Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 258: Ý đồ của Dạ Kiêu


- Đồ đệ của Hầu tước đại nhân? Ha ha ha.

Tốp lính trực ca đêm hóm nay đang có cảm giác nhàm chắn, khi nghe thấy hắc y nhân nói như vậy, ai nấy đều ôm bụng cười thật to. trong đó có một người nói:

- Bằng hữu, không ngờ ngươi lại có năng khiếu nói giỡn như vậy. xem ra ngươi cũng làm cho huynh đệ chúng ta thoải mái một chút, vậy chúng ta cũng không làm khó dễ ngươi. Nơi này là Hầu tước phủ, không phải ai cũng có thể xông vào, ngươi cũng mau rời đi, đừng làm cho chúng ta khó xử.

Hắc y nhân hơi nhíu mày, hắn chưa từng bị ai đối xử như thế này bao giờ. Khi hắn ở đế đô, thậm chí cả Lam Nguyệt Đế quốc, đều có uy danh hiển hách, không ngờ đi đến nơi đây lại bị khinh mạn như vậy.

Hai mắt của hắc y nhân như mát chim ưng, chợt lóe ra hai đạo hào quang lạnh lẽo, nhưng hai đạo hào quang đó thu liễm ngay lập tức. hắn tỏ thái độ thành khẩn nói:

- Tại hạ chính là đồ đệ của thiếu gia của các vị. Nếu các vị không tin thi cho người vào bẩm báo thì biết ngay mà, cần gì phải ở chỗ này giễu cợt tại hạ? Tất cả mọi người ở đây đều là nam nhân, nếu không phải thực tế là như vậy, tại sao ta phải chủ động đến đây để cho mọi người cười nhạo? Ta có bệnh thần kinh sao?

Dạ Kiêu hai mắt vừa mới bùng lên hai luồng tinh quang, bị tốp binh lính trực đêm của Binh đoàn Tia Chớp nhạy bén bắt gặp. Binh lính của Binh đoàn Tia Chớp có thể được làm nhiệm vụ bảo vệ ở trong Hầu tước phủ, thực lực của bọn họ cũng không có ai yếu nhược, tuy rằng không có thực lực Ma Kiếm Sĩ, nhưng tất cả mọi người đều có thực lực Cuồng Kiếm Sư.

Bọn họ đều cảm nhận thấy trên người hắc y nhân này có một khí thế hùng mạnh, tuy rằng chợt bùng lên mà thôi, nhưng trong lòng bọn họ đều có cảm giác: Tên hắc y nhân này thoạt nhìn, chắc chắn không giống loại người đầu óc có vấn đề, tuy rằng hắn so với thiếu gia như là trên trời dưới đất, nhưng thực lực của người này cũng không tính là yếu nhược. Có thể là hắn nói đúng, dù sao đi vào bẩm báo với thiếu gia một tiếng cũng được.

Ngay sau đó một gã binh lính Binh đoàn Tia Chớp nói với Dạ Kiêu:

- Mời bằng hữu tạm ngồi ở đây, chờ một lát, tại hạ đi bẩm báo với thiếu gia một tiếng. Dứt lời, hắn xoay người rời đi.

Khi Lăng Tiêu được thuộc hạ bẩm báo là có đệ tử đang chờ ở ngoài cửa, hắn cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, không biết bản thân mình thu đồ đệ khi nào. Đứng ở bên cạnh là Diệp Tử, khẽ nhíu mày nói:

- Lăng Tiêu, không phải lúc trước ở thảo nguyên Lưỡng Hà, huynh thu phục được một gã Ma Kiếm Sĩ bậc ba sao? Có lê chính là người đó?

Lăng Tiêu giật mình nói:

- Chà, có lẽ đúng vậy, hồi đó khi đến thị trấn Tạp Mai Long, ta có thu một gã đồ đệ, sau đó hắn lặng lẽ bỏ đi. Lúc ấy ta cũng từng nghĩ đến, có thể là do hắn cảm thấy đi theo một thiếu niên như ta là bị đánh mắt mặt mũi, sợ bị mọi người nhạo báng, không có tương lai. Ta nghĩ rằng đây chính là nguyên nhân làm cho hắn ly khai. Không ngờ lúc này hắn lại đến đây?

Diệp tử cười nói:

- Có đúng hay không, phải đi ra xem như thế nào đã

Nói xong, hai người đi theo gã binh lính Binh đoàn Tia Chớp, đi ra cửa Hầu tước phủ

Lăng Tiêu liếc mắt một cái liền nhận ra, người đội nón lớn, dáng người cao to kia, là người mà đã lâu không gặp, chính là Dạ Kiêu


Dạ Kiêu lúc này nhìn thấy Lăng Tiêu, gương mặt đờ đẫn của hắn rốt cũng cục lộ ra vài phần kích động, cung kính thi lễ nói: - Sư phụ, đồ nhi kính chào ngài

Lăng Tiêu nói:

- Dạ Kiêu, lúc trước kỳ thật cũng chưa từng ước thúc gì ngươi cả. khi ngươi ở thị trấn Tạp Mai Long lặng lê rời đi, ta và ngươi thực ra cũng không có gi liên quan với nhau nữa. Bây giờ sao ngươi lại xuất hiện ở đây? Việc thu đồ đệ lần trước, coi như là trò đùa đi, ta hiện nay còn trẻ, cũng không có hứng thú thu đồ đệ.

Đứng bên cạnh, tốp binh lính của Binh đoàn Tia Chớp thấy hắc y nhân kia quả thật có quen biết với thiếu gia, bọn họ cũng rời đi, Diệp tử cũng không quấy rầy Lăng Tiêu, nàng cũng nhẹ nhàng rời đi.

Dạ Kiêu thấy bốn bề vắng lặng, trên mặt lộ ra cười khổ:

- Đệ tử biết là hành động lúc trước của mình làm cho ngài bất mãn. quả thực Dạ Kiêu thật sự có nỗi khổ tâm. Hóm nay Dạ Kiêu đến trước mặt ngài cũng muốn xin ngài tha thứ.

Lăng Tiêu thản nhiên khoát tay chặn lại, nói:

- Quên đi, ta không có hứng thú nghe bí mật của ngươi, và ta cũng không có hứng thú gì đối với ngươi. Cho nên, ngươi cũng nên rời khỏi nơi này đi

Nụ cười cứng lại trên mặt Dạ Kiêu, thần thái cảm thấy xấu hổ. Y không thể tưởng được chính mình khổ tâm diễn xuất, làm ra vê thần bí, ngược lại làm cho Lăng Tiêu phản cảm. Y cảm thấy, bản thân có thực lực mạnh mẽ, kiêu ngạo, nhưng cũng chẳng cố thể mở miệng ra được. Lúc này y thấy trên người Lăng Tiêu tràn ra một khí thế tràn ngập lực lượng hủy diệt, đáng sợ vô cùng. Y nhất thời thở dài một hơi, tôn nghiêm của y đứng trước Lăng Tiêu cũng quá nhỏ bé không đáng kể gì.

Khẽ thở dài một cái, Dạ Kiêu biết, bản thân mình khi đứng trước mặt người thiếu niên này cũng không có tư cách gi nói đến điều kiện. trầm ngâm một lúc, y nói:

- Lăng thiếu gia, Dạ Kiêu lúc trước là thật sự muốn đi theo thiếu gia, cùng thiếu gia lĩnh ngộ kiếm pháp tình túy. Chỉ có điều khi Dạ Kiêu tới thị trấn Tạp Mai Long, lập tức được thái tử điện hạ hạ lệnh đi giết chết Phó thống lĩnh thị trấn Tạp Mai Long làm phản kia.

- Ha ha, Thái tử điện hạ đích thân hạ lệnh. Lâng Tiêu mỉa mai, lạnh nhạt nói:

- Lúc này không phải là do Thái tử bị thất thế, ngươi mới nghĩ đến ta?

- Không phải, tuyệt đối không phải

Dạ Kiêu vè mặt xấu hổ. Không thể tưởng được, một năm không thấy, Lăng Tiêu bây giờ đã trở nên sắc bén như thế, không để cho hắn một chút mặt mũi nào.

- Tại thị trấn Tạp Mai Long, nội ứng của thú nhân thật ra là do mưu của Thái tử điện hạ, sau đó cho người giết bọn chúng để bịt miệng. Dạ Kiêu khẽ thở dài một tiếng, nếu quyết định nói, cũng nên nói hết

Sau này, ta bị Thái tử điện hạ bố trí, an bài đến ở trong một đại thế gia. Sau đó ta mới biết, thế gia kia không ngờ là một gia tộc thế gia ẩn thế. Ta không ngờ, ở bên trong Đế quốc Lam Nguyệt cũng cũng có tồn tại gia tộc thế gia ẩn thế.


Trong giọng nói của Dạ Kiêu vẫn còn mang một chút âm thanh run rẩy:

- Khi đó, ta mới phát hiện kiến thức của mình quả thật rất nông cạn. buồn cười là tưởng rằng thực lực của chính mình rất mạnh, cho dù ở Đế quốc Lam Nguyệt cũng có thể xếp vào tốp trên. Ở trong gia tộc thế gia ẩn thế kia, bản thân ta so sánh với đệ tử của bọn họ, thực lực cũng không bằng một đốt ngón tay.

Lăng Tiêu cười nói:

- Ngươi sáng sớm thần thần bí bí đến đây, cũng chi nói với ta những lời vô nghĩa này sao? Thật có lỗi, ta nối chuyện với ngươi không có nửa phần hứng thú.

Nói xong quay người lại, chuẩn bị rời khỏi.

- Lăng thiếu gia, ta cam đoan rằng, khi ta kể tiếp chuyện này, ngài nhất định cảm thấy hứng thú.

Dạ Kiêu nhìn thấy biểu hiện trên mặt của Lăng Tiêu lộ ra thần sắc không kiên nhẫn, liền vội vàng ngừng nói những lời vô nghĩa. Không ngờ, y kể một chút chuyện về bản thân để tranh thủ một ít hảo cảm của Lăng Tiêu, để khi kể chuyện tiếp theo làm tăng thêm một ít xác xuất thành công, nhưng thực ra vô ích, không ngờ hiện tại Lăng Tiêu lại khó nói chuyện đến như vậy.

- Ngươi nói đi, Dạ Kiêu, dù sao cũng đã từng quen biết, ta khuyên ngươi nên nói thật.

Lâng Tiêu than nhẹ một tiếng, sau đó ánh mắt thản nhiên nhìn Dạ Kiêu. Nếu nói một năm trước, Lăng Tiêu có thể cần đến thực lực của Dạ Kiêu, nhưng bây giờ, thực lực của Dạ Kiêu như vậy đã không còn nhiều tác dụng nữa rồi.

Kỳ thật, thực lực ở trong lòng Lăng Tiêu cũng không phải là trọng yếu như vậy, nếu không, phó thành chủ thành Penzias Lý Phật không có thực lực mạnh, đã không có được địa vị như ngày hôm nay.

Điều mỗi một cường giả cần, chưa chắc là thuộc hạ có năng lực hơn người, mà họ cần là lòng trung thành. Về điểm này, tuyệt đối không tìm thấy ở trên người Dạ Kiêu.

- Nửa tháng sau, tất cả các gia tộc thế gia ẩn thế sẽ cử hành đại hội giao dịch trên một hòn đảo ở đông hải. Lần đại hội giao dịch này. gần như có sự góp mặt của tất cả các gia tộc thế gia ẩn thế và môn phái tại Đông đại lục. Lần này sẽ xuất hiện đủ loại bảo vật, có thể nói là thịnh hội của các gia tộc thế gia ẩn thế. Đến lúc đó, hy vọng Lăng thiếu gia có thể tham gia đại hội giao dịch lần này.

Dạ Kiêu nói một hơi xong, Ánh mắt lóe ra, có chút bất an nhìn Lăng Tiêu. Dù sao, bất kể ai có một ít hiểu biết về Lăng Tiêu đều có cùng suy nghĩ, hiện tại Lăng Tiêu bị tất cả các gia tộc thế gia ẩn thế chú ý, theo dõi hắn với ánh mắt tham lam. Nếu có cơ hội bức bách hắn, tin tưởng rằng các gia tộc thế gia ẩn thế đã bức bách Lăng Tiêu giao ra mật bảo.

Cho nên giờ khắc này, Dạ Kiêu đưa ra thỉnh cầu như thế, thật sự đã gây khó cho Lăng Tiêu
Chẳng qua, đề nghị này của Dạ Kiêu quả thật cũng rất hấp dẫn Lăng Tiêu. Thực ra Lăng Tiêu rất có hứng thú đối với thịnh hội trao đổi bảo vật của các gia tộc thế gia ẩn thế .

Lăng Tiêu nhìn Dạ Kiêu, hai mắt lóe ra hào quang nói:

- Dạ Kiêu, ngươi chạy tới nơi này không phải chỉ muốn nói cho ta tin tức này đấy chứ? Ngươi nói rõ một chút, muốn ta cho ưu đãi gì?

- Hắc hắc, không hổ là thiếu niên quý tộc xuất sắc nhất của Đế quốc Lam Nguyệt từ trước tới nay, Lăng thiếu gia quả nhiên thông minh. Dạ Kiêu không mặn không nhạt nịnh nọt Lăng Tiêu, sau đó nói:

- Gia tộc bọn ta ở đại hội lần này, bảo hộ an toàn cho Lăng thiếu gia, sau đó nếu ngài luyện chế ra đan dược gì phải ưu tiên bán cho gia tộc bọn ta, chi đơn giản như vậy mà thôi. Nếu Lăng thiếu gia đáp ứng, như vậy Dạ Kiêu báo về cho gia tộc biết. Đồng thời, đưa cho Lăng thiếu gia một lệnh bài khách khanh trưởng lão. Đến lúc đó. Lăng thiếu gia chỉ cần đi theo gia tộc bọn ta, là có thể tiến vào đại hội trao đổi kia.

Lăng Tiêu khoát tay chặn lại không cho Dạ Kiêu nói tiếp, hắn khinh khỉnh cười nói: - Ngươi có thể đi trở về.

- Ngươi, ngươi, không ngờ ngươi lại cự tuyệt? Gia tộc ta, có cao thủ thực lực Kiếm Hoàng. Lăng thiếu gia, ngươi có thể khinh thường Dạ Kiêu ta, nhưng ngài, ngài không thể không biết phân biệt phải trái.

Dạ Kiêu nhất thời sốt ruột, khẩn trương nhìn Lăng Tiêu. Nghe nói trong một năm vừa rồi, thực lực của Lăng Tiêu thăng tiến như một con ngựa phi nước đại. Một năm trước, Dạ Kiêu tuy không phải là đối thủ của Lăng Tiêu nhưng cũng không kém bao nhiêu. Một năm sau, Dạ Kiêu lúc này hoàn toàn không có dũng khí ngăn trở một kiếm của Lăng Tiêu. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

Lăng Tiêu mỉm cười, khẽ hừ một tiếng, hai đầu mày kiếm nhíu lại. Vẻ mặt trào phúng nhìn Dạ Kiêu nói:

- Ngươi tới làm thuyết khách, đáng tiếc là ngươi có hiểu biết quá ít. cho nên ngươi nên đi đi.