Ngài Hầu Tước Phóng Đãng (Lord Of Scoundrels)

Chương 12

Bất chấp việc dừng lại không theo kế hoạch ở Stonehenge, xe của Dain vẫn đỗ trước lối vào Athcourt đúng tám giờ, như đã định. Lúc tám giờ hai mươi, chàng và cô dâu của mình đã duyệt xong đội quân trong nhà, tất cả tập hợp thành hàng chỉnh tề, và đã được bí mật kiểm tra lần lượt. Với vài ngoại lệ nhỏ nhoi, không có nhân một viên hiện thời nào từng nhìn thấy ông chủ của mình trước đó. Dẫu sao đi nữa, họ cũng được huấn luyện quá tốt và được trả quá hậu hĩnh để biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào, kể cả sự tò mò.

Tất cả đều đã sẵn sàng, chính xác như Dain đã ra lệnh, và mọi yêu cầu được thực hiện chính xác đến từng phút, căn cứ theo thời gian biểu mà chàng đã gửi trước. Bồn tắm của họ đã sẵn sang trong lúc họ xem xét nhân viên. Quần áo ăn tối của họ được là thẳng và trải ra gọn ghẽ.

Món khai vị được phục vụ ngay khi hầu tước và phu nhân ngồi xuống hai ghế đối diện ở cuối chiếc bàn dài trong căn phòng ăn uốn vòm. Những món lạnh đến vẫn lạnh, những món ấm, vẫn ấm. Andrews, người hầu, đứng gần ghế của Đức ngài suốt bữa ăn và trợ giúp bất kỳ việc gì đòi hai tay.

Jessica không có vẻ bị dọa dẫm tí nào bởi căn phòng ăn có kích cỡ của Westminster Abbey, hay một tá người hầu mặc chế phục đứng chờ gần hai bên trong lúc mỗi món ăn được dùng.

Lúc mười một giờ kém mười lăm, nàng đứng dậy khỏi bàn ăn để Dain lại với chầu rượu của chàng. Bình tĩnh như thể nàng đã là nữ chủ nhân ở đó hàng thế kỷ, nàng thông báo cho quản gia, Rodstock, rằng nàng sẽ dùng trà ở thư viện.

Chiếc bàn đã được dọn sạch trước khi nàng đi qua cửa, và bình rượu xuất hiện trước mặt Dain gần như cũng ngay lập tức. Cốc của chàng được đổ đầy với sự im lặng kín đáo ấy, và những người phục vụ chàng cũng biến mất trong cùng vẻ im lặng và nhanh chóng như ma ấy khi chàng nói, “Thế là được rồi.”

Đó là lần đầu tiên Dain có bất kỳ thứ gì giống như sự riêng tư trong hai ngày qua, và cơ hội đầu tiên để suy nghĩ một cách đúng đắn về vấn đề ngắt hoa cô dâu của chàng kể từ khi chàng nhận ra đó là một vấn đề.

Điều chàng nghĩ là hôm nay là một ngày dài và cánh tay gẫy của chàng đang nhức nhối và căn phòng ăn quá im lặng và chàng không thích màu tấm thảm và bức tranh phong cảnh treo trên lò sưởi quá nhỏ cho vị trí ấy.

Vào lúc mười một giờ kém năm, chàng đẩy cốc rượu chưa được chạm đến của mình sang bên, đứng dậy, và đi tới thư viện.

Jessica đứng ở bên một giá trưng bày sách, nơi quyển gia phả khổng lồ nằm mở ra ở một trang chứa những ghi chép thường thấy về đám cưới, ngày sinh và tử. Khi chồng nàng bước vào, nàng ném cho chàng một cái nhìn quở trách. “Hôm nay là sinh nhật chàng,” nàng nói. “Sao chàng không nói với em?”

Chàng tiến đến, và vẻ mặt cứng rắn trở lại trong cái mặt nạ chế giễu thường thấy khi chàng liếc xuống chỗ nàng chỉ. “Thú vị thật. Người cha đáng kính của ta không bôi đen tên ta. Ta ngạc nhiên đấy.”

“Em có được phép tin rằng chàng chưa một lần nhìn vào quyển sách này?” nàng hỏi. “Rằng chàng không hề có hứng thú với tổ tiên của mình – khi mà chàng đã biết tất cả về Guy de Ath?”

“Gia sư của ta đã nói cho ta nghe về các ông tổ của mình.” chàng nói. “Ông ta đã cố làm cho môn lịch sử trở nên thú vị bằng những cuộc đi dạo thường xuyên ở phòng chân dung. Ông ta đã nghiêm trang giới thiệu khi dừng lại trước một tấm chân dung của một hiệp sỹ với những lọn tóc vàng dài, ‘Bá tước đầu tiên của Blackmoor được phong tặng trong thời kỳ trị vì của vua Charles II,’ ta sẽ được thông tin như thế. Rồi gia sư của ta sẽ dẫn giải các sự kiện của thời kỳ ấy và giải thích cách ông tổ quý tộc của ta có cơ hội và những điều ông ta đã làm để có được ngôi vị bá tước.”

Gia sư của chàng đã nói cho chàng nghe, chứ không phải cha chàng.

“Em cũng sẽ thích được gia sư theo cùng cái cách ấy,” nàng nói. “Có lẽ ngày mai chàng sẽ đưa em đi dạo qua phòng tranh. Em đoán rằng nó hẳn phải dài từ mười đến mười hai dặm.”

“Một nghìn không trăm mười tám feet,” nàng nói, mắt chàng quay trở lại trang giấy. “Nàng dường như có một cách nhìn quá cường điệu về kích cỡ của Athcourt.”

“Cho đến khi em quen với nó,” nàng nói. “Em đã xoay xở được để không há hốc mồm và quá run rẩy khi được giới thiệu với cả cái ngôi làng mà còn được biết đến như phòng của nữ hầu tước.”

Chàng vẫn đang nhìn chằm chằm vào trang giấy ghi lại ngày sinh của chàng. Vẻ mặt châm biếm của chàng không thay đổi, nhưng có nét xáo động trong đôi mắt đen. Jessica tự hỏi liệu có phải chính cái dòng chữ ngay phía dưới kia làm chàng phiền lòng. Nó cũng làm nàng buồn nữa, và nàng đã đau buồn hộ chàng.

“Em đã mất cha mẹ mình vào năm sau cái năm chàng mất mẹ,” nàng nói. “Họ chết trong một tai nạn xe.”

“Ốm,” chàng nói. “Bà chết vì ốm. Ông ta cũng ghi lại sự kiện đó.” Dain nghe có vẻ ngạc nhiên.

“Ai ghi lại cái chết của cha chàng?” nàng hỏi. “Đấy không phải nét chữ của chàng.”

Chàng nhún vai. “Thư ký của ông, ta cho là thế. Hoặc mục sư. Hay một tên lăng xăng nhiễu sự nào đó.” Chàng đẩy tay nàng ra và đóng sầm quyển gia phả xưa cũ vào. “Nếu nàng muốn lịch sử gia đình, chúng ta có những tuyển tập về nó trên cái giá ở cuối căn phòng. Nó được ghi lại trong những chi tiết buồn tẻ, bắt đầu từ cuộc xâm lăng của người La Mã, ta nghĩ thế.”

Nàng lại mở quyển gia phả ra. “Chàng là người đứng đầu gia đình và giờ chàng phải cho em vào nó,” nàng nói dịu dàng. “Chàng đã có được một cô vợ, và chàng phải viết điều đó xuống.”

“Ta phải, thực vậy, ngay giờ phút nay ư?” Chàng nhướn một bên lông mày. “Và nếu sau rốt ta quyết định không giữ nàng lại? Vậy ta lại phải quay lại và gạch tên nàng ra.”

Nàng rời khỏi chỗ để sách, đi đến bàn làm việc, nhặt lên một cây bút và lọ mực, rồi quay lại với chàng. “Em thích được xem chàng cố thoát khỏi em đấy,” nàng nói.

“Ta có thể lấy một cái giấy hủy hôn,” chàng nói. “Với lý lẽ rằng ta đã loạn trí khi đám cưới được ký nhận. Đám cưới của bá tước Portsmouth cũng đã bị hủy vì những lý do tương tự, chỉ mới ngày kia thôi.”

Chàng lấy cây bút ra khỏi tay nàng cùng lúc đó, và nghiêm trang kiểu cách ghi lại đám cưới của họ trong cùng nét chữ rắn rỏi của chàng, với vài đường bay bướm để thêm phần hiệu quả.

“A, được ghi lại thật đẹp,” nàng nói, dựa vào cánh tay chàng để nhìn xuống dòng chữ. “Cảm ơn chàng, Dain. Giờ thì em sẽ là một phần của lịch sử dòng họ Ballister.” Nàng nhận thức được rằng ngực nàng đang áp vào chàng.

Và chàng cũng thế. Chàng giật ra như thể chúng là hai hòn than nóng rẫy.

“Phải, nàng đã bất tử trong gia phả,” chàng nói. “Ta mong chờ kế tiếp nàng sẽ đòi một bức chân dung, và ta sẽ phải chuyển một ông tổ lừng lẫy vào kho để có chỗ cho nàng.”

Jessica đã hy vọng rằng tắm rửa, ăn tối, và một hoặc hai ly rượu vang sẽ làm chàng dịu xuống, nhưng giờ chàng cũng vẫn khó chịu như khi họ bước vào cổng Athcourt.

“Athcourt có bị ma ám không?” nàng nói, sải bước với vẻ nghiên cứu ngẫu nhiên tới một dẫy giá để sách cao chót vót. “Em có nên chuẩn bị cho những sợi xích loảng xỏng hoặc những tiếng than khóc bí ẩn lúc nửa đêm hay những quý bà và quý ông mặc quần áo kiểu cổ thơ thẩn ở hành lang không?”

“Trời ạ, không. Ai nhồi cái ý tưởng ngớ ngẩn đó vào đầu nàng thế?”

“Chàng.” Nàng đứng kiễng chân để nghiên cứu một giá đựng thơ. “Em không thể đoán được là chàng đang củng cố mình để nói cho em nghe một điều gì đó thật ghê rợn, hay chàng đang mong chờ điều gì đó ghê rợn nữa. Em đã nghĩ rằng điều gì đó có thể là những con ma dòng họ Ballister thò ra khỏi đống đồ gỗ cơ đấy.”

“Ta không củng cố mình để làm bất cứ cái gì cả.” Chàng bước tới lò sưởi. “Ta không căng thẳng. Ta hoàn toàn thoải mái. Như ta nên, trong ngôi nhà chết tiệt của chính ta.”

Nơi chàng đã học lịch sử dòng họ từ một gia sư, thay vì cha chàng, nàng nghĩ. Nơi mẹ chàng đã chết khi chàng mười tuổi… một nỗi mất mát mà dường như vẫn làm chàng tổn thương sâu sắc. Nơi có một gia phải cổ xưa, đồ sộ mà chàng chưa bao giờ nhìn đến.

Nàng tự hỏi chàng có biết đến tên những người họ hàng đã chết của mình, hay liệu chàng có đọc nó ở đây.

Nàng rút ra một bản Don Juan được bọc đẹp đẽ, vô cùng đắt tiền.

“Cái này hẳn phải do chàng mua,” nàng nói. “Hồi cuối cùng của Don Juan được xuất bản chỉ mới bốn năm trước. Em đã không biết là chàng có sở thích với tác phẩm của Bryon đâu đấy.”

Chàng đã đi đến lò sưởi. “Ta không có. Ta đã tình cờ gặp hắn ta trong một chuyến du lịch tới Ý. Ta đã mua thứ đó vì tác giả của nó là một tên quỷ quyệt và nội dung của nó được đồn đại là thiếu đứng đắn.”

“Tức là muốn nói, chàng chưa đọc nó.” Nàng mở quyển sách ra và chọn một khổ thơ từ đoạn đầu tiên.

“Nàng đã cưới, vài năm, và với một tên đàn ông

Tuổi năm mươi, và những ông chồng kiểu đó thật giàu có

Và tuy vậy, ta nghĩ, thay vì là Một năm mươi

Thà là có Hai hai lăm.”

Cái miệng cứng rắn của Dain cong lên. Jessica lật qua các trang.

“Nàng đấu tranh một ít, và hối hận thật nhiều,

Và đang thì thầm ‘ta sẽ không bao giờ ưng thuận’ – ưng thuận.”

Một tiếng cười nghẹn lại. Nhưng nàng đã có được chàng, Jessica biết. Nàng ngồi xuống sô pha và nhảy cóc đến thẳng đoạn tiếp theo, chỗ nàng đã dừng đọc đêm hôm qua.

Chàng Don Juan mười sáu tuổi, nàng giải thích, bị đẩy đi xa vì cuộc tình của chàng với nàng Donna Julia xinh đẹp, vợ của một quý ông năm mươi tuổi.

Rồi Jessica bắt đầu đọc to.

Khi vào khổ thơ, Dain rời khỏi lò sưởi.

Ở khổ thứ tám, chàng đang ngồi bên cạnh nàng. Ở khổ thứ mười bốn, chàng đã sắp xếp cho mình ở tư thế sõng xoài biếng nhác, với một cái đệm dưới đầu và một giá để chân độn bông dưới chân. Trong lúc ấy, bàn tay trái què quặt của chàng trong một động tác bí ẩn nào đó đã xoay xở được để hạ xuống đầu gối phải của nàng. Jessica giả vờ không chú ý, mà tiếp tục đọc – về nỗi đau buồn của Don Juan khi con tàu của chàng căng buồm rời khỏi hòn đảo quê hương, và về quyết tâm biến đổi của chàng, và về tình yêu bất diệt dành cho Julia của chàng, và làm sao mà chàng sẽ không bao giờ quên nàng hay nghĩ về bất kỳ ai khác ngoài nàng.

“Một trí óc thương tâm không phương thuốc nào có thể chữa trị -”

Đây cái thuyền lắc lư một cái, và anh chàng bị say sóng.” Dain cười khúc khích.

“Sớm thôi thiên đường sẽ gặp mặt đất,” (lúc này đây chàng thấy ốm hơn)

Ồ, Julia! Mọi nỗi thống khổ khác có là gì? – (Vì chúa hãy cho ta một ly rượu nữa, Pedro, Battista, giúp ta xuống dưới đó.)”

Nếu nàng mà đang đọc một mình, Jessica hẳn sẽ cười khúc khích, như tối hôm qua. Nhưng vì lợi ích của Dain, nàng xướng lên những lời tương tư của Don Juan với vẻ đau đớn thống thiết ngày càng trở nên điên loạn khi chứng say sóng của người hùng thắng thế so với tình yêu bất diệt.

Nàng giả vờ không chú ý thấy cơ thể to lớn đang rung lên với tràng cười câm lặng, quá gần với cơ thể nàng, hay những tiếng khúc khích thỉnh thoảng bật ra mang đến những luồng hơi ngứa ran lên da đầu nàng.

“Julia yêu dấu, hãy nghe ta vẫn đang khẩn nài!

(Lúc này chàng ta đã ú ớ vì ói mửa.)”

Luồng hơi cù cù chóp tai nàng, và nàng không phải ngước lên để nhận thấy chồng nàng đang dựa vào gần hơn, nhìn xuống trang giấy qua vai nàng. Nàng tiếp tục đoạn khổ kế tiếp, nhận thức được hơi thở ấm áp của chàng trên tai nàng và sự rung động mà tiếng cười khục khặc trầm, khàn của chàng tạo ra bên trong nàng.

“ ‘Không nghi ngờ gì chàng ta ngày càng thống thiết hơn, -”

“ ‘Nhưng biển khơi đóng vai trò như một chất gây nôn mạnh mẽ,’” chàng nghiêm túc kết thúc nốt khổ đó. Rồi nàng để mình ngước nhìn lên, nhưng ánh mắt chàng trượt đi cùng khoảnh khắc ấy và biểu cảm trên khuôn mặt đẹp trai cay nghiệt của chàng không thể dò nổi.

“Em không thể tin là chàng đã mua nó và chưa bao giờ đọc đến,” nàng nói. “Chàng không biết là chàng đang bỏ nhỡ cái gì đâu, phải không?”

“Ta chắc chắn là nó thú vị hơn nhiều khi nghe đọc bằng giọng nữ,” chàng nói. “Chắc chắn là nó không thú vị bằng.”

“Vậy thì em sẽ đọc cho chàng thường xuyên,” nàng nói. “Có thể em sẽ biến chàng thành một người lãng mạn.”

Chàng lùi lại, và bàn tay chậm chạp của chàng trượt lên thành ghế. “Nàng gọi đó là lãng mạn ư? Byron là một kẻ hoàn toàn cay độc.”

“Trong từ điển của em, lãng mạn không phải những thứ tình cảm ủy mị, mùi mẫn,” nàng nói. “Mà là một món cà ri, có gia vị là sự khích động, hài hước, và một chút nhạo báng có lợi cho sức khỏe.” Nàng hạ thấp mắt xuống. “Em nghĩ cuối cùng thì chàng cũng sẽ làm nên một món cà ri tuyệt hảo, Dain – với chút xíu điều chỉnh gia vị.

“Điều chỉnh ư?” chàng lặp lại, cứng người lên. “Điều chỉnh ta?”

“Chắc chắn rồi.” Nàng vỗ vỗ bàn tay nằm cạnh nàng. “Hôn nhân đòi hỏi sự điều chỉnh, ở cả hai phía.”

“Không phải cuộc hôn nhân này, thưa bà. Ta đã trả - và một giá quá đắt – cho sự phục tùng mù quáng, và điều đó chính xác là -”

“Tự nhiên thôi, chàng là chủ nhân gia đình,” nàng nói. “Em chưa bao giờ gặp một người đàn ông nào thành thạo trong việc quản lý công việc và gia nhân hơn. Nhưng thậm chí cả chàng cũng không thể nghĩ đến tất cả mọi thứ, hay tìm kiếm những thứ mà chàng chưa bao giờ trải qua. Em dám nói rằng có những lợi ích mà chàng chưa bao giờ tưởng tượng được khi có một người vợ.”

“Chỉ có một,” chàng nói, mắt chàng hẹp lại, “và ta cam đoan với nàng, phu nhân của ta, ta vẫn nghĩ về nó. Thường xuyên. Bởi vì đó là cái thứ chết tiệt duy nhất -”

“Em đã tạo ra thuốc chữa cho chứng khó ở của chàng sáng này,” nàng nói, kìm lại một cơn tức giận trào dâng…và cả xao xuyến nữa. “Chàng đã nghĩ rằng chẳng có phương thuốc nào cả. Chàng vừa khám phá ra Byron, nhờ có em. Và điều đó làm chàng có tâm trạng tốt hơn.”

Chàng đá cái giá để chân đi. “Ta thấy rồi. Vậy đó là cái nàng đang âm mưu – làm ta khá lên. Làm ta mềm mỏng đi – hay đang cố.”

Jessica gập quyển sách lại và đặt nó sang bên.

Nàng đã quyết tâm thật kiên nhẫn, để thực hiện nghĩa vụ của nàng với chàng, để chăm sóc chàng vì chàng vô cùng cần đến điều đó, dù chàng có nhận ra điều đó hay không. Giờ thì nàng tự hỏi tại sao nàng lại quan tâm cơ chứ. Sau đêm hôm qua – sau buổi sáng hôm nay – sau khi đày nàng xuống tận chân cái bàn ăn dài tới một mét – cái tên đầu đất này đã trơ tráo giáng những nỗ lực phi thường của nàng xuống thành trò thủ đoạn. Lòng kiên nhẫn của nàng quát ầm lên.

“Cố gắng … làm …. chàng … mềm mỏng.” Nàng gằn từng tiếng, và chúng đập mạnh bên trong nàng, khiến tim nàng nhảy dựng lên tức giận. “Đồ kiêu ngạo, vô ơn thô lỗ nhà chàng.”

“Ta không mù,” chàng nói. “Ta biết nàng đang âm mưu cái gì, và nếu nàng nghĩ -”

“Nếu chàng nghĩ rằng em không thể làm điều đó,” nàng nói sin sít, “rằng em không thể khiến chàng phục tùng em, giả như đó là điều mà em muốn, em gợi ý là chàng nên nghĩ lại đi, Quỷ xa tăng.”

Một khoảng im lặng ngắn ngủi, sấm sét.

“Phục tùng nàng,” chàng lặp lại vô cùng, vô cùng trầm tĩnh.

Nàng nhận ra tông giọng điềm tĩnh ấy và thứ mà nó báo trước, và một phần não nàng gào lên, Chạy đi! Nhưng phần còn lại của trí óc nàng là một đống hỗn độn đỏ thẫm cuồng nộ. Chậm rãi, cố tình, nàng đặt bàn tay trái của nàng, ngửa lên, trên đầu gối. Với ngón trỏ phải nàng vẽ một vòng tròn nhỏ ở chính giữa.

“Ở đó,” nàng nói, giọng của nàng cũng trầm tĩnh như giọng chàng, miệng nàng cong lên trong một nụ cười khiêu khích.

“Như thế, Dain. Trong tay em. Và rồi,” nàng tiếp tục, vẫn vuốt ve lòng bàn tay nàng, “em sẽ khiến chàng gập người. Và cầu xin.”

Một khoảng im lặng khác quay cuồng khắp căn phòng và khiến nàng tự hỏi tại sao những quyển sách không rơi xuống khỏi giá.

Rồi nó đên, mượt như nhung, một câu trả lời mà nàng không hề chờ đợi, và một câu, mà nàng biết ngay lập tức, nàng đáng nhẽ phải dự đoán trước mới phải.

“Ta rất muốn được xem nàng cố gắng.” chàng nói.

Trí óc chàng đang cố nói với chàng một điều gì đó, nhưng Dain không thể nghe được gì hơn những tiếng lẻng xẻng trong tai chàng: gập người…và cầu xin. Chàng chàng không thể nghĩ gì hơn vẻ châm chọc chàng nghe thấy trong cái giọng êm ái của nàng và cơn thịnh nộ xoắn xít trong ruột gan chàng.

Và do đó chàng khóa mình lại trong cái lồng kiên cố, biết rằng chàng an toàn ở đó, miễn nhiễm trước đau đớn. Chàng đã không gập người và cầu xin khi thế giới năm lên tám của chàng vỡ ra thành từng mảnh, khi thứ duy nhất giống tình yêu mà chàng từng biết đã rời xa chàng và bố chàng đã ném chàng đi. Thế giới đã xô chàng xuống bùn, khiêu khích, nhạo báng và đánh đập chàng. Thế giới đã tránh xa khỏi chàng và khiến chàng trả tiền cho từng mánh lới xinh đẹp đi qua để có được hạnh phúc. Thế giới đã cố đấm gục chàng xuống phục tùng, nhưng chàng sẽ không phục tùng, và thế giới đã học được cách chung sống với chàng theo ý chàng.

Và nàng phải thế. Và chàng sẽ chịu đựng bất kỳ cái gì mà chàng phải chịu, để dạy nàng như thế.

Chàng nghĩ đến những tảng đá vĩ đại chàng đã chỉ cho nàng cách đây vài giờ, những hòn đá mà hàng thế kỷ mưa dầm dề và những trận gió dồn dập và cái giá lạnh khắc nghiệt cũng không thể lật đổ hay hạ gục. Chàng đã biến mình thành một tảng đá khổng lồ như chúng, và, khi chàng cảm thấy chuyển động của chàng bên cạnh nàng, chàng tự bảo mình rằng nàng sẽ không bao giờ tìm thấy một khe hở, nàng sẽ không thể bóc trần chàng cũng như làm chàng tan chẩy hay khiến chàng gục ngã.

Nàng quỳ xuống gối bên cạnh chàng, và chàng chờ đợi qua những tích tắc dài dằng dặc mà nàng duy trì sự bất động. Nàng đang do dự, chàng biết, bởi vì nàng không mù. Nàng biết đâu là đá khi nàng nhìn thấy nó, và có thể, nàng đã nhìn thấy sai lầm của mình rồi…. và rất sớm thôi, nàng sẽ từ bỏ.

Nàng nhấc bàn tay của mình lên và chạm vào cổ chàng – và giật tay nàng ra gần như ngay lập tức, như thể nàng cũng cảm thấy điều đó, như chàng vậy: cơn choáng váng giòn giã chạy như tên bắn dưới lớp da để la hét dọc các đầu mút dây thần kinh của chàng.

Dù chàng giữ ánh mắt mình thẳng về phía trước, Dain vẫn nhìn thấy phản ứng bối rối của nàng qua khóe mắt, bắt được cái cau mày của nàng khi nàng nghiên cứu bàn tay mình, thấy rõ ánh mắt trầm tư của nàng di chuyển tới cổ chàng.

Rồi, tim chàng trĩu xuống, chàng nhận thấy cái cong lên chậm rãi của miệng nàng. Nàng tiến đến gần hơn, và đầu gối phải của nàng trượt ra sau áp vào mông chàng, trong khi đầu gối trái ấn vào đùi chàng. Rồi nàng trượt cánh tay phải của chàng quanh vai chàng và phủ tay trái lên lồng ngực của chàng, dựa vào gần hơn. Cái mông tròn trịa ngọt ngào của nàng ấn vào cánh tay chàng trong lúc nàng chạm môi mình vào làn da quá mức nhạy cảm ở khóe mắt chàng.

Chàng giữ mình cứng ngắc, tập trung mạnh mẽ vào việc thở đều đặn, để giữ cho chàng khỏi gào lên.

Nàng thật ấm áp và quá đỗi mềm mại, và hương táo thoang thoảng của nước thơm cuộn tròn như một mạng nhện bao quanh chàng….như thể cái cơ thể mảnh mai đầy đặn bao bọc chàng này còn chưa đủ cám dỗ. Nàng lê đôi môi hé mở xuống, qua má chàng, dọc cái cằm cứng rắn tới khóe miệng chàng.

Và Đồ Ngốc! chàng thầm mắng mỏ mình, vì đã thách thức nàng, khi chàng biết nàng không thể đầu hàng trước một thử thách và chàng chưa bao giờ bỏ đi an lành sau khi đã đưa ra một thứ như thế.

Chàng đã đi thẳng vào bẫy, một lần nữa, lần thứ một trăm, và lần này càng tệ hơn. Chàng không thể quay sang để uống vào sự ngọt ngào của nàng, bởi vì như thế sẽ là quy hàng, và chàng sẽ không. Chàng phải ngồi như một tảng đá grannít nguyên khối, trong khi cái mông mềm mại của nàng nâng lên và hạ xuống áp vào cánh tay chàng, và trong khi hơi thở ấm áp của nàng, cái miệng mềm mại của nàng, trêu chọc trên da chàng trong những nụ hôn phơn phớt.

Chàng y nguyên như một tảng đá, trong lúc nàng thở ra êm ái bên tai chàng, và hơi thở ra ấy rít lên qua mạch máu của chàng. Và tuy thế chàng vẫn tiếp tục, không thể xê dịch bên ngoài, khốn khổ bên trong, trong lúc nàng chậm rãi nới lỏng nút thắt cà vạt của chàng và ném nó đi.

Chàng nhìn thấy nó rơi xuống khỏi các ngón tay nàng và cố giữ sự chú ý của mình trên mảnh vải trắng rối ren ở chân chàng, nhưng nàng đang hôn gáy chàng, và cùng lúc ấy trượt bàn tay nàng xuống dưới áo sơ mi của chàng. Chàng không thể giữ mắt mình hay tập trung đầu óc bởi vì nàng có ở khắp mọi nơi, một cơn rùng mình cuộn xoắn khắp người chàng và đập giòn giã bên trong chàng.

“Chàng thật mượt mà,” giọng nói thì thầm của nàng đến từ phía sau chàng, hơi thở của nàng ấm áp trên gáy nàng trong khi nàng vuốt ve vai chàng. “Mượt mà như đá cẩm thạch mài nhẵn vậy, nhưng vô cùng ấm áp.”

Chàng đang ở trên lửa, và cái giọng trầm, mơ hồ của nàng là dầu đổ vào lửa.

“Và mạnh mẽ,” nàng tiếp tục, trong khi cái bàn tay uốn éo của nàng cũng tiếp tục, trượt lên những cơ bắp căng thẳng đã siết chặt và run lên dưới sự động chạm của nàng.

Chàng là một con bò đực yếu ớt, to lớn, ngu si, chìm sâu trong bãi lầy là sự quyến rũ của một trinh nữ.

“Chàng có thể nhấc em lên bằng một tay,” cái giọng khàn khàn ấy tiếp tục. “Em yêu đôi bàn tay to lớn của chàng. Em muốn chúng ở trên người em, Dain. Mọi chỗ.” Nàng búng lưỡi lên tai chàng, và chàng run rẩy. “Trên da em. Như thế này.” Dưới chiếc áo sơ mi bằng vải lanh mịn hảo hạng của chàng, các ngón tay nàng vuốt ve trên trái tim đang đập rộn ràng của chàng. Nàng vuốt nhẹ ngón tay cái qua cái núm săn lại, và hơi thở của chàng rít ra giữa hàm răng nghiến chặt.

“Em muốn chàng làm thế,” nàng nói, “với em.”

Chàng muốn thế, lạy đức mẹ đồng trinh, chàng muốn thế biết bao. Những khớp nối ở bàn tay nắm chặt của chàng trắng bệch, và cái cằm siết chặt của chàng đang nhức nhối, và những cảm giác ấy thật vui sướng tinh khiết so với cái rộn ràng tội lỗi ở háng chàng.

“Làm gì cơ?” chàng hỏi, đẩy từng âm tiết ra khỏi cái lưỡi đã rít lại của chàng. “Ta…đáng nhẽ nên…cảm thấy gì đó ư?”

“Đồ con hoang nhà chàng.” Nàng kéo tay ra, và chàng cảm thấy một cơn rùng mình dữ dội vì nhẹ nhõm, nhưng trước khi chàng kịp hít vào hơi thở kế tiếp, nàng đã trèo lên lòng chàng, kéo váy nàng lên khi nàng cưỡi lên chàng.

“Chàng muốn em,” nàng nói. “Em có thể cảm thấy điều đó, Dain.”

Nàng khó mà không cảm thấy được. Không có gì giữa cái đàn ông nóng bỏng, khuấy động và chất nữ tính ấm áp ngoài một lớp vải len và một mảnh lụa. Quần của chàng. Đồ lót của nàng….đôi đùi mềm mại áp vào chàng. Chúa giúp chàng.

Chàng biết có gì ở đó, bên dưới đống đồ lót: vài inches tất trên đầu gối nàng, nịt tất, làn da lụa là ở phía trên. Thậm chí các ngón tay bên bàn tay trái què quặt của chàng cũng siết lại.

Như thể nàng có thể đọc được tâm trí chàng, nàng nhấc cái bàn tay vô dụng đó lên và kéo nó qua đống lụa nhàu nhĩ ở váy nàng.

Bên dưới cơ, chàng muốn gào lên. Lụa, nịt, làn da ngọt ngào mềm mại…làm ơn đi.

Chàng nguyền rủa cái miệng mình ngậm lại.

Chàng sẽ không van xin, sẽ không gập người.

Nàng đẩy chàng xuống đống nệm sô pha và chàng hạ xuống một cách dễ dàng. Tất cả sức mạnh của chàng đã dồn vào việc giữ cho tiếng rên rỉ không thoát ra.

Chàng nhìn thấy tay nàng di chuyển tới nút thắt trên váy nàng.

“Hôn nhân đòi hỏi sự điều chỉnh,” nàng nói. “Nếu một ả điếm là thứ chàng muốn, em phải hành động như một ả điếm vậy.”

Chàng cố nhắm mắt lại, nhưng chàng thậm chí cũng không có cả sức mạnh để làm việc đó nữa. Chàng đang dán chặt vào những ngón tay mảnh mai, thanh nhã của nàng và hành động quỷ quái của chúng… dây và khuy trượt ra, lớp vải rơi xuống…cái gò da thịt trắng ngà lọt ra từ đống ren và lụa đang tụt xuống.

“Em biết …. sức quyến rũ của em…. không mãnh liệt như những thứ mà chàng vẫn quen,” nàng nói, đẩy thân váy xuống dưới eo.

Chàng nhìn thấy hai mặt trăng sinh đôi, mềm mại và trắng muốt.

Miệng chàng khô khốc, đầu chàng mờ mịt, đầy những vải len cotton.

“Nhưng nếu em đến thật gần, có lẽ chàng sẽ chú ý.” Nàng nhấc mình lên và cúi xuống chàng…rất gần, quá gần.

Một nụ hồng săn sít…cách đôi môi khô khốc của chàng vài inch…hương đàn bà, nồng nàn, xoắn cuộn trong lỗ mũi chàng, xoay vần trong đầu chàng.

Tâm trí chàng là một sa mạc. Không suy nghĩ. Không kiêu hãnh. Chàng chỉ đơn thuần là cát, xoay tít trong cơn lốc.

Với một tiếng rên chán nản, chàng kéo nàng xuống, và giành lấy miệng nàng…ốc đảo ngọt ngào…ồ, phải, làm ơn….và nàng hé ra trước lời cầu xin điên cuồng của chàng. Chàng quét sạch sự ngọt ngào của nàng một cách đói khát. Chàng đang khô ran, nóng bừng, và nàng làm chàng mát lạnh và đốt cháy chàng cùng một lúc. Nàng là cơn mưa, và nàng cũng là rượu brandy nữa.

Chàng lê bàn tay xuống qua tấm lưng mềm mại, dẻo dai của nàng, và nàng run lên, và thở dài bên miệng chàng. “Em yêu đôi bàn tay của chàng.” Trầm, tiếng thầm thì âu yếm của giọng nàng.

“Sei bella,” chàng trả lời thô ráp, các ngón tay cong lại và siết chặt ở eo nàng. Thật rắn chắc và dẻo dai, nhưng ồ, thật nhỏ nhắn dưới bàn tay to lớn của chàng.

Có thật ít nàng, nhưng chàng muốn toàn bộ, và muốn đến tuyệt vọng. Chàng sượt cái miệng đói khát lên trên mặt nàng, vai nàng, họng nàng. Chàng dụi dụi má mình vào hai gò mượt mà của ngực nàng và rúc vào thung lũng ngát hương ở giữa. Chàng tạo nên một lối mòn quanh co bằng lưỡi cho đến núm vú hồng xinh đã trêu chọc chàng cách đây vài phút, và giam giữ nó. Chàng âu yếm nó bằng môi, lưỡi, và ôm lấy cơ thể đang run rẩy dữ dội của nàng thật chặt trong khi chàng bú mút.

Từ trên chàng một tiếng rên rỉ êm ái, sững sờ vang đến. Nhưng các ngón tay của nàng đang lồng vào tóc chàng, di chuyển không ngừng nghỉ trên da đầu của chàng, và chàng biết rằng tiếng rên rỉ ấy không phải do đau đớn, mà là kích động.

Nàng-quỷ quái thích sự dày vò này.

Rồi, vẫn còn nóng bừng và điên cuồng, chàng biết chàng không hề bất lực.

Chàng cũng có thể khiến nàng van xin.

Tim chàng đang phi nước đại còn óc chàng mờ mịt và đờ đẫn, nhưng bằng cách nào đó chàng tập trung lại được một mảnh kiềm chế và, thay vì tiếp tục, chàng đặt sự vây hãm sang bên ngực kia của nàng, chậm rãi và có tính toán hơn…

Nàng rã ra thành từng mảnh.

“Oh. Oh. Dain. Làm ơn.” Các ngón tay của chàng di chuyển dần dật, qua cổ chàng, vai chàng.

Phải, van xin. Chàng ngậm cái núm vú đang run rẩy nhẹ nhàng giữa hai hàm răng, và dịu dàng giật nhẹ.

“Chúa ơi. Làm ơn…không. Phải. Oh.” Nàng đang oằn người một cách vô vọng, cong người về phía chàng trong một giây và cố uốn ra trong giây kế tiếp.

Chàng trượt tay lên dưới cái váy nhàu nhĩ, rối ren và vuốt ve trên lớp đồ lót lụa. Nàng rền rĩ.

Chàng giải phóng ngực nàng và nàng chìm xuống, lê đôi môi hé mở của nàng trên môi chàng cho đến khi chàng đáp trả, và chào mời nàng vào, để cho cơn sốc khoái lạc rung chuyển thân hình chàng trong khi nàng ngấu nghiến miệng chàng.

Và trong lúc chàng chìm đắm trong hơi nóng từ nụ hôn của nàng, chàng đẩy ống chân lụa mỏng của đồ lót nàng lên, vuốt ve trên lớp tất và tiến lên, tới nịt tất của nàng. Chàng nhanh chóng cởi nó ra và đẩy nó sang một bên, và vê tất xuống, và trượt ngón tay mình lên đùi nàng và lên trên, qua cái quần lót lụa rúm ró, để ôm chặt lấy bộ mông tròn trịa ngọt ngào của nàng.

Nàng rời khỏi miệng chàng, hơi thở nông, không đều.

Vẫn ôm chặt mông nàng, chàng đổi vị trí, di chuyển nàng cùng với chàng, khiến nàng nằm nghiêng, bị bẫy lại giữa khung người to lớn của chàng và lưng ghế sô pha. Chàng lại hôn nàng, thật sâu, trong khi chàng di chuyển tay tới nút thắt của quần lót nàng, cởi chúng ra, và đẩy chúng xuống. Chàng cảm thấy cơ thể nàng căng lên, nhưng chàng cầm tù miệng nàng, làm nàng xao lãng với một nụ hôn chậm rãi, dịu dàng, và trong lúc đó các ngón tay của chàng di chuyển trên đùi nàng, vuốt ve, âu yếm, lần lần về phía sự trong trắng của nàng.

Nàng oằn người, rứt ra khỏi miệng chàng, nhưng chàng sẽ không để nàng trốn thoát, và chàng cũng không thể ngừng chạm vào nàng…làn da căng, đẹp đẽ ở chỗ nối giữa hai đùi nàng…một tam giác xoăn lụa là đáng thèm khát…và chất nữ tính ngọt ngào, ấm áp, mềm như bơ…và trơn như bơ…bằng chứng ngọt ngào của khao khát.

Chàng đã khuấy động nàng, đánh thức nàng. Nàng muốn chàng.

Chàng bắt đầu vuốt ve cái khe nữ tình mềm mại, và nàng trở nên rất, rất im lặng.

Rồi, “Oh.” Giọng nàng êm ái với nỗi ngạc nhiên. “Oh. Cái đó…thật xấu xa. Em đã không -” Phần còn lại đã lạc mất trong tiếng rên rỉ nghẹn ngào, và hơi nóng ngọt ngào bao quanh ngón tay chàng. Cơ thể mảnh mai của nàng quằn quại và xoay chuyển không ngừng, hướng về phía chàng, rồi lại lùi ra. “Oh. Chúa ơi. Làm ơn.”

Chàng hầu như không nghe thấy lời van vỉ đó. Chàng đã quá ngưỡng nghe được rồi. Máu chàng đang sôi sục trong huyết quản, rộn ràng trong tai chàng.

Chàng tìm thấy cái nụ mong manh và khe hẹp bên dưới, nhưng nó thật nhỏ, thật chặt bên ngón tay to lớn, xâm lăng của chàng.

Chàng mơn trớn cái đỉnh nhạy cảm ấy, và nó sưng lên. Nàng đang túm chặt lấy áo chàng, phát ra những âm thanh mềm mại, hổn hển, cố vùi vào cơ thể cứng cáp của chàng. Như một con mèo hoảng sợ. Nhưng nàng không hoảng sợ. Nàng tin chàng. Con mèo tin tưởng của riêng chàng. Trong trắng. Quá đỗi mỏng manh.

“Oh. Jess. Nàng thật quá nhỏ.” chàng thầm thì, tuyệt vọng.

Chàng vuốt ve bên trong nàng một cách dịu dàng, nhưng dù nàng có trơn trượt và nóng bỏng, lối vào vẫn quá nhỏ, quá chật đối với chàng.

Cái gậy sưng phồng vì nhục dục của chàng căng ra một cách điên cuồng sát vào quần chàng, một kẻ xâm lược vĩ đại, khổng lồ sẽ xé nàng ra thành từng mảnh. Chàng muốn than khóc, muốn gào rú.

“Quá chặt,” chàng nói, giọng chàng thô ráp vì khốn khổ, bởi vì chàng không thể ngừng chạm vào nàng, không thể ngừng âu yếm thứ mà chàng không thể, không dám, có.

Nàng không nghe thấy chàng. Nàng đã lạc lối trong cơn sốt mà chàng đang nuôi lớn. Nàng đang chạm vào chàng, hôn chàng.

Bàn tay nàng, cái miệng thèm khát ngây thơ của nàng không ngừng nghỉ. Nàng đang bừng cháy trong ngọn lửa chàng đốt lên để chinh phục nàng, và chàng không thể dừng tiếp thêm dầu vào ánh sáng chói lọi ấy.

“Oh, đừng…phải rồi….làm ơn.”

Chàng nghe thấy nàng thở hổn hển, rồi nức nở….và cơ thể nàng run lên, và khoảng da thịt chặt khít siết lại quanh ngón tay chàng…và nới ra…và lại siết chặt, khi một cơn cực điểm khác làm rung chuyển cơ thể mảnh mai của nàng.

Chàng rút tay ra và thấy nó đang rung lên. Mọi cơ bắp trong cơ thể chàng gồng lên vì căng thẳng, nhức nhối với nỗ lực mà chàng đã dùng để không xé toạc nàng ra thành từng mảnh. Háng chàng có cảm giác như thể nó đã bị kẹp trong mỏ hàn của chính quỷ Satan.

Chàng hít vào một hơi thô ráp. Và một hơi khác. Và một hơi khác, chờ cho nàng quay lại với thế giới, và hy vọng rằng của quý của chàng sẽ dịu xuống trước lúc ấy, trước khi chàng phải di chuyển.

Chàng chờ đợi, nhưng không có gì xảy ra. Chàng biết rằng nàng chưa chết. Chàng có thể nghe, cảm thấy nhịp thở của nàng….chậm rãi, đều đặn, yên bình…quá mức yên bình.

Chàng nhìn nàng chằm chằm một cách hoài nghi. “Jess?”

Nàng lầm bầm và rúc vào, vùi đầu nàng trong chỗ hõm ở vai chàng.

Trong tròn một phút chàng nhìn chằm chằm, miệng há hốc, vào khuôn mặt xinh đẹp yên bình, đang ngủ ngon lành của nàng.

Giống y như một thằng đàn ông đáng chết, chàng nghĩ một cách tuyệt vọng. Nàng có thứ nàng muốn, rồi cuộn người và đi ngủ.

Đó là thứ mà chàng đáng nhẽ phải làm, phá hoại và thui chột cơ thể nàng một cách trơ trẽn. Và giờ - nguyền rủa nàng vì sự vô ơn ích kỷ - chàng lại phải tìm ra xem làm sao mà – chỉ với một cánh tay còn hoạt động – mang được nàng lên giường mà không làm nàng tỉnh giấc.