Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 182: Ta có con đường của ta

Ai cũng phải công nhận trí tuệ cũng như năng lực lĩnh ngộ võ học thiên hạ vô song của người này! Dù có là công pháp bỏ đi nào khi chỉ cần đến tay hắn thì đều có thể biến thành bí kíp thượng đẳng.

Người này họ Tiêu, tên là Tiêu Phong Vân. Tên và danh tự cũng là do hắn tự đặt, lấy ý trong "Tiếu Phong Vân". Trong truyền thuyết, thành tựu cao nhất của hắn là cửu phẩm đỉnh phong Vũ Quân!

Thủ vũ thương khung. Khinh tiếu phong vân. Chưởng ác thiên hạ. Càn khôn tại tâm!

*Tạm dịch: Khoấy đảo trời xanh, cười ngạo phong vân. Nắm giữ thiên hạ, càn khôn trong lòng.

Đương thời, Tiếu Phong Vân tự đánh giá mình bằng mười sáu chữ này. Trong mắt vị kỳ nhân này, sự tình thế gian cũng chỉ như thế. Dù cho vương triều có hưng suy thành bại, nhân gian có biến hóa tang thương cũng có thể khống chế, cũng có thể làm chủ!

Đồ án hình bàn tay bên trong khối Tử Tinh chính là dấu hiệu độc môn của Tiêu Phong Vân. Chỉ có cuồng nhân như thế, mới dám dùng một bàn tay để đại biểu chính mình.

Thế sự đều nắm trong lòng bàn tay.

Khối Tử Tinh này khiến cho Sở Dương nhớ lại miếng Tử Tinh ngọc tủy trước ngực mình. Chữ viết và đồ án bên trong nó giống như đúc từ một khuôn vậy.

Mạnh Siêu Nhiên đã từng nói, coi như là Vũ Hoàng cấp thấp cũng phải rất miễn cưỡng mới lưu lại chữ viết trên miếng Tử Tinh của hắn.

"Di tích đó sau khi sơn mạch sụp đổ thì mới xuất hiện, cũng có vô số người tiến đến tìm kiếm, nhưng không có bất kì thu hoạch gì cả." Mạc Thiên Cơ nói: "Còn ta đã bị hấp dẫn kể từ thời điểm nhìn thấy mảnh Tử Tinh này".

Sở Dương rốt cuộc cũng đã hiểu. Đồ vật này, cho dù là chính mình cũng sẽ bị hấp dẫn đấy thôi!

Đối với một võ giả thì nó tuyệt đối còn hấp dẫn hơn cả mỹ nữ đệ nhất thiên hạ.

"Ngay ngày hôm sau, ta cho gã thợ săn một trăm lượng hàng kim rồi cầm khối Tử Tinh này đi sâu vào trong Liên Vân sơn mạch." Mạc Thiên Cơ nói.

Một trăm lượng hoàng kim…thằng này buôn bán quá hời rồi. Chỉ cần là Tử Tinh thì giá trị của nó đã hơn xa một trăm lượng hoàng kim, chứ đừng nói là bên trong nó còn có ẩn chứa bí mật kinh thiên động địa.

"Một trăm lượng hoàng kim thật sự quá nhiều rồi đó, ta vốn định lưu lại cho hắn một trăm lượng bạch ngân thôi." Mạc Thiên Cơ thản nhiên nói:"Nhất là những thợ săn nghèo khó như vậy, cho dù là mười lượng hoàng kim cũng đủ để hắn trở thành phú ông. Nhưng nếu đưa ít như vậy trong nội tâm ta thủy chung sẽ cắn rứt, cho nên mới để lại hoàng kim."

Sở Dương cười khổ một tiếng.

Mạc Thiên Cơ thật là lợi hại, bất tri bất giác đã nhìn ra tâm sự trong lòng ngươi, sau đó khi ngươi còn chưa kịp hỏi, liền giải thích cho ngươi rõ ràng.

Nói chuyện với hắn kỳ thật giống như nghe hắn lẩm bẩm một mình.Chỉ cần hắn không muốn cho ngươi nói thì căn bản ngươi không có cơ hội mở miệng.

"Ngày thứ hai, ta mang theo Phương lão, Mạc Thành Vũ cùng tiểu muội đến di chỉ trong Liên Vân sơn mạch. Nơi đó nằm bên dưới một vách núi, sâu tới mấy trăm trượng. Hầu như là vách núi dựng đứng, ta sợ tiểu muội bị thương, hơn nữa vách núi hiểm trở như vậy, không biết có độc trùng hay mãnh thú cổ quái gì không. Vì thế, ta mới để Mạc Thành Vũ cùng tiểu muội đợi ở phía trên."

Mạc Thiên Cơ cười một cách đau khổ.

Sở Dương gật gù, nếu mình mà nhìn thấy địa hình như thế, tiểu muội chỉ có mấy tuổi thì mình cũng sẽ không mang nàng đi mạo hiểm.


"Nhưng sau khi chúng ta xuống dưới thì chỉ phát hiện ra một cái hồ chứa dầy dầu hỏa. Tìm khắp nơi mà không thu hoạch được gì, ngay vào lúc này ta nghe thấy tiếng cười nói của một người ở vách núi đối diện: " Mạc Nhị thiếu gia, ngài làm sao lại tới một chỗ tuyệt địa như vậy? Điều này thật làm cho Hắc Ma chúng ta mừng hết lớn à nha!" Sau đó đột nhiên lửa lớn nổi lên…Dầu hỏa mười trượng bốc cháy. Sở huynh, huynh có thể tưởng tưởng được lúc đó ta chật vật như thế nào không?." Mạc Thiên Cơ nở nụ cười khổ: "Khắp nơi vách đá dựng đứng, lửa lớn bốc cao cả trăm trượng!"

"Mặc dù lòng nóng như lửa đốt, biết rõ tiểu muội phía trên cũng bị mai phục rồi, nhưng ta thật là vô kế khả thi." Mạc Thiên Cơ hít sâu một hơi: "Sau đó, ta và Phương lão thay nhau dùng Tử Tinh sáo ngọc đào một cái thông đạo ăn sâu vào lòng núi. Nhưng dù có cố hết sức cũng chỉ đào được vài chục trượng. Lửa mạnh như vậy, ngay cả vách núi Liên Vân sơn mạch đều bị nung đỏ thì vài chục trượng đó có thể làm được cái gì đây?"

"May mắn là trời không tuyệt đường người. Vào thời khắc cuối cùng, chúng ta vô tình đào trúng thông đạo động phủ của Vũ Quân Tiêu Phông Vân tiền bối, lúc đó mới may mắn thoát được một mạng!" Thời điểm Mạc Thiên Cơ nói ra những lời này rất chậm rãi, đôi mắt hắn lặng lẽ quan sát khuôn mặt Sở Dương, không bỏ qua điều gì, dù là biểu lộ nhỏ nhất.

Di tích của cường giả Vũ Quân cấp tại Cửu Trọng Thiên đại lục đối với bất kì một thế lực nào cũng là hấp dẫn chí mạng!

Bất luận là kẻ nào, một khi nghe được tin tức đó đều không thể thờ ơ. Hiện tại, nếu Sở Dương lộ ra một chút tham lam mà nói, Mạc Thiên Cơ sẽ lập tức cải biến thái độ của mình với hắn ngay lập tức!

Sở Dương nói: "Ta không quan tâm tới những thứ mà ngươi đã lấy được, và cũng không muốn chúng có quan hệ gì với ta cả".

Sâu trong hai mắt Mạc Thiên Cơ lóe lên kỳ dị một cái: "Vì sao? Kỳ bảo của Vũ Quân, người trong thiên hạ ai cũng thèm muốn. Chẳng lẽ huynh một chút tò mò cũng không có?"

"Ta có công pháp của ta, có con đường của ta." Sở Dương thản nhiên nói: "Ta chỉ muốn đi con đường của ta! Đồng thời cũng không muốn nó xuất hiện lối rẽ. Coi như là di chỉ của Chí Tôn với ta cũng là một cái lối rẽ mà thôi!"

Tinh mang trong mắt Mạc Thiên Cơ đại thịnh, hắn cẩn thận soi mói Sở Dương một hồi: "Sở huynh quả nhiên rất cao minh!" Hắn suy ngẫm chốc lát rồi nói: "Sở huynh, phong cách hành xử của huynh với Mạc Thiên Cơ ta quả thật rất giống nhau."

Mạc Thiên Cơ trầm ngâm: "Có lẽ huynh cũng đã biết lực hấp dẫn của mảnh Tử Tinh này đối với ta như thế nào rồi." Hắn thở dài: "Ngay cả là di bảo Chí Tôn cũng chưa chắc làm cho Mạc Thiên Cơ ta nổi lên tham niệm, nhưng di tích này…Ta nhất định phải có!"

Sở Dương hoàn toàn hiểu được. Nguồn: https://truyenfull.vn

Cả đời Mạc Thiên Cơ, mặc dù một thân công phu tuyệt đỉnh, nhưng tự mình xuất thủ lại không nhiều. Hắn luôn luôn có thói quen dùng trí tuệ để giải quyết mọi vấn đề. Thói quen của hắn là có thể không động thủ thì sẽ không động thủ. Hắn thích sự khống chế!

Điểm này nếu so với một vài phương diện của Đệ Ngũ Khnh Nhu thì đúng là không mưu mà hợp.

Mà trùng hợp hơn chính là vị cửu phẩm Vũ Quân Tiêu Phong Vân lưu lại di tích này lại chính là loại người này. Hắn khống chế thiên hạ, trên thực tế cũng là một loại tu luyện đặc thù thuộc về trí tuệ!

Nó hấp dẫn Mạc Thiên Cơ giống như Đấu Phá Thương Khung hấp dẫn các con nghiện vậy!

"Đám võ giả Hắc Ma đã nắm lấy điểm đó." Mạc Thiên Cơ chậm rãi nói: " Kế hoạch của chúng là mai phục phía trên vách núi bám theo chúng ta. Mà chính ta vào sâu trong lòng núi đã tạo cho bọn hắn một cơ hội ngàn năm một thuở! Cộng thêm việc phía dưới vách đá có dầu hỏa thì kế hoạch này lại càng thêm hoàn mỹ..."

"Ha ha, chuyện này đúng là trùng hợp!" Tuy giọng điệu của Mạc Thiên Cơ rất bình tĩnh, nhưng Sở Dương rõ ràng có thể nghe ra, trong sự bình tĩnh của hắn ẩn chứa sự lạnh lẽo tới tận xương tủy.

"Tiểu muội ta... rốt cục không sao chứ?" Mạc Thiên Cơ chuyển chủ đề lần thứ ba hỏi.

Chuyện này tới đây coi như đã giải thích rõ ràng. Mạc Thiên Cơ tuy không biết vị Sở Diêm Vương trước mắt này tại sao lại cố chấp tìm hiểu chuyện đó. Nhưng hắn cảm giác được, nếu mình không giải thích rõ ràng thì Sở Dương tuyệt đối sẽ không nói cho mình tin tức của tiểu muội.

"Nàng trúng một kiếm của Hắc Ma Kiếm Vương…Ở chỗ này!" Sở Dương duỗi một ngón tay, chỉ chỉ ngực mình rồi ngừng tại đó.


Sắc mặt Mạc Thiên Cơ lập tức trắng bệch như tờ giấy trắng!

Hắn vô lực ngã ngồi trên mặt ghế, lẩm bẩm nói: "Tam Âm mạch bị phế đi rồi sao?" Tiểu muội không chết, điều này là khẳng định. Chỉ là nếu là bị thương bình thường, Sở Dương sẽ không chỉ vị trí cụ thể như vậy. Nơi đó của một nữ hài tử chính là Âm Hàn mạch, đối với Mạc Khinh Vũ thì vị trí này lại càng quan trọng, bởi nó là chỗ giao nhau của Tam Âm mạch.

"Đúng vậy!" Sở Dương bình tĩnh nói.

Mạc Thiên Cơ siết chặt hai nắm đấm, thả lỏng ra rồi lại nắm chặt. Trên khuôn mặt trắng nõn theo thời gian dần hiện lên màu tím đen, hắn rít lên những thanh âm trầm thấp: "Ta sẽ không...bỏ…qua…cho… ngươi!"

"Là ai?" Sở Dương chấn động hỏi.

Mạc Thiên Cơ ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại, sau nửa ngày mới bình tĩnh trả lời: "Sở huynh, chuyện này không có quan hệ với huynh! Ta muốn lập tức mang tiểu muội trở về gia tộc ở Trung Tam Thiên!"

"Sau khi quay về thì sao?" Sở Dương hỏi.

"Sau khi quay về….Ta sẽ cố hết sức bảo vệ nàng." Trong mắt Mạc Thiên Cơ lóe ra một tia thống khổ.

"Ngươi bảo toàn được sao?" Sở Dương cười lạnh một tiếng: "Mạc Thiên Cơ, ngươi chẳng qua chỉ là Nhị công tử…"

"Vậy nếu ở chỗ này, ngươi có thể làm được sao?" Mạc Thiên Cơ hừ một tiếng hỏi. Những lời vừa rồi của Sở Dương không thể nghi ngờ là chạm đến nỗi đau của Mạc Thiên Cơ, nhưng hắn vẫn bất động thanh sắc mà hỏi lại một câu, đồng dạng khiến Sở Dương cứng họng không thể nói gì.

Sở Dương im lặng.

Hai người cũng biết đối phương cố kỵ cái gì, cho nên cũng không giả ngốc tiếp tục đá qua đá về nữa.

"Ta rất thích nàng!" Sở Dương hít một hơi thật sâu, nói: "Ta không hi vọng sau khi nàng trở về gia tộc sẽ phải chịu đau khổ!"

"Từ "thích" mà ngươi nói là như thế nào?" Hai mắt Mạc Thiên Cơ lúc này bắn ra những tia sáng sắc bén dọa người, giống như là hai thanh lợi kiếm đâm thẳng vào đáy lòng Sở Dương.

"Nếu ta nói là tình yêu nam nữ, ngươi có tin hay không? " Sở Dương mỉm cười hỏi.

"Ha ha…!!!" Mạc Thiên Cơ ngược lại cười ha hả, lắc lắc đầu nói: "Sở huynh, những lời này của huynh thật khiến người ta buồn cười lắm đó!" Mạc Thiên Cơ cảm giác rất lâu rồi mình không có bị người chọc cười, lúc này hắn thật không nhịn được.

Bởi vì kẻ nói những lời này chính là Sở Diêm Vương đấy!

"Thật sự buồn cười như vậy sao?" Sở Dương buồn bực lẩm bẩm.

"Được rồi! Được rồi!!! Ta không thảo luận với ngươi vấn đề này nữa." Mạc Thiên Cơ cố gắng nhịn cười, nhưng vẫn cảm thấy có chút không khống chế nổi. Một lúc lâu sau, hắn mới trịnh trọng hỏi: "Tiểu Vũ bây giờ đang ở đâu? Huynh hãy đưa ta đi gặp nàng đi."

"Còn có một chuyện tốt, ta muốn nói cho ngươi." Sở Dương nói.

"Chuyện gì?"

" Tam Âm mạch của Tiểu Vũ, ta nắm chắc có thể chữa khỏi cho nàng." Sở Dương ngập ngừng nói tiếp: "Nhưng không phải bây giờ... Tức là tạm thời không thể. Ta cần có thời gian, có lẽ là một đến hai năm nữa."

"Sở huynh là dược sư sao?" Mạc Thiên Cơ khẽ giật mình hỏi.

"Khục khục! Không phải."

"Ha ha. Tâm ý của Sở huynh, trong nội tâm Mạc mỗ rất là cảm kích. Khi về đến gia tộc, tất nhiên sẽ đem nguyên lời Sở huynh nói chuyển cáo cho gia phụ." Mạc Thiên Cơ khe khẽ thở dài.

Ngụ ý rằng hắn đối với lời nói của Sở Dương cũng không tin tưởng lắm.

Mà Sở Dương lo lắng nhất chính là điểm này. Hắn không thể nào xuất ra bằng chứng xác thực, hơn nữa thực lực của hắn bây giờ cũng không đủ để làm cho Mạc Thị gia tộc coi trọng.