt tuấn tú của hắn.

Nhìn qua hắn giống như đang ngủ, trên da hiện lên vẻ sáng bóng khỏe mạnh, ngoại trừ hơi thở yếu ớt như có như không, thì không chút nào nhìn ra sinh mạng của hắn đang bị đe dọa.

Càng đến gần Băng Hoàng, chân mày Ngưng Sương càng nhíu chặt lại, cái loại cảm giác chán ghét trong lòng này càng thêm dày đặc.

Hoàng Hậu ngồi xuống bên giường, cầm tay Băng Hoàng ngước mắt nhìn Ngưng Sương nói: "Sở đại sư, làm phiền ngươi giúp bệ hạ nhìn thật kỹ một chút."

Ngưng Sương theo lời tiến lên, ngón tay giữa nhẹ nhàng điểm vào  mi tâm của Băng Hoàng, thả ra một tia huyền lực tra xét tình huống trong cơ thể Băng Hoàng. Vừa nhìn, nhất thời khiến nàng cả kinh thất sắc.

Nhìn sắc mặt Băng Hoàng như thường, nhưng lại không ai biết lục phụ ngũ tạng của hắn đã hư thối đến mức không chịu nổi, mơ hồ còn có một cổ mùi vị chán ghét từ bên trong phủ tạng của hắn tản mát ra. Sở dĩ hắn vẫn còn duy trì được một hơi thở, có lẽ là vì tâm mạch của hắn được một tia lực lượng thần kỳ bảo vệ.

Tia lực lượng thần kỳ này liên tục phóng xuất ra sinh cơ cùng với  cỗ lực lượng tà ác trong cơ thể hắn tranh đấu. Thân thể Băng Hoàng tựa như một bãi chiến trường, bị cuộc chiến tranh này phá hư đến hỏng be hỏng bét.

Ngưng Sương thu hồi huyền lực, lui về bên cạnh Hiên Viên Trạch.

Trong quá trình này, Hoàng Hậu trước sau duy trì im lặng trầm mặc, ánh mắt tĩnh như mặt nước phẳng lặng, làm cho người ta không nhìn ra nàng ta đang suy nghĩ cái gì.

"Sở đại sư, như thế nào? Bệ hạ còn có thể cứu?" Hoàng Hậu đứng dậy, khách khí hỏi.


Gương mặt thanh lệ nhỏ nhắn của Ngưng Sương bày ra một bộ biểu tình khổ sở, cau mày nói: "Hoàng Hậu nương nương, bệ hạ không phải là trúng độc."

Hoàng Hậu nghe xong lời này, ánh mắt đột nhiên run lên, trong lòng thầm nói: tiểu nha đầu này sẽ không thật sự nhìn ra manh mối nào đi! Không phải người kia đã nói thứ này thế gian tuyệt đối không có ai biết sao?

Chống lại đôi mắt lóe ra ánh sáng cơ trí của Ngưng Sương, Hoàng Hậu cố gắng thu lại nội tâm khiếp sợ, làm ra vẻ nghi ngờ nói: "Sao? đan sư Thái Y Viện lại nói là bệ hạ trúng độc!"

Ngưng Sương vốn muốn thử dò xét một chút, cũng không hi vọng vị Hoàng Hậu đa mưu túc trí này sẽ lộ ra bao nhiêu sơ hở, nhưng lại  không nghĩ tới người này có thể trấn định như vậy.

Tình huống như thế, nếu không phải do nàng ta thật sự không biết gì thì chính là tâm tư của nàng ta quá sâu. Mặc dù trên người nàng ta không có huyền lực dao động, nhưng lại có một đầu óc khiến người khác không thể khinh thường

"Hoá ra là như vậy! Trở về tại hạ sẽ suy nghĩ một phen, nhìn xem có thể vì bệ hạ tìm được phương pháp chữa trị hay không." Ngưng Sương nói xong liền hướng Hiên Viên Trạch nháy mắt nhìn, Hiên Viên Trạch lập tức ngầm hiểu trong lòng.

"Mợ, ta thấy trên cáo thị nói là Ngọc Hà biểu ca đầu độc cậu, không biết ta có thể gặp Ngọc Hà biểu ca không?" Hiên Viên Trạch nhìn Hoàng Hậu, trong ánh mắt trong suốt mang theo một chút cầu xin.

Trong lòng Hoàng Hậu cả kinh, thầm nghĩ, tiểu tử này thật sự là bới lông tìm vết, nhưng trên mặt lại lộ ra vài phần khó xử, trầm tư trong chốc lát mới mở miệng."A Trạch, ngươi cũng không phải là người ngoài, bổn cung liền nói thật cho ngươi biết! Ngọc Hà mất tích, sau khi  Cẩm quý phi chỉ chứng nói hắn độc hại bệ hạ liền không ai thấy hắn đâu nữa."

Hiên Viên Trạch cả kinh, ngược lại bội phục nhìn Ngưng Sương một cái." Vì sao bên ngoài lại đồn đãi Ngọc Hà biểu ca bị giam lỏng ở Thanh Mai Điện vậy? Phát lệnh truy nã khắp nơi không phải dễ dàng tìm thấy hắn hơn sao?"

Nghe thấy lời nói của Hiên Viên Trạch, Hoàng Hậu thở dài thật sâu, "A Trạch, ngươi cũng biết Ngọc Hà là người do một tay bổn cung nuôi lớn, là thái tử danh chính ngôn thuận của Băng Ngọc Đế Quốc. Bệ hạ lại luôn thân cận với hắn, tự mình nuôi dạy hắn từ nhỏ, vậy hắn có lý do gì để độc hại bệ hạ đây? Cho nên bổn cung mới ngăn chặn bằng mọi cách không để cho bọn họ phát lệnh truy nã."

"Nga! Vậy mợ có biết Ngọc Hà biểu ca đi đâu không?" Hiên Viên Trạch hỏi tới.

Hoàng Hậu lắc đầu một cái, "Không biết, lúc ấy bệ hạ ở rừng mai trong Thanh Mai Điện nghỉ ngơi, bên cạnh có Cẩm quý phi cùng bốn người thị nữ hầu hạ, sau đó Ngọc Hà vì bệ hạ hiến  một viên đan dược nghe nói là có thể tăng cường huyền lực, nhưng sau khi bệ hạ dùng lại bị thổ huyết rơi vào hôn mê, Cẩm quý phi thấy vậy liền kêu đan sư của Thái Y Viện và thông báo cho thị vệ của bệ hạ, ở trong mảnh hỗn loạn ấy Ngọc Hà biến mất."

"Cái gì? Ngài nói là biểu ca lại hạ độc hại cậu ngay trước Cẩm quý phi sao?" Hiên Viên Trạch kinh hô.


"Đây chính là lời chứng của Cẩm quý phi và bốn người thị nữ, cho nên Bổn cung mới tin nhất định trong đó có nội tình." Hoàng Hậu nhìn Băng Hoàng, trên mặt mang theo nhàn nhạt bi thương, làm cho người ta không dò ra những cảm xúc khác.

Hiên Viên Trạch thu lại các loại nghi ngờ xuống đáy lòng, an ủi nói: "Mợ, ngài đừng lo lắng, cậu là người cát nhân thiên tướng, nhất định sẽ tỉnh lại!" Diễn Đàn Lê Qúy Đôn, edit:..Lam Thiên..

Hoàng Hậu gật đầu một cái, "Nhận lời tốt lành của ngươi, chỉ hy vọng là như vậy!"