Sáu mươi năm sau_____
Nhìn cơn mưa to ngoài cửa sổ, tiếng mưa trong màn đêm đặc biệt khiến người ta thương cảm.
Luôn một mình trong bóng đêm tĩnh lặng, xúc cảm đặc biệt nhạy bén.
Khi trời đổ mưa, Doãn Tử Dao luôn nhớ lại chuyện cũ đau lòng sáu mươi năm trước.
Đã tròn sáu mươi năm rồi!
Doãn Tử Dao chờ đợi ở ngọn núi đổ sụp đó đã tròn sáu mươi năm rồi!
Y si dại chờ đợi tại chỗ, chưa từng rời khỏi. Cứ như thế, từng ngày từng ngày trôi qua, xuân đi thu đến, vật đổi sao dời, mấy chục năm qua đi, Doãn Tử Dao vẫn không nhẫn lòng rời khỏi.
Y kiên trì tin tưởng sẽ có một ngày, Lượng ca ca và Diệp ca ca của y sẽ đúng hẹn đến tìm y, và đón y về nhà.
Bây giờ, khu rừng đã sụp đổ năm đó, trải qua tẩy lễ của thời gian, đã biến thành một đô thị phồn hoa.
Doãn Tử Dao nhìn bóng mình ánh trên cửa sổ, y nhấc tay nhẹ xoa……
Hình ảnh y ánh lên cửa sổ là một nam tử trẻ tuổi chừng hai mươi, y hoàn toàn không có bộ dạng mắt mờ, tóc bạc già đi.
Tuy chính xác hiện giờ đã là một lão đầu gần tám mươi tuổi, nhưng Doãn Tử Dao chung quy vẫn bảo trì hình dạng trẻ đẹp hai mươi.
Y không già cũng không chết!
Nhưng những ngày tháng này đối với Doãn Tử Dao mà nói, lại không phải là hạnh phúc, mà có thể nói là một loại giày vò ghê người. Giằng xéo y thống khổ!
Nghiệm qua khi nhìn thấy từng người thân của mình già đi, chết đi trước mắt, nhìn họ sinh lão bệnh tử, thật sự là một sự thống khổ.
Không thân không thích, cô khổ đơn côi, Doãn Tử Daođã từng có ý niệm cắt đứt sinh mạng mình, nhưng mà, bất luận y thử thế nào, y cũng không chết được.
Nhân sinh như màn kịch, màn kịch như cuộc đời. Nếu đã đến thế gian này, thì nhất định không thể không bước ra sàn diễn!
Còn về đó là màn kịch hay, hay là dây dưa gàn dở, đó hoàn toàn do chính người đó tạo ra.
Doãn Tử Dao từ bỏ ý niệm cắt đứt sinh mạng, y nói với mình nhất định nỗ lực sống tiếp!
Tóm lại sẽ có một ngày, ba người phân ly nhất định sẽ một lần nữa gặp lại trên dòng đời nhộn nhịp này. Nhất định sẽ có một ngày như thế! Doãn Tử Dao kiên định tin tưởng.
Cho nên y cố gắng vươn tới, liều mạng mà sống. Cho dù cuộc sống có khổ, có không chỗ nương tựa, cho dù đói khát, Doãn Tử Dao vẫn vừa làm vừa học hoàn thành kiến thức. Cho dù vận mệnh đùa cợt vô tình, nhưng Doãn Tử Dao vẫn có thể nỗ lực khiến nó tươi sáng, sinh động, và dễ chịu hơn.
Doãn Tử Dao đứng trước cửa chính lợi dụng những tia nước mưa để vuốt xẹp cố định tóc ra sau đầu, tuy không cận thị nhưng y cố ý đeo một cặp mắt kiếng gọng đen dày cộm, mắt kính không có độ che được phân nửa gương mặt y.
Y cố công cẩn thận giả trang mình như thế, là vì y muốn để bản thân nhìn thành thục thông hiểu sự đời.
Dù sao, có nhìn thế nào đi nữa, cũng khiến người ta không thể nhìn ra y đã là một thầy giáo rồi. Gương mặt như trẻ con non nớt đáng yêu, ngược lại khiến y càng giống học sinh hơn.
Cuối cùng, y đeo cà vạt lên.
Nhìn mình trong gương, Doãn Tử Dao lộ ra nụ cười tràn đầy mong đợi, “Hy vọng hôm nay sẽ là một ngày tốt lành.”
Doãn Tử Dao khẩn trương ngồi trên đài, nghe hiệu trưởng động viên, y hiểu rõ hiệu trưởng rất nhanh sẽ giới thiệu vị giáo viên đảm nhiệm môn lịch sử mới này cho học sinh dưới đài nhận biết.
Quả nhiên, hiệu trưởng vừa nói xong thì đến phiên y ra trận rồi!
Doãn Tử Dao cố gắng trấn định mình, nhưng tim của ý cứ đập thình thịch, dường như sắp nhảy ra khỏi ngực.
Đợi hiệu trưởng giới thiệu y xong, y sớm đã ướt đẫm mồ hôi.
Doãn Tử Dao giới thiệu bản thân xong, mới đến phiên hội học sinh công bố những sự kiện quan trọng trong học kỳ, các thầy cô cũng có thể rời đài chủ tịch trở về phòng làm việc nghỉ ngơi.
Nhưng mà, khi Doãn Tử Dao nhìn thấy hội trưởng, phó hội trưởng hội học sinh xuất hiện trên đài, chân của y liền giống như mọc rễ mà đứng yên bất động.
Y trừng mắt há miệng nhìn hai người trên đài____ là bọn họ! Tuyệt đối là bọn họ, không thể sai được!
Nhất thời, trong con mắt to tròn của Doãn Tử Dao phiếm lên sương mù.
Dung mạo của họ vẫn không thay đổi, trừ mái tóc màu xám bạc của họ đã nhuộm thành màu đen ra thì…….
Họ cuối cùng cũng tương ngộ rồi!
Nước mắt vui sướng của Doãn Tử Dao, lặng lẽ rơi xuống gương mặt, nhưng y không chút nhận thấy, cho đến khi y ý thức được thái độ thất thố của mình, y mới vội vàng quay người đối lưng với đám đông, gỡ mắt kiếng xuống, hoảng loạn lấy tay chùi sạch nước mắt.
Doãn Tử Dao cho rằng y đã đủ cẩn thận lắm rồi, không để người khác nhìn thấy bộ dạng thê thảm rơi nước mắt của mình, nhưng không biết, tình tự kích động của y đều đã rơi vào trong mắt Khác Diệp.
Doãn Tử Dao gần như không dám tin vào vận may của mình, y vừa mới nhận chức thì đã có thể đảm nhận làm cố vấn của hội học sinh.
Trong lúc y đang lo không biết nên làm sao mới tiếp cận được Khác Lượng và Khác Diệp, thì trời cao liền ban cho y cơ hội này, y quả thật vui sướng muốn điên lên.
Nhìn chăm chú vào Khác Lượng và Khác Diệp đang thảo luận vài chuyện với các cán bộ khác, Doãn Tử Daokhông kìm được nhẹ nhàng than thở một tiếng trong lòng.
Lượng ca ca, Diệp ca ca không nhận ra y cũng khó tránh được, dù sao y đã không còn là một tiểu nam hài mười ba tuổi vào năm đó nữa.
Doãn Tử Daokhông chút che giấu ánh mắt chứa đầy tư niệm của mình, không chút cố kỵ nhìn chăm chăm vào hai nam nhân mà y sớm chiều tưởng nhớ, dường như muốn đem ý niệm thiết tha của mình truyền đạt cho hai người họ biết.
Thân thể tráng kiện thon dài, mặt áo sơ mi màu trắng, thắt cà vạt màu xanh dương đậm sọc chéo, áo khoác tây trang màu xanh dương đậm bao ngoài, thật sự thích hợp với hai người họ a!
Làn da tráng kiện màu cổ đồng, thân hình vĩ ngạn mạnh mẽ, sống mũi thẳng tắp phối hợp với ngũ quan tuấn tú, con mắt sáng rực chung quy lấp lóe ra sự băng lạnh, hờ hững cự tuyệt người khác tiếp cận trong ngàn mét.
Tuy nhiên, cặp mắt vẫn chờ đợi bất động, lấp lóe nguy hiểm như trong trí nhớ.
“Thầy, xin lỗi, để thầy chờ cùng chúng tôi trễ thế này.”
“A!” Doãn Tử Dao quay đầu nhìn nơi phát ra âm thanh, “Đã kết thúc rồi?”
Con mắt đen thâm sâu của Khác Lượng, nhìn bộ dạng quê mùa đáng chán của Doãn Tử Dao, khóe môi cảm tính mang theo nụ cười nhạt ý vị thâm trường, nhìn chăm chăm Doãn Tử Dao đang ngẩng đầu, sau đó, hắn trầm giọng trả lời:
“Đúng vậy, đã kết thúc rồi, thầy muốn cùng về với chúng tôi không?”
Sau khi hội nghị kết thúc, các cán bộ bắt đầu thu dọn đồ đạc, họ vừa nói cười, vừa chuẩn bị về nhà.
Tiếng nói cười hỗn tạp tứ phía, khiến Doãn Tử Daokhông nghe rõ lời của Khác Lượng, y không xác định được nên hỏi lại lần nữa.
“A, có thể phiền trò nhắc lại lần nữa không?”
“Thời gian đã rất trễ rồi, thầy có muốn cùng anh em tôi về nhà không?”
“Về nhà.” Chữ này khiến tâm trạng Doãn Tử Dao bỗng chốc nhảy lên.
Lẽ nào họ nhận ra y rồi?
Nhưng khi Doãn Tử Dao nhìn Khác Lượng bộ mặt khó hiểu nhìn mình, y biết bản thân chẳng qua là si tâm vọng tưởng thôi!
“Được, được a! Làm phiền các trò đợi tôi một chút.”
Doãn Tử Dao hồ loạn bỏ tài liệu vào túi công văn, “Có thể đi rồi!”
Trên đường đi ra khỏi trường, ba người đều trầm mặc không nói, cho đến khi đi tới chỗ công viên không còn gì quen thuộc hơn với Doãn Tử Dao. Đây là nơi ngọn núi đã đổ sụp, hiện nay đã trở thành nơi nhàn tản cùng hưởng của mọi người, công viên cảnh trí ưu mỹ.
Khi Doãn Tử Dao đi từng bước, trên con đường trở về nhà, hai chân của y luôn không tự giác đi vào trong công viên này.
Gần đây y luôn như thế, suy nghĩ chốc lát, rồi lại như được trở về mảnh đất cũ đã từng trải qua khoảng thời gian vui vẻ, mà trong đầu của y luôn từng lần từng lần hoang tưởng tình cảnh như vầy____ Khi y đang đi rất chậm như thế, lại đụng phải Khác Lượng và Khác Diệp đang tìm mình tiến lại. Thế là, ba người hạnh phúc ôm lấy nhau.
Đáng tiếc, tình cảnh như vậy, chỉ xuất hiện trong tưởng tượng.
Doãn Tử Dao than thở một hơi.
“Thầy tại sao lại than thở?”
Không biết từ lúc nào, Khác Diệp và Khác Lượng đã đứng trước mặt y, còn cúi đầu nhìn y.
“Không, không có gì.”
“Thầy à, gần đây thầy cứ luôn quan sát ta và Lượng a!”
Khác Diệpkhông khách khí chỉ ra sự thật, con mắt đen bén nhọn của hắn nhìn chăm chăm Doãn Tử Dao.
“A, đúng vậy!” Doãn Tử Dao cũng không phủ nhận, “Vì, các trò rất giống….. ta là nói……”
Trong một lúc, ngàn câu vạn lời đồng thời tràn lên tim, nghẹn ở cổ họng Doãn Tử Dao, ngay cả những giờ phút đẹp đẽ cùng nhau trôi qua chôn sâu tận đáy lòng cũng cùng trào lên, cảm động khi được trùng phùng khiến Doãn Tử Dao nhất thời không biết nên bắt đầu thế nào.
Đối với Doãn Tử Dao mà nói, có thể tương ngộ cùng Khác Lượng và Khác Diệp, thật sự khiến y vui mừng phát điên.
Nhưng Lượng ca ca và Diệp ca ca của y lại không nhận ra y nữa! Trên gương mặt tuấn tú của họ một chút cũng không thể đọc ra được niềm vui trùng phùng.
Thế sự vô thường, hẹn ước giữa người và người, cũng không nhất định có thể giữ chữ tín; Duyên phận giữa người và người, cũng không nhất định có thể trường tồn, nhưng ký ức lưu giữ trong tim họ, thì cho đến cuối đời cũng không cách nào xóa nhòa.
Cho nên, Doãn Tử Dao quyết định khiến họ nhớ lại mình, nhớ lại lời thề mà họ cùng nhau giữ gìn.
Doãn Tử Dao trầm ngâm mất một lúc, y cố ý nhẹ giọng nói:
“Hai người các ngươi rất giống một cặp anh em song sinh mà ta thích, vì phát sinh chuyện ngoài ý muốn, ta và họ thất lạc, nhưng mà, đây đã là chuyện từ rất lâu về trước rồi, đã rất lâu rồi.”
Lời của Doãn Tử Dao nhất thời khiến con mắt u tối củaKhác Lượng và Khác Diệp sáng lên, hai người họ như mang theo ý tứ gì đó nhìn chăm chú vào Doãn Tử Dao đang trôi trong tưởng niệm.
Rất nhanh, Doãn Tử Dao cười cười.
“A! Ta rốt cuộc đang nói cái gì a? Các tròkhông cần để ý, cứ coi như ta đang nói bậy nói bạ là được.”
“Chúng ta cũng không để ý!” Khác Lượng giả vờ như không quan tâm gì cười nói.
Nhưng, mục quang sắc bén của Khác Lượng và Khác Diệp lại không chút thích hợp với lời mà họ nói.
Bọn họ giờ giống như kẻ giành được thức ăn, mục quang như ngọn lửa chiếu vào Doãn Tử Dao.
Mục quang sắc bén của Khác Lượng và Khác Diệp, giống như muốn dồn Doãn Tử Dao đến không còn đường trốn.
Doãn Tử Dao bị ánh mắt của họ nhìn đến tâm phiền ý loạn, bức bách không thôi, y chỉ cụp mắt xuống, giả vờ chú ý đến thời gian trên đồng hồ.
“Oa! Đã sắp tám giờ rồi.” Doãn Tử Daokhông ngờ đã trễ như vậy, “Các trò còn chưa ăn cơm phải không? Nếu các tròkhông có việc gì, có muốn đến nhà ta. Ta mời các trò ăn lẩu.”
Đối mặt với lời mời của Doãn Tử Dao, Khác Lượng chỉ hơi mỉm cười nhíu mày.
Mà Khác Diệp lại sảng khoái đáp ứng. “Được a!”
Doãn Tử Dao dẫn Khác Lượng và Khác Diệp đi ngang một tòa siêu thị cực lớn trên đường trở về.
Khác Lượng và Khác Diệp đẩy xe đựng đồ đi sau lưng Doãn Tử Dao.
“Di? Đây không phải là anh Lượng và anh Diệp sao?”
Khác Lượng và Khác Diệp quay đầu nhìn về phía âm thanh phát ra, Doãn Tử Dao cũng quay theo.
Thì ra là hai nữ sinh năm nhất đi ngang qua.
Giây phút quay đầu đó, Doãn Tử Dao quái dị nhìn thấy biến hóa trên gương mặt của Khác Lượng và Khác Diệp_____ họ cười dịu dàng.
Con mắt lạnh lùng cũng không còn không có nhiệt độ nữa.
Lòng Doãn Tử Dao lạnh xuống không kịp phòng bị bị đánh một đòn. Đã từng, sự dịu dàng của họ đã từng chỉ thuộc về y!
“Ta còn cho rằng các anhkhông tới tìm chúng ta là vì có chuyện gì chứ? Thì ra là ở cùng với thầy Doãn a!”
Một nữ sinh tóc ngắn trong đó uyển chuyển lại gần Khác Diệp nói.
“Đúng rồi, hôm nay là thứ sáu?” Khác Diệp cúi đầu nhìn nữ hài đang ôm cánh tay hắn, mang theo chút ý tứ nhéo nhéo gương mặt nữ hài.
“Đáng ghét! Nếu mỗi ngày đều là thứ sáu thì tốt rồi.” Nữ hài tóc ngắn có chút bất mãn kháng nghị, “Vậy thì, anh Lượng, anh Diệp, tối nay cùng giờ, các anh vẫn sẽ đến tìm tụi em chứ?”
“Ân!” Khác Lượng gật đầu.
“Được!”
Nữ hài tóc dài ánh mắt tươi cười nói: “Tối nay cùng giờ, tụi em sẽ ở chỗ đó đợi các anh nga!”
Các cô vui vẻ phất tay với Khác Lượng và Khác Diệp, quay người chào Doãn Tử Dao đang lạc lõng bên cạnh. “Thầy Doãn, tạm biệt!” Sau đó cùng rời khỏi.
Doãn Tử Dao tinh quái mỉm cười hỏi: “Các em ấy là hoa khôi của trường phải không?”
“Cứ coi là vậy!” Khác Lượng nhún vai.
“Các trò là đàn anh và đàn em bình thường trong trường? Hình như không giống như vậy đi? Các trò đang quen nhau sao?” Doãn Tử Dao cẩn thận nhìn biểu tình của Khác Lượng và Khác Diệp.
“Chúng ta đang quen nhau, cũng gần một năm rồi!”
Tuy là chuyện trong dự đoán, Doãn Tử Dao vẫn không tránh khỏi chua xót.
“Thật xin lỗi, để các tròchờ lâu rồi.”
Doãn Tử Dao bưng nồi lẩu mỹ vị đầy ấp đặt trên bếp điện, tiếp đó y lại bưng mấy đĩa rau xanh đã rửa sạch từ trong bếp ra bày cạnh nồi lẩu.
“Nào, ăn thoải mái đi, đừng khách khí!” Doãn Tử Dao đưa chén cho Khác Lượng và Khác Diệp.
Khác Lượng và Khác Diệp chỉ chăm chú nhìn Doãn Tử Dao, một chút ý tứ động đũa cũng không có.
“Trên mặt của ta có thứ gì sao?” Doãn Tử Dao đùa giỡn đưa tay lên vuốt mặt, “Đừng ngây ra đó nữa, nhanh động thủ đi!”
Khác Lượng và Khác Diệp vốn luôn nhìn Doãn Tử Dao chăm chú sau khi nghe lời hối thúc của Doãn Tử Dao, lúc này mới quay đầu, chuyển đường nhìn lên nồi lẩu.
Động thủ đầu tiên là Khác Diệp, hắn nhấc tay cầm một cọng rau muống chưa nấu chín bỏ vào trong miệng.
“A!” Doãn Tử Dao đưa tay cản lại Khác Diệp, nhưng không kịp nữa.
“Phụt, phụt!” Khác Diệp phun toàn bộ cọng rau muống mới nuốt vào ra, hắn nhíu mày, báo oán nói: “Sao lại khó ăn như thế?”
Doãn Tử Dao nhìn bộ dáng thiếu kiên nhẫn của Khác Diệp, bất giác nhớ lại lúc trước, y không nhịn được cười phốc ra tiếng.
“Diệp ca ca, ngươi vẫn cứ luôn như vậy, khi ăn lúc nào cũng như hùm như hổ, nhưng thứ rau này phải nấu chín mới có thể ăn!”
Doãn Tử Dao cười giễu thay Khác Diệp quấy chín rau xong, mới lấy đũa gắp đưa tới miệng Khác Diệp. “Hiện tại có thể ăn rồi.”
Thời gian dường như trở lại những ngày tháng vui vẻ lúc trước.
Nhưng mà, Doãn Tử Dao bỏ xót một điểm, y đã không còn là y lúc trước nữa rồi!
“Diệp ca ca? Luôn như vậy? Chúng ta đã từng gặp nhau sao?” Khác Lượng hơi đẩy tay Doãn Tử Dao ra, vô tình lướt qua vết sẹo nhạt trên cổ tay Doãn Tử Dao.
“Chúng ta đã từng ăn cơm chung sao?”
Xong rồi! Doãn Tử Dao thầm kêu một tiếng trong lòng.
Quả nhiên, Khác Diệp và Khác Lượng mang bộ mặt phòng bị nhìn y.
“Không, ta chỉ là lầm lẫn các trò với hai nam tử mà ta thân ái nhất thôi, các trò thật sự rất giống họ.”
Doãn Tử Daokhông muốn cứ thế vạch ra, y muốn họ phải tự nhớ lại y, một lần nữa ý thức được sự tồn tại của y.
“Vậy sao?” Khác Lượng vẫn chưa thả lỏng vì lời nói của Doãn Tử Dao, ngược lại càng thêm nghiêm túc nhìn y không dứt mắt, “Thầykhông cần cố ý che giấu, chúng ta thật sự đã từng gặp nhau sao? Thầy nếu như không chịu nói rõ, chúng ta sẽ cảm thấy giống như bị thầy nắm được thóp gì rồi, không thể nào bỏ lòng thấp thỏm bất an xuống được!”
Ngữ khí của Khác Lượng tuy khiêm nhường dịu hòa, nhưng trong mắt hắn lại không có một chút độ ấm.
Trước đây, Doãn Tử Daokhông biết nói dối, nhưng bây giờ, nói dối đã là cách giả trang không thể thiếu của y.
Dù sao, bất kể mắt có thấy, tai có nghe, đều không bằng nỗi đau mà mình tự thân trải qua.
Nhưng mà, Doãn Tử Dao nếu như thật sự hy vọng Khác Lượng và Khác Diệp nhớ lại quá khứ của họ, y nên thừa nhận y chính là tiểu nam hài năm đó với họ mới đúng, không phải sao?
Chỉ là, lòng y vẫn không thể tránh được bàng hoàng, y sợ họ đã quên mình, quên hẹn ước cùng bên nhau của họ.
Cho nên, Doãn Tử Dao quyết định đánh cược____ y sẽ gieo mầm ký ức và hy vọng trong tim.
Y sẽ từ từ, nhẫn nại đợi hạt giống này đơm hoa kết trái!
Y kiên định tin tưởng chỉ cần y không từ bỏ, hạt giống hy vọng này cho dù được rải trên sa mạc không có hơi người, cũng có thể chiến thắng hoàn cảnh khắc nghiệt, và cô độc tịch mịch không bến bờ.
Doãn Tử Dao nở nụ cười chói mắt, lúc này trong đầu y thoáng qua vô số cảnh tượng đẹp đẽ.
“Các trò nghĩ nhiều rồi! Nhanh ăn đi!”
Làn gió nhẹ đêm tối mát lạnh, thổi lay chuông gió trước cửa sổ.
Trong góc tối u ám, thỉnh thoảng truyền ra tiếng chó kêu ẳng ẳng.
Hai tinh quang lãnh liệt, trong bóng đêm càng trở nên thâm sâu dị thường.
Họ len lén bí ẩn, nhìn chăm chăm vào căn phòng sáng đèn của Doãn Tử Dao.
“Lượng, y rất giống một nam hài nào đó mà chúng ta quen biết, hơn nữa tên của họ cũng tương đồng.”
“Ngươi nói là Tiểu Dao?”
“Ân.”
“Không thể nào, nếu Tiểu Dao còn sống, chắc giờ đã là một ông già bảy tám mươi tuổi rồi.”
“Nhưng mà, y thật sự rất giống, y còn gọi ta là Diệp ca ca, trên thế gian này cũng chỉ có A Dao gọi ta như thế.”
Khác Lượng gật đầu, “Chúng ta lại quan sát thêm một thời gian, nếu như y thật sự là Tiểu Dao, đến lúc đó lại nói đi!”
“Được rồi!”
Một trận gió thu thổi qua, trên con đường công viên lại rụng đầy lá vàng.
Trong ánh trăng nhân quang chiếu rọi, Doãn Tử Dao lặng lẽ quan sát cành cây lắc lư, giống như đang lắng nghe cái gì.
Y lại vô thức đi vào công viên quen thuộc vô cùng này.
Tương phùng cùng họ đã được một tháng rồi, nhưng từ sau khi tạm biệt ngày đó, họ càng hiếm có cơ hội giao tiếp hơn.
Doãn Tử Dao đã sắp mất hết nhẫn nại rồi, họ thật sự chưa từng lưu ý tới ám thị của y sao?
Doãn Tử Dao lặng lẽ đi trên đường, suy nghĩ về tương lại.
Đột nhiên, y trừng to mắt nhìn hai đôi nam nữ dưới táng cây.
Hai nam nhân đang ôm nữ nhân hút máu đó, chính là Khác Lượng và Khác Diệp.
Họ là cố ý cho Doãn Tử Dao nhìn thấy, từ lúc Doãn Tử Dao bước chân vào công viên này, Khác Lượng và Khác Diệp đã ý thức được sự tồn tại của y.
Họ cố ý đối diện với Doãn Tử Dao, tà ác chớp chớp mắt nhìn y.
Doãn Tử Dao toàn thân run rẩy đứng yên tại chỗ, y không dám tin dù chính mắt mình nhìn thấy, họ không phải đã từng đáp ứng y không hút máu của người khác sao?
Họ thế nhưng dám phản bội lời thề với y, bội phản tín nhiệm của y dành cho họ.
Dường như đã cơm no rượu say, Khác Lượng và Khác Diệp đẩy hai nữ hài trước người ra, tựa như con búp bê rách nát, thô lỗ đẩy sang một bên. Hai nữ tử đó đã hôn mê rồi.
Khác Lượng và Khác Diệp cười lạnh đi về phía Doãn Tử Dao.
Khác Diệp vừa đi về phía Doãn Tử Dao, vừa vươn chiếc lưỡi đỏ rực ra liếm sạch vết máu bên khóe miệng.
Khác Lượng dùng ngón cái chùi sạch vết máu, mới vươn lưỡi ra liếm sạch ngón tay.
Khi hai người họ đứng trước mặt Doãn Tử Dao, vốn cho rằng Doãn Tử Dao sẽ bị bộ dạng khát máu của họ dọa chạy mất, hoặc ngất xỉungay tại chỗ.
Nhưng Doãn Tử Daokhông có, tương phản, trong hai con mắt mở lớn đầy nước mắt của y toàn bộ là phẫn hận và thống khổ.
Doãn Tử Dao thương tâm đến cực điểm, không cố kỵ gì nữa khiễng gót chân lên, dùng toàn sức lực tát Khác Diệp và Khác Lượng một cái.
Y đau lòng nhìn Khác Diệp vẻ mặt tức giận và Khác Lượng vẻ mặt không hiểu tại sao mình lại bị đánh.
“Đã từng, ta đã từng rất thích hai nam nhân anh tuấn, lúc đó tuổi ta còn rất nhỏ, không hiểu tình cảm chân chính của mình dành cho họ, nhưng hiện tại ta đã biết rất rõ, cái thích của ta dành cho họ, trên sự thật chính là yêu. Đúng vậy! Các ngươi đã từng là tất cả của ta, ta đã từng yêu các ngươi.”
Thần tình kinh dị của họ hoàn toàn nằm trong dự liệu của Doãn Tử Dao, y cười khổ một chút, tiếp đó lại phẫn hận bất bình lau sạch nước mắt trên mặt, y căm hận nói:
“Nhưng những thứ đó đều đã trở thành quá khứ! Lượng ca ca, Diệp ca ca, các ngươi còn nhớ lời ta từng nói không? Nếu các ngươikhông chán ghét, máu của ta và thân thể thấp kém của ta đều dâng tặng cho các ngươi. Các ngươi còn nhớ đã từng nói gì với ta không?”
“Cho dù là chân trời góc biển, ta và Diệp cũng nhất định bắt ngươi trở về.”
“Ha_____” Doãn Tử Daokhông kìm được cười điên dại, cười đến nước mắt cũng đổ đầy nóng hổi gương mặt thương tâm tuyệt vọng của y.
“Các ngươi là hai tên lừa gạt!” Doãn Tử Dao thét lên với Khác Lượng và Khác Diệp đang kinh ngạc, “Ta vẫn luôn tin các ngươi sẽ đến đón ta, ta từ đầu đến cuối luôn kiên định tin tưởng các ngươi sẽ tìm được ta, xem ra, là ta quá ngây thơ rồi. Khi chúng ta tương phùng lần nữa, tuy dung mạo của ta đã thay đổi, nhưng ta không phải đã từng ám thị với các ngươi sao? Các ngươi cảm nhận được không? Ha, căn bản chính là không có!”
“A Dao?”
“Tiểu Dao, thật sự là ngươi?”
“Không tin sao?” Doãn Tử Dao lạnh lùng nhìn họ, “Ta có bộ dạng trẻ mãi không già này, toàn bộ là nhờ ấn ký của các ngươi ban tặng!”
“Thật sự là ngươi! A Dao, ngươi là kẻ phản bội!” Tương tư và oán khí tích lũy nhiều năm của Khác Diệp, trong chớp mắt, toàn bộ bạo phát ra, “Ngươi dám phản bội tín nhiệm của chúng ta với ngươi, lén lút rời bỏ chúng ta……..”
“Ngươi đang nói bậy cái gì?” Doãn Tử Dao đột ngột cắt đứt lời buộc tội của Khác Diệp. “Ta không có phản bội tín nhiệm của các ngươi, càng không có chạy khỏi các ngươi!”
“Ngày đó chúng ta chờ ngươi đến khi trời tối, ngươi vẫn không có trở về!” Khác Lượng cũng buồn bã nói.
“Ngày đó sau khi các ngươi xuống núi, ta muốn cho các ngươi một sự kinh hỉ, thế là, ta lên núi hái rau quả dại, chuẩn bị nấu một bữa thật phong phú cho các ngươi, ai biết trên đường trở về nhà lại nổi sấm đổ mưa, ta không cẩn thận bị trượt xuống sơn cốc.”
“Trượt xuống sơn cốc?” Khác Diệp và Khác Lượngkhông kìm được đồng thanh la lớn, họ nghĩ đến Doãn Tử Dao rất có thể bị thương nặng, trái tim liền căng chặt đau đớn.
“Tuy là như thế, ta vẫn liều mạng đội mưa to trở về, ta thừa nhận là ta về trễ, nhưng mà, ta chẳng qua là hơi chậm một chút thôi, khi đó mặt trời tuy sắp xuống núi, nhưng vẫn chưa hoàn toàn xuống núi a, các ngươikhông thể đợi ta thêm một chút sao?” Nghe Doãn Tử Dao nói như vậy, Khác Lượng và Khác Diệp bất chợt quay nhìn nhau.
Ngày hôm đó, khi họ trở về, bầu trời sáng rõ đã là một mảng đen kịt, căn bản ngay cả một vì sao cũng không có……..
Lẽ nào, họ thật sự hiểu lầm y sao?
“Ta vẫn luôn chờ ở đây, đợi các ngươi, mong ngóng các ngươi, nhưng mà các ngươi lại quên ta, còn đi hút máu của ngươi khác! Là ta quá ngốc rồi, còn ngốc nghếch tuân thủ ước định của chúng ta. Một mình ta trôi qua những năm tháng cô tịch, các ngươi có biết không? Nhưng mà, ta vẫn tin tưởng sâu sắc vào thề ước của chúng ta, cũng tin các ngươi nhất định vẫn luôn tìm kiếm ta, tin rằng hẹn định của chúng ta có thể phá tan mọi rào cản. Cho dù là thời gian sinh mệnh chìm trong hắc ám không trợ giúp, ta vẫn không từ bỏ tình yêu dành cho các ngươi. Kết quả thì sao?” Doãn Tử Dao như đang rỉ máu chấp vấn, khiến Khác Lượng và Khác Diệp nghẹn ngào không nói nên lời.
“Tất cả giữa chúng ta đều đã kết thúc rồi, ta không muốn nhìn thấy hai người các ngươi nữa!”
Doãn Tử Dao kiên quyết quay người đi. Nói y không lưu luyến, đó là gạt người! Y đau đớn đến khó thể bình lặng, y cần một chút thời gian mới có thể bình lặng tâm linh bị thương tổn của mình, an ủi linh hồn khổ sở.
Nhìn bóng lưng đi dần xa của Doãn Tử Dao, Khác Diệp và Khác Lượng trước tiên là cảm thấy tràn dầy thương yêu. Tiếp đó họ một trận hoang mang thất thố.
“A Dao, đừng đi!”
“Tiểu Dao, đừng đi!”
Họ không muốn lại một lần nữa đánh mất Doãn Tử Dao. Bất luận thế nào!
Đối với lời kêu gọi của Khác Lượng, Khác Diệp, thân thể đơn bạc của Doãn Tử Dao hơi chấn động một chút, nhưng y không dừng bước lại, y u thương nói: “Nếu đã quên ta rồi, thì hà tất miễn cưỡng lưu ta lại làm chi?”
“Ta không cho ngươi đi!”
“Ta sẽ không để ngươi rời khỏi tầm mắt của ta nữa.”
Khác Lượng và Khác Diệp lóe một cái người đã nhảy đến hai bên trái phải Doãn Tử Dao, họ khống chế Doãn Tử Dao trong vòng tay của họ.
“Các ngươi làm cái gì? Thả ta ra!”
Doãn Tử Dao giãy dụa lắc lư trái phải, liều mạng muốn thoát khỏi gọng kiềm của họ.
“Không làm gì cả, chúng ta chỉ muốn mang ngươi về nhà thôi!”
Trong đêm thu mát lạnh, đột nhiên thổi lên mọt trận gió ấm áp.
Công viên nửa đêm khôngngười, chớp mắt vùi trong một ***g sương dày đặt_____