Ngại Gì Huýt Sáo Mà Từ Từ Đi

Chương 56: Vơ vét của cải

Cho dù có mười năm cùng nhau lớn lên, hắn lại bỏ lỡ nàng nhiều như vậy sao? Thậm chí còn không hiểu nàng bằng Vô Nhai sao?

* * *

Sau khi tan triều, phe phái Lương Lược tức tối thế nào thì không biết, nhưng Diệp Lạc biết, vị Hoàng Đế trước mắt này sắp bạo phát rồi.

“Diệp Tri, ngươi không để ta vào mắt đúng không? Hôm qua đã bảo không cho ngươi vào triều, hôm nay ngươi không chỉ vào triều, mà còn đòi làm Hộ bộ Thượng Thư, ngươi chê mạng ngươi quá dài à?”

Diệp Lạc cầm chén trà uống một ngụm lại một ngụm, vừa rồi nói quá nhiều, có chút khát.

“Diệp Tri, ngươi có nghe ta nói không?”

“Ta nghe thấy rồi.”

“Vậy sao ngươi không trả lời?”

Diệp Lạc thả chén trà xuống bàn: “Ngươi tiếc vị trí Hộ bộ Thượng Thư của ngươi?”

“Ngươi muốn cái gì mà ta tiếc chứ!” Quân Hoằng lẩm bẩm một câu, nhỏ giọng nói: “Vấn đề là ngươi phải có mạng mới được.”

Công lực của Diệp Lạc như thế nào chứ, đương nhiên là nghe rõ. Lập tức nhếch môi che ý cười: “Vậy đúng rồi, ngươi cũng không phải không biết thứ ta yêu nhất là tiền, làm Hộ bộ Thượng Thư rất tốt, tiền của khắp thiên hạ đều do ta quản, đúng là khiến người ta ngủ cũng phải cười mà.”

“Diệp Tri, Hộ Bộ quản tiền bạc của thiên hạ, rất tốn công. Ngươi thích tiền, sau này quốc khố có nhiều, tiền trong cung ta đều cho ngươi quản, được không?”

“Tiền của ngươi để ta quản?” Diệp Lạc tức giận nhìn hắn, cho dù hắn đồng ý, Hoàng Hậu tương lai của hắn có thể đồng ý sao?

Quên đi, cũng không đùa hắn nữa: “Quân Hoằng, ngươi có biết cái gì đáng sợ hơn chết không?”

“Ta không thích nghe từ ‘chết’ này.”

Diệp Lạc cười: “Là lúc chờ chết.”

“Diệp Tri!” Quân Hoằng đứng dậy.

“Quân Hoằng, ngươi nghe ta nói đã.“ Diệp Lạc cũng đứng dậy: “Khi giang sơn của ngươi chưa ổn định, ta sẽ không chết, đây, là hứa hẹn của ta. Ngươi không cần quan tâm đến thân thể ta, ta hiểu rõ thân thể của mình, bây giờ còn chưa chết được. Nếu ngươi không cho ta làm cái này, không cho ta làm cái kia, để ta thành một phế vật, ta không làm được. Sống mà như chết, càng chết nhanh hơn.”

“Câm miệng.” Quân Hoằng sắc mặt xanh mét: “Được, ngươi muốn làm gì thì làm.”

“Vậy mới đúng.“ Diệp Lạc vỗ tay, nụ cười đột nhiên ngừng lại: “Vậy thì Hoàng Thượng, chúng ta đi làm chính sự thôi.”

Cái gọi là không có tiền nửa bước cũng khó đi, nếu Quân Hoằng muốn nắm thực lực trong tay mình, phải có đủ kinh phí để vận chuyển.

Nhưng Diệp Lạc đã đi điều tra rồi, quốc khố quả thực đã rỗng không.

Nàng và Quân Hoằng liên tục tra xét mấy ngày, quả thực không có gì dị thường, mấy năm nay liên tục thất thu, lại không ngừng chi, đúng là không còn thừa gì.

“Ta cảm thấy có gì đó không đúng.” Diệp Lạc gấp sách lại, xoa xoa trán.

“Không đúng chỗ nào chứ? Sao ta không thấy.” Trước mặt Diệp Lạc, Quân Hoằng cũng không ngại học hỏi kẻ dưới.

Diệp Lạc nhắm mắt lại, việc này nàng cũng không nói rõ được, chỉ là có cảm giác như vậy: “Không có tiền, đương nhiên không đúng.”

Quân Hoằng bất đắc dĩ lắc đầu, đã gặp qua người yêu tiền, nhưng chưa gặp qua người yêu tiền như vậy.

“Đi thôi, Quân Hoằng, dẫn ngươi đi kiếm tiền.”

“Kiếm tiền? Kiếm tiền kiểu gì?”

“Đi theo ta sẽ biết.”

Nửa canh giờ sau, Quân Hoằng mặc bộ đồ vải thô, đầy mờ mịt nhìn Diệp Lạc: “Ngươi nói đi kiếm tiền, là nơi này sao?”

Phía trước, một chữ “Đổ” thật to đón gió bay phấp phới.

Diệp Lạc lôi kéo hắn, một hiên rèm cửa đi rồi đi vào: “Đúng vậy, chính là nơi này.”

Trên thế giới không có nơi nào kiếm tiền nhanh bằng nơi này, Diệp Lạc dùng sức kéo Quân Hoằng không tình nguyện vào: “Ngươi đừng làm dáng, ngươi sắp không chiêu đãi nổi sứ thần hai nước rồi, lại còn cả một công chúa quốc sắc thiên hương nữa.”

Quân Hoằng hừ một tiếng, không để ý đến nàng. Trong đổ phường* rất ồn ào, Quân Hoằng cau mày, dù không tình nguyện, vẫn để nàng kéo về phía một bàn.

*Đổ phường: Sòng bạc

Hắn nghĩ rằng chỉ đến để chơi đùa, nhưng nhìn thấy trước mặt Diệp Lạc càng ngày càng nhiều bạc, sắc mặt có chút khó coi. Tiếp tục như vậy, sẽ gặp rắc rối.

Đường đường là Hoàng Thượng một nước, lại chạy đến đổ phường kiếm tiền, việc này mà truyền ra, hắn sẽ mang mặt đi quét rác mất. Muốn rời đi, nhưng nhìn bộ dáng Diệp Lạc hưng phấn như vậy, hắn lại nhịn xuống.

Thanh danh là vật ngoài thân.

“Đại!”

“Mở, đại!”

……

Diệp Lạc lần nào cũng đặt, mỗi lần đặt đều trúng, hơn nữa còn đặt tất cả số bạc trước mặt, đầu tiên là mấy lượng bạc, sau đó là mấy chục, thậm chí là mấy trăm,…… Cho đến khi Quân Hoằng thấy mười mấy người chậm rãi vây quanh bọn họ.

“Được rồi.“ Quân Hoằng vội vàng giữ tay Diệp Lạc: “Có thể đi rồi.”

Diệp Lạc nhìn bên cạnh vài lần: “Được, đi thôi.” Giơ tay ra: “Áo khoác đâu.”

“Cái gì?”

“Không thì đựng bạc kiểu gì?”

Quân Hoằng nghe lời trải một cái áo lên bàn, sau đó chuyển tất cả bạc trước mặt Diệp Lạc vào, gói lại. Bây giờ hắn đã hiểu vì sao lúc trước Diệp Tri bảo hắn mang thêm một cái áo khoác.

Diệp Lạc vung hai tay, vui vẻ đi trước. Quân Hoằng đen mặt, yên lặng khuân bạc theo sau.

Lúc đi tới một cái ngõ nhỏ, nụ cười của Diệp Lạc nhạt đi, nhưng bước chân vẫn không ngừng.

“Diệp Tri!” Quân Hoằng cũng phát hiện ra, đi lên phía trước chắn trước mặt Diệp Lạc, cảnh giác nhìn đằng trước: “Người nào, đi ra.”

“Còn có thể là ai, đương nhiên là người của đổ phường Cát Tường. Xem ra Cát Tường này cũng không cát tường.” Diệp Lạc cười nói.

Theo lời nàng nói, hai mươi mấy người từ trên tường nhảy xuống, một gã cầm đầu hừ một tiếng: “Nếu các hạ đã biết, cũng không cần huynh đệ ta phí công nói, để toàn bộ đồ đáng giá trên người lại.”

“A!” Diệp Lạc ở sau thân hình cao lớn của Quân Hoằng, nhàn nhã: “Như thế nào, thắng tiền ở quý đổ phường không được mang đi?”

“Ngươi chơi xấu.”

“Đúng vậy, ta chơi xấu, ngươi chơi xấu, mọi người chơi xấu thì mới công bằng, các ngươi chỉ cho mình chơi xấu, không cho ta chơi xấu, thật không nói nổi mà.” Diệp Lạc đối với việc mình động tay động chân rất thẳng thắn, thành khẩn, bộc trực.

Tên cầm đầu vung tay lên: “Xem ra các ngươi rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, lên cho ta.”

“Vi Kỳ!” Quân Hoằng gào lên một tiếng.

Chỉ thấy bang bang vài tiếng, nhóm người kia còn chưa kịp nhìn rõ tình huống, đã bị người nhấc lên vứt xuống đất, đạp một cước lên.

Vi Kỳ vỗ vỗ tay, bĩu môi nhìn Diệp Lạc: “Mấy tên này, ngươi cũng bắt ta dẫn cấm vệ quân đi?”

Diệp Lạc cười cười: “Đương nhiên còn có việc khác, người của Đổ phường Cát Tường dám ám sát Hoàng Thượng, tịch thu hết đi.”

“À, đúng rồi: “ Đi được vài bước, Diệp Lạc lại quay đầu bổ sung với Vi Kỳ một câu: “Đổ phường có bao nhiêu tiền, ngươi tự kiểm kê, xong rồi báo cho ta một tiếng nha. Ai! Hộ Bộ rốt cuộc đã có đợt tiền đầu tiên.”

Trên đầu Vi Kỳ rơi xuống ba cây hắc tuyến, trên thế giới này còn có Hộ Bộ Thượng Thư nào không có lý lẽ so với người trước mặt vị này không.

Hắn đã mơ hồ đoán được, quốc khố tương lai, nhất định là tiền rất nhiều xài không hết.

“Ngươi định kiếm tiền kiểu này?” Quân Hoằng hạ thấp giọng nói, bám theo Diệp Lạc tâm tình vui vẻ đang hát hò xung quanh.

Diệp Lạc quay đầu nhìn hắn: “Thế nào? Ngươi sợ không quang minh? Mấy Đổ phường không có quy củ này, không biết đã hại bao nhiêu người rồi, ta đang thay trời hành đạo đấy.”

“Dù như vậy, cũng như muối bỏ biển, hơn nữa rất nguy hiểm.”

Diệp Lạc cười mà không nói, chắp tay sau lưng đi về phía trước.

“Diệp Tri, ngươi rốt cuộc có ý định gì?” Nhìn vẻ tươi cười trên mặt nàng, Quân Hoằng có chút hiểu ra, đổ phường này không phải đổ phường đơn thuần.

“A!” Diệp Lạc đột nhiên sợ hãi kêu một tiếng.

Khiến Quân Hoằng hoảng sợ, còn không kịp hỏi, đã thấy Diệp Lạc chạy vội tới đám đông phía trước. Hắn đuổi theo sau, thấy Diệp Lạc chen chúc trong một đống người, giơ tiền lên cao: “Trương sư phụ, cái bánh nướng cuối cùng là của ta.”

Hắn không còn gì để nói.

Đáng tiếc Trương sư phụ người ta không cho nàng mặt mũi, chờ nàng đi tới phía trước, sư phụ mập nướng bánh trên mặt đầy mồ hôi: “Tiểu Diệp à, hôm nay hết rồi, ngày mai tới sớm một chút nha.”

“Trương sư phụ, rõ ràng ta đã bảo ngươi giữ lại cho ta mà.”

“Mọi người đều là láng giềng, làm sao giữ lại được, ngày mai đến sớm một chút đi, nhất định để cho ngươi một cái.”

“Gạt người, lần nào cũng nói như vậy.” Diệp Lạc uể oải đi ra. lắc lắc đầu: “Tại ngươi đi chậm đấy, bánh nướng bán hết rồi.”

Quân Hoằng nhìn nàng một chút, nói: “Vậy mai chúng ta đến sớm một chút.”

“Bây giờ ta đói rồi.”

“Ta mời ngươi đi ăn được chưa.”

“Được.“ Diệp Lạc ngẩng đầu lên, hai mắt tỏa sáng: “Chúng ta đến phượng hoàng lâu đi, đã lâu rồi chưa ăn ở đó.”

Quân Hoằng ho một tiếng: “Đi thôi.” Có khi người nào đó đã sớm tính toán trước rồi!

“Diệp công tử!” Hai người mới đi được vài bước, liền nghe thấy có người gọi.

Diệp Lạc quay đầu lại, Vô Nhai đang cầm hai cái bánh nướng nóng hôi hổi đứng phía sau nàng, trên mặt lộ vẻ ngại ngùng, cười: “Ta mua hai cái bánh nướng.”

“A! Vô Nhai, vẫn là ngươi tốt nhất.” Diệp Lạc chạy tới, nhận bánh nướng trong tay hắn.

Trong mắt nàng, chỉ thấy bánh nướng, còn Quân Hoằng lại thấy, sau cửa sổ lầu hai của quán trà bên đường là Phong Phi Tự áo trắng như tuyết.

Vô Nhai nhìn Diệp Lạc ăn, trong mắt đầy ý cười: “Diệp công tử, bên cạnh có quán trà, muốn vào uống nước không?”

“Không cần.” Người cự tuyệt là Quân Hoằng, hắn kéo Diệp Lạc: “Chúng ta còn có việc phải về.”

Diệp Lạc đáng thương một tay cầm bánh, một tay bị Quân Hoằng kéo, chỉ có miệng còn để không: “Vô Nhai, lần sau gặp.”

Vô Nhai nhìn nàng bị Quân Hoằng kéo đi xa, mới quay lại quán trà.

Hắn đứng bên cạnh Phong Phi Tự, không nói gì cả. Hắn biết, cảnh tượng vừa rồi chủ nhân nhà mình đã thấy rõ ràng, không cần hắn nói gì cả.

Phong Phi Tự thu hồi ánh mắt, có chút buồn bã nếu thất.

Qua hồi lâu, hắn mới lẩm bẩm: “Cứ như vậy sao?”

Vô Nhai cúi đầu, nói một câu: “Vương gia, vừa rồi tiểu thư không nhìn sang bên này chút nào.”

Phong Phi Tự thở ra một hơi, Lạc Lạc, muội biết rõ ta ở đây, cũng không muốn nhìn ta một cái, có phải là muội vẫn chưa quên được?

“Vô Nhai!”

“Dạ.”

“Ngươi ở lại đi.”

Vô Nhai ngẩng mặt lên, Phong Phi Tự không nhìn hắn: “Ở bên cạnh nàng, chăm sóc nàng, giống như lúc trước thay ta chăm sóc nàng.”

Vô Nhai lại cúi đầu, nhìn mũi chân: “Nàng sẽ không muốn.”

“Nếu là ngươi, nàng sẽ đồng ý.”

“Tiểu thư sẽ không muốn.” Vô Nhai lặp lại.

Phong Phi Tự nhìn về phía hắn, Vô Nhai nắm chặt kiếm rồi lại thả ra, thả ra lại nắm chặt: “Trong lúc Tiểu thư cố gắng quên Vương gia, nàng sẽ không cần ta.”

Phong Phi Tự quay lại, nhìn đám người nhốn nháo dưới lầu, trên mặt có sự chua xót. Cho dù có mười năm cùng nhau lớn lên, hắn lại bỏ lỡ nàng nhiều như vậy sao? Thậm chí còn không hiểu nàng bằng Vô Nhai sao?

“Vô Nhai, thu dọn đồ đi, ngày mai chúng ta đi.”

“Ngày mai?” Vô Nhai có chút khiếp sợ, hiển nhiên quyết định này nằm ngoài dự đoán của hắn: “Vương gia, người không đợi đến tháng sau sao? Diệp gia Đại công tử có báo cho người, nói rằng nếu người còn muốn tiểu thư, thì hôm đó phải tham gia mà.”

Phong Phi Tự nhẹ nhàng lắc lắc đầu: “Nếu nàng đã quyết định, thì dù là huynh trưởng của nàng, cũng không thể thay đổi.”

“Vương gia, người không muốn thử sao? Tiểu thư rất nghe ca ca nàng, hơn nữa Diệp công tử an bài việc này, có thể có ý gì khác mà!” Hắn rất sốt ruột, Vương Gia tao nhã tuyệt thế, xứng với tiểu thư tuệ chất lan tâm, chính là trời sinh một đôi, nếu cứ bỏ qua như vậy thì rất tiếc nuối.

Phong Phi Tự đứng dậy: “Không cần, tình thế trong nước cấp bách. Đêm nay ngươi tới Diệp phủ, nếu nàng đồng ý cho ngươi ở lại, thì ngươi ở lại bên cạnh nàng. Nói cho nàng biết từ nay về sau, ngươi chính là thị vệ bên người nàng, không có quan hệ gì với Phong Phi Tự ta. Nếu nàng không chịu thì ngươi trở về, sáng mai về nước.”

Phong Phi Tự đã muốn đi rồi, nhưng Ninh Triển Thư thì không muốn thế.

Khi Diệp Lạc và Quân Hoằng về Diệp phủ thì thấy Ninh Triển Thư đang chờ, còn có cả Thiên Hương Công Chúa tuyệt mỹ vô song.

Quân Hoằng vừa nhìn thấy Ninh Triển Hương, mặt liền đen lại.

Ninh Triển Thư thấy hai người cùng xuất hiện, thì hơi sửng sốt, nhưng vẫn phản ứng ngay lại được, đứng dậy chào Quân Hoằng. Đợi mọi người đều ngồi vào chỗ, Ninh Triển Thư mới nói ra ý đồ của mình: “Trẫm và Triển Hương đã tới đây mấy ngày, còn chưa có cơ hội tham quan cảnh đẹp của Thành Phượng Hoàng, cho nên muốn nhờ Diệp Thị Lang đưa chúng ta đi dạo.”

Quân Hoằng vung tay lên: “Vi Kỳ dẫn các ngươi đi.”

Nụ cười của Ninh Triển Thư cứng ngắc lại, còn định nói tiếp, Quân Hoằng đã không cho hắn cơ hội mở miệng nữa: “Quốc Quân, Trẫm và Diệp Tri còn có việc phải làm. Nếu các ngươi lần sau còn muốn đi dạo Thành Phượng Hoàng thì trực tiếp vào cung, Trẫm sẽ sắp xếp người cho các ngươi.”

Ninh Triển Thư vốn còn do dự, thấy thái độ này của Quân Hoằng, đoán chắc sẽ không có cơ hội nói chuyện riêng với Diệp Tri, thì nói thẳng: “Thật không dám giấu diếm, Hoàng Đế, Trẫm tìm Diệp Tri là muốn giao dịch với hắn.”

“Giao dịch, giao dịch gì?” Người hỏi lời này là Diệp Lạc, nàng rất hứng thú với việc kiếm tiền linh tinh.

Ninh Triển Thư nhìn Quân Hoằng bên cạnh, nói: “Trẫm muốn mượn người Diệp gia các ngươi an bài ở Dực quốc ta.”

Diệp Lạc ánh mắt ngừng lại: “Ta không rõ ngươi đang nói cái gì.”

Ninh Triển Thư nở nụ cười: “Diệp Thị Lang yên tâm, Trẫm không có ý truy cứu. Trẫm đã nói với ngươi, đây là cuộc giao dịch. Nếu ngươi đồng ý, Trẫm sẽ đưa ngươi mười vạn lượng vàng, và một gốc cỏ linh chi cực phẩm. Để tỏ thành ý, Trẫm sẽ tứ hôn Công chúa Thiên Hương cho ngươi. Trẫm biết ngươi đã cưới vợ, Trẫm cũng không ép buộc, Công chúa Thiên Hương làm bình thê của ngươi cũng được.”

Diệp Lạc hé miệng không nói, công chúa gì đó, nàng không có phúc tiêu thụ, vàng thì nàng thích, nhưng cũng không đủ để nàng động tâm, thứ duy nhất để nàng chú ý là cỏ linh chi cực phẩm kia.

“Diệp Thị Lang, không biết ý của ngươi thế nào?” Ninh Triển Thư hỏi.

Quân Hoằng chen vào: “Không được, Diệp Tri đã cưới vợ, hơn nữa đã thề không cưới người thứ hai.”

Diệp Lạc gật gật đầu: “Đúng vậy, ta đã có Thanh Nguyệt, không muốn gì nữa.” Nàng quay đầu nói với hạ nhân hầu trà ở bên: “Gọi Giản Phàm tới đây.”

Trong thời gian chờ đợi Giản Phàm đến, nàng nhìn Ninh Triển Thư: “Ngươi cần người Diệp gia làm cái gì?”

“Hoàng Thượng quý quốc đã muốn thu lại quyền lực, Trẫm cũng muốn quét sạch thế lực phản nghịch trong nước, chỉnh đốn triều chính.”

Diệp Lạc và Quân Hoằng nhìn nhau, biết đối phương muốn thu hồi quân quyền trong tay Lễ thân vương.

Giản Phàm rất nhanh đã tới, Diệp Lạc trực tiếp hỏi hắn: “Bệnh của ta, cỏ linh chi cực phẩm có tác dụng không?”

Giản Phàm ngẩn người, nhìn Quân Hoằng và Ninh Triển Thư một cái, không nói gì.

Diệp Lạc nói: “Không sao, nói đi, ta lúc trước đã cho các ngươi đi tìm mà, cỏ linh chi Dực quốc rốt cuộc có hiệu quả hay không?”

Giản Phàm lắc đầu: “Thử qua, vô dụng.”

“Thử qua?” Công chúa Thiên Hương vẫn im lặng đột nhiên kêu lên: “Các ngươi nói, có phải là một gốc biến mất vô cớ trong tẩm cung của ta không?”

Dực quốc có sản vật phong phú, cỏ linh chi là đặc sản, nhưng muốn được xưng là cực phẩm thì chỉ có hai gốc trong hoàng cung. Nhưng nửa năm trước, một gốc trong tẩm cung công chúa bỗng biến mất. Lúc này nghe Giản Phàm nói, Công chúa Thiên Hương lập tức liên tưởng tới.

Mặt Giản Phàm không chút thay đổi, Diệp Lạc cười cười: “Cái kia, chúng ta cũng chỉ tò mò thôi.”

Tò mò? Tò mò mà các ngươi vào tẩm cung của Công chúa nhà người ta trộm đồ? Quân Hoằng ngẩng đầu nhìn trời, không nói được câu nào, coi như không nghe thấy.

“Tốt lắm, Giản Phàm, ngươi về đi.” Diệp Lạc cười, sau đó quay đầu nhìn Ninh Triển Thư: “Vậy thì Ninh Quốc Quân, thật ngượng ngùng, thứ đó ta không có hứng thú, cuộc giao dịch này không thể thành rồi.”

“Hai mươi vạn lượng vàng.” Ninh Triển Thư không chịu buông tha.

Diệp Lạc mỉm cười: “Ngàn vàng không đổi.”

“Không biết có thể thương lượng được không?”

Diệp Lạc nhìn về phía hắn: “Ngươi cần người Diệp gia, cũng chỉ vì điều tra Lễ thân vương thôi. Ta sẽ không cho ngươi mượn người Diệp gia, nhưng có thể cho ngươi tin tức.”

“Ngươi muốn cái gì”

“Bốn mươi vạn lượng vàng.”

“Ngươi?” Ninh Triển Thư thay đổi sắc mặt.

Diệp Lạc nói tiếp: “Quốc Quân, đây là giao dịch, ta ra giá thôi mà, ngươi có thể cự tuyệt.”

Trầm ngâm nửa ngày, Ninh Triển Thư cắn răng nói: “Thành giao.”

Diệp Lạc gật đầu: “Hai mươi vạn lượng vàng làm tiền đặt cọc, một tháng sau đưa tới Diệp phủ, xong việc thì giao hai mươi vạn lượng còn lại. Để tỏ thành ý, chúng ta sẽ miễn phí cho ngươi một tin, Lễ thân vương quý quốc đã lén lập hiệp định với Tịnh Kiên Vương của Hoa Gian quốc, cùng nhau khai thác quặng sắt ở biên giới hai nước.”

“Ngươi nói là núi Ô Tùng sao?”

“Hóa ra Quốc Quân cũng biết.”

Ninh Triển Thư trầm mặt, hắn đương nhiên phải biết rồi, ngọn núi đó thuộc sở hữu của binh xưởng Dực quốc, là nơi cung cấp vũ khí chủ yếu cho quân đội.

Hắn đứng dậy, chắp tay nói với Quân Hoằng: “Hoàng Đế Bệ Hạ, trong nước có việc quan trọng, Trẫm phải về nước, nhân tiện từ biệt ngươi tại đây đi.”

Quân Hoằng cũng hiểu là tình thế nghiêm trọng, trả lễ nói: “Vậy thì không giữ Quốc Quân nữa, chúc ngươi thuận buồm xuôi gió.”

Ninh Triển Thư đi rồi, Diệp Lạc mới quay đầu lại, đánh giá vẻ mặt Quân Hoằng một lúc mới mở miệng nói: “Ngươi có biết vì sao Ninh Triển Thư lại nói chuyện này trước mặt ngươi không?”

Quân Hoằng liếc nàng một cái: “Diệp Tri, không cần thử ta, sau này ngươi muốn biết cái gì thì trực tiếp hỏi ta là được. Ta bây giờ đang ngồi cùng thuyền với ngươi. Ngươi có thế lực, thì càng có thể trợ giúp ra, ta không nghĩ gì cả, ngươi cũng không cần nghĩ nhiều.”

Hắn cũng ngồi ở chỗ cao, đương nhiên hiểu thủ đoạn của Ninh Triển Thư, hắn ta muốn thừa cơ để hắn kiêng kị Diệp Tri, rồi có ngăn cách, để Dực quốc của hắn có lợi. Dù gì cũng là Quân vương của một nước, tất nhiên không hy vọng thế lực của quốc gia khác xâm nhập vào lãnh thổ của mình, phải tính toán cũng đúng thôi.

Tiếc là, Ninh Triển Thư nhìn nhầm hắn và Diệp Tri rồi!

Quân Hoằng cong môi: “Chúng ta bây giờ là cùng vinh cùng nhục.”

Diệp Lạc lười để ý đến hắn đang cười ngây ngô, mà ngồi ngay ngắn: “Hôm nay ngươi đi đổ phường có suy nghĩ gì?”

“Kỹ thuật của ngươi rất cao siêu.”

“Ngươi nghĩ rằng ta đưa ngươi đi đánh bạc dfown thuần hả?”

“…….” Chẳng lẽ không phải à? Quân Hoằng thông minh lựa chọn không nói nghi hoặc ra miệng.

Diệp Lạc thở dài một hơi: “Hoàng Thượng, ngươi phải nhớ, đến nơi tập trung tin tức của dân gian, tai ngươi phải nghe bốn phương, mắt phải xem tám hướng. Không phải Trần Thiết nói mấy năm nay mọi nơi liên tục thất thu sao. Mọi nơi cũng trình tấu chương là thất thu. Nhưng trong đổ phường hôm nay, nghe khẩu âm, có rất nhiều người đến từ nơi thất thu. Một đám bên cạnh chúng ta, trên người đều có biểu tượng của hoa tiêu, đó là hoa tiêu Thanh Dương. Hoa tiêu Thanh dương là hoa tiêu giữa các quốc gia, nếu đúng là thất thu thì phải đưa tài nguyên hữu hạn tới Dực Quốc lấy lợi nhuận cao, chứ không phải đưa tới kinh thành có giá theo quy định. Nhưng bọn họ cố tình đưa đến đây, chỉ có thể nói là hoa tiêu Thanh Dương có đủ để cung ứng. Mặt khác, phần lớn người trong đổ phường là người dân từ nơi khác tới, trên tay đều có nông sản. Nếu gia hương thất thu, sẽ không có nhiều nông sản đưa tới kinh thành như vậy, mà lại còn có tâm trạng đến đổ phường.”

“Ngươi muốn nói cái gì?”

“Chỉ có thể nói là không thất thu.”

Quân Hoằng mặt trầm lại, nắm chặt tay.

Diệp Lạc ngoái đầu nhìn hắn: “Mọi nơi đều không thất thu, Hoàng Thượng, ngươi tính làm sao bây giờ?”

Quân Hoằng đứng dậy: “Ta đã biết, ta trở về nghĩ lại, ngươi đừng lo. Với cả, ngươi vừa rồi chỉ ăn hai cái bánh nướng, vẫn nên ăn thêm một chút, sau đó nghỉ ngơi đi.”

Diệp Lạc nhìn bóng hắn dần dần biến mất, dương dương tự đắc nói: “Quân Hoằng, chỉ mong ngươi thực sự có thể nghĩ ra bây giờ nên làm cái gì.”

“Tiểu thư!” Tang Du không biết đã đứng ở cửa từ khi nào.

“Chuyện gì?”

“Vô Nhai đến, đang ở hậu viện.”