Ngại Gì Huýt Sáo Mà Từ Từ Đi

Chương 76: Bỏ tù

Edit: Lam Sắc.

Tô Thành là loại người nào chứ? Hắn là Đại Học Sĩ ở Hàn Lâm Viện, đã làm việc rất nhiều năm. Mỗi đợt khoa khỏa, tam giáp (Trạng Nguyên, Bảng Nhãn, Thán Hoa) đều phải đến Hàn Lâm Viện học tập. Người làm quan, mấy ai không phải là hắn dạy chứ?

Trong trận phong ba này, không riêng gì thế lực đối địch với Diệp Lạc, mà cả những người vốn bảo trì trung lập, hoặc hơi có giao tình với nàng đều tức giận.

Con người Tô Thành thì ai cũng đều biết, mà Tô Uyển Nhi lại tài hoa hơn người, tính cách dịu dàng, biết thư thức lễ, nay lại gặp họa bất ngờ, không khỏi khiến người ta bóp cổ tay thở dài.

Tuy nhiên Diệp Lạc mới chỉ bị hiềm nghi, vẫn chưa bị định tội.

Lúc tiến cung, Diệp Lạc đã suy nghĩ rất nhiều, cũng tìm được phương pháp ứng đối rồi. Nhưng khi nàng lên triều, đối mặt với Tô Thành thì nàng lại không nói gì được.

Tô Thành chỉ lạnh lùng nhìn nàng, trong mắt đều là thất vọng và phẫn nộ, cả người ông đều run run. Ông chậm rãi nắm tay lại, cuối cùng cũng khống chế được cảm xúc của mình, ông nói: “Diệp Tri, ta thật thất vọng.”

Ông thật sự thất vọng, đối với đứa bé này, ông đã từng ký thác kỳ vọng cao. Trong Hàn Lâm Viện, có vô số thanh niên tài tuấn, nhưng ông có thể nhận ra là Diệp Tri không giống bọn họ. Hắn chính trực nhưng không lạc hậu, giảo hoạt nhưng không dối trá. Hắn chưa tới hai mươi, đã lên chức Thừa Tướng, dễ dàng lật đổ Lương Lược quyền cao chức trọng, tính kế Trương Đài Minh nắm giữ quân quyền. Ông luôn tự xưng là chưa từng nhìn nhầm ai, nhưng hôm nay, ông mới biết là ông nhìn nhầm Diệp Tri rồi.

Diệp Lạc lắc đầu: “Đại Học Sĩ, không phải ta.”

Tô Thành không nói gì, chỉ nhìn nàng, trong ánh mắt là sự bi thương khiến Diệp Lạc muốn khóc luôn. Nàng khẽ cắn môi, lại nhắc lại: “Không phải ta.”

Lúc này, Tô Thành dời ánh mắt, giọng nói mệt mỏi mà trầm thấp: “Lúc đầu, ta cũng nghĩ là không phải ngươi…”

Những lời còn lại, ông không nói ra, chỉ đi từng bước một về chỗ mình.

Diệp Lạc nhìn về phía Quân Hoằng, hắn chống lại ánh mắt của nàng, nhưng chỉ trong một khắc, hắn liền chuyển sang bên cạnh: “Dịch khanh, ngươi nói đi.”

Dịch Kinh Hồng đi ra, sắc mặt cũng không tốt, hắn nói: “Diệp Tướng, việc này do hạ quan xử lý, xin ngài trả lời chi tiết. Hạ quan sẽ xử lý công bằng.”

Diệp Lạc gật gật đầu: “Mời hỏi.”

“Xin hỏi ngày hôm qua Diệp tướng đi những đâu, làm những gì, và gặp những ai?”

“Sáng hôm qua, ta nhận được một phong thư của Tô Đại Học Sĩ, hẹn ta ra ngoài nghị sự. Ta liền cưỡi ngựa ra khỏi thành, đến nơi hẹn. Nhưng Tô Đại Học Sĩ mãi không đến, sau đoa trời bỗng mưa to, ta vào nhà gỗ nhỏ tránh mưa. Trùng hợp lại gặp Tô Uyển Nhi và tùy tùng cũng đến tránh mưa. Bọn ta đợi tới tối trời ngớt mưa mới đi về.”

Nàng lấy phong thư trong lòng ra: “Đây là thư ta nhận được, bên trên có kí hiệu của Tô Phủ.”

Dịch Kinh Hồng mở ra nhìn một lát, lại giao cho Tô Thành.

Tô Thành chỉ nhìn một cái, rồi nói: “Đúng là có ký hiệu của Tô phủ, nhưng không phải do lão phu viết, lão phu chưa bao giờ trông thấy nét chữ này.”

Dịch Kinh Hồng gật đầu, giao lá thư cho người bên cạnh, nói với Quân Hoằng: “ Hoàng Thượng, thần muốn cho gọi một nhân chứng lên triều, hắn là Đinh Đại Niên, lính liên lạc của Bộ Binh.”

Quân Hoằng gật đầu: “Chuẩn.”

Đinh Đại Niên chưa từng gặp tình huống nào như vậy, nên từ khi bắt đầu vào, người luôn run run.

“Đinh Đại Niên, ngươi kể lại tất cả những chuyện ngươi biết đi.”

“Dạ, dạ, đại nhân.” Hai tay Đinh Đại Niên không ngừng ma sát, nói về việc hôm qua hắn bắt gặp. Hắn ra ngoài gửi quân lệnh vào lúc rạng sáng hôm qua, là người đầu tiên vào thành. Vì lúc ấy không nhiều người, nên hắn để ý tới người vào thành cùng hắn, đó là một nam tử trẻ tuổi. Vì tò mò, nên hắn ngẩng đầu nhìn một chút, lại phát hiện chính là thị vệ bên cạnh Vương gia Hoa Gian Quốc – Phong Phi Tự, mà hắn đã gặp trong lễ đăng cơ của Tân Hoàng năm trước. Hắn nhớ rõ vì hắn đã từng gặp thị vệ này đi xếp hàng mua bánh nướng, đoạt mất hai cái bánh nướng cuối cùng của hắn. Sau khi vào thành, nam tử kia đi sang hướng nam. Tuy hắn hơi nghi ngờ, nhưng cũng không để ý lắm. Sau khi nhận lệnh ở Bộ Binh xong, hắn về nhà thì thấy Diệp Tướng và nam tử này một trước một sau ra khỏi thành.

Đã nói đến nước này, thì cũng không cần hỏi nữa. Dịch Kinh Hồng mở một bức tranh ra: “Ngươi nhìn xem, có phải người này?”

Đinh Đại Niên ngẩng đầu nhìn thì gật đầu: “Đúng, chính là hắn.”

Ánh sáng trong mắt Diệp Lạc phập phồng, lại giấu dưới lông mi dài, người trên bức tranh đó là Vô Nhai.

Dịch Kinh Hồng thu hồi bức tranh, chắp tay với Hoàng Thượng: “Ngoài Đinh Đại Niên ra, Vi thần đã hỏi các binh lính thủ thành, lúc mở cửa thành hôm qua, đúng là có hai người vào thành. Một là Đinh Đại Niên, hai là một trong tám vị thân vệ của Phong Phi Tự – Vô Nhai.”

Quân Hoằng gật đầu, không nói gì.

Dịch Kinh Hồng nhìn Diệp Lạc, hơi dừng lại, rồi mở miệng hỏi: “Không biết Diệp tướng ra khỏi thành, có phải vì hẹn với Vô Nhai, sau đó bị Tô tiểu thư bắt gặp nên giết người diệt khẩu không?”

“Không phải, ta không biết là hắn tới.”

Dịch Kinh Hồng còn chưa nói gì, Tô Thành đã đứng dậy, vẻ mặt bi phẫn: “Diệp Tri, không thể tưởng được, ngươi lại có thể ti bỉ như vậy. Vốn dĩ lão phu còn không tin, nhưng ngươi có quan hệ cá nhân với Phong Phi Tự, Vô Nhai và ngươi lại là chủ tớ tình thâm. Ngay cả Hoàng Thượng và Vi thị vệ cũng chính mắt thấy ngươi và Vô Nhai thân mật khăng khít, lần này Vô Nhai bí mật vào kinh, sao có thể không đi gặp ngươi?”

Hắn bỗng nhiên xoay người, quỳ xuống: “Hoàng Thượng, thần nhận được thư mật, trước khi Diệp Tri vào triều đình, người đi theo hắn không phải người Diệp Phủ mà là Vô Nhai. Diệp Tri và Phong Phi Tự cũng không phải là quan hệ hời hợt. Theo như việc thị vệ của Phong Phi Tự như hình với bóng với Diệp Tri, là có thể thấy quan hệ không tầm thường. Việc này không chỉ liên quan đến Tô gia, nếu thật sự có người có rắp tâm bất lương, thì Sung Hưng chúng ta cũng nguy mất.”

Quân Hoằng chậm rãi lật xem thứ Tô Thành trình lên, không nhận ra là biểu tinh gì, rất lâu sau mới hỏi: “Trong thời gian ngắn như vậy, ái khanh lấy ở đâu ra đầy đủ tin tức như vậy?”

Tô Thành nói: “Hiện tại, nơi phát ra tin tức này không phải điều quan trọng, mà quan trọng là nó là thật hay giả. Xin Hoàng Thượng làm chủ cho lão thần.”

Quân Hoằng lại lật xem nửa ngày, mới chậm rãi nâng mắt lên. Hắn vẫn biết Diệp Tri và Phong Phi Tự có giao tình, lại không biết giao tình của hai người đã vượt qua sự tưởng tượng của hắn.

“Diệp Tri, Phong Phi Tự và ngươi, rốt cuộc có giao tinh gì?”

Trên triều yên tĩnh, Diệp Lạc nhẹ nhàng thở ra một hơi, nàng đã sớm biết, việc này sẽ phải đối mặt mà.

Quá khứ của nàng, không thể gạt bỏ, nàng cũng chưa từng có ý gạt bỏ.

Nàng chậm rãi quỳ xuống, đó là tiêu chuẩn quân thần: “Hoàng Thượng, có thể cho thần một ít thời gian không? Tô đại nhân, Dịch đại nhân, các ngươi không cho ta một cơ hội, lại bắt ta giải thích rõ việc này sao?”

Quân Hoằng gật đầu: “Ngươi đứng lên nói đi.”

Diệp Lạc đứng dậy, ánh mắt nhìn qua mọi người, lại quay đầu ra ngoài điện, nàng nói: “Trước khi ta vào triều đình, ta chưa bao giờ nghĩ tới sẽ đứng ở phía đối diện với Phong Phi Tự, chúng ta quen biết từ thời niên thiếu, quen nhau mười năm, chúng ta có thể vì đối phương ra sống vào chết.”

Lời này vừa nói ra, thì có tiếng xôn xao nho nhỏ, cho dù là Quân Hoằng, cũng không nén nổi khiếp sợ. Làm bạn mười năm, hiểu nhau mười năm, có thể giao cả sống chết thì là tình cảm sâu sắc thế nào!

Trong không khí khẩn trương này, Diệp Lạc lại chậm rãi cười: “Ta chưa bao giờ cho rằng quan hệ giữa chúng ta có gì cần giấu diếm. Thậm chí hôm nay, ta cũng có thể nói, nếu Phong Phi Tự gặp nạn, ta vẫn nguyện ý vì hắn vượt lửa vượt sông. Nhưng nó không bao gồm cả việc quốc gia đại sự. Tư là tư, công là công, từ khi ta bước vào triều đình của Sùng Hưng, ta chưa từng làm việc gì vì Phong Phi Tự mà ảnh hưởng tới Sùng Hưng. Ta, trên không thẹn với trời đất, dưới không thẹn với triều đình, chẳng có gì không dám nói.”

Vẻ mặt Tô Thành phức tạp nhìn Diệp Lạc, người trước mắt này, chỉ cần nói về khí độ và can đảm, cũng đủ để người ta tin tưởng. Nhưng, vì sao lại là hắn?

Diệp Lạc nhìn Tô Thành: “Tô đại nhân, nếu ta muốn mật đàm với Vô Nhai, thì không cần hẹn ra ngoại ô. Diệp phủ ta tuy không thể nói là tường đồng vách sắt, không kẽ hở, nhưng nếu Vô Nhai muốn đến đây, ta có đủ niềm tin là không ai biết về cuộc nói chuyện của chúng ta, cần gì phải mạo hiểm chạy tới ngoại thành? Còn nếu ta thực sự muốn giết người diệt khẩu, cũng sẽ không rảnh rỗi, làm nhục trong sạch người khác. Không phải là ta tư cao, nhưng nếu ta thực sự muốn nữ nhân, sẽ không thiếu người tự tiến cử đâu. Đúng là Tô tiểu thư là giai nhân khuynh thành, nhưng nếu muốn tìm, thì trong thiên hạ không thiếu nữ tử kiều mỵ, trước khi giết người còn làm việc thừa thãi thì thật sự không đáng. Cuối cùng, là việc quan trọng nhất, cho dù ta thực sự muốn giết người diệt khẩu, ta cũng có thể làm đến mức không chê vào đâu được, xóa bỏ dấu vết tại hiện trường, Tô tiểu thư vốn yếu ớt, nếu ta muốn ra tay, thì chắc chắn sẽ không còn đường sống.”

“Diệp Tri, đến bây giờ ngươi vẫn còn xảo ngôn cãi chày cãi cối à?” Tô Thành tiến lên từng bước.

“Tô đại nhân, ngươi không thấy kỳ quái sao? Hôm qua Tô tiểu thư gặp chuyện không may, hôm nay đã có chứng cớ vô cùng xác thực chứng minh ta có tội. Trong một đêm ngắn ngủn, ngươi lại nhận được tư liệu về mười năm qua của ta?” Diệp Lạc lại chuyển sang Dịch Kinh Hồng: “Dịch đại nhân, không biết vì sao nhân chứng và chứng cớ lại có thể thu thập trong một đêm?”

Dịch Kinh Hồng chắp tay: “Là do sáng nay Tô đại nhân mang đến.”

Vì thế, mọi ánh mắt đều chuyển sang Tô Thành, dù sao trong một đêm ngắn ngủn, muốn chuẩn bị nhiều thứ như vậy thì đúng là không thể nào.

Tô Thành hơi chần chờ, rồi nói: “Tối hôm qua sau khi tiểu nữ gặp chuyện không may, ta vào cung mời thái y, còn quản gia dẫn thị vệ đi điều tra. Những thứ này, đều là quản gia tra được. Về phần quá khứ của Diệp Tri, là do đêm qua có người để vào thư phòng ta. Nhưng mà.“ Ông ngẩng đầu nhìn về phía Quân Hoằng, hít sâu một hơi: “Cho dù thế nào, Diệp Tri cũng khó thoát khỏi hiềm nghi, vì phòng ngừa vạn nhất, xin Hoàng Thượng giam Diệp Tri lại. Chờ tiểu nữ tỉnh lại hoặc đợi điều tra rõ mọi việc, rồi mới quyết định. Huống chi, Diệp Tri thân là Thừa Tướng, lại có quan hệ thân thiết với Vương gia nước khác, việc này không phải việc nhỏ, nếu không điều tra rõ, sẽ khiến người ta bất an.”

Quân Hoằng không nói gì, Tô Thành lại bỏ thêm một câu: “Hay là, Hoàng Thượng thật sự như lời đồn đãi, thương tiếc Diệp Tướng, nên không muốn giam hắn lại?”

Qua hồi lâu sau, giọng của Quân Hoằng mới truyền đến: “Chuẩn tấu. Dịch Kinh Hồng, việc này, giao cho ngươi toàn quyền xử lý.”

“Dạ!”

Cứ như vậy, Diệp Lạc bị giam vào tù của Dịch Kinh Hồng.

Dọc đường đi, Dịch Kinh Hồng không nói chuyện, Diệp Lạc cũng không hé răng, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân đơn điệu, càng có vẻ nặng nề mà áp lực.

Nhà tù này không quá kém, thô sơ giản lược, nhưng còn có vẻ sạch sẽ.

“Diệp Tướng.“ Cách song sắt, Dịch Kinh Hồng đứng sấp bóng, vẻ mặt không rõ: “Ngươi còn có chứng cớ khác, chứng minh ngươi vào triều đình không phải vì rắp tâm bất lương không?”

Diệp Lạc đương nhiên hiểu ý Dịch Kinh Hồng, nhưng, nàng chỉ mím môi: “Không, không phải bây giờ.”

Cho dù có một ngày nàng muốn khôi phục thân phận nữ nhi, cũng sẽ không phải vì người khác bức bách.

Nàng kiêu ngạo như thế, khinh thường dùng thánh chỉ của Tiên Hoàng, để chứng minh sự trong sạch của nàng.

“Không quá năm ngày, sự thật sẽ chứng minh trong sạch của ta.”