-Tại sao không phải là chữa cho thằng Đức, mà lại là chữa cho tôi? – nó gắt lên, tránh nhìn vào mắt bà băm.
-Mày im lặng – tôi gằn giọng, liếc sang bà băm để dò xét thái độ – bà băm chắc phải có nguyên nhân của bả. Mày cứ bình tĩnh coi nào!
Bà băm không tỏ vẻ gì hết, vẫn ráng rít điếu thuốc trên môi đều đặn, tàn thuốc bị gió chiều từ ngoài cửa tộc vào, thổi bay về phía bàn thờ. Tôi bỗng cảm thấy bàn thờ ngải rung lên một cái rất nhẹ, chỉ một giây thôi, nhưng tôi biết là nó vừa chuyển động, giữa bàn thờ dường như có hiện ra.... Bà băm săm soi nhìn tôi:
-Thằng kia nín mồm vào, thấy gì thì cứ im lặng. – bà nói chỏng lỏng từng câu ngắn một – cái duyên, cái số cho người ta thấy những điều không nên thấy. Nhưng không phải cứ thấy được là hay. Tao thì tao tin vào duyên, mệnh, số con người lắm.
Hoàng chắc chắn không thấy những gì tôi vừa thấy, nó cứ ngỡ bà băm đang nói chuyện hôm qua tôi và Hoàng ra vườn sau, mặt vẫn tỉnh queo. Còn tôi thì mặt xám ngoét lại vì những lời bà băm nói:
-Con…con biết rồi.
-Thôi mày, chuyện hôm qua có gì đâu mà sợ. – nó quay qua bà băm – thôi bà cứu thằng Đức trước đi, chuyện tôi, tôi tự khắc giải quyết được. Hôm qua là tôi thấy thằng Long sợ, nên sợ theo vậy thôi. Chứ mấy thứ linh tinh này sao hù được tôi.
Bỗng dưng mặt bà băm đỏ lên, cái bàn thờ cũng rung lên như tức giận. Tôi xanh mặt, quay qua nhìn thằng Hoàng. Mặt nó vẫn tỉnh queo, chả lẽ nó không thấy gì? Bây giờ thì tôi đã hiểu những lời ban nãy bà băm nói, có lẽ tôi có duyên có số.
Bàn thờ ngừng rung, bà băm trở lại với vẻ điềm tĩnh của mình. Tôi thì vẫn thắc mắc, không hiểu sao nó lại rung lên như thế? Phải chăng, con ngải bà băm nuôi đang “tức giận” vì những lời của Hoàng? Tôi bắt đầu thấy những lời Hoàng nói đang gây hại cho chúng tôi:
-Mày im đi, từ bây giờ nói ít thôi.
Hoàng hiểu ý, mặt nó tiu ngỉu, biết những gì mình vừa lỡ miệng phụt ra là “dại”, nên im lặng không nói gì.
-Thôi, hai thằng mày im lặng. Tao nói rõ cho mà nghe, nhớ rõ những điều tao nói đấy.
Bà băm dúi điếu thuốc mới hút được phân nửa xuống đất, tiếng xì xèo nho nhỏ phát ra khi tàn thuốc nóng chạm vào nước dưới sàn.
-6h là thời khắc giao hòa của mặt trời và mặt trăng. Hôm nay, mặt trăng sẽ mọc sớm, lúc bấy tụi bay sẽ thấy có cả mặt trăng và mặt trời cùng một lúc. – bà băm nói như một người tiên tri – lúc ấy tao sẽ làm lễ hỏi tội cho mày. Số mạng mày sẽ được quyết định vào lúc ấy, là lễ đơn giản lắm. Mày sẽ đứng trước con ngải mày đã phạm, cầu xin bằng tất cả linh hồn của mày, hãy dùng linh hồn của mày cầu xin ngải và tung đồng xu này
Bà băm lấy ra một đồng xu nhìn rất kì quái từ phía sau bàn thờ, rồi đưa cho Hoàng.
-Đây, cái này! Nếu là mặt người, có nghĩa ngải tha. Nếu là mặt quỷ… -Bà dừng lại, lưỡng lự - nếu là mặt quỷ thì ngải sẽ bám theo mày, cướp thân xác của mày.Dần dần, mày sẽ chỉ còn lại là một cái vong, không nơi trú ẩn. Số phận mày ra sao, tùy thuộc vào ngải, tao sẽ không can dự dù kết quả thế nào. Chắc chỉ 10 phút thôi… - bà băm nhìn Hoàng, vẻ tội nghiệp – đây là trò chơi của số phận, là do mày tự chuốc lấy. Vì tội không nghe lời tao!
Bà băm nghiến răng, cố nhấn mạnh từ “nghe lời”. Hoàng nhăn mặt, nó vẫn chưa hiểu cái cảm giác vong hồn mình mất đi thân xác là như thế nào?
-Sau đấy tao sẽ bắt đầu chữa trị cho thằng kia. – bà nhìn thằng Đức, lắc đầu – tóc nó đã rụng hết rồi, nó cũng sẽ như em của thằng Trần thôi, chỉ là sớm hay muộn.
Tôi cảm giác mỗi lần bà băm nhắc tới cái tên “Trần”, bà lại trở về với bộ dạng hiền lành. Như một người “mẹ” nhắc tới con mình. Liệu anh Trần và bà băm có quan hệ như thế nào?
Bà băm lấy gói vải nhỏ trên bàn thờ ban nãy, đặt lên bàn và mở ra.
-Đây, tao đặt cược tính mạng vào cái này. – bà mở túi ra – một là tao sẽ cứu được bạn tụi bay, và cũng giữ được cái mạng già này. Hai là…Mà tao nhắc trước, nếu thành công thì bạn mày cũng chỉ sống thêm được vài tháng nữa, tùy vào thánh thần muốn nó sống được bao lâu.
Nhưng lời nói của bà băm chỉ như những tiếng ù ù bên tai tôi và Hoàng, hai đứa còn đang mải nhìn cái thứ đang lòi ra từ túi vải…