Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 175: Ba vị Vương Tọa cùng chiến bại

Về việc đối thủ đột ngột phân thần, Hồn Câu Vương Tọa một mực cho rằng là do Hắc Ma Đao Vương đã hiện thân ở phía sau lưng mình.

"Ngu ngốc!" Khổng Thương Tâm cười lạnh, đột nhiên cả người uốn lượn theo thanh đao trong tay, tạo thành một vòng cung cực lớn. Đại đao xoắn lại tránh thoát khỏi va chạm với móc câu, đồng thời lập lòe chém thẳng tới cổ Hồn Câu Vương Tọa.

Một chiêu này đủ chuẩn, đủ độc, vô hình mà chuẩn xác, vô ảnh mà sắc bén. Từ một sơ hở chí mạng biến thành một chiêu tuyệt sát.

Nguyên lai Khổng Thương Tâm đã tỉ mỉ chuẩn bị cái bẫy này.

Hồn Câu Vương Tọa kinh hãi, dùng hết sức bình sinh ngã người ra sau, eo vặn xoắn lại đến mức xương cốt phải phát ra tiếng răng rắc, nhưng nhờ vậy mà hắn mới có thể tránh thoát được ra ngoài.

Một vùng hoa máu bắn tung tóe khắp nơi, Hồn Câu Vương tọa tuy tránh thoát một đao chí mạng nhưng phần vai đã bị chém nát, lòi cả đoạn xương quai xanh trắng toát ra ngoài. Tuy cứu lại được cái mạng nhưng hắn phải trả giá quá đắt.

Hai vị vương tọa chiến đấu như điện quang hỏa thạch. Trận chiến nhanh đến nỗi đến tận bây giờ, thủ vệ của Bổ Thiên Các mới kịp có phản ứng.

"Đánh nhau rồi, đánh nhau to rồi. Ngự Tọa đang đánh nhau với thích khách bên ngoài cửa."

Tiếng gào thét thê lương vang vọng, cả Bổ Thiên Các lập tức như sôi trào. Tất cả mọi người liền vội vàng rút lấy binh khí lao ra cổng.

Hai cánh quân doanh cũng vang lên những tiếng cảnh báo khẩn cấp. Từng tốp chiến sĩ từ bốn phương tám hướng cấp tốc lao ra như nước lũ cuồn cuộn.

Khổng Thương Tâm sắc mặt vẫn lạnh lùng như cũ, thế công không hề chậm lại, ánh đao lập lòe thậm chí còn mang theo sự hung hãn hơn trước.

Đám người Bổ Thiên các đã chạy đến, nhưng họ chỉ là người thường chứ không phải là vương tọa. Tuy cả đám chạy nhanh, nhưng thời gian đó là quá đủ với một Vương tọa.

Chỉ cần hai nhịp hô hấp.

Chỉ cần trong hai nhịp thở, Khổng Thương Tâm liền có thể giết chết Sở Diêm Vương rồi ung dung rời đi.

Chỉ cần không bị bao vây trùng điệp thì khả năng chạy thoát của hắn là rất lớn.

Khổng Thương Tâm quyết định dứt khoát, ánh đao đang lập lòe bỗng biến ảo thành hai, từ hai phương vị bất đồng mà hung hãn chém tới.

Phân Hồn Ly Phách, đoạt mệnh song đao!

Đây chính tuyệt kỹ mà Đổng Thương Tâm luôn luôn ẩn giấu. Một khi đã ra chiêu cũng đồng nghĩa với sinh tử thắng bại.

Hồn Câu Vương Tọa giận dữ hét lên, móc câu huyễn hóa sang màu vàng, bao bọc xung quanh lại là khí đen. Sinh tử một đường, chỉ có thể dựa vào bản thân.

Tuy rằng bốn phương tám hướng đang có vô số tiếp viện xông tới, nhưng hắn hiểu rằng dù là thiên binh vạn mã thì chỉ có thể trả thù cho mình mà thôi.

Keng… Keng… Keng…

Trong chớp mắt, hai loại binh khí va vào nhau không dưới trăm lần. Bất ngờ Hồn Câu vương Tọa thét thảm, hắn lộn vòng lui ra sau, toàn thân máu chảy đầm đìa, phối hợp với mặt nạ dữ tợn trên mặt quả là tuyệt xứng.

Khổng Thương Tâm cũng phóng mình lui ra, trên thân hình cũng có bảy tám vòi máu phun trào nhưng dường như hắn không quan tâm đến vết thương, sau khi chạm đất vẫn hùng hổ lao thẳng đến, quyết tâm hạ sát đối thủ.


"Vù… vù…"

Bầu trời đột nhiên tối đen lại…

Đám cung tiễn thủ của Bổ Thiên Các mặc dù vẫn đang trên đà phóng tới nhưng vẫn có thể chỉnh tề cùng lúc bắn ra một loạt tên! Mục tiêu chỉ có một: Khổng Thương Tâm đang lơ lửng trên không trung.

Xen lẫn trong cơn mưa tên còn có đủ loại ám khí của các cao thủ khác của Bổ Thiên Các. Trong nhất thời, bầu trời như bị che phủ bởi một tấm lưới đan xen bằng ám khí và cung tên. Nguồn truyện: Truyện FULL

Khổng Thương Tâm khẽ chuyển thân hình trên không, đồng thời múa tít thanh đao bảo hộ quanh thân, trong nháy mắt đã thoát khỏi vùng mưa tên, lao mình về phía gốc đại thụ lúc trước ẩn mình. Chỉ cần mượn lực được từ thân cây đó là hắn có thể lập tức cao chạy xa bay.

Chỉ một chút nữa thôi…

Đột nhiên, từ trên ngọn cây xuất hiện một ánh đao nhanh như thiểm điện, kèm theo là âm thanh lạnh lùng: "Xuống dưới cho ta!"

Hắc Ma Nhu Vân Đao Vương đã xuất hiện ngay thời khắc mấu chốt này.

Thật ra điều này không phải là ngẫu nhiên. Sở Dương lúc trước đã từng "vô tình" dặn dò: "Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất… đề phòng thích khách có thể thoát đi từ nơi này, tiền bối người hãy mai phục ở đấy…"

Vì thế, Hắc Ma Nhu Vân đao vương đã chọn nơi này để mai phục.

Quả nhiên sự tình đúng như vậy.

Khổng Thương Tâm liều mạng nhận thương tích mà đánh trọng thương Hồn Câu Vương Tọa. Giờ thấy sự tình vượt tầm khống chế nên chỉ có thể bỏ chạy.

Nhưng thật không ngờ, tại chính nơi mình mai phục cả ngày giờ lại có một vị Vương tọa mai phục mình!

Hắn sau khi dốc sức chiến đấu, thân thể đã bị thương vài chỗ, lại còn phải cửu tử nhất sinh xông qua cơn mưa ám khí và tiễn vũ. Chật vật lắm mới chạy đến nơi này, trong nội tâm tưởng rằng đã thoát nên thoáng buông lỏng bản thân. Không ngờ trước mặt hắn bây giờ lại là một Vương Tọa.

Giờ khắc này, Khổng Thương Tâm mới thật sự cảm nhận được thế nào là thương tâm.

"Lại là một tên Vương Tọa! Cũng là Đao vương!"

Thần quang trong mắt Khổng Thương Tâm ánh ra mãnh liệt. Giờ khắc này, tất cả tiềm lực trong cơ thể đều được hắn vận chuyển đến cực hạn, thân hình thoáng uốn éo, đao trong tay nhanh như chớp bổ ra.

"Xoảng…"

Hai đao chạm vào nhau tạo thành một tiếng vang lớn. Hai vị Đao vương liều mạng chém vào nhau mãnh liệt!

"Ngươi…"

Nhu Vân Đao Vương hét lên đầy giận dữ. Một đao vừa rồi nhìn thì hung mãnh nhưng lúc chạm vào nhau lại hoàn toàn trống rỗng vô lực.

Hắc Ma Nhu Vân Đao Vương chẳng qua chỉ là lục phẩm vương tọa, trong khi đó đối phương là bát phẩm, không chỉ có võ đạo vượt xa hắn, mà ngay cả kinh nghiệm chiến đấu cũng phong phú hơn nhiều. Đao chiêu nhìn như rắn chắc nhưng thực tế chỉ là để mượn lực chuyển hướng mà thôi.

Hai người va vào nhau rồi cùng rơi xuống. Dù là đang rơi tự do, nhưng ánh đao vẫn không hề ngừng lại, âm thanh kim loại chạm vào nhau vẫn vang lên không dứt.


Đang đà rơi, đột nhiên Khổng Thương Tâm chợt quỷ dị dừng lại một chút trên không trung, khiến thân hình hắn trở nên nhô cao hơn Nhu Vân Đao Vương một ít.

Thì ra lực lượng hắn mượn lúc đầu bây giờ mới phát huy tác dụng. Khổng Thương Tâm bạo lực tung cước đạp lên mông Nhu Vân Đao Vương, mượn lực phi thân trở lại ngọn cây. Hắn thoáng dừng lại, phun liên tục mấy ngụm máu rồi mới quay lưng bỏ đi, chớp mắt đã trở thành một bóng đen nho nhỏ ở phía xa… rồi biến mất.

Nhu Vân Đao Vương ăn một cước toàn lực vào mông, thân thể hoàn toàn mất thăng bằng, rơi tự do như tảng đá đập thẳng xuống mặt đất khiến bụi bay mịt mù. Cả người hắn ngập chìm trong đất, đến cả cái miệng cũng há to hết cỡ vì đầy đất bên trong.

Một lúc sau hắn mới lồm cồm bò dậy, đập đập ngực, phun một đống bùn đất lẫn cả máu ra ngoài!

Phía xa, Hồn Câu Vương Tọa toàn thân huyết nhục đầm đìa nằm vật vã trong vũng máu. Trận chiến của ba vương tọa ngày hôm nay vậy mà đều chiến bại cả ba.

"Ngự Tọa, người có sao không?" Thành Tử Ngang vội vã chạy tới, đỡ lấy Hồn Câu Vương Tọa, sau đó sốt ruột quay đầu rống lên: "Đại phu đâu! Nhanh đi tìm đại phu…"

Trận chiến ngày hôm nay đã khiến cho trên dưới Bổ Thiên Các đều rung động thần hồn.

Ở trong Bổ Thiên Các, Sở Ngự Tọa vốn có tiếng là thần long thấy đuôi không thấy đầu, cả ngày chỉ nghe tiếng thét chứ chả bao giờ thấy mặt. Ai cũng không ngờ vị ngự tọa chỉ tay năm ngón cả ngày lại là Vương Tọa cao thủ. Lúc tên thích khách kia ra tay, ảo ảnh lập lòe, kim quang tỏa sắc, cái vương miện giữa không trung kia… ai cũng không thể quên được… Đó chính là dấu hiệu của một cao cấp Vương Tọa.

Ấy vậy mà Ngự Tọa đại nhân lại có thể liều mạng với hắn lâu như vậy, tuy rằng lưỡng bại câu thương, tuy rằng Ngự Tọa bị thương nặng, nhưng phần chiến lực đó không ai hiện diện ở nơi này có thể so sánh được.

Hồn Câu Vương Tọa muốn giải thích, nhưng mỗi khi mở miệng lại trào máu ra, đành bất đắc dĩ phải im lặng.

Thân thể hắn bị chém hơn mười đao, nhưng mỗi vết đao của Hắc Ma Đao Vương không chỉ tạo thành thương tích ngoài da mà còn mang theo đao khí hoành hành trong cơ thể, khiến cho lục phủ ngũ tạng của hắn giờ mang thương tích trầm trọng, tính mạng gần như là chỉ mành treo chuông.

Hắc Ma Nhu Vân Đao Vương vừa bò dậy, đã hung hăng mắng: "Tên khốn khiếp, lần tới gặp lại, lão tử phải lột da uống máu hắn…"

Hắn vừa rống lên vừa xoa xoa đôi bàn tọa mà lòng nghĩ lại vẫn còn run rẩy. Nếu lúc đó tên kia không nhè vào mông mà đạp vào nơi khác thì sợ rằng hắn đã đi theo ông bà ông vãi từ sớm. Thật là cách cái chết trong gang tấc…

Bọn hắn là hai vị vương cấp cao thủ giáp công, một cường công một đánh lén mà đối phương vẫn có thể bỏ chạy, thật là quá mất mặt mà…

Sở Dương đứng gần đó quan sát trận chiến nên mặt mũi cũng nhem nhuốc đôi chút, nhưng trận chiến này hắn lại chính là người có thu hoạch lớn nhất.

Bởi vì ngay lúc hai vị vương tọa đại chiến, kiếm hồn bên trong thức hải hắn đột nhiên thức tỉnh, hơn nữa còn bình luận loạn xạ trong đầu Sở Dương.

"Vậy mà cũng gọi là Vương Tọa sao? Mẹ kiếp, yếu vật vã…"

"Quá yếu, tên dùng đao chết tiệt kia là cái thứ chó má gì vậy? Thân đao không thể uống lượn chẳng nhẽ đao khí cũng thẳng tắp theo? Cứ thẳng băng như vậy còn còn đánh đấm cái quái gì nữa?"

"Ặc… Đúng là ngu ngốc mà… Dùng hai móc câu làm cái quái gì thế, làm sao có khí thế mà đánh? Đánh nhau với mấy đứa yếu hơn thì còn có hiệu quả kỳ chiêu, mà đánh nhau với kẻ yếu hơn còn cần dùng kỳ chiêu sao? Quả thực là bại não hoàn toàn! Chả nhẽ hắn không biết đồng cấp đánh nhau, vướng víu một chút là thua một chút sao? Còn cùng người mạnh hơn tranh đua à? Người ta một chưởng đánh cho nát bét chứ ở đó mà đòi kỳ với chả binh…"

"Cả một lũ bại não, chả biết phải giải thích sao…"

"Tên khốn nạn này làm cái quái gì thế? Thiên thời, địa lợi, nhân hòa đều có, lại còn ở độ cao thấp hơn đối phương… Thế mà để đối phương đạp một cước vào mông nhằm mượn lực… Ngu… Ngu hết chỗ nói… Hắn chỉ cần dùng Thiên Cân Trụy trầm mình xuống là đối phương buộc phải xuống theo… Phía dưới cả đống người chờ sẵn đó, thằng kia có chạy đằng trời… Đã thế còn ráng ra vẻ khua lên vài đao cho đối phương mượn thêm lực… Đúng là đồ ngu! Ngu đến mức ông đây cóc thể nào giải thích được…"

Cứ như vậy, tên Kiếm Hồn này liền tù tì mắng xa xả với cái giọng khinh bỉ chưa đâu từng có. Từng chiêu, mỗi thức của hai vị Vương tọa đều bị hắn chỉ ra sơ hở, phải làm thế này, phải như thế kia mới bù đắp khiếm khuyết…

Sở Dương hắn cũng không có rảnh rỗi mà tranh thủ dùng sở học của bản thân đối chiếu với từng lời của kiếm hồn. Trong lúc nhất thời hắn liền lâm vào ngây dại, từng lời của kiếm hồn không hề nói sai một điểm nào dù nhỏ!

Sở Dương đột nhiên phát hiện những lời Kiếm Hồn nói đều trúng ngay trọng tâm, hơn nữa đưa ra phương án giải quyết luôn là đơn giản nhất.

Nói cách khác, sơ hở trong mỗi chiêu thức mà Kiếm Hồn chỉ ra cũng chính là sơ hở trong lối suy nghĩ của từng võ giả.

Kiếm Hồn dùng cách chê bai kiểu các ngươi chỉ là con giun cái dế, tài cán loe ngoe mà chỉ ra chỗ thiếu hụt của ba vị Vương tọa. Lúc đầu còn hào hứng chửi rủa, sau dần trở nên cụt hứng mà im lặng dần. Dường như Kiếm Hồn đang hồi tưởng lại cái thời hắn còn đứng trên đỉnh phong của sự tịch mịch.

Hắn thở dài: "Đã qua bao nhiêu năm rồi? Sao cả đám võ giả ngày nay đều trở nên yếu nhược đến như vậy? Ngay cả xem cũng chả có hứng mà xem nữa… Nhân tài nơi Hạ Tam Thiên này chẳng có tên nào đáng để vào mắt mà…"

Nhưng Kiếm Hồn lại không hề biết rằng, từng lời lải nhải của hắn lại mang đến cho Sở Dương một sự cảm nhận hoàn toàn mới…

---o0o---