Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 727: Vị trí thứ hai trên thiên bảng


Lực tín ngưỡng ngưng tự thành cự kiếm ở phía sau Lăng Tiêu, trên thanh kiếm tỏa ra những luồng hào quang mãnh liệt, hầu như chỉ trong nháy mắt đã làm cho kiếm khí được lực tín ngưỡng của Đông Hải Quái Khách ngưng tụ thành phải tan vỡ. Lăng Tiêu lại đột nhiên cảm giác được lực tín ngưỡng của mình lại tăng thêm vài phần, trong lòng thầm hiểu, đây chính là kết quả hấp thu lực tín ngưỡng của Đông Hải Quái Khách.

Cảnh tượng này làm tất cả mọi người phải kinh ngạc đến ngây người, toàn bộ Tinh Linh trên đảo đứng rất xa chỗ này căn bản không biết được nơi đó đã xảy ra chuyện gì. Nhưng luồng hào quang bạch sắc giống như thanh kiếm khổng lồ kia đang tỏa ra những luồng uy áp khủng khiếp và cắm thẳng lên chín tầng trời, cũng không phải tạo ra cho tất cả mọi người những uy áp giống như núi cao đang đè lên đỉnh đầu mà làm cho người ta cảm giác được một loại khuất phục không điều kiện đến từ sâu trong tâm hồn. Đọc Truyện Online

Người chống lại thần, chính là kết quả thế này.

Karina sửng sốt nhìn lăng tiêu đang tập trung tinh thần đứng trên không trung, trong lòng nàng lúc này đang dâng lên những con sóng khổng lồ. Nàng không ngờ nhân loại mà mình yêu thương này lại có loại thực lực mạnh mẽ như vậy, đã hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi của võ giả trong Thánh Vực.

- Chẳng lẽ hắn đã trở thành thần rồi sao?

Vẻ mặt Tư Đồ Quang Huy đột nhiên biến đổi, lão biết rõ trên người Lăng Tiêu đang bùng ra cái gì. Lúc này trong lòng lão đang vô cùng hoảng sợ, lão cảm thấy vô cùng hối hận khi chính mình chọn cách độ kiếp trên Tinh Linh đảo.

Những cường giả ở cảnh giới này, hơn nữa lại còn ở dưới tình huống phải đối mặt với Thiên Kiếp, hậu quả của sự thất thần sẽ không thể tưởng tượng nổi.

- Xoẹt, xoẹt!

Hai tia chớp bạch sắc lập tức bổ thẳng vào người Tư Đồ Quang Huy, trên cơ thể lão lập tức bùng ra những luồng hào quang mãnh liệt. Lão khẽ kêu lên hai tiếng, khóe miệng trào ra một sợi máu tươi, trong khoảnh khắc này những mê loạn vừa xuất hiện trong ánh mắt lập tức tan biến rồi trở nên thanh tĩnh. Tư Đồ Quang Huy đã không dám phâm tâm suy nghĩ những chuyện khác, bây giờ lão phải chuyên tâm đối phó với Thiên Kiếp đang ngày càng trở nên dữ dội. Nhưng lực tín ngưỡng vô cùng nồng đậm trên người Lăng Tiêu làm cho người khác phải căm tức kia, đã mãi mãi khắc sâu vào trong ấn tượng của Tư Đồ Quang Huy.

Đông Hải Quái Khách dùng tay chỉ vào Lăng Tiêu rồi hoảng sợ nói:

- Ngươi, sao ngươi lại có nhiều lực tín ngưỡng như vậy?

Đông Hải Quái Khách bắt buộc phải cảm thấy kinh hoàng, lão ở trong Thánh Vực mấy vạn năm cuối cùng mới thống nhất được tất cả dị tộc ngoài biển, ngay cả việc thu phục Ma giới cũng mất hơn hai vạn năm. Hơn nữa hắn lại là vị thần bảo vệ của Thú tộc chuyển thế, hiện nay lại lấy được tín ngưỡng của Tinh Linh tộc, nhưng cho đến ngày hôm nay mới có được lực tín ngưỡng với quy mô như vậy mà thôi. Nếu một khi lực tín ngưỡng trở thành Thần lực thì sẽ có lực sát thương khổng lồ.

Tuy Đông Hải Quái Khách chưa vượt qua Thiên Kiếp nhưng trên thực tế thì thực lực của lão cũng không kém gì một Kiếp Hậu Thần, vì bản thân lão có được rất nhiều lực tín ngưỡng.

Nhưng không ngờ một tiểu tử nhân loại chỉ có mấy trăm năm tuổi mà lại có nhiều lực tín ngưỡng đến mức như vậy, sao Đông Hải Quái Khách không kinh hoàng chứ? Sao lại không làm lão cảm thấy sợ hãi được?

Lăng Tiêu híp mắt lại, ánh mắt lại lóe lên, trong lòng hắn thầm nghĩ:

- Tuy thực lực của con người trong nhân giới yếu đuối đến mức người khác không thèm nhìn, nhưng lực tín ngưỡng của tất cả nhân loại lại rất kinh khủng. Tiếc là ta còn chưa hoàn toàn sử dụng được lực tín ngưỡng này, nếu không hôm nay đã nhân cơ hội này mà chém chết Đông Hải Quái Khách.

Lăng Tiêu thầm nghĩ rồi cười lạnh nói:

- Thế nào? Sợ sao? Đông Hải Quái Khách, ta mặc kệ ngươi là ai? Nhưng ngươi tốt nhất nên nhớ kỹ lời của ta, ngươi không nên cố gắng làm thương tổn đến bất kỳ người nào bên cạnh ta! Nếu không ta sẽ để ngươi nhận lấy một hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Nếu Lăng Tiêu nói ra lời này trước khi chưa có lực tín ngưỡng ở phía sau thì chắc chắn Đông Hải Quái Khách chỉ khịt mũi khinh thường mà thôi, lão hoàn toàn không đặt nó trong lòng.


Một con sư tử hùng mạnh phải quan tâm đến móng vuốt của con mèo nhỏ sao?

Nhưng lúc này những lời nói được phát ra trong miệng Lăng Tiêu lại có uy lực hơn trước đó rất nhiều lần. Dù Đông Hải Quái Khách không nghĩ ra vì sao Lăng Tiêu có nhiều lực tín ngưỡng như vậy, nhưng cũng không dám coi Lăng Tiêu là kẻ địch chính diện. Vì năm xưa cho dù là đại thần Thanh Hà, Tối Cao Thần trong Thần giới cũng chưa từng có lực tín ngưỡng nhiều như vậy.

Nếu không năm xưa chỉ cần dựa vào thực lực hùng mạnh của Thanh Hà, dù có bao nhiêu người, dù có thêm phân thân vô cùng dũng mãnh của siêu cấp cường giả La Ma giới kia, dù tất cả các vị thần trên Thần giới đều là kẻ địch…Thì chắc chắn cũng không phải là đối thủ của Thanh Hà.

Lực tín ngưỡng rất bí ẩn và thần kỳ, cũng chính là nguyên nhân gây ra Thần chiến.

Kẻ nào dám khinh thường uy lực của nó?

Đông Hải Quái Khách thậm chí cũng không dám mở miệng nói thêm bấy cứ điều gì, đối mặt với người thanh niên có khí thế vô cùng hùng mạnh này, lão rất khôn khéo duy trì sự trầm mặc. Lão nhìn về phía Lăng Tiêu rồi chuyển ánh mắt lưu luyến nhìn thoáng qua Karina bên dưới. Nếu lão có thể đoạt được nguyên âm của con bé kia rồi sau đó lại vượt qua Thiên Kiếp, lúc đó chính lão sẽ đạt đến một thực lực đỉnh phong chân chính. Khi đó dù tiểu tử Lăng Tiêu này có bao nhiêu lực tín ngưỡng làm lòng người phải chết lặng, thì Đông Hải Quái Khách cũng không sợ hãi.

Nhưng... ....

Tránh voi chẳng xấu mặt nào!

Đông Hải Quái Khách thầm nghĩ, nếu lão biết lực tín ngưỡng trên người tên Lăng Tiêu này chỉ là một bình hoa cực lớn, chỉ có thể lấy ra đề hù dọa người khác nhưng căn bản lại không thể sử dụng được, thì sợ rằng sẽ hối hận tím tái ruột gan.

Một luồng bạch quang lóe lên, Đông Hải Quái Khách lập tức biến mất. Lúc này Lăng Tiêu ngẩng đầu nhìn Tư Đồ Quang Huy đang độ kiếp, ánh mắt của lão già này cũng đang nhìn về phía hắn.

Nếu Lăng Tiêu không bùng ra lực tín ngưỡng thì sợ rằng Tư Đồ Quang Huy vẫn còn cảm thấy ung dung tự đắc. Vì trong lòng Tư Đồ Quang Huy cho rằng mình ăn đứt tên thanh niên này.

Nhưng bây giờ dù Tư Đồ Quang Huy có kiêu căng thế nào thì cũng không dám nói mình có thể dễ dàng chiến thắng Lăng Tiêu. Cho nên, sự tức giận bùng lên trong lòng Tư Đồ Quang Huy, lúc này lão lại nổi lên ác tâm, thầm nghĩ:

- Sao mình không lợi dụng Thiên Kiếp lần này để trừ khử tên thanh niên kia nhỉ?

Đúng lúc này ở tận cùng phía chân trời vô tận, đột nhiên truyền đến một tiếng gió rít rất lớn. Âm thanh này giống như vang lên từ tận cùng thế giới, xa đến mức tận cùng.

Nhưng chỉ trong khoảnh khắc tiếng gió rít kia lại vang lên bên tai, đồng thời lại vang lên vài tiếng cười lớn:

- Ha ha ha ha! Rầm rộ thế này sao lại có thể thiếu Vương Tá ta tham gia chứ?

Khi âm thanh này vang lên, một bóng người giống như đi ra từ trong hư không rồi xuất hiện ở nơi đây. Người này thoạt nhìn cực kỳ trẻ tuổi, bộ dạng có lẽ chưa tới ba mươi, dáng người cao to, diện mạo anh tuấn, tóc dài phủ quá vai nhưng lại không làm mất đi một phần khí tức đàn ông trên người. Tên này có hai hàng lông mày kiếm, cặp mắt hổ lóe lên tinh quang. Hắn ngẩng đầu lên rồi thản nhiên nhìn kiếp vân đang cuồn cuộn trên bầu trời, sau đó nói:

- Thật náo nhiệt, không ngờ ta vừa mới vượt qua Thiên Kiếp thì Tư Đồ lão huynh ngươi cũng muốn độ kiếp, tốc độ này...Rất nhanh đấy!

Nhìn thấy người vừa mới xuất hiện, Lăng Tiêu khẽ cau mày, trong lòng lại lóe lên một tin tức:


- Vương Tá? Xếp hạng hai trên Thiên Bảng sao? Người Bắc Châu xếp hạng nhất trên Thiên Bảng chính là Vương Lâm anh ruột của hắn!

Đồng thời Lăng Tiêu cũng thấy vẻ mặt của Tư Đồ Quang Huy trở nên rất khó coi khi Vương Tá xuất hiện.

Vương Tá thấy bộ dạng của Tư Đồ Quang Huy thì khẽ cười nói:

- Chẳng lẽ Tư Đồ lão huynh không chào đón tại hạ đến đây sao? Chúng ta đã nhiều năm rồi chưa gặp mặt, ta nghĩ có lẽ đã vài vạn năm rồi ấy nhỉ?

Tư Đồ Quang Huy vung tay lên, một luồng kiếm khí đánh thẳng lên tia chớp Thiên Kiếp, bầu trời nổ ầm lên một tiếng. Âm thanh của lão già này không bị tiếng nổ kia ảnh hưởng, lão khẽ nói trong tiếng sấm động:

- Đâu dám! Chẳng lẽ Vương huynh muốn đến đây quan sát lão phu đột kiếp sao?

- Ha ha, độ kiếp có gì đáng xem chứ?

Vương Tá tùy tiện khoát tay, hắn cũng không thèm nhìn vẻ mặt khó coi của Tư Đồ Quang Huy mà quay đầu lại nói:

- Ta vì lực tín ngưỡng nồng đậm kia mà tới, không ngờ năm xưa chư thần chúng ta liều mạng đánh một trận, lớp lớp ngã xuống, lớp lớp phong ấn, cuối cùng lại thành toàn cho tên tiểu tử nhân giới kia. Con bà nó, lực tín ngưỡng lại kinh người như vậy, đây không phải là lực tín ngưỡng năm xưa tất cả mọi người đều nhìn xuống nhân giới thèm nhỏ dãi sao? Ta cũng không nghĩ ra cái địa phương linh khí loãng như nhân giới, sinh mệnh người phàm nhân chỉ có trăm năm lại sinh ra lực tín ngưỡng hùng mạnh như vậy sao?

Tư Đồ Quang Huy lại tránh qua một luồng Thiên Kiếp, trong lòng cũng thầm cảm thấy yên tâm. Từ trong lời nói của Vương Tá có thể thấy hắn đến đây không phải vì muốn phá mình độ kiếp. Lúc này lão lại nhìn về phía Lăng Tiêu đang đứng, trong lòng lão khẽ động. Vương Tá và Vương Lâm là huynh đệ, từ trước đến nay cũng không được đường hoàng cho lắm, bọn chúng cũng không làm chuyện chẳng có mục đích, hay là... ....

- Vương Tá huynh đệ, ý của ngươi là?

Trái tim của Tư Đồ Quang Huy lập tức đập lên thình thịch.

- Ngươi nói tên này giả dối sao?

Vương Tá khoát tay chặn lại rồi dùng tay chỉ vào Lăng Tiêu:

- Ngươi không muốn giết hắn à? Ngươi nghĩ rằng ta đến đây để phá hoại ngươi độ kiếp sao? Tư Đồ lão huynh, ngươi nói cũng phải biết suy nghĩ, dù ngươi có vượt qua Thiên Kiếp hôm nay, ngươi tưởng rằng sẽ là đối thủ của ta sao?

Vẻ mặt Tư Đồ Quang Huy trở nên xấu hổ, đúng vậy, đừng tưởng hắn xếp vị trí thứ tư trên Thiên Bảng, Vương Tá xếp vị trí thứ hai nhưng thực lực giữa hai người lại cách nhau quá xa. Dù Đông Hải Quái Khách có nhìn thấy Vương Tá cũng phải ngoan ngoãn bỏ chạy trối chết.

- Tất nhiên ta muốn giết hắn! Vương Tá huynh nếu ra tay thì tiểu tử này chắc chắn sẽ không có đường sống!

Khoảnh khắc này Tư Đồ Quang Huy sao lại không nhìn ra chứ, Vương Tá nhất định cũng rất kiêng kỵ lực tín ngưỡng sinh ra trên người Lăng Tiêu. Hắn muốn trừ khử sớm tên khủng bố này, còn chuyện tương lai kẻ nào có thể hợp nhất được tín ngưỡng trên nhân giới thì lại không quan tâm. Trong lòng Tư Đồ Quang Huy cũng đại khái hiểu rõ, hiện giờ tất cả những người có thực lực độ kiếp trong Thánh Vực đều đang đợi một cơ hội, nếu có thể phá vỡ phong ấn Thần giới thì việc đầu tiên cần phải làm chính là liên thủ để tiêu diệt hoàn toàn đại thần Thanh Hà.

Đây là một con đường sống mà không cần bất kỳ người nào phải thương lượng.

- Ngươi đến đây!

Vương Tá dùng ánh mắt khinh thường nhìn Lăng Tiêu, rồi hắn cười lạnh nói:

- Đông Hải Quái Khách yếu đuối kia có thể bị ngươi hù dọa nhưng ta thì không, lực tín ngưỡng của ngươi chẳng qua chỉ được vẻ bề ngoài mà thôi, chỉ dùng để nhìn chứ không thể sử dụng được. Người thanh niên, nếu ngươi đồng ý tự sát thì ta sẽ cho một cơ hội chuyển thế. Thục Sơn phái của ngươi, tất cả đệ tử và thân nhân của ngươi, Vương Tá ta có thể bảo đảm bọn họ được bình an. Trăm năm sau ngươi lại là tông chủ Thục Sơn phái, vẫn là nhất đại tông sư trong Thánh Vực. Ngươi phải biết rằng lực tín ngưỡng kia căn bản không phải ngươi có thể chịu đựng được đâu! Dù...Ngươi có truyền thừa đến từ La Ma giới, cũng không thể chịu đựng được.

Lăng Tiêu cũng cảm thấy kinh ngạc trong lòng, không ngờ Vương Tá này cũng thật sự có kiến thức, tên này có thể nhìn ra mình không thể sử dụng lực tín ngưỡng này. Nhưng...Lăng Tiêu ta chẳng lẽ chỉ có nhiêu đây bản lĩnh thôi sao? Xếp hạng hai trên Thiên Bảng thì sao? Nhìn vẻ mặt vênh váo hung hăng của Vương Tá, Lăng Tiêu đột nhiên cười rộ lên.

Lăng Tiêu đưa mắt nhìn những tia chớp được gọi là Thiên Kiếp đang phóng lên trên người Tư Đồ Quang Huy, vẻ mặt Lăng Tiêu lại lộ ra nụ cười:

- Để ta cho các ngươi thấy thế nào mới gọi là Thiên Kiếp thật sự.