- Xin hỏi, chỗ này có người không?
Đợi cho người nọ nói một lần nữa, Lăng Tiêu mới ngỡ ngàng ngẩng đầu lên, thấy một cô gái tóc vàng trên mặt đầy vẻ ngượng ngùng đang nhìn mình chờ đợi, tiếp đó chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh Lăng Tiêu.
Bởi vì bên trong thư viện có rất nhiều bộ sách quý hiếm nên có một quy định: Tất cả các bộ sách đều không cho phép mang ra ngoài, chỉ có thể đọc ở bên trong thư viện, đồng thời còn quy định lấy sách chỗ nào thì phải trả lại chỗ cũ. Bởi vậy, thường thường mọi người đều thích từ trên giá sách rút ra bộ sách gì đó rồi trực tiếp ngồi ở ghế gỗ ngay đó để đọc, mà cô gái này cầm trong tay... dường như thuộc cùng một loại với sách Lăng Tiêu đang đọc, cũng là tư liệu tranh ảnh về thảo dược ở đại lục.
- Không có.
Lăng Tiêu thản nhiên nói một câu, rồi tiếp tục đặt cả tâm tư vào trong bộ sách, rất nhanh lật qua từng tờ từng tờ một, giống như một đứa nhỏ tinh nghịch vừa mới hiểu biết xem tranh vẽ, làm cho người ta thấy rõ hắn hoàn toàn không phải là đang đọc sách, mà đang xem tranh ảnh.
Trên thực tế Lăng Tiêu quả thật chính là đang nhìn lướt qua hình ảnh.Trong những bộ sách này mặc dù có mục lục, nhưng ngập trong đó là hàng ngàn hàng vạn chủng loại khác nhau, muốn xem qua tất cả một lần, sợ là không mất thời gian mấy ngày thì không thể xong được.
Sau khi Lăng Tiêu lật vài tờ lại phát hiện cô gái ngượng ngùng kia vẫn đứng ở đó như cũ không nhúc nhích, không khỏi cảm thấy lạ ngẩng đầu lên nói:
- Cô nhìn cái gì?
- A... Ta, ta không nhìn cái gì.
Cô gái giống như là đang làm kẻ trộm bị người ta nhìn thấy, ngay cả nói cũng lập cà lập cập, khẽ cắn hàm răng trắng bóng, bộ dáng loay hoay không biết làm sao.
Lăng Tiêu nhìn thấy hơi buồn cười, nói:
- Cô sợ ta?
- Không... Không có, chỉ là, chỉ là ta muốn xem quyển sách trên tay anh, ta vốn còn một đoạn nữa chưa xem xong, thật đấy! Ta... ta còn để lại phiếu tên sách ở bên trong đó.
Cô gái sợ Lăng Tiêu không tin, vội vàng giải thích, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn bởi vì thẹn thùng phủ lên một lớp đỏ hồng như ánh ban mai.
Lăng Tiêu dùng tay uốn cong quyển sách sau đó buông lỏng tay, trong sách bay nhanh ra một tờ giấy. Quả nhiên, có một bức tranh sủng vật mèo màu hồng nhạt thực đáng yêu xuất hiện ở phía sau phiếu tên sách. Hắn thầm nghĩ, thì ra mình cũng là mèo mù vớ chuột chết, bèn tiện tay đưa quyển sách cho cô gái nói:
- A, cô đưa tập trên tay kia cho ta.
- A!
Cô gái đầu tiên là ngạc nhiên đưa sách cho Lăng Tiêu, sau đó mới chợt nhớ lại mình chưa nói lời cảm ơn đây, mới vừa hết ngượng ngùng mặt đỏ hồng lại nhanh chóng lan ra hai bên tai, nhỏ giọng nói:
- Cám ơn anh, ta tên là Isabella... Anh có thể gọi ta là Isa.
Cô gái nói tên của mình thanh âm rất nhỏ. Nếu không phải Lăng Tiêu thính tai, e là cũng không nghe được, trong lòng thầm nói: Cô gái này cũng hơi quá ngượng ngùng đây?
- A, Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu nói xong liền hết sức tập trung lật quyển sách trong tay.
Isabella ngồi ở bên cạnh Lăng Tiêu, một làn hương thơm xử nữ truyền vào trong mũi Lăng Tiêu, làm cho Lăng Tiêu đang chăm chú tìm kiếm nhịn không được nhướn mày, thật thơm!
Isabella vừa xem đoạn mình còn chưa đọc xong, vừa dùng khóe mắt liếc nhìn Lăng Tiêu, phát hiện hắn xem sách vừa mau lại vừa chăm chú, trong lòng không khỏi có chút tò mò, Lăng Tiêu? Đây là tên nam sinh đang bị đồn đãi xôn xao là phi lễ với vị hôn thê ư? Vì sao nhìn thế nào hắn cũng không giống loại người này chứ? Tạ Hiểu Yên thì sao? Isabella nhăn cái mũi nhỏ đáng yêu, nàng cũng không ưa thích gì nữ sinh hay khoe khoang kia kia, hơn nữa cảm thấy cô gái ấy có phần dựa vào thế lực, còn có chút... có chút quá tự phụ tự cho mình là đúng., Nói chung là ấn tượng của Isabella với Tạ Hiểu Yên cũng không tốt lắm.
- Có thể hỏi cô một vấn đề không?
Lăng Tiêu rốt cục tìm kiếm có chút phiền muộn trong lòng, thầm nghĩ: "Nếu cô gái này cũng thích xem tư liệu tranh ảnh về thực vật trên đại lục, chi bằng nên hỏi nàng thử xem có biết hay không."
- A... vấn, vấn đề gì.
Isabella đang băn khoăn suy nghĩ, bị Lăng Tiêu làm cho hoảng sợ, mặt hoa ửng đỏ nhìn Lăng Tiêu, thẹn thùng nói:
- Anh hỏi đi.
- Là vấn đề dược liệu.
Lăng Tiêu cảm thấy cô gái này rất nhạy cảm hay thẹn thùng, cố ý làm dịu giọng nói của mình đi một chút, nhẹ giọng hỏi:
- Cô có nghe nói qua Tử Lam chu quả, Địa Long chi tâm và Thạch Trúc thảo ba loại dược liệu này không?
Nghe nói là vấn đề thuộc về dược liệu, trong mắt cô gái hiện ra một nét cười tự tin, thầm nghĩ: "Người này thật đúng là đã tìm hỏi đúng người, e là tìm khắp Đế Quốc Lam Nguyệt, cũng không có mấy người dám nói hiểu biết hơn so với mình đây?"
Nhưng nghe Lăng Tiêu mở miệng nói ra ba loại dược liệu này, không ngờ nàng chưa hề nghe nói qua một thứ nào, nhất thời trong lòng rõ ràng có cảm giác đầy thất vọng, miệng lặp lại:
- Tử Lam chu quả, Địa Long chi tâm... Thạch Trúc thảo... Mấy cái tên thật lạ quá, ta đều chưa từng nghe nói qua đấy, rất xin lỗi!
Isabella khổ sở nói thật đáng yêu, như là phạm phải lỗi lầm rất lớn, khiến cho Lăng Tiêu tuy tâm tính trầm ổn cũng không khỏi bị nàng làm cho phải mỉm cười, mặc dù có hơi chán nản, nhưng cũng hiểu được là mình quá nôn nóng:
- Không có việc gì, chưa nghe nói tới cũng là chuyện bình thường.
Nào ngờ những lời này ngược lại dậy lên lòng hiếu thắng của Isabella. Nàng có hơi không phục nhìn Lăng Tiêu nói:
- Anh có thể tả rõ hình dáng của ba loại thảo dược này không?
Lăng Tiêu bỗng nhiên lấy tay vỗ vỗ trán của mình, lúc này mới nhớ ra, khó trách người ta chưa từng nghe nói qua. Ở Tu Chân Giới ba loại thảo dược này có tên gọi như thế, chẳng lẽ nói ở đại lục Thương Lan cũng có thể có tên này sao? Nhịn không được lúng túng bật cười, sau đó nói:
- Tử Lam chu quả, sinh trưởng ở trên vùng núi tuyết, thích hợp với lạnh giá, cây cao ước chừng nửa thước, lá cây tầng tầng lớp lớp giống mặt quạt, cành cây màu tím, mỗi cây Tử Lam chu quả chỉ có một nhánh, trái cây có màu xanh da trời...
Lăng Tiêu còn chưa nói xong, Isa liền kinh ngạc mở miệng hô lên:
- Phạm Đế Á thánh quả! Trời ạ... Anh, anh sao lại biết có thứ này?
Trong lòng Lăng Tiêu tức thì vui mừng nhảy dựng lên, trên mặt lộ ra vẻ phấn khởi. Xem ra có cách rồi, ít nhất mình còn chưa có nói xong, chỉ mới miêu tả tập tính sinh trưởng và thời kỳ trưởng thành của Tử Lam chu quả, Isa đã có thể một hơi kết luận là Phạm Đế Á thánh quả, như vậy chứng tỏ loại dược liệu này có tồn tại thật sự!
- Theo như lời anh nói, đây là một loại dược liệu cực kỳ trân quý, cũng không kêu là Tử Lam chu quả!
Vừa nói ra được một loại dược liệu, Isa như là thay đổi thành người khác, chút ngượng ngùng lúc đầu không còn nhìn thấy nữa, thay vào đó rõ ràng là vẻ mặt nghiêm túc:
- Phạm Đế Á thánh quả thực kỳ lạ, ước chừng sáu năm mới có thể chín muồi một lần, hơn nữa khi đã chín để lại trên cành đừng có hái xuống thì có thể giữ được thời gian rất lâu!
- Sáu năm?
Lăng Tiêu nhíu mày, bỗng nhiên nghĩ đến: Ở thế giới này linh khí thật dư thừa! Đúng rồi, chính là nguyên nhân này, vốn Tử Lam chu quả cần tới mười tám năm mới có thể chín, nhưng ở đây sáu năm đã có thể chín muồi. Nguồn: https://truyenfull.vn
- Vậy quá tốt rồi, cô có biết địa phương nào có nó không?
Lăng Tiêu hưng phấn hẳn lên. Hắn tu luyện đến Kiếm Sư bậc cao nhất, thậm chí không cần giống như người khác cần cù tu luyện vất vả như thế, chỉ cần luyện ý cảnh là được rồi.
Cái gọi là ý cảnh, mọi ngưòi thường nói đến đó là kiếm ý. Ở thế giới này, ý cảnh, có lẽ chỉ có những người cấp Kiếm Thánh trở lên mới có thể lĩnh hội được một vài điểm. Còn Lăng Tiêu là Thục Sơn đệ tử, sau khi nhập môn Trúc Cơ xong liền bắt đầu tu luyện. Có điều kinh mạch trong cơ thể của mình không thông, điều này Lăng Tiêu tự mình cũng đành chịu không biết làm sao, vì thế xây dựng lại nền móng cơ thể là việc trước mắt hắn cần làm nhất.
Isa ngẩng đầu lên, nhìn nam sinh bị đồn đãi cực kỳ thậm tệ này, trong lòng nổi lên sóng ba đào, Phạm Đế Á thánh quả... Nếu như hắn không hỏi mình ở đây thì ngay cả trên các bộ thực vật ở đại lục cũng đều không có ghi chép chút liên quan nào. Đương nhiên, một số thế gia môn phái siêu cấp, nhất là các thế gia có liên quan đến dược liệu, hoặc là hoàng gia, đều biết loại dược vật thần kỳ này, chỉ có điều đều niêm phong cất kỹ trong kho coi như là chuyện cơ mật.
Chỉ bởi vì một quả Phạm Đế Á thánh quả, có thể giúp cho võ giả dưới Ma Kiếm Sĩ tăng lên được một cấp bậc!
Thử tưởng tượng xem, một Cuồng Kiếm Sư bậc sáu, nếu được một quả Phạm Đế Á thánh quả, là có thể trực tiếp thăng đến vị trí Ma Kiếm Sĩ! Mà giá trị của một Ma Kiếm Sĩ... Cứ nhìn Lăng Thiên Khiếu tướng quân thì có thể đủ để biết rồi.