Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 484: Bạch Sơn

Lăng Tiêu gật gật đầu :
- Đúng vậy, hôm nay trong chiến đấu Liệt Thiên kiếm mới lộ ra một chút chỗ bất đồng, mà kiếm trong tay ta cũng có được tính chất như vậy. Ta tin rằng, không được bao lâu, sẽ có người tìm tới ta.

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa của tiểu nhị :
- Tiêu thiếu gia, bên ngoài có Bạch lão gia nói muốn gặp ngài.

- Lão già họ Bạch?

Con ngươi trong hốc mắt của Tương Vân Sơn hơi hơi co rụt lại, trên mặt lập tức lộ ra vẻ suy tư, sau đó nói :
- Họ Bạch, chẳng lẽ là … Bạch gia kia?

Vương Chân ngẩng đầu :
- Kinh Vân Thành?

Lăng Tiêu cười cười, nói :
- Tiếp kiến chứ.

Lăng Tiêu nhìn thấy Bạch Sơn, ánh mắt hơi hơi chăm chú, sau đó rơi lên trên người một người trung niên phía sau lão. Bề ngoài người này và cái tên được gọi là Bạch thiếu gia kia vô cùng giống nhau, nhìn vào trong ánh mắt Lăng Tiêu, mang theo một chút sợ hãi, sâu trong đôi mắt, hiện lên một vẻ oán độc.

Bạch Sơn quay về phía Lăng Tiêu cười với vẻ ôn hòa :
- Tiểu hữu chính là Tiêu Phong Tiêu tráng sĩ à? Thực sự là anh hùng xuất thiếu niên! Tuổi còn nhỏ, nhưng không ngờ lại có được tu vi như vậy, thực sự là hiếm thấy! So với ngươi, đám lão già chúng ta cũng theo không kịp!

Bạch Sơn cũng không nói ra mình là ai, mà là cười ha ha khen ngợi lăng Tiêu một hồi.

Lăng Tiêu mỉm cười, nói :
- Lão nhân gia khách khí, tại hạ là một gã vô danh tiểu tốt, tạo ra một chút danh tiếng, không đáng giá nhắc tới.

Bạch Sơn thu lại vẻ tươi cười, sau đó gật đầu nói :
- Tốt, tốt lắm! Không kiêu ngạo, không nóng nảy, quả nhiên là một nhân tài! Không hổ là người có thể khống chế thần kiếm!
Nói xong nghiêng đầu, thản nhiên nói một câu với người bên cạnh :
- Bạch Thư Hằng … …

Người trung niên kia khẩn trương đi đến đây rõ ràng có oán niệm rất sâu với Lăng Tiêu, "Bịch""Bịch" hai tiếng quỳ gối trước mặt Lăng Tiêu, cúi đầu xuống :
- Tại hạ vô phương dạy con, khiến Tiêu tiên sinh thêm phiền toái rồi!

Lăng Tiêu làm ra vẻ không biết, vẻ mặt kinh ngạc nói :
- Đây … Đây là đang làm gì vậy? Lão tiên sinh, ngày đây là ?

Bạch Sơn mỉm cười, nói :
- Tiêu Phong tiểu hữu, chúng ta quang minh chính đại nói một cách thành thật, nếu tiểu tử Vân Sơn kia ở đây, tin rằng hắn tuyệt đối biết lão phu là ai, hắn không muốn găp người khác, lão phu có thể hiểu. Hôm nay ta đến đây, chủ yếu là có hai chuyện. Chuyện thứ nhất là, gia tộc lớn khó tránh khỏi sẽ xuất hiện mấy tên bại hoại! Trước đây người đã xảy ra một chút tranh chấp với tiểu hữu đệ đệ, là con của một quản sự trong Bạch gia ta, người đang quỳ trên mặt đất, cũng chính là phụ thân của hắn.
Bạch Sơn vừa nói xong, ánh mắt lạnh như băng nhìn vào người trung niên đang quỳ trên mặt đất, lớn tiếng quát :

- Bạch Thư Hằng, ta biết trong lòng ngươi có một chút bất mãn, tuy nhiên ngươi hãy nhẫn nhịn cho ta! Nếu để cho lão phu biết được sau này ngươi trả thù Tiêu Phong tiểu hữu, chắc chắn sẽ dùng gia pháp thi hành!

Người trung niên Bạch Thư Hằng quỳ trên mặt đất không ngừng nói :
- Thư Hằng không dám, Thư Hằng không dám!

- Không dám là tốt rồi!
Bạch Sơn khẽ hừ một tiếng, trên người phát ra loại khí thế, khiến mấy người Bạch gia đi theo đang đứng ở phía sau không kìm nổi muốn ngừng thở, cũng không dám thở mạnh một chút nào.
- Tiểu hữu, nếu ngươi bất mãn với hắn thì đừng quan tâm tới hắn! Vô phương dạy con? Lỗi của hắn, vậy mà chỉ có thể dùng bốn chữ vô cùng đơn giản này sao? Con của ngươi mấy năm nay dựa vào danh tiếng của Bạch gia đề lừa lọc thì thôi, đến cuối cùng, chết cũng không quên bôi nhọ Bạch gia! Vô phương dạy con … Hừ!

Lăng Tiêu nheo con ngươi lại, nhìn Bạch Sơn, trong lòng thầm cười : Nếu không phải hôm nay ta biểu hiện ra ngoài có giá trị, chớ nói lão tự mình đến gặp ta, tin rằng lão già này thoạt nhìn là cao tầng của Bạch gia, sẽ tìm ta lấy một cái công đạo sao? Nhìn thoáng qua Bạch Thư Hằng đang quỳ trên mặt đất, Lăng Tiêu lãnh đạm nói :
- Nuôi dưỡng không dạy lỗi là do cha người đó, thứ u ác tính này, chết thì cũng đã chết rồi, chuyện này nên bỏ qua thôi, cho dù là ai, nếu như muốn hại bằng hữu của ta, thân nhân bên người ta, Tiêu Phong cũng muốn đuổi giết không ngừng! Tuy nhiên nếu chính hắn không cẩn thận bị chết, ta cũng không muốn truy cứu chuyện này, ngươi … Đứng lên đi!

Lời nói này của Lăng Tiêu, đừng nói là Bạch Thư Hằng đang quỳ ở đó, mà ngay cả một đám người Bạch Nhac đi theo ở phía sau lưng Bạch Sơn cũng không kiềm nổi nhíu mày, nhìn Lăng Tiêu với vẻ không tốt, thầm nói : Người này cũng có chút ương ngạnh kiêu ngạo? Ngươi có biết đứng trước mặt ngươi là ai không? Đích thân gia chủ Bạch gia đến đây xin lỗi ngươi, ngươi lại bày ra bộ dáng này. Nếu tiểu tử kia không chết, chuyện này chắc chắn không có được dạng này.

Ngươi … Có tư cách đối kháng với Bạch gia sao?

Trước đây Bạch Sơn nghe được lời nói của Lăng Tiêu, trong lòng không kiềm nổi cũng có chút không vui, tuy nhiên Bạch Sơn lập tức nghĩ tới, nếu mình bởi vì lời nói của người trẻ tuổi này mà giận dữ, sau đó quan hệ trở mặt, tin rằng sau đó người của vô số thế lực lớn sẽ đến đây thuyết phục gã Tiêu Phong này!

Hơn nữa, rất có khả năng hắn là người biết bí mật của thần kiếm!

Bạch Sơn thật sự còn đang liếc mắt đánh giá Lăng Tiêu, lập tức cười ha ha, không ngừng nói ba chữ tốt :
- Tốt! Tốt! Tốt!

Sau đó lại nói :
- Ghét ác như cừu, ân đền oán trả, thẳng thắng! Lão phu … Đã có rất nhiều năm, không thấy qua người trẻ tuổi thẳng thắng như ngươi! Rất nhiều người, bọn họ cho rằng lão phu thích nghe lời tốt, suốt ngày cứ nịnh hót, cũng giống như lời nói của ngươi, đừng nói là ngươi, khi lão phu còn trẻ cũng có tính tình này, ai giết ta, ta sẽ giết cả nhà hắn! Huynh đệ của ngươi có thể có một người huynh trưởng như ngươi, là may mắn của hắn!

Giọng nói của Bạch Sơn rất lớn, đám người Tương Vân Sơn cách vách tường, nghe được mọi chuyện đã diễn ra một cách rõ ràng, Tương Vân Sơn và Vương Chân liếc mắt nhìn nhau, bỗng nhiên Vương Chân cười khổ, nói :
- Ta có chỗ không bằng hắn, quả nhiên không phải một hai chỗ.

Ngô Tú Nhi hừ nhẹ một tiếng :
- Vốn ngươi không bằng hắn!

Vương Chân đảo cặp mắt trắng dã, không quan tâm đến Ngô Tú Nhi, Thiết Đản đứng bên cạnh gãi đầu, khóe miệng nhếch lên, nhưng trong đôi mắt đó, rõ ràng thoáng hiện lên vài phần trong sáng.

Sau khi Bạch Sơn nói xong, than nhẹ một tiếng :
- Lão phu cũng che đậy khuyết điểm của mình, tuy nhiên cũng biết phân rõ phải trái! Trong gia tộc, rất nhiều thứ không nên thân, liền cần người như tiểu hữu quét sạch, câu kia của ngươi cũng không có mô tả sai, u ác tính! Nếu không diệt trừ rõ ràng, cho dù thế gia lớn, cũng sẽ có một ngày mục nát!
Nói xong nhìn lướt qua Bạch Thư Hằng, thản nhiên nói :
- Đứng lên đi.

Bạch Thư Hằng đứng dậy, trực tiếp lui về phía sau, cúi đầu thật sâu, không ai có thể nhìn thấy ánh mắt hắn. Tuy nhiên Lăng Tiêu và Bạch Sơn, thậm chí Bạch Nhạc ở bên cạnh Bạch Sơn, cũng là người có tinh thần lực cực kỳ nhạy bén, làm sao không cảm giác được loại oán niệm tràn ngập trên người Bạch Thư Hằng chứ?


Bạch Sơn cảm thấy trên mặt không vui, trong lòng tức giận : Khá lắm, hiểu được chuyện lớn!
Bạch Sơn làm bất cứ chuyện gì cũng không thích dây dưa, lạnh lùng trực tiếp nói ra :
- Từ đường của tổ tông gia tộc ở phía sau núi có chút suy tàn. Bạch Thư Hằng, bây giờ ngươi trở về phụ trách đi, sau này ngươi cũng phụ trách nơi đó!

Bạch Thư Hằng nghe xong, khuôn mặt lập tức xám như tro tàn, trông coi từ đường, thoạt nhìn không có gì, thậm chí địa vị cũng phải cao hơn một bậc, dù sao bài vị của liệt tổ liệt tông cũng để ở nơi đó. Ai cũng có thể biết, một khi đến đó, chẳng khác nào hoàn toàn thất thế! Chỗ thanh nhàn muốn chết này, nào có vớt được béo bở gì? Nào có một chút vui vẻ nào đáng nói?

Không liếc mắt nhìn bóng dáng Thư Hằng một cái, Bạch Sơn ngồi xuống, thậm chí cũng không nhắc lại chuyện này một câu nào! Có thể thấy được địa vị cường thế của gia chủ ở Bạch gia, nói một là một.

Bạch Sơn cho Bạch Nhạc và những người kia lui ra ngoài, trong phòng giờ chỉ còn hai người lão và Lăng Tiêu, lúc này Bạch Sơn mới nói :
- Chuyện thứ hai lão phu đến đây, cũng là một sự nghi hoặc trong lòng, không biết tiểu hữu có thể giải thích hay không? Thanh kiếm kia vì sao có thể tự mình bay? Thoạt nhìn giống như có linh tính tự động chiến đấu! Không gạt tiểu hữu, nhiều năm qua, ở trong Thánh Vực, Bạch gia có được không dưới mười món bảo vật, chúng nó cũng có một điểm chung, chính là khi khai quật, trời sinh dị tượng, hay là hào quang mãnh liệt, hay là thời tiết dị thường, dù sao cũng là điềm báo trước. Khi ngẫu nhiên khai quật, cũng tự động bay lên trời, thoạt nhìn giống như phá không mà đi! Nhưng khi bị chúng ta chiếm lấy, nó cũng sẽ trở nên giống như một món binh khí bình thường. Tám ngàn năm trước Bạch gia ta chiếm được một cái lư hương, năm đó khi khai quật, lúc đó như long trời lỡ đất, loại hiện tượng thiên văn này lão phu chỉ thấy qua một lần! Gió lên mây chuyển, ánh sáng phóng lớn, đạo quang mang kia trực tiếp bắn lên tận trời, giống như lấy được một chút liên hệ với Thần giới! Lúc ấy người đến gần nó sớm nhất, thậm chí cũng bị lực lượng hùng mạnh trong hào quang đó làm bị thương. Nhưng sau khi bị tổ tiên của gia tộc ta chiếm lấy, cũng không thấy một chút thần thông. Đến bây giờ, đã trải qua tám ngàn năm, vẫn duy trì nguyên trạng, chỉ có thể coi như vật trang trí. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

Bạch Sơn cau mày, nghi hoặc nói :
- Lão phu đã từng nghe người ta nói, những bảo vật khai quật ở Thánh Vực, cũng chính là bảo bối năm xưa chúng thần sử dụng, chỉ có Thần, mới có thể khiến chúng nó lộ ra thực lực chân chính. Nhưng hôm nay ta thấy ngươi đánh nhau sống chết với người trong Tương gia, sau đó hai thanh bảo kiếm tự động chiến đấu, lão phu liền hiểu, trong đó nhất định có chỗ gì đó không cho người biết, không biết tiểu hữu có thể chỉ điểm một phần hay không? Lão phu nhất định vô cùng cảm kích, đến lúc đó tiểu hữu có thể trở thành khách quí của Bạch gia ta!

Lăng Tiêu cười lạnh trong lòng : Nếu như ta không nói, ta sẽ trở thành địch nhân của Bạch gia lão sao? Thoáng trầm ngâm một chút, Lăng Tiêu nói :
- Bởi vì hồn phách của người có linh tính, kiếm … Cũng có kiếm hồn, kiếm phách! Nếu như sắt thường, tự nhiên sẽ không tạo ra loại kiếm này, nhưng nếu vũ khí được tạo ra từ thần thiết, tự nhiên cũng sẽ có được linh tính! Mà loại linh tính này vượt qua một trình độ nhất định, như vậy, thanh kiếm này cũng sẽ có được kiếm linh! Nếu kiếm linh hùng mạnh, là có thể giống như thanh Liệt Thiên kiếm trong ngày hôm nay, có thể tự động tránh tai họa!

Cặp mắt sáng quắt của Bạch Sơn nhìn Lăng Tiêu với ánh mắt cực kì nóng bỏng :
- Vậy thanh kiếm trong tay tiểu hữu … …

Lăng Tiêu gật gật đầu, sau đó chắp tay về phía hư không, nói với thái độ cực kỳ cung kính :
- Vốn Tiêu Phong là một đứa bé bình thường, không được tốt lắm, mong sư tôn đại nhân không giận, thu nhận vào môn tường, học nghệ mười năm, tại hạ mới hiểu được những thứ này, bất quá chỉ là da lông mà thôi, chỉ biết được vẻ bên ngoài, mà nói đến chuyện này rất hổ thẹn.

Lăng Tiêu vừa nói, vừa nhìn sắc mặt Bạch Sơn, trông thấy mặt của lão già này theo lời nói của mình mà trở nên kính nể hơn, trong lòng biết rằng lời nói của mình có hiệu quả rồi, trong lòng nghĩ : Sư phụ à sư phụ, đồ đệ không có nói sai, mượn danh tiếng của ngài dùng một chút, dù sao lão già này cũng không biết, ngài căn bản không phải là người của thế giới này!

Càng không biết thứ gọi là kiếm linh, kiếm tu của Thục Sơn chính là tu luyện thế này!

Lúc này Bạch Sơn đứng dậy, trên mặt tràn trề vẻ kính cẩn, nói :
- Xin hỏi tiểu hữu, sư tôn là vị nào?

Trên mặt Lăng Tiêu cũng trở nên cực kỳ nghiêm túc, trong mắt còn hiện lên một tia lóng lánh, giọng nói hơi có chút nghẹn ngào, nói :
- Sư tôn được xưng là Đao Phong Thượng Nhân, đã rất nhiều năm ta cũng chưa gặp qua, lão nhân gia người ngao du tứ hải, nói nếu không cách nào phi thăng, vậy không bằng nhìn xem sự biến hóa phong cảnh đẹp của Thánh Vực, đi ra biển nhìn xem, nghe nói phần cuối biển sâu ở ngoài biển, có một chỗ hư vô. Sư tôn nói, có lẽ một ngày nào đó tâm huyết dâng trào, sẽ tiến đến chỗ hư vô. Ôi, cho nên tại hạ có sư tôn hay không cũng không khác nhau lớn lắm!

- Tiểu hữu … Tiểu hữu cũng không nên nói như thế!

Bạch Sơn nhìn Lăng Tiêu với vẻ kích động :
- Sư tôn đại nhân của ngươi, đó tuyệt đối có thể là cường giả tối cao! Có một sư tôn như vậy, đó chính là một chuyện may mắn nhất của đời người! Đáng tiếc Bạch Sơn phúc duyên quá cạn, không thể gặp mặt một lần. Tuy nhiên tin rằng tiểu hữu nhất định được chân truyền của tôn sư, tuổi còn trẻ mà đã có được cảnh giới như vậy rồi, thực sự là danh sư xuất cao đồ!

Lăng Tiêu cười trộm trong lòng, cũng khó trách Bạch Sơn lập tức tin vào lời nói của hắn, bỏi vì tất cả những biểu hiện của Lăng Tiêu, phù hợp với cách nói của hắn. Hỏi thử, ngoại trừ Lăng Tiêu, còn có người nào trong Thánh Vực giải thích được nguồn góc kiếm linh được rõ ràng, hợp lí như thế? Lại có người trẻ tuổi nào tài tuấn như hắn chứ?

Nếu như Lăng Tiêu xuất thân từ thế lực gia tộc lớn, Bạch Sơn cũng không dễ tin hắn như vậy. Vấn đề là, thân nhân gia đình Lăng Tiêu minh bạch, hơn nữa lai lịch cực kỳ thần bí, người có thể khiến cho Bạch gia không tìm được nguồn gốc, ít nhất cũng nói lên một điều : Người này thật sự rất thần bí!

Hơn nữa Lăng Tiêu nói về chỗ hư vô, cũng không phải ai cũng biết được chỗ đó, cho dù trong Thánh Vực này, e rằng cũng hơn nửa số người, cũng không biết được chỗ đó!

Bạch Sơn như thế nào nghĩ đến, căn bản là Lăng Tiêu chỉ thuận miệng nói bậy, chỗ hư vô kia, có lẽ trong thời gian Lăng Tiêu uống rượu cùng lão Bạch, mà lão Bạch uống nhiều nên tùy tiện nói ra, nói đó là chỗ thần kì nhất trong cả Thánh Vực, người vào đó vốn không thể trở ra! Có người nói chỗ hư vô đó chính là một chỗ nối liền với Thần giới, cũng có người nói chỗ hư vô đó chính là Tu La địa, Luyện Ngục tràng, chỉ cần đi vào, bất luận là rất mạnh, lập tức sẽ bị trận gió trong đó thổi nát thân thể, hoặc cũng sẽ bị dị hỏa đốt cháy … …

Dù sao cũng có rất nhiều loại truyền thuyết, tuy nhiên, nguyên nhân chính là vì người tiến vào không một ai có thể đi ra, mới càng khiến cho chỗ hư vô đó càng thêm thần bí! Đối với những cường giả mà nói, cũng tràn ngập sự hấp dẫn thật lớn!

Bạch Sơn vốn có rất nhiều ý nghĩ dư thừa, nhưng sau khi nghe Lăng Tiêu nói, toàn bộ đều bị biến mất. Có một sư phó mạnh mẽ như vậy, tới mức dạo chơi trong Thánh Vực, còn nói cố gắng một ngày nào đó khi tâm huyết dâng trào thì sẽ tiến vào chỗ hư vô.

Ngoại trừ cường giả tối cao có cảnh giới Đại Viên Mãn, còn có ai rỗi hơi, mà đi làm việc này?