Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 3: Tạ Hiểu Yên


Tạ Hiểu Yên quả nhiên rất đẹp, mái tóc đen dài, mi mắt dài cùng hàng lông mày thanh thoát, đôi mắt phượng đen thăm thẳm, mặt hoa, da phấn sáng bóng mịn màng, vòng eo mảnh khảnh, cặp mỹ đồn cùng đôi chân thẳng tắp, thon dài, toát ra sức hấp dẫn rất lớn của thiếu nữ mới mười bốn tuổi này.

Quả thật là mỹ nữ, trong lòng Lăng Tiêu cũng có chút gợn sóng, muốn vứt bỏ chấp niệm của cái tên Lăng Tiêu kia lưu lại. Thoạt nhìn, trong lòng "ta" thứ hai kia vẫn thấy thích Tạ Hiểu Yên, Lăng Tiêu thở dài, nếu không bởi vì điều này, sợ là cũng sẽ không dễ dàng bị hãm hại.

Lăng Tiểu thở dài một tiếng, lãnh đạm nhìn Tạ Hiểu Yên nói :
- Tạ Hiểu Yên đồng học, ngồi đi.

Hắn nhìn thoáng qua bộ mặt lạnh như sương của muội muội bên cạnh nói:
- Vận nhi…

Lăng Vận Nhi thực không muốn ngồi, nhưng cũng đẩy ghế đứng lên. Lúc này Tạ Hiểu Yên đã đứng trước mặt, sau lưng, tiếng cửa đóng vang lên. Lăng Vận Nhi nhìn nữ nhân này, cảm thấy như chính mình bị sỉ nhục, không kìm nổi ý nghĩ muốn rút kiếm giết chết nữ nhân dối trá này!!! Mặc dù trên thực tế, nàng đánh không lại Tạ Hiểu Yên.

Trên mặt Tạ Hiểu Yên thoáng qua một chút xấu hổ, sau đó dùng ánh mắt tràn ngập áy náy nhìn Lăng Tiêu:
- Thực xin lỗi, ta không nghĩ sẽ thương tổn anh nhiều như vậy, thật không nghĩ tới…
Nghe nói Lăng Tiêu trở về bị tướng quân đánh trọng thương, thiếu chút nữa đã chết, trong lòng Tạ Hiểu Yên cũng có chút áy náy, nhưng chút áy náy đó cũng ngay lập tức bị sự vui sướng tự do làm cho biến mất, bởi vì phụ thân Tạ Ân Đài đã tự mình tìm gặp tướng quân Lăng Thiên Khiếu, cũng thành công giải trừ hôn ước của hai người.

Nhưng tại quý tộc học viện của Đế quốc Lam Nguyệt cũng không thiếu người thông minh bình tĩnh phân tích mọi việc, còn có một số người ngược lại nghi ngờ Tạ Hiểu Yên, thẳng thắn chỉ ra điểm nghi ngờ: Lăng Tiêu chỉ là một Kiếm Thị bậc năm, so với Tạ Hiểu Yên thì chênh lệch tới mười bảy cấp!! Hắn có thể dùng sức mạnh với Kiếm Sư bậc sáu sao? Chẳng lẽ cứ một câu nói: "Đối phương thân phận rất cao ta không dám phản kháng!!" là có thể giải thích việc này?

Vì vậy, Tạ Hiểu Yên cảm thấy chính mình cần phải đến Lăng Phủ một lần, nàng phải làm sáng tỏ lời đồn này!! Đúng vậy, chính là lời đồn!!!

Tạ Hiểu Yên có rất nhiều thân vệ. Chỉ cần nàng tới Lăng Phủ một lần, đội thân vệ này sẽ lập tức tuyên truyền ra, dùng để phản kích những tin đồn nghi ngờ Tạ Hiểu Yên. Lăng Tiêu bị thân phụ đả thương, ta Ta Hiểu Yên có thể đăng môn thăm hỏi!! Không phải các ngươi không tin tưởng sự thật như thế sao? Nhưng các ngươi cứ xem, ta không sợ đối chất!!

Cứ như vậy, cho dù người khác có hoài nghi, nhưng sẽ không ai dám nói là Tạ Hiểu Yên đặt bẫy.


Tạ Hiểu Yên thưở nhỏ được xưng là thiên tài trong thiên tài, mười bốn tuổi đã tu luyện đến Kiếm Sư bậc sáu, cũng đứng đầu trong số bạn cùng lứa.

Vì vậy, nàng không cam lòng trở thành một quân cờ, đại lục có câu: Thà làm đầu gà còn hơn làm đuôi trâu! Dựa vào cái gì mà nhà nàng làm thương nhân lại nhất định phải đi nịnh bợ tướng quân?
Tướng quân thì sao?
Lăng Thiên Khiếu trước kia chẳng phải cũng xuất thân hèn kém, dựa vào chiến công mới đạt tới vị trí kia sao?

Tạ Hiểu Yên vẫn cho rằng, nàng cũng có thể đi lên bằng chính sự cố gắng của mình, đứng ở đỉnh cao, nơi mà mọi người phải kính ngưỡng nàng, lúc đó, Tạ gia tướng cũng kém gì so với quý tộc Lăng gia!

Bởi vậy, bất luận thế nào, việc hôn nhân với phủ tướng quân cũng phải giải trừ. Tạ Ân Hiểu chỉ muốn tự nắm giữ vận mệnh của mình. Ăn nhờ ở đậu không phải là tâm nguyện của nàng!!



Lăng Tiêu nhìn Tạ Hiểu Yên, hắn biết nữ nhân này lớn lên là cái dạng gì, chỉ cảm thấy cũng đủ rồi, nghe Tạ Ân Hiểu nói một đằng nghĩ một nẻo, trong lòng không kìm được tức giận:
- Một câu xin lỗi không thể vãn hồi thương tổn ta đã chịu, cũng không vãn hồi được thanh danh Lăng gia đã bị vấy bẩn!

Không biết vì sao, Tạ Hiểu Yên bỗng cảm thấy chính mình đối diện với Lăng Tiêu này có chút xa lạ, thậm chí còn có chút cảm giác sợ hãi, chẳng lẽ bởi vì mình đuối lý? Tạ Hiểu yên cố gắng loại bỏ ý niệm này khỏi đầu, muốn thành đại sự không cần câu nệ tiểu tiết, sau đó dùng thần tình chân thành nói:
- Ta biết, Lăng Tiêu, ngươi hận ta cả đời, nhưng ta cũng chỉ là bất đắc dĩ, chuyện này khiến ngươi bị thương tổn, ta thực sự cảm thấy có lỗi….ta sẽ đi xin lỗi Lăng thúc thúc

- Đủ rồi, ta hận ngươi cả đời? Ngươi không xứng
Lăng Tiêu lãnh đạm nhìn thoáng qua Tạ Hiểu Yên rồi nói:
- Mục đích của ngươi đã đạt được. Tạ Hiểu Yên, không thể không thừa nhận ngươi là người rất có tâm cơ, chẳng qua ngươi tốt nhất nên nhớ kỹ, một ngày nào đó, ngươi đối với ta thế nào, đối với Lăng gia thế nào, ta sẽ hoàn trả đầy đủ! Hiện tại, ngươi có thể đi được rồi!

Đời trước, Lăng Tiêu tuy rằng một lòng tu luyện nhưng hắn cũng không phải hạng người thiện lương, nếu không đã không xuất hiện việc khi tiền bối sư môn độ kiếp, hắn cố tâm chờ đợi người ta độ kiếp thất bại rồi cướp bảo bối.


Đối với Tạ Hiểu Yên, Lăng Tiêu chỉ liếc mắt là có thể thấy, nàng đến chỉ là để tranh thủ đại nghĩa mà thôi, bất luận hôm nay hai người ở trong này nói gì, Tạ Hiểu Yên ra khỏi tướng quân phủ thì mọi nghi ngờ đối với nàng sẽ biến mất.

Bởi vì nàng không sợ đối chất!!!

Bây giờ cũng vậy, Lăng Tiêu vẫn giữ nguyên tính tình nguyên bản, trong đầu trừ tu luyện thì không có gì khác, nên thanh danh hắn có thể không cần, nhưng đã tiến vào thế giới này, lại chiếm cứ thân thể người khác, như vậy, thanh danh tướng quân phủ, thanh danh của Lăng gia, hắn không thể không để ý!

Hiện tại, không phải là đối thủ của ngươi, ta nhịn!!

Lăng Tiêu rất tin tưởng vào bản thân, chỉ không lâu nữa, thế nhân sẽ thấy một Lăng Tiêu hoàn toàn mới, còn về phần Tạ Hiểu Yên, trước hết ta nhường ngươi một chút. Truyện Sắc Hiệp

Chỉ là khoảng mười năm nữa thôi, thanh danh Lăng gia đã bị ít nhiều sỉ nhục năm đó, ta sẽ tính đủ rồi trả lại gấp bội cho ngươi.

Thấy Lăng Tiêu nói vậy, Tạ Hiểu Yên rốt cục cũng thu hồi bộ mặt ngụy trang, lãnh đạm nói
- Lăng Tiêu, nếu ngươi có thể sớm sáng suốt như vậy, ta cũng sẽ không bày ra hạ sách này! Còn nữa…
Tạ Hiểu Yên nhoẻn miệng cười, thản nhiên nói:
- Nếu ngươi có bản lãnh làm ta nói ra sự thực, ta…. lúc nào ta cũng sẽ chờ đợi!
Tạ Hiểu Yên thiếu chút nữa nói ra, nếu ngươi có bổn sự như vậy, ta thật tình sẽ nguyện ý gả cho ngươi, chẳng qua nói đến miệng lại nuốt trở vào, vì điều đó là không có khả năng, không phải sao?

Hôm nay nàng đã nắm đại nghĩa trong tay, Lăng gia cũng không thể vận dụng thế lực của gia tộc báo phục gia tộc của nàng. Về sau, không ai có thể ngăn cản Tạ Hiểu Yên một bước lên trời! Chờ đến lúc đó, cho dù Lăng gia có muốn trả thù, có năng lực sao?

"Nữ nhân nông cạn, trừ sắc đẹp cũng không có ưu điểm gì lớn" Lăng Tiêu nhìn thần sắc đắc ý của Tạ Hiểu Yên, trong lòng cười lạnh, khinh thường nhếch mép hướng về phía cửa hô:
- Tiễn khách!

Sắc mặt Tạ Hiểu Yên rất phức tạp, nhìn thoáng qua Lăng Tiêu, nhưng mục đích đã đạt tới, nàng đứng dậy rời đi. Trong lòng nàng có chút mê man, vì cái gì Lăng Tiêu trước nay luôn phải khúm núm trước mặt nàng lại trở nên cường thế như vậy, hôm nay bỗng nhiên như thay đổi hoàn toàn, thân mình hắn luôn tản ra một ý tứ lạnh lẽo. Nàng nhìn ra, mặc dù những vết thương của Lăng Tiêu vẫn không sai biệt lắm, tu vi vẫn như cũ, một chút tiến bộ cũng không có.

Đối mặt với chính mình, trong mắt hắn lúc này đã không còn sự ái mộ và nóng bỏng như quá khứ, mà thay vào đó là khinh thường. Hắn dựa vào cái gì? Tạ Hiểu Yên bỗng nhiên cảm giác phẫn nộ, loại cảm giác bị người khác khinh thường, nhất là lại bị phế vật Lăng Tiêu khinh thường khiến nàng nổi giận.

Nếu nói hôm nay nàng đối mặt là tướng quân Lăng Thiên Khiếu, Tạ Hiểu Yên còn không dám phẫn nộ như vậy, nhưng loại tư thái cường thế này hiển hiện tại một phế nhân như Lăng Tiêu….Hắn, hắn dựa vào cái gì?

Nhưng vừa ra khỏi tướng quân phủ, ánh nắng ấm áp bên ngoài chiếu lên người, ngắm quang cảnh chim chóc nhảy múa tự do trên cành cây, tâm tình Tạ Hiểu Yên lập tức tốt lên, từ từ nhắm hai mắt, cảm thụ không khí tinh thuần, hít sâu một hơi. Ngay sau đó, hai tròng mắt lộ ra thần sắc kiên định: Ta tự do! Đúng vậy, hiện tại, đã không còn kẻ nào có thể trói buộc ta bay cao!!