Ngân Hà Lặng Thinh

Chương 62

Yến Bắc Thần đưa An Hạ vào biệt thự.
Hai người vừa vào cửa, một giọng đàn ông truyền tới từ phía lầu hai. Người đàn ông khoác tay lên tay vịn lầu hai, nhìn xuống Yến Bắc Thần và An Hạ ở phòng khách bên dưới, nói.
"Tới đây."


Người đàn ông nói xong, Yến Bắc Thần và An Hạ ngẩng đầu lên nhìn qua.
Ở chỗ lầu hai, Kiều Tử An đứng ở đó, trên người mặc quần áo ở nhà đơn giản. Nhìn anh ấy có vẻ hơn ba mươi tuổi, khí chất nho nhã lịch sự, đeo mắt kính gọng vàng, khóe môi mang theo chút ý cười.


Sau khi chào hỏi với Yến Bắc Thần và An Hạ xong, Kiều Tử An đi xuống lầu, bắt tay Yến Bắc Thần, sau đó Yến Bắc Thần giới thiệu Kiều Tử An với An Hạ.
"Kiều Tử An, bạn anh, cũng là bác sĩ tâm lý."
Giới thiệu Kiều Tử An xong, Yến Bắc Thần giới thiệu An Hạ cho anh ấy.
"Bạn gái tôi."


Có lẽ vì khi Yến Bắc Thần giới thiệu Kiều Tử An là bác sĩ tâm lý còn thêm "bạn anh" vào trước đó, khi An Hạ bắt tay chào hỏi với Kiều Tử An, cô có cảm giác trên người anh ấy cũng có khí chất quen thuộc như trên người Yến Bắc Thần.
Cô bắt tay Kiều Tử An, mỉm cười.


Kiểu Tử An là bác sĩ tâm lý, dù mới chỉ bốn mươi tuổi, nhưng rất có danh tiếng cả trong và ngoài nước. Trước đây anh làm bác sĩ tâm lý ở nước ngoài, sau này mới về Trung Quốc. Ngôi biệt thự này xem như là nơi ở của anh ấy, cũng xem như là phòng khám tư nhân của anh ấy. Bởi vì phong cách trong biệt thự khá giống nhà ở nên có thể khiến những bệnh nhân tới đây thả lỏng tinh thần.


Về chuyện của An Hạ, Yến Bắc Thần cũng đã nhắc trước một vài chuyện với Kiều Tử An. Cụ thể không nói nhiều, chỉ nói rằng bởi vì vấn đề tâm lý, trước mắt An Hạ không thể nói chuyện.


Anh không gấp gáp để An Hạ gặp Kiều Tử An, bởi vì biết cô vẫn còn khúc mắc. Lần đi Tần Thành này, khiến khúc mắc của An Hạ được cởi bỏ, thế nên việc điều trị tâm lý tiếp sau đó có thể dần dần triển khai được rồi.


Thông thường mà nói cuộc điều trị của bác sĩ tâm lý và bệnh nhân sẽ không có mặt người thứ ba. Sau khi chào hỏi với hai người An Hạ xong, Kiều Tử An đi lên phòng điều trị ở lầu hai trước, Yến Bắc Thần thì ở lại lầu một với An Hạ.


Đứng ở phòng khách lầu một, Yến Bắc Thần nhìn An Hạ trước mặt, anh vươn tay sờ má cô, nói: "Hôm nay chỉ nói chuyện cùng bác sĩ Kiều thôi, anh ấy sẽ không hỏi em quá nhiều. Nếu em không muốn trả lời câu hỏi anh ấy hỏi thì không cần trả lời."


Yến Bắc Thần vươn tay sờ mặt cô, lòng bàn tay anh khô ráo ấm áp, giọng điệu mềm mại, An Hạ nghe anh nói, gật đầu cười.


Thấy An Hạ gật đầu, cảm xúc căng thẳng của Yến Bắc Thần không được giải phóng quá nhiều. Anh nhìn An Hạ, nghĩ ngợi nói: "Nếu em không muốn nói chuyện, cũng có thể trực tiếp kết thúc lần điều trị này."


"Trước đây khi anh điều trị tâm lý ở đây, có một cái thẻ hơn một trăm vạn, trong thẻ vẫn còn dư không ít, em có thể lãng phí thoải mái.
Yến Bắc Thần nói xong, An Hạ: "..."


Yến Bắc Thần đưa cô tới khám bác sĩ tâm lý, cô cho rằng quan hệ của anh và Kiều Tử An chỉ là quan hệ bạn bè, không ngờ vậy mà anh cũng đã từng là bệnh nhân của Kiều Tử An.
An hạ ngước mắt nhìn Yến Bắc Thần, cô làm thủ ngữ.
An Hạ: Anh bị làm sao?


Nụ cười trong mắt cô bé giúp việc biến mất theo lời nói của anh, nhìn mắt cô tràn ngập sự lo lắng cho anh, Yến Bắc Thần mỉm cười: "Anh trưởng thành trong môi trường như thế, tâm lý bị bóp méo là chuyện quá bình thường."
Yến Bắc Thần nói xong, mắt An Hạ khẽ động.


So sánh với hoàn cảnh của cô, hoàn cảnh trưởng thành của Yến Bắc Thần cũng không tốt hơn là bao. Tuy cô trưởng thành trong môi trường ác liệt, nhưng phía trước cô còn có chị gái che chở. Yến Bắc Thần hàng năm lớn lên trong hoàn cảnh áp lực gia đình, mẹ thì tự sát trước mặt anh, lúc đó Yến Bắc Thần cũng mới chỉ là một đứa trẻ mười mấy tuổi còn chưa thành niên.


Quả thực không thể có được tâm lý bình thường.


Mà Yến Bắc Thần biết được tâm lý của bản thân không khỏe mạnh. Dù anh biết tâm lý bản thân không khỏe mạnh, nhưng anh không hề để mặc cho sự không khỏe mạnh đó tiếp tục phát triển, anh định kỳ đi khám bác sĩ tâm lý, khiến bản thân ổn định hết mức. Tuy có vẻ vẫn có chút khác biệt, nhưng để trở thành dáng vẻ hiện tại, đã là vô cùng khó khăn.


An Hạ nhìn Yến Bắc Thần, giang tay ôm lấy anh.
Cô bé giúp việc giang tay ra, cứ như vậy ôm lấy anh. Cái ôm của cô không lớn, khi ôm anh, giống như đang khảm vào trong ngực anh. Cơ thể nhỏ bé thơm ngát mềm mại như thế, chen chúc trong lòng anh, Yến Bắc Thần cúi đầu hôn lên tóc cô, cười nói.
"Đi đi."


Yến Bắc Thần nói xong, An Hạ gật đầu.
-
An Hạ đi lên phòng trị liệu trên lầu hai.


Khi hai người rời khỏi sân bay đã là bốn giờ rưỡi chiều. Tới chỗ biệt thự này thời gian đã hơn năm giờ. Ánh nắng lúc năm giờ chiều vẫn mãnh liệt, chỉ nghiêng về phía Tây chứ không có chút ý tứ lặn xuống chút nào. Mặt trời xuyên qua cửa sổ biệt thự chiếu vào, chiếu lên sofa trong phòng khách. Yến Bắc Thần ngồi đó, đợi quá trình điều trị ở phòng trị liệu trên lầu hai kết thúc.


Tối hôm qua Yến Bắc Thần tăng ca, bảy giờ sáng lại tới công ty. Làm việc bận rộn luôn chân luôn tay chạy tới sân bay, tới Tần Thành, sau đó lại từ Tần Thành trở về. Tinh thần của anh đã gần cạn kiệt hết, nhưng ngồi trên ghế sofa, anh lại không có chút buồn ngủ nào, thậm chí tư thế ngồi cũng không lười biếng như thường ngày.


Lần điều trị đầu tiên không duy trì quá lâu, sáu giờ hơn, lầu hai truyền tới tiếng mở cửa, An Hạ và Kiều Tử An đi ra.


Yến Bắc Thần ngẩng đầu nhìn, An Hạ cũng nhìn về phía anh. Biểu cảm của cô bé giúp việc không có gì thay đổi, ánh mắt cũng vô cùng bình tĩnh, khi đối diện với ánh mắt của anh, cô cũng chỉ nở nụ cười an tĩnh.
Thấy nụ cười của cô, trái tim Yến bắc Thần hạ xuống một chút, cũng cười lại một cái.


Sau đó Kiều Tử An đứng ở cửa gọi anh một tiếng, An Hạ xuống lầu, Yến Bắc Thần thì đi lên phòng trị.
Kiều Tử An gọi Yến Bắc Thần vào để nói về tình hình của An Hạ.


"Khúc mắc của cô ấy đã được gỡ bỏ, nói chuyện là việc sớm hay muộn, nhưng một người lâu không nói chuyện, dù cơ quan phát âm không có vấn đề nhưng khả năng nói chuyện cũng sẽ bị thoái hóa. Thế nên cô ấy không chỉ cần khám tâm lý, ngoài ra còn cần sắp xếp giáo viên ngữ âm để hướng dẫn." Kiều Tử An nói với Yến Bắc Thần kết luận của anh ấy sau cuộc nói chuyện của anh ấy với An Hạ.


Yến Bắc Thần nghe kết luận của anh ấy, khi Kiều Tử An nói xong, lại hỏi một câu.
"Cô ấy không sợ chứ?"
Yến Bắc Thần hỏi xong, Kiều Tử An nhìn anh một cái.
Anh ấy đã bắt đầu thảo luận về vấn đề trị liệu sau này với Yến Bắc Thần, mà sự quan tâm của yến Bắc Thần chỉ là cô ấy có sợ hay không.


"Không có." Kiều Tử An nói, anh ấy nói xong, hồi tưởng lại trạng thái của An hạ lúc điều trị, nói: "Cô ấy khá bình tĩnh."


Kiều Tử An không biết thủ ngữ, thế nên khi giao lưu với An Hạ, cô dùng phương thức đánh chữ để nói chuyện với anh. Có lẽ vì anh ấy là bạn của Yến Bắc Thần, hoặc có lẽ bởi vì anh ấy từng là bác sĩ tâm lý của Yến Bắc Thần, nên An Hạ vô cùng tín nhiệm. Gần như cô không hề giữ bí mật chút nào, cô kể lại toàn bộ chuyện đã xảy ra vào thời thơ ấu của cô cho anh ấy.


Kiến thức về bệnh nhân của bác sĩ tâm lý rất nhiều, bệnh nhân gặp vấn đề về tâm lý đa số là vì trải qua quá khứ không tốt. Có quá khứ như vậy, tình huống bọn họ có tính cách u ám, cáu kỉnh, tự sát tự làm tổn thương mình hoặc báo thù xã hội cũng đều không ít. Mà An Hạ trải qua quá khứ như vậy, cô lại có thể bao dung nó, yên lặng ôn hòa mà trưởng thành, có thể nói rõ cô rất kiên cường.


Thực ra tâm lý của cô không hề có vấn đề gì, sạch sẽ thông suốt, chỉ có chút cản trở về mặt ngữ âm, có lẽ khúc mắc được cởi bỏ, cô cũng sẽ tích cực điều trị, nói chuyện được chỉ là vấn đề sớm hay muộn.
Kiều Tử An nói xong, Yến Bắc Thần gật đầu, nói: "Tôi biết rồi."


"Sau này mỗi tuần tới đây hai lần." Kiều Tử An sắp xếp: "Ngoài ra chương trình học bên giáo viên ngữ âm cũng phải sắp xếp nhiều một chút, bắt đầu từ sáu tuổi cô ấy không nói chuyện, lúc sáu tuổi hệ thống lời nói cũng không tính là quá thành thục, nên tương đương cô ấy hai mươi tuổi phải tiếp tục học chương trình lúc sáu tuổi, các loại như phát âm, đều nên học dần dần."


"Được." Yến Bắc Thần cũng đồng ý.
Yến Bắc Thần ở bên này đồng ý xong, Kiều Tử An cũng đã sắp xếp xong. Sau khi Yến Bắc Thần đồng ý, anh đứng dậy từ chỗ ngồi. Kiều Tử An ngước mắt nhìn người đàn ông vừa đứng dậy, trong mắt hiện lên ý cười.


"Hai người các cậu, cũng xem như một trường hợp khá đặc biệt trong cuộc đời sự nghiệp của tôi.
Một người biết tâm lý của bản thân bất ổn, chủ động tìm bác sĩ tâm lý muốn hồi phục lại tâm lý khỏe mạnh.


Một người trưởng thành trong hoàn cảnh ác liệt như vậy, tâm lý lại không hề vặn vẹo, lặng lẽ bình thản mà trưởng thành.
Kiều Tử An nói: "Là câu chuyện điển hình có thể kể cho những bệnh nhân khác đó.""


Thông thường mà nói, ngoại trừ lắng nghe, bác sĩ tâm lý cũng sẽ trò chuyện gì đó với người bệnh. Cuộc trò chuyện khá đa dạng, trong đó không hiếm trường hợp sẽ lựa chọn một vài câu chuyện ngày trước để kể, đương nhiên là dưới tình huống bệnh nhân đã đồng ý.


Nghe lời Kiều Tử An nói, Yến Bắc Thần nhìn anh ấy, cũng bật cười.
"Kể thì cũng được." Yến Bắc Thần nói: "Nhớ giấu danh tính nha."
Yến Bắc Thần dứt lời, Kiều Tử An và anh cùng bật cười.
-


Không giống như An Hạ, sau khi Yến Bắc Thần nói chuyện ở phòng điều trị xong, không mấy phút sau đã đi ra cùng Kiều Tử An. Khi hai người đi ra, biểu cảm không thay đổi gì, chỉ thuận miệng nói những chuyện giữa bạn bè.


Đi qua đi lại, thời gian cũng sắp tới bảy giờ, Kiều Tử An nhiệt tình mời Yến Bắc Thần và An Hạ ở lại ăn cơm, nhưng Yến Bắc Thần từ chối, so với việc ăn cơm cùng bác sĩ tâm lý, anh muốn ở bên An Hạ hơn.
Sau khi từ chối ý tốt của Kiều Tử An, Yến Bắc Thần lái xe đưa An Hạ về nhà,


Khi hai người về đến nhà đã sắp tám giờ. Cho dù là ban ngày dài hơn ban đêm nhưng mặt trời cũng đã lặn rồi. Ban đêm bao phủ lấy bờ biển, sao trời lấp lánh, An Hạ và Yến Bắc Thần về nhà, sau khi thu dọn một chút thì đi phòng bếp nấu cơm tối.


Yến Bắc Thần đã một tuần không được ăn cơm An Hạ nấu. Cô bé giúp việc nấu cơm xong, lần này Yến Bắc Thần ăn hai bát cơm.
Kết quả của việc ăn hai bát cơm chính là, Yến Bắc Thần lại ăn quá no. Rửa bát đơn thuần cũng không hoàn toàn tiêu hóa hết, cuối cùng, anh cùng An Hạ đi tưới hoa trong vườn.


Khi tưới nước, hai bọn họ nô đùa một hồi, khiến cả người ướt sũng. Cuối cùng hai người trở về phòng thay quần áo, rồi quay trở lại trong vườn.


Hoa trong vườn được tưới nước xong đều mang theo chút hơi thở bùn đất ẩm ướt, cùng với gió biển ướt át về đêm, ngoài ra còn có hương thơm của các loại hoa trong vườn, khiến hơi thở của khu vườn mang theo chút lạnh lẽo giữa hè.


Yến Bắc Thần và An Hạ xếp hai cái ghế giữa vườn, hai người ngồi trên ghế, ngồi giữa hoa lá, nắm tay nhau ngắm trời đêm.
Hôm nay đẹp trời.


Những ngôi sao trên bầu trời lấp lánh sáng ngời, vầng trăng khuyết treo trên bờ biển, ánh trăng sáng tỏ chiếu xuống mặt đất, dù trong sân không mở đèn, cũng có thể nhìn thật rõ ràng.


Hôm nay Yến Bắc Thần bị dày vò cả ngày, sau khi tắm rửa thư giãn xong, anh nằm trên ghế chợp mắt. Tay anh nắm lấy tay An Hạ đang nằm ở ghế bên cạnh, cảm nhận cơn gió mát đêm hè, có chút dấu hiệu sắp đi ngủ.


Khi ý thức của anh phân tán, dần chìm vào giấc ngủ, thì có tiếng sột soạt từ ghế dựa bên cạnh. Không lâu sau, một âm thanh điện tử máy móc quen thuộc vang lên.
"Cậu chủ."
Yến Bắc Thần: "..."


Cho dù bị máy điện tử này kêu bao nhiêu lần "cậu chủ", Yến Bắc Thần vẫn không thể thích ứng, đặc biệt vào ban đêm, còn là lúc anh sắp ngủ thϊế͙p͙ đi. Anh mở mắt ra, quay đầu nhìn sang bên cạnh, An Hạ đang cầm điện thoại, cong khóe mắt cười với anh.


Yến Bắc Thần luôn có thể cười cùng lúc với cô khi nhìn thấy cô cười.
Anh không để ý tiếng điện tử kia nữa, anh hơi nghiêng người, nhìn An Hạ, cố ra vẻ hung thần ác sát hỏi.
"Làm sao?"


An Hạ nghe anh hỏi như vậy, nụ cười trong mắt lại tươi hơn một chút. Sau khi anh hỏi xong, cô thả tay đang nắm tay Yến Bắc Thần ra, làm thủ ngữ với anh.
An Hạ: Không làm sao cả.
An hạ: Chỉ muốn cảm ơn anh.
Cô bé giúp việc làm hai câu thủ ngữ với anh.


Yến Bắc Thần nằm nghiêng trên ghế dựa, cô bé giúp việc cũng nằm nghiêng, hai người đối diện nhau nằm nghiêng cùng nhau. Yến Bắc Thần có thể cảm nhận được hơi thở của cô, khi cô làm thủ ngữ, lông mày anh hơi nhướng lên, anh khẽ cười, hỏi.
"Ồ? Cảm ơn cái gì?"
An Hạ cười, lại làm một câu thủ ngữ.


An Hạ: Tất cả.
Thấy ý nghĩa câu thủ ngữ cô biểu đạt, môi Yến Bắc Thần khẽ cong.
An Hạ biết tất cả mọi chuyện Yến Bắc Thần làm cho cô.


Chuyện bắt đầu từ ngày cô và anh ở trong con hẻm tối đen, anh cố ý dọa cô, hỏi cô có sợ hãi gì không. Ngày đó chị gái cố ý để anh biết chuyện cô hay hát và nói chuyện khi còn nhỏ, rồi ngày hôm đó khi anh cùng cô về nhà, anh thăm dò cô.
Anh hỏi cô có chuyện gì sợ hãi không?


Quả thực cô có chuyện sợ hãi, chuyện đó chính là khúc mắc của cô, dẫn đến việc cô không thể nói chuyện.


Sau khi biết được suy nghĩ của cô, Yến Bắc Thần không hề hỏi thẳng cô, anh đi tìm chị gái trước. Anh hiểu rõ cô, nếu như là chuyện bản thân cô sợ hãi, cô sẽ không giấu giếm anh. Nếu cô giấu giếm, vậy chắc chắn bí mật đó liên lụy đến người cô muốn bảo vệ.


Mà sau khi tìm tới chị gái, anh cũng không hỏi thẳng, mà xin sự đồng ý của chị gái trước.


Chị gái đồng ý rồi, hơn nữa còn nói cho anh biết về chuyện xảy ra sau năm An Hạ sáu tuổi ấy. Lúc này Yến Bắc Thần mới lập ra một chuỗi tính toán. Trước tiên anh liên hệ cho đoàn luật sư của Yến Thị, sau đó tìm một vụ kiện đã giải quyết xong từ lâu, lật ra và tiến hành lại một lần nữa. Sau đó đột nhiên nói với An Hạ về chuyện vụ kiện, nói cho cô biết đoàn luật sư của bọn họ rất hùng mạnh, nói cho cô biết người mạnh mẽ như cô không nên lẩn trốn, nên phản kháng lại. Nói cho cô biết, nếu như người có tiền không trừng phạt kẻ xấu, vậy những kẻ xấu đó sống quá dễ dàng rồi.


Anh đã bắt đầu chuẩn bị từ lâu, tất cả những việc anh làm từ trước là bước đệm để sau này cô lấy dũng khí đối mặt với tất cả mọi thứ đã qua.
Hơn nữa thậm chí mà nói, có lẽ khi anh bắt đầu chuyển tài sản nhà họ Yến sang tên cô, chính là đã bắt đầu làm bước đệm rồi.


Nếu anh muốn thay cô ra tay, trừng phạt gã họ Chu và cha An rất đơn giản, anh tùy tiện cũng có thể tìm được chứng cứ định tội, khiến hai người bọn chúng mọt gông trong tù.
Nhưng Yến Bắc Thần không làm vậy.
Cởi chuông phải tìm người buộc chuông.


Nguồn gốc tội ác của gã họ Chu và người cha, cũng là chìa khóa để cô gỡ bỏ khúc mắc.
Đây là gian khổ của cô, anh bắt buộc phải để cô có dũng khí đứng dậy phản kháng, đánh bại lại bọn chúng, có như vậy cô mới có thể thật sự đứng dậy từ đoạn ký ức đen tối đó.


Cô mới có thể thật sự không còn sợ hãi nữa.
Từ tận gốc rễ, anh đã giúp cô xóa bỏ những điều cô sợ hãi.
Đây chính là cụ thể hóa cho tình yêu của Yến Bắc Thần dành cho An Hạ.
Tình yêu của anh đối với cô, vô tư bao dung mà lại cường đại.


Đây cũng là thứ quý giá nhất mà An Hạ có.


Trước khi hai người tình ý tương thông, An Hạ cho rằng đơn phương thích anh thôi. Anh là ngôi sao, cô là hồ nước, cô chỉ có thể ôm ấp một chút bóng hình của anh vào ban đêm. Nhưng ngôi sao không để cô ngẩng đầu nhìn anh, anh biến thành một ngôi sao băng, đáp xuống hồ nước của cô, khiến cô hoàn toàn có được anh.


Cô biết ơn tất cả những thứ Yến Bắc Thần cho cô. Cô cũng sẽ không phụ lòng với tất cả những điều anh cho cô, cô sẽ trân trọng tình yêu của anh, dưới tình yêu ấy, cô sẽ sống và trưởng thành đúng như anh mong đợi.


Màn đêm tĩnh mịch, dường như nghe kỹ có thể nghe thấy tiếng sóng biển từ xa đến gần. An Hạ bày tỏ ý nghĩ của cô xong thì thu tay lại, nằm nghiêng trên ghế tiếp tục cười nhìn Yến Bắc Thần. Hai chiếc ghế tựa đặt cạnh nhau, bọn họ nằm nghiêng, ánh trăng thuần khiết phản chiếu trong mắt đối phương, còn có thể nhìn thấy bóng hình bản thân trong mắt đối phương.


Trong không khí có hương hoa, có gió mát, có hơi thở hai người hòa quyện vào nhau, khắp nơi đều lộ ra vẻ ngọt ngào. Yến Bắc Thần nhìn hình phải chiếu của anh trong mắt cô bé giúp việc, thấy cô làm thủ ngũ xong, khóe môi anh cong lên.
Anh nhìn An Hạ hỏi.
"Cứ cảm ơn như vậy thôi à?"


Yến Bắc Thần hỏi xong, mắt An Hạ cong cong.
Quả thực, đối với những chuyện Yến Bắc Thần làm cho cô mà nói, chỉ khô khan nói câu cảm ơn như vậy khó tránh khỏi không đủ thành ý. Cô nhìn Yến Bắc Thần, ý cười trong mắt càng sâu, cô giơ tay lên, làm thủ ngữ hỏi.
An Hạ: Vậy anh muốn cảm ơn thế nào.


Cô bé giúp việc nhìn anh làm một câu thủ ngữ.
Sau khi cô làm thủ ngữ xong, cánh tay buông xuống giống như lúc nãy. Yến Bắc Thần nhìn cô, mắt anh khẽ động, sau đó anh nâng cánh tay, chống xuống bên cạnh cô.


Yến Bắc Thần chống đỡ cơ thể của anh, khoảng cách giữa anh và An Hạ vì động tác của anh mà kéo gần. Trong mắt An Hạ, hình phản chiếu của anh theo sự kéo gần khoảng cách giữa bọn họ dần phóng to lên.


Yến Bắc Thần nhìn cô, nhìn một lúc, anh hơi cụp mi xuống, rơi trên đôi môi khẽ cong của cô bé giúp việc. Hô hấp của Yến Bắc Thần như đọng lại một giây vậy, anh thở nhẹ, sau đó cúi đầu hôn An Hạ.
"Thế này." Yến Bắc Thần nói.
- -----oOo------