Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 593: Nam Châu kinh hoàng


- Cái…Cái gì?

Vẻ mặt Lam Hải trở nên không thể tin, hắn biết tông chủ rất mạnh, hắn biết đơn đả độc đấu thì những tên kia còn không phải là đối thủ của tổ sư mẫu Lam Hi, chứ chưa nói đến chuyện là đối thủ của Lăng Tiêu.

- Nhưng…Tất cả đều chết sao?

Vẻ mặt Lam Hải lộ ra vẻ nghi hoặc nhìn về phía Lăng Tiêu, trong lòng thầm nghĩ:

- Mình không nghe lầm chứ? Sao tông chủ lại có thực lực đánh chết toàn bộ những tên kia được?

Đây không phải là coi thường Lăng Tiêu mà căn cứ vào thực lực của hắn thì dù có mạnh thế nào cũng chỉ đạt đến cảnh giới đại viên mãn đỉnh phong. Nếu hắn muốn một lần mà giết chết mười ba cường giả cảnh giới đại viên mãn cao cấp cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Đánh bại đã khó, giết chết lại càng khó hơn.

Vì cường giả đạt đến cảnh giới đại viên mãn trừ khi bị đối phương tấn công bất ngờ, giống như Lăng Tiêu dùng Hàm Hàn Bảo Đỉnh từ trên trời đánh xuống, chỉ sau khoảnh khắc đã đè chết rất nhiều người bên dưới.

Nếu không, một khi cường giả cảnh giới đại viên mãn đã muốn chạy thì ít người nào có thể đuổi giết được bọn họ

Tuy biết mình không nên đứng trước mặt mọi người nghi ngờ Lăng Tiêu nhưng Lam Hải vẫn nhịn không được phải hỏi:

- Thật sao?

Lăng Tiêu do dự một chút rồi quyết định nói ra tình hình thực tế:

- Nếu dựa vào lực của một mình ta thì có thể từ trong đám người chạy thoát đã là khó khăn rồi, làm gì có bản lĩnh giết chết bọn họ được. Đúng thời khắc quan trọng thì Vân Chi Lan đột nhiên xuất hiện, hắn đã dùng một kiếm kinh thiên đẩy lùi chín tên cường giả cảnh giới đại viên mãn cao cấp, sau đó ta mới có thể giết chết tất cả bọn họ.

Lăng Tiêu vừa nói ra khỏi miệng thì hầu như tất cả mọi người đến từ nhân giới đều trở nên hưng phấn. Vẻ mặt Hoắc Thanh Thanh lại càng hiện lên sự hăng hái, hỏi:

- Tông chủ, Vân tiền bối hình dáng thế nào? Thực lực của hắn đã đạt đến cảnh giới gì rồi? Vì sao lại lợi hại như vậy?

Mà vẻ mặt Tương Vân Sơn, Vương Chân Trương, Dương Lục Hải, thậm chí ngay cả Bạch lão và vài người Lam gia cũng lộ ra vẻ kinh hãi. Bọn họ không phải chưa từng được nghe qua cái tên Vân Chi Lan. Nhưng ngoài chuyện biết người này là một võ giả thiên tài làm người khác hâm mộ và sợ hãi thì không còn biết được bất kỳ điều gì nữa.

Thậm chí còn không nhiều bằng những gì bọn họ hiểu về Lăng Tiêu.

Bởi vì võ giả có thiên phú trong Thánh Vực thật sự là quá nhiều. Bình quân mỗi đại gia tộc cứ nghìn năm lại xuất hiện một người, năm tháng trôi qua cứ tích lũy dần, bây giờ số lượng đám người này hết sức khả quan. Cho nên dần dần những võ giả thiên tài trở nên không đáng giá lắm, trừ khi đạt đến hậu kỳ mới có thể nói là thiên phú hơn người, nếu không sẽ liên tục bị đào thải bởi thời gian rồi biến mất trong dòng lịch sử của Thánh Vực.

Cho nên người như Vân Chi Lan, ngoại trừ khi phi thăng lên Thánh Vực đã từng gây ra một chấn động lớn, từ đó về sau không còn bất kỳ tin tức nào về hắn được truyền ra ngoài nữa.

Khi bọn họ nhớ tới những người phi thăng ở nhân giới thì thỉnh thoảng còn nhắc đến Vân Chi Lan võ giả thiên tài của nhân giới năm xưa. Nhưng sau khi phi thăng lên Thánh Vực đã mai danh ẩn tích, giống như đã tan biến trong lòng tất cả mọi người.

Mà bây giờ nghe Lăng Tiêu nói Vân Chi Lan kia không những chẳng mai danh ẩn tích, mà ngược lại hắn đã có thực lực làm cho bọn họ cảm thấy run rẩy.

Một người đánh chín tên cường giả cảnh giới đại viên mãn cao cấp, vậy cần phải có thực lực thế nào mới dám tạo ra những hành động điên cuồng như vậy?

Lăng Tiêu thấy mọi người đều đã nói không nên lời, hắn khẽ cười nói:

- Đáng tiếc là ta không được gặp mặt Vân tiền bối, nhưng có lẽ hắn giống như những thế ngoại cao nhân nên không muốn giao lưu với người khác. Nhưng ta đã nói với hắn, nếu có chuyện gì cần đến sự giúp đỡ của ta thì có thể thông báo cho tất cả môn đồ Thục Sơn phái biết để các ngươi đem chuyện này truyền xuống.

Lúc này Tương Vân Sơn nói:

- Chủ công, chúng ta đã đắc tội với rất nhiều gia tộc ở Nam Châu, hơn nữa còn hoàn toàn đắc tội với tổ chức Liên Minh Phương Nam. Bọn chúng muốn lợi dụng cơ hội tấn công chúng ta để thẳng thừng lập uy ở Nam Châu. Sao chúng ta không lợi dụng cơ hội này để thu nhận đệ tử, sau đó dùng khí độ cao quý để thể hiện trước mặt người đời?

Lúc này Hoàng Phủ Nguyệt lại thản nhiên cười, khẽ nói:

- Từ trước đến nay Thục Sơn không phải một môn phái yếu, quá khứ không phải, hiện tại không phải, mà tương lai lại càng không phải. Chẳng qua khi thực lực chúng ta vẫn còn kém thì giấu tài, tạm thời ẩn nhẫn một thời gian. Đến bây giờ chưa nói đến chuyện chúng ta còn muốn cúi đầu ẩn nhẫn nữa hay không, cũng không còn người nào dám khiêu chiến nữa rồi. Biện pháp tốt nhất là cứ đón đầu các cuộc chiến, cho nên tất cả mọi người chúng ta đều phải điên cuồng tu luyện mới được.

Lời của Hoàng Phủ Nguyệt đã nói ra ý nghĩ trong lòng rất nhiều người, đặc biệt là những hiểu biết của nàng về tinh thần Thục Sơn Phái, làm Lăng Tiêu sinh ra một loại cảm giác giống như tìm được tri âm vậy.

Lăng Tiêu nhìn thoáng qua Hoàng Phủ Nguyệt một cái thật sâu, sau đó gật đầu nói:

- Không sai, Thục Sơn phái từ nay về sau sẽ không sợ hãi trước bất kỳ thách thức nào. Bây giờ chúng ta đã có đủ tư cách để người khác phải đi theo nhịp bước của chính mình, mà không phải chúng ta đi theo bước chân người khác. Từ xưa đến nay cường giả lập ra quy tắc, mà lúc này ai có thể thiếu nhưng không thể thiếu đi Thục Sơn phái chúng ta.

Mọi người nghe xong đều cảm thấy máu huyết sôi lên sùng sục, đặc biệt là đám người Lăng Thiên Khiếu phụ thân của Lăng Tiêu. Bọn họ trời sinh đã chảy dòng máu hiếu chiến, đều là những người thà chiến đấu đến chết nơi chiến trường chứ không muốn phải chết già trong nhà.


Nhưng sau khi bọn họ đến Thánh Vực lại phải ở trong đám người đã sớm có thực lực đạt đến đỉnh cao, đột nhiên từ trên bầu trời rơi xuống tận đáy cốc. Vì vậy Lăng Tiêu và mọi người cũng cảm thấy hơi hối hận vì đến Thánh Vực quá sớm.

Nhưng những ý nghĩ này cũng chỉ lóe qua trong lòng bọn họ mà thôi, căn bản không dừng lại lâu. Vì những loại hối hận thế này không phải là chuyện thường xảy ra với mỗi người đàn ông chân chính.

Tuy thực lực của bọn họ không phải là mạnh mẽ, thậm chí đối với đại đa số người trong Thánh Vực thậm chí chỉ có thể dùng bốn chữ "một phần rất nhỏ" để miêu tả. Nhưng mọi người lại không nhụt chí, mười năm...Hai mươi năm...Ba mươi năm...Một trăm năm.

Cuối cùng khi thực lực của bọn họ không còn nhỏ yếu thì sẽ chẳng để cho bất cứ kẻ nào bắt nạt.

Đặc biệt là Kim Cương Phục Ma kiếm trận, hay như Ngọc Nữ kiếm trận, tu vi càng cao thì càng có thể phát triển ra uy lực khổng lồ. Những người đàn ông trong binh đoàn Tia Chớp lúc này mới hiểu các loại kiếm trận thiếu gia dạy cho bọn họ mạnh mẽ đến mức độ nào.

Đây là những gì mà trước đây bọn họ không dám nghĩ tới.

Cho đến nay Lăng Tiêu đã tạo cho mỗi người cảm giác vô cùng lý trí, có nhiều trách nhiệm. Hầu như tất cả mọi chuyện lớn nhỏ của Thục Sơn phái, bao gồm cả những người tùy tùng trên nhân giới đều được Lăng Tiêu chiếu cố từng li từng tí. Sau một khoảng thời gian, đám đàn ông trong binh đoàn Tia Chớp còn sinh ra một loại cảm giác giống như đang nằm mộng.

Trên đời này có chủ công tốt như vậy sao?

Bọn họ thề dù sống hay chết cũng phải đền đáp Lăng Tiêu, họ đã hạ quyết định này rất nhiều năm trước. Nhưng cho đến ngày hôm nay, tất cả đều là Lăng Tiêu đứng ra chắn gió che mưa cho họ.

Bây giờ đã đến thời điểm binh đoàn tia chớp xuất thế rồi.

Chỗ này đều là những người đứng đầu binh đoàn Tia Chớp, tất cả mọi người không ai bảo ai đều đang suy nghĩ như vậy.

Sau khi mọi người đã tản đi, Lăng Tiêu gọi Nha Nha vào phòng của mình. Sau một trăm năm, tiểu cô nương Nha Nha trẻ con năm xưa đã lớn và đã là một thiếu nữ trưởng thành.

Tuy gương mặt kia vẫn còn trẻ tươi và đáng yêu nhưng tâm trí đã thật sự chín chắn. Nhưng Lăng Tiêu vẫn vô thức thích coi Nha Nha là tiểu cô nương thuần khiết ngây thơ ngày nào.

- Nha Nha, ca ca sẽ tặng ngươi một lễ vật, thế nào?

Trong đầu Lăng Tiêu hiện lên hình ảnh tiểu cô nương có đôi mắt ngây thơ năm xưa, hắn mỉm cười nói.

- Tặng muội lễ vật sao?

Giọng nói Nha Nha rõ ràng mang theo sự háo hức, phải biết rằng cho đến tận bây giờ, chỉ có hai người Hoàng Phủ tỷ tỷ và Diệp Tử tỷ tỷ mới có pháp bảo. Mà ca ca lại nói muốn tặng cho mình một lễ vật...Có phải là pháp bảo không nhỉ?

- Đúng vậy, ta có một bảo vật, nghĩ rằng nó sẽ rất thích hợp với muội.

Lăng Tiêu vừa nói xong thì trong tay xuất hiện một khối hình vuông lục sắc, nó đang tỏa ra những luồng hào quang sâu thẳm. Ánh mắt Nha Nha lập tức bị hấp dẫn, vẻ mặt nàng cực kỳ vui sướng, lớn tiếng hỏi:

- Thật sự cho muội sao?

Lăng Tiêu khẽ buông tay, Nha Nha khẽ kinh hô lên một tiếng. Nàng thấy khối vuông lục sắc kia không rơi trên mặt đất mà lơ lửng giữa không khí, ánh sáng lục sắc làm cả căn phòng ánh lên một màu xanh biếc.

- Muội cầm lấy nó thử xem.

Pháp bảo càng mạnh thì linh tính lại càng cao. Pháp bảo giống như Huyền Thiên và Tiểu Yêu thì rất hiếm, điều này cũng có thể nói lên sự bất phàm của Huyền Thiên và Tiểu Yêu.

Đừng thấy Huyền Thiên suốt ngày cứ khoe khoang, cũng đừng nghĩ Tiểu Yêu lạnh lùng nhút nhát. Nhưng hai người bọn họ đều có ưu thế áp đảo đối với phần lớn những pháp bảo khác.

Nha Nha cẩn thận vươn tay ra rồi khẽ tiếp xúc với khối vuông lục sắc đang lơ lửng trên không trung. Đột nhiên nàng lại rụt mạnh ngón tay lại, giống như có chút sợ hãi. Nàng mắc cỡ nhìn về phía Lăng Tiêu rồi lè đầu lưỡi nhỏ ra, sau đó trong mắt hiện lên vẻ kiên định. Nàng cắn răng đi lên chụp khối vuông lục sắc vào tay.

Một luồng lực lượng tự nhiên và mãnh liệt lập tức xâm nhập vào những kinh mạch trên cánh tay Nha Nha. Trong lòng nàng cảm thấy cả kinh, đang muốn ném nó ra theo bản năng thì lại bị Lăng Tiêu ngăn cản nói:

- Muội mau đưa thần thức vào bên trong đi!

Nha Nha phục hồi tinh thần lại, nàng dùng thần thức của mình khắc ở bên trên khối vuông lục sắc. Sau đó nàng vui mừng nói:

- Ca ca, nó đi theo muội giống như có liên hệ vậy, rất kỳ diệu!

Lăng Tiêu mỉm cười, sau đó nói:

- Như vậy thì tốt, bây giờ muội có thể đi thử nghiệm uy lực của nó được rồi. Nhưng tốt nhất đừng thử trong môn phái, muội có thể đi ra bên ngoài tìm một địa phương vắng người mà thử nghiệm.

Nha Nha hưng phấn đáp lại một tiếng, đôi mắt xinh đẹp của nàng dừng lại trên người Lăng Tiêu, sau đó khẽ nói:


- Cảm ơn ca ca!

Lăng Tiêu vươn tay rồi khẽ xoa nhẹ lên đầu Nha Nha giống như ngày xưa nhưng bây giờ đã cao lớn lên rất nhiều. Hắn vừa cười vừa nói:

- Đã theo ta còn khách sáo làm gì?

Vẻ mặt Nha Nha trở nên ửng hồng, nàng xoay người nhảy ra ngoài giống như một con bé tinh ngịch.

Lăng Tiêu nhìn theo hình bóng nhanh nhẹn của Nha Nha, trên mặt hiện lên một nụ cười.

... ....

Ba tháng sau, tin tức quân đoàn cường giả của Liên Minh Phương Nam bị tiêu diệt tại Thục Sơn Phái đã truyền khắp Nam Châu, khắp tất cả gia tộc, mọi thứ lúc này trở nên ầm ĩ.

Tất cả mọi loại người đều có phản ứng. Đầu tiên là không tin, rồi nghi ngờ, sau đó khi nhận được tin tức chính xác thì trở nên kinh ngạc, hoảng sợ, cuối cùng thì tất cả mọi người đều chết lặng.

Không phải chỉ có những gia tộc của Liên Minh Phương Nam mới sinh ra những loại phản ứng này. Mà ngay cả những gia tộc và tất cả các thế lực không thuộc bất kỳ tổ chức gia tộc nào ở Liên Minh Nam Châu cũng thảo luận ầm ĩ mấy ngày nay, chủ đề là Lăng Tiêu và Thục Sơn Phái sau lưng hắn.

Võ giả trong Thánh Vực không thiếu những loại người bướng bĩnh.

Thiên tài, nếu nói một cách khắt khe thì trong Thánh Vực có rất nhiều người mang theo hai chữ này, nhưng thực tế thì thiên tài chân chính lại có rất ít.

Bởi vì những người chỉ có thiên phú xuất sắc thì không được gọi là thiên tài.

Khi thực lực Thục Sơn phái chẳng có bao nhiêu, thậm chí còn cho rằng thế lực Thục Sơn yếu hơn rất nhiều lần so với bọn họ, thì những người này và những môn phái hoặc thế lực đại biểu cho bọn họ chỉ có một ấn tượng duy nhất đối với Thục Sơn phái, đó là môn phái này không biết sống chết. Nhiệm vụ đặt trên người những gia tộc Liên Minh Phương Nam xuất binh nhằm vào Thục Sơn phái là phải diệt trừ tận gốc, nếu không thì cái ung nhọt này sẽ càng ngày càng đáng sợ.

Hầu như cho tới bây giờ không ai nghĩ tới chuyện nếu bọn họ thất bại thì sẽ như thế nào?

Mà bây giờ bọn họ không những đã bại, mà lại bại rất thê thảm. Tất cả mười ba người cảnh giới đại viên mãn cao cấp của Liên Minh Phương Nam, hơn ba chục tên cảnh giới đại viên mãn trung cấp, chưa nhắc đến những cường giả cảnh giới đại viên mãn sơ cấp, bốn trăm tên thực lực yếu nhất cũng là cao thủ tu luyện giả sơ cấp, đám người này tổ chức thành một cánh quân mà không ngờ toàn quân lại bị giết sạch.

Cho nên khi tất cả gia tộc ở Nam Châu xác định được chuyện này là thật thì danh vọng của Thục Sơn phái đã đạt đến một mức độ trước này chưa từng có.

Vì nếu lực lượng yếu kém thì người ta sẽ phản kháng, sẽ muốn đè đầu ngươi xuống. Nhưng khi thực lực đã chênh lệch đến mức căn bản không còn biện pháp để so sánh, thì bản năng mạnh được yếu thua giống như loài vật đã bắt buộc mọi người nghĩ đến chuyện chủ động dựa vào cường giả.

Bởi vì chỉ như vậy mới có thể bảo đảm bọn họ được tiếp tục phát triển, mới bảo đảm bọn họ không biến mất trong dòng lịch sử.

Tất nhiên cũng có rất nhiều người không phục Lăng Tiêu, thậm chí có một số người tự nhận là thực lực mạnh mẽ cũng nhảy xổ ra dùng đủ loại mục đích để lên án sự ác độc của Lăng Tiêu, nói hắn không nên giết sạch tất cả mọi người của Liên Minh Phương Nam.

Những tên này thường có tư tưởng chỉ sợ thiên hạ không loạn, thậm chí chúng còn không thèm phân tích bản chất của chuyện này. Bây giờ dù nói gì, chỉ cần tranh thủ được một chút điểm tốt của Thục Sơn thì những tên kia đã có thể đạt được dang tiếng khổng lồ.

Đám người chỉ trích Lăng Tiêu rất đông, nhưng người thật sự dám tiến vào cửa Thục Sơn phái để khiêu chiến với Lăng Tiêu thì vừa ít lại vừa hiếm.

Cho nên những ngày gần đây Lăng Tiêu rất thoải mái.

Đêm đến, sau khi Lăng Tiêu và Tống Minh Nguyệt cùng "song tu", lúc này nàng đang rúc vào trong lồng ngực Lăng Tiêu. Vào những khoảnh khắc này Tống Minh Nguyệt mới cảm nhận được sự tồn tại chận thực của hắn, nếu không nàng lại có một loại cảm giác phu quân bây giờ đã không còn thuộc về mình nữa rồi.

- Minh Nguyệt, muội cứ yên tâm tu luyện cho tốt. Tuy thể chất của muội không thích hợp tu chân, nhưng có muôn ngàn con đường, mà trăm sông cũng đều đổ về biển, chỉ cần cố gắng ta nhất định sẽ luôn theo sát bên nàng. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - https://truyenfull.vn

Tống Minh Nguyệt khẽ ừ một tiếng, sau đó nàng lại khẽ hỏi:

- Huynh lại muốn đi ra ngoài sao?

- Quả nhiên Minh Nguyệt các nàng đều hiểu mình rất rõ!

Lăng Tiêu thầm nghĩ trong lòng, sau đó nói:

- Đúng vậy, hiện nay đời sống ở Thục Sơn phái đã không còn vấn đề gì nữa, nhưng vũ khí và pháp bảo vẫn còn vô cùng thiếu thốn, mà nếu những thứ này là cực phẩm thì sẽ chẳng có gia tộc nào bán ra. Nên muốn có những loại vũ khí và pháp bảo này thì phải dựa vào chính bản thân chúng ta.

Vẻ mặt Lăng Tiêu rất kiên định nói, sau đó hắn ôm chặt Tống Minh Nguyệt:

- Vì tương lai chúng ta!

- Tương lai.

Ánh mắt Tống Minh Nguyệt trở nên mơ màng, nàng lẩm bẩm:

- Đúng vậy, tương lai của chúng ta...Nhất định rất đẹp.

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

Nam Châu có rất nhiều núi, cách Bạch Lộ Quận tám trăm dặm về phía Tây Nam là một dãy núi dài và trập trùng, từ trên cao nhìn xuống chỉ thấy mảng vàng mảng xanh giống như một người bị bệnh chốc đầu. Chỗ này thoạt nhìn vô cùng cằn cỗi, phần lớn đều là những bãi đá lớn nhỏ. Hơn nữa địa thế nơi đây lại rất hiểm trở, khắp nơi đều là những vách núi sắc nhọn như dao.

Cho nên ngay cả những thường dân trong Bạch Lộ Quận cũng rất ít khi đi đến chỗ này. Mặc dù đất đai ở đây rất cằn cỗi nhưng có thể sản xuất ra đủ loại dược liệu quý giá.

Dãy núi này có tên là Đoạt Hồn Cương.

Từ cái tên có thể thấy được người dân ở đây e sợ chỗ này thế nào, bởi vì không những Đoạt Hồn Cương có địa thế hiểm yếu mà còn có đủ loại hung thú mạnh mẽ lui tới.

Hung thú ở đây ngay cả những Kiếm Thánh và Kiếm Thần có thực lực mạnh mẽ cũng cảm thấy đau đầu. Thiên nhiên rất kỳ diệu mà cũng rất công bằng, đã cho nhân loại trí thông minh và công pháp dùng để tu luyện, đồng thời cũng cấp cho các loài động vật những bản lĩnh đặc biệt.

Những võ giả có thực lực mạnh mẽ đã vượt qua cảnh giới Thiên Tiên sẽ không còn để ý đến những dược liệu ở Đoạt Hồn Cương nữa, cho nên từ trước đến nay địa phương này có rất ít người đặt chân đến.

Linh khí trong Thánh Vực rất nồng đậm nên ngay cả tuổi thọ của dân thường cũng rất cao, ai cũng có thể sống hơn một trăm tuổi. Vì vậy nếu không có nguyên nhân gì đặc biệt sẽ không người nào muốn bước chân vào hiểm cảnh này.