Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 23: Vu Thản Trấn

Trước đó mấy canh giờ trước, tại Lăng phủ, Xuân Lan cùng Thu Nguyệt đang ở bên lão gia Lăng Thiên Khiếu cùng phu nhân báo cáo lại những sự tình của Lăng Tiêu mấy ngày qua.

Lăng phu nhân nghe khi thì mỉm cười, khi thì kinh ngạc, nghe tới lúc Lăng Tiêu quyết định cùng cửu giai Kiếm Thị Ô Lan Thác quyết đấu, Lăng phu nhân trên mặt nhất thời mất đi huyết sắc, trong mắt cũng tràn đầy lo lắng.

Xuân Lan vội vàng cười nói: "Phu nhân yên tâm, thiếu gia đã đem Ô Lan Thác... cái tên không có phong độ quý tộc kia đánh bại rồi!" Nói về thắng lợi của thiếu gia, Xuân Lan cùng Thu Nguyệt đều là vẻ mặt kiêu ngạo.

Xuân Lan đem quá trình quyết đấu của Lăng Tiêu cùng Ô Lan Thác tỉ mỉ kể lại. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Khi nói đến Lăng Tiêu trên tay có hai thanh nhị giai phụ ma kiếm, Lăng Thiên Khiếu tướng quân có chút động dung, trong lòng thầm than "Tiểu tử thúi, lại có vận khí tốt như vậy! Cư nhiên có hai cô gái hướng hắn tặng kiếm! Đúng là phải tạ ơn nha đầu Tạ gia kia, đúng là có mắt không tròng!"

Sau khi Xuân Lan cùng Thu Nguyệt nói xong tất cả chuyện tình, Lăng Thiên Khiếu tướng quân cùng Lăng phu nhân cũng lâm vào trầm mặc, không nghĩ tới con của mình vô thanh vô tức, cư nhiên có thể chiến thắng một gã có tu vi cao hơn tứ giai! Càng làm cho người ta kinh ngạc hơn, ngũ giai Kiếm Thị có thể tránh thoát tam giai phụ ma kiếm. Tựa hồ, có chút rất khó tin a!

Cho dù cửu gia Kiếm Thị cầm trong tay tam giai phụ ma kiếm, cũng đã làm cho người ta khó có thể tưởng tượng được, Lăng Tiêu làm như thế nào tránh thoát đây?

"Chẳng lẻ bị một cái tát của ta mở ra khiếu rồi?" Lăng Thiên Khiếu tướng quân thì thào tự nói.
"Đi chết đi!" Lăng phu nhân hung hăng liếc mắt phu quân một cái, trong lòng thầm nói: sự kiện đó còn không có tính sổ với ngươi, ngươi còn dám cho là mình thông minh ư? Xuân Lan cùng Thu Nguyệt cúi đầu, muốn cười nhưng lại làm ra bộ dáng không dám.

"Sau đó thì sao? Tiêu nhi không có bị thương chứ?" Lăng phu nhân cũng không cần con mình nắm giữ cao cấp kiếm kỹ, nàng chỉ muốn biết, con mình có sao hay không. Nghe đến Lăng Tiêu bị một người lão giả thần bí tên là Hải Thiên gây thương tích, phá hư trận quyết đấu, Lăng phu nhân nhất thời vừa vội vừa giận nhìn Lăng Thiên Khiếu: "Phu quân, có phải hay không bây giờ tùy tiện một người, cũng đều có thể khi dễ Lăng gia chúng ta sao?"

Lăng Thiên Khiếu nghe được cái tên Hải Thiên, cũng có chút ngoài ý muốn, lộ ra thần sắc như cố nhớ lại. Bất quá hắn càng để ý hơn đến câu nói của Lăng Tiêu mà hai nàng Xuân Lan cùng Thu Nguyệt vừa mới nhắc đến.

Con mình nói với Hải Thiên:"Ngươi đừng có chết quá sớm!"

Cái này có ý nghĩa gì chứ? Ý nghĩa con mình có một sự tin cường đại! Đối với một người từng là phế vật, tinh thần sa sút, nhưng lại một lần nữa lại có thể đứng lên thì có gì vui vẻ hơn có thể so sánh chứ!

Lại nghe Xuân Lan cùng Thu Nguyệt nói, Lăng Tiêu bây giờ mỗi ngày buổi sáng đều tu luyện rất lâu, thể chất so với lúc trước đã tốt hơn rất nhiều. Lăng Thiên Khiếu vui mừng không thôi.


"Thiếu gia bây giờ đang tại chỗ Thượng Quan sư phụ dưỡng thương, phu nhân, Thượng Quan sư phụ đúng là rất quan tâm thiếu gia nha, tựa hồ…" Xuân Lan vừa nói, con ngươi đảo một cái, không nói tiếp nữa.

Lăng phu nhân nghe ra liền hiểu, nàng nhưng thật ra biết Thượng Quan Vũ Đồng cùng nữ nhi Lăng Tố quan hệ rất tốt, nhưng với Lăng Tiêu lại cho mượn một thanh phụ ma kiếm qúy báu, lúc nguy hiểm vừa lại xông lên bảo hộ ở phía trước, bị thương trước tiên liền mang đi đến chỗ mình dưỡng thương, tuy nói nàng là sư phụ Lăng Tiêu, là bạn thân của Lăng Tố, nhưng phần quan tâm này, cũng có thể nói rõ đúng là rất ưu ái Lăng Tiêu nha.

Lăng phu nhân bây giờ còn không biết nàng cũng đã tặng Liễu Kiếm cho Lăng Tiêu rồi, nếu không càng thêm nhận định con mình cùng Thượng Quan sư phụ nhất định có vấn đề.

Bên ngoài đột nhiên có người thông báo, có người mang đến một phong thơ, nói là Tam thiếu gia nhờ hắn đưa tới.

"Tiêu nhi đưa đến?" Lăng phu nhân đứng lên tiếp nhận lá thư, mở ra nhìn vài lần, trên khuôn mặt tựa như trăng rằm xinh đẹp tuyệt trần liền cau lại, vỗ về cái trán rồi chậm rãi ngồi xuống, sau đó nói:"Hồ đồ! Đứa nhỏ Tiêu nhi này. Đây… đây không phải là quá hồ đồ sao!"

Thấy trượng phu nghi hoặc nhìn về phía mình, Lăng phu nhân vẻ mặt bất đắc dĩ đem thư tín đưa cho Lăng Thiên Khiếu, Lăng Thiên Khiếu nhìn qua nhưng lại cười ha hả, tán dương:"Hảo, hảo! đây mới đúng là con của Lăng Thiên Khiếu! Có khí phách! Thật con mẹ nó sảng khoái! Xem sau này ai còn dám nói Lăng gia ta là tam hổ nhất khuyển? Từ nay về sau, Lăng gia ta vừa lại có thêm một hổ!"

Nguyên lai, Lăng Tiêu đưa tới phong thư này, viết rất rõ ràng ân oán của hắn cùng Ô Lan gia, phân tích động cơ của Ô Lan gia, sau đó ý bảo Lăng Thiên Khiếu có thể mượn cơ hội đi Ô Lan gia tộc náo loạn một trận, thuận tiện chiếm một chút tiện nghi, Lăng Tiêu lại chỉ ra những thứ tốt có trong vũ khí điếm của Ô Lan gia tộc.

Kỳ thật, trong lúc Lăng Tiêu chuẩn bị vật phẩm cho chuyến mạo hiểm, trong lúc vô ý đi dạo đến vũ khí điếm của Ô Lan gia tộc, sau đó nhìn thấy thượng đẳng tinh thiết khóa tử giáp, biết loại đồ vật này đối với chiến sĩ biên cương mà nói, quả thực chính là bộ phòng ngự tuyệt hảo, thế nhưng đế phí có hạn, loại áo giáp này giá hơn một trăm mai kim tệ một bộ, phần lớn là cho các quý tộc đệ tử mang đi khoe khoang mà thôi.

Lăng Tiêu nói, Ô Lan gia tộc lần này khẳng định sẽ ngậm bồ hòn làm ngọt, mà bởi vì chính mình mang đến gia tộc tai tiếng, cũng sẽ bởi vì việc Lăng Thiên Khiếu tìm tới Ô Lan gia tộc lần này mà làm nhạt bớt. Chỉ là Lăng Tiêu không nghĩ tới, phụ thân hắn không chỉ đơn giản như thế chiếm tiện nghi, mà còn là rất dã man, trực tiếp dẫn người đem cánh cửa trăm năm của Ô Lan gia tộc đập cho tan nát.

Cuối cùng, trong thư tín Lăng Tiêu nói, lần này đi ra ngoài là muốn tìm kiếm dược thảo để giải khai thiên mạch, nên nói cha mẹ không nên lo lắng, hắn chắc chắn trở về, hơn nữa sẽ trở nên cường đại mà trở về, cho nên Lăng Tiêu tại thư tín khẩn cầu phụ thân, cho dù có gặp lão tặc Hải Thiên, cũng không nên giết hắn, mà đem hắn lưu lại cho chính mình, tự tay báo thù!

Đây mới là điểm vui mừng nhất của Lăng Thiên Khiếu, con mình thật là đã trưởng thành! Với tài trí như vậy, cho dù không thể giải khai thiên mạch, vậy thì thế nào? Lão Thừa tướng Khang Tư Thản cũng không phải cũng chính là thiên mạch nhân sao? Ai dám nói hắn một câu bất hảo?

Nam nhân, dù là thân thể suy nhược, cũng không có thể không cái một trái tim cường giả!

Cho nên tâm lý vì con mình phát triển mà hưng phấn, Lăng Thiên Khiếu, trực tiếp dẫn người đi đến vũ khí điếm của Ô Lan gia tộc. Lấy đi không chỉ hai trăm bộ tinh thiết khóa tử giáp, còn có tinh cương kiếm chính là thượng phẩm vũ khí, đương nhiên, cùng so với tinh thiết khóa tử giáp, sẽ không tính cái gì. Lăng Thiên Khiếu khẳng định không thừa nhận là mình đoạt đi, bởi vì hắn trả tiền rồi, một ngân tệ một bộ, hai trăm bộ, hắn tổng cộng thanh toán hai mai kim tệ! (cái này gọi là trấn lột – DG)

Món tiền này cũng không nhỏ à...Với hai mai kim tệ hả, đủ một gia đình bình dân sống thoải mái một hai tháng!


……

Lăng Tiêu sớm đã đem Xích Viêm Kiếm trả lại cho Y Toa, liền cáo từ rời đi, Y Toa cũng không cho rằng Lăng Tiêu lúc này sẽ rời đi học viện, dù sao cũng còn đang dưỡng thương. Trong lòng còn có y định, ngày mai sẽ mang đến thực vật có dinh dưỡng cao cho Lăng Tiêu ca ca.

Sáng sớm hôm sau, Lăng Tiêu liền sớm xuất môn, đồng thời đem phong thơ đã viết, dùng một mai ngân tệ, tìm một tiểu nhị, nhờ hắn hai canh giờ sau mang tới tướng quân phủ, sau đó đi thẳng đến khách sạn đã ước định với Vương Siêu.

Lăng Tiêu mặ quần áo hoa mỹ, tướng mạo anh tuấn, trong tay mang theo Liễu Kiếm tựa như là thanh mộc côn, lúc này đi đến khu dân nghèo, khiến cho trong ánh mắt rất nhiều người có chút kỳ lạ.

Lăng Tiêu cũng không thèm để ý, trực tiếp tìm được khách điếm đã ước hẹn, đi vào mới phát hiện trừ mình ra, những người khác cũng đã đến, Lăng Tiêu áy náy cười nói:"Xin lỗi, ta đã tới muộn."

"Ha ha, không muộn, không muộn!" Vương siêu vẻ mặt tươi cười, đứng lên đi tới bên cạnh Lăng Tiêu, đột nhiên di một tiếng. Sau đó nhíu mày nói:"Lăng huynh đệ, ngươi bị thương sao?" Vừa nói vừa cầm xem cánh tay Lăng Tiêu:"Người nào làm ngươi bị thương?" Lời nói lộ ra một cổ âm hàn tàn nhẫn thanh âm, vẻ mặt cực kỳ phẫn nộ.

Lăng Tiêu trong lòng cảm thấy ấm áp, nói:"Vương đại ca, không có việc gì, chút vết thương nhỏ mà thôi, cũng tốt, không sai biệt lắm, ngày sau ta chính mình tự đi giải quyết!"

Vương siêu sửng sốt một chút, lập tức buông Lăng Tiêu, trên vai hắn vỗ vài cái, cười nói:"Hảo huynh đệ, có chí khí! Ca ca ta tin tưởng ngươi!"

An Nhã nhìn phía Lăng Tiêu, trong ánh mắt vẫn như cũ có chút nóng bỏng, nàng rất có hứng thú với bãn lãnh dùng kim châm chữa thương của Lăng Tiêu.
Cái Á lúc nào trên mặt cũng cười toe toét, người như thế phỏng chừng cho tới bây giờ chưa bao giờ cảm thấy u sầu. Thanh niên anh tuấn Đường Minh nhìn chằm chằm Liễu kiếm trong tay Lăng Tiêu vài lần, trên mặt có chút co giật vài cái, nhưng lại không nói gì thêm.

Ngô Lương mơ hồ nhìn Lăng Tiêu với ánh mắt khinh thường, ngày đó Lăng Tiêu biểu hiện chính xác rất rung động, bất quá Ngô Lương cho rằng, thực lực mới quyết định hết thảy, tựa như Vương Siêu, hắn khôi phục lại thực lực, hắn chính là lão Đại!

Vương Siêu nhìn thoáng qua mọi người, đem vẻ mặt mọi người thu vào trong mắt, sau đó trầm giọng nói: "Nhiệm vụ lần này, theo dĩ vãng không có gì bất đồng, chúng ta chỉ có một tôn chỉ, đó chính là - - - đoàn kết! Không buông tha cho bất cứ một đội hữu nào! Chỉ có như vậy, chúng ta mới có thể chiến thắng tất cả khó khăn, mỗi lần chúng ta xuất phát, đều đã nói một lần, hôm nay, lại có huynh đệ mới gia nhập, ta biết các ngươi có thể cho rằng Lăng huynh đệ thực lực không đủ, sẽ kéo chân chúng ta, nhưng ta ở chỗ này nói cho các ngươi được rõ, Lăng huynh đệ, do ta tự mình chiếu cố! Các ngươi ba người bảo vệ tốt cho An Nhã là được!"

An Nhã sững sốt, có chút hâm mộ nhìn Lăng Tiêu, có một Ma kiếm sĩ bảo vệ, sẽ giảm bớt được rất nhiều nguy hiểm. Thật đúng là vận khí tốt a!

"Tốt lắm, nếu tất cả mọi người không có gì dị nghị, chúng ta bây giờ xuất phát!" Vương Siêu nói xong, mang theo mọi người rời khỏi khách sạn.

Bọn họ tổng cộng sáu người, thuê một chiếc xe ngựa to, trên quan đạo bẳng phằng nhanh chóng phóng đi, rất nhanh đã đem đế đô xa hoa xa xa vứt ở phía sau.

Đến tối, đã đi tới Vu Thản trấn cách đế đô khoảng 300 dặm, đây là một đại trấn có hơn mười vạn người.

Mặc dù là có xe ngựa, nhưng phần lớn ban ngày đều hành tẩu nên làm cho mọi người có chút mệt mỏi, Vương Siêu nói:"Tìm một địa phương nghỉ ngơi, sau đó có thể đi ra ngoài uống một chén giải khát, bất quá tất cả mọi người nhớ kỹ, không nên gây chuyện!"