Sầm Niệm sững sờ một lúc, nhìn thấy cái đầu rối tung của cậu đột nhiên lại không muốn từ chối.
Cô đưa tay ra nhẹ nhàng chỉnh lại, mái tóc của Úc Tiện rất mềm mại, thật khiến người ta hâm mộ.
“Được rồi.” Sầm Niệm giúp đỡ mà không bị phân tâm.
Trái lại trái tim Úc Tiện đập thình thích vì sự tiếp cận của Sầm Niệm, hàng lông mi dài chớp chớp dường như không muốn việc này kết thúc nhanh như vậy.
Sầm Niệm thấy Úc Tiện ngẩng đầu, giá trị nhan sắc vượt trội làm cô hoa mắt: “Lúc trước vì sao cậu lại tiến vào giới giải trí?”
Cậu chủ nhà Quân Diệu không lo ăn mặc, hình như không có lý do gì muốn vào giới giải trí mới đúng.
“Lúc ấy còn nhỏ, chỉ nghĩ muốn cách xa anh trai một chút.” Úc Tiện cũng không giấu diếm gì, nói ra tình hình thực tế.
Sầm Niệm khẽ cười: “Hiện tại cậu cũng không lớn mà.”
Úc Tiện hơi nhíu mày, cảm thấy không đúng lắm: “Chị cảm thấy em rất nhỏ à?”
Sầm Niệm gật đầu: “Tất nhiên rồi.”
“Không phải chị cũng chỉ lớn hơn em có ba tuổi thôi à.” Úc Tiện bất mãn than thở, “Không hề có sự chênh lệch gì hết.”
Nhìn thấy Úc Tiện như vậy làm Sầm Niệm thiếu chút nữa là muốn xoa đầu cậu rồi, may mắn lý trí đã làm cho cô tỉnh táo lại, mà thang máy cũng đã tới tầng có phòng của hai người.
“Ba tuổi cũng là chênh lệch.” Cô cười bước ra khỏi thang máy.
Úc Tiện buồn bực nhìn bóng dáng Sầm Niệm, nhưng cũng không lập tức rời đi mà lên tiếng hỏi: “Ngày mai mấy giờ chị đi?”
“Úc Tiện.” Sầm Niệm gọi tên của cậu, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tôi sẽ không đi ra sân bay cùng cậu.”
“Chị luôn từ chối rõ ràng như thế.” Úc Tiện thở dài.
Sầm Niệm bất đắc dĩ nói: “Hẳn là cậu biết rõ thân phận hiện tại của mình, một bên người ta ao ước, một bên lại muốn đạp cậu xuống dưới, dù gì thành tích của cậu cũng rất chói mắt.”
Đâu phải ai cũng vừa ra mắt đóng hai bộ phim đều hot, thậm chí còn giành được nhiều giải thưởng lớn, mà bây giờ Úc Tiện cũng chỉ mới ra mắt được hai năm.
“Sau khi trở về em có thể tìm chị không?” Úc Tiện nhìn cô một cách đáng thương.
Sầm Niệm suy nghĩ rồi gật đầu: “Có thể.”
Úc Tiện cười tưới: “Chị đồng ý là được, không thể đổi ý!”
__________
Ngày tiếp theo Sầm Niệm và Đồng Đồng quay về Định Hải, chuyến bay lần này không gặp phải Úc Tiện, đáy lòng cô thở một hơi nhẹ nhõm.
Nhưng Đồng Đồng bên cạnh lại cảm thán, cảm thấy có hơi tiếc nuối.
Sau khi trở về Sầm Niệm không trực tiếp quay về Định Hồ Loan mà đến quán cà phê của Doãn Sơ Hạ.
“Thành phố Tân nuôi người à, sao mới không gặp cậu vài ngày cậu đã trở nên xinh đẹp hơn thế?” Doãn Sơ Hạ thấy Sầm Niệm đi vào cũng cười nói.
Sầm Niệm biết cô ấy hay nói giỡn, ngồi xuống lập tức nói: “Vừa mệt lại vừa phiền, đâu có được thoải mái như cậu nghĩ.”
“Tớ đã thấy video đó.” Doãn Sơ Hạ bưng một ly nước chanh ra, thuận tiện ngồi đối diện cô: “Có thể khiến cậu nói ra những lời như thế, xem ra cậu thật sự rất tức giận. Những người này cũng thật sự mặt dày mày dạn, tớ nghe cũng thấy phiền.”
“Bây giờ chắc là không có ai làm phiền tớ.” Sầm Niệm uống nước chanh, “ Đúng rồi, cậu nói muốn có chữ kí của Mạnh Thanh Nghiên, lần này tớ cũng nhờ người xin giúp rồi, tớ có phải bạn thân của cậu không?
Nghe vậy Doãn Sơ Hạ mừng rỡ nhìn cô, thậm chí hận không thể ôm Sầm Niệm xoay hai vòng mới được.
“Niệm Niệm, cậu quả là người đẹp tốt bụng!” Cô ấy xoa tay nói, “Cậu vừa mới xuống máy bay chắc chưa ăn gì hết, tớ bảo đầu bếp chuẩn bị cho cậu!”
Sầm Niệm cười cười, không uổng công cô mặt dày nói với người khác chuyện này.
“Vậy Úc Tiện…” Doãn Sơ Hạ tham lam hỏi.
Sầm Niệm đỡ trán: “Sơ Hạ, cậu tham quá rồi đấy.”
“Cậu muốn cái gì, nói với tớ đi.” Vẻ mặt Doãn Sơ Hạ chờ mong, “Chúng ta trao đổi với nhau.”
Sầm Niệm thở dài, trong số những người này chắc chắn là phải có chữ kí của Úc Tiện, cô nghĩ một hồi rồi đồng ý: “Đến lúc đó sẽ chuẩn bị cho cậu.”
Thiếu chút nữa là Doãn Sơ Hạ kích động hô to lên: “Niệm Niệm, tớ biết cậu yêu tớ nhất mà!”
Sầm Niệm thấy mì Ý sốt kem thịt xông khói được bưng lên cũng không còn hơi sức nào mà nói chuyện, lúc này cô chỉ muốn ăn thôi.
“Sau này ngày nào cậu cũng có thể đến ăn chực.” Doãn Sơ Hạ chống cằm nhìn Sầm Niệm, ánh mắt ngọt ngào như mật.
Sầm Niệm: “……”
Cô còn nhớ Đồng Đồng mua một ít đặc sản và quà lưu niệm của thành phố Tân, chỉ sợ lát nữa mà lấy ra chắc Doãn Sợ Hạ sẽ nhào lên mất.
Đúng như cô dự đoán, khi cô lấy ra, Doãn Sơ Hạ đã nhìn cô bằng ánh mắt sáng lấp lánh: “Niệm Niệm, cậu tốt với tớ như vậy, tớ sẽ gả cho cậu.”
Sầm Niệm lạnh lùng mở miệng: “Từ chối.”
Doãn Sơ Hạ giả vờ khóc nói: “Quả nhiên tớ không phải là cục cưng nhỏ bé của cậu mà!”
_______________
Ở quán cà phê hai tiếng Sầm Niệm mới lái xe về Định Hồ Loan.
Cô mới đi ra từ thang máy đã thấy Úc Tiện đứng dựa vào tường, nhìn chằm chằm vào thang máy không hề chớp mắt.
“Sao cậu lại ở đây?” Sầm Niệm bước ra khỏi thang máy rất ngạc nhiên khi nhìn thấy cậu.
Úc Tiện nhìn đồng hồ đeo tay, kiểm tra Sầm Niệm một vòng rồi mới mím môi hỏi: “Sao chị về trễ như vậy?”
Sầm Niệm khẽ cười: “Đi gặp bạn bè, không phải cậu chờ tôi chứ.”
“Dĩ nhiên không phải, chỉ là em đi vứt rác, vừa hay nhìn thấy thang máy dừng lại…” Úc Tiện giả vờ bình tĩnh, “Đoán là chị nên mới dừng lại nhìn xem.”
Sầm Niệm mở cửa, lại thấy Úc Tiện vẫn đứng im ở đó không nhúc nhích, hơi do dự mời: “Muốn vào không?”
Úc Tiện ho nhẹ, cố gắng làm cho âm thanh của mình nghe chững chạc một chút: “Được.”
Chỉ đi thành phố Tân có hai ngày, trong nhà vẫn như trước, không có gì thay đổi.
Sầm Niệm để Úc Tiện đi vào, cũng không để ý gì đến cậu, kéo va li hành lý vào thẳng nhà tắm chà bánh xe.
“Buổi tối cậu định ăn gì?” Sau khi cô đi ra mới hỏi.
Úc Tiện ngay lập tức hiểu ra, sau đó giả khổ lắc đầu nói: “Chắc là đồ ăn ngoài.”
Sầm Niệm nhíu mi suy nghĩ, sau đó đi đến phòng bếp mở tủ lạnh xem thử, bên trong không có gì hết, cô phải đi mua thêm.
“Cậu có thể ở đây ăn tối, nhưng phải đợi tôi ra ngoài mua đồ ăn, cho nên chắc sẽ trễ lắm…”
Úc Tiện không cần suy nghĩ đã nói: “Em muốn đi với chị!”
Sầm Niệm sửng sốt, sau đó cười nhẹ nói: “Được.”
Úc Tiện nhanh chóng về nhà thay một chiếc áo có mũ trùm đầu màu đen, ngay cả khẩu trang và mũ cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.
Khi Sầm Niệm bước ra, Úc Tiện đang đội một chiếc mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang, thậm chí trên đầu còn trùm mũ trên áo, cả khuôn mặt được che kín, không ai có thể nhận ra đây là Úc Tiện cả.
“Siêu thị ở bên ngoài tiểu, chắc là chúng ta đi bộ qua đi.” Sau khi vào thang máy, Sầm Niệm lại nói.
Úc Tiện gật đầu, may là cậu đã chuẩn bị kỹ càng: “Như vậy chắc không ai nhận ra đâu.”
_____________
Sầm Niệm và Úc Tiện đi thẳng đến cổng tiểu khu, lúc này không có ai cả nên rất an toàn.
Nhưng vừa đến cổng tiểu khu, Úc Tiện nhìn con đường đối diện tiểu khu, lông mày ngay lập tức nhăn lại, liền gọi Sầm Niệm: “Chị.”
Nhìn thấy cậu dừng lại trốn đằng sau cây cột, Sầm Niệm vội hỏi: “Sao vậy?”
Bên kia đường có mấy học sinh nữ, đó là fan của em.” Úc Tiện nói nhỏ, không nghe ra cảm xúc gì.
Nghe vậy Sầm Niệm nhìn qua bên kia, quả nhiên có ba học sinh nữ lưng mang cặp nhìn về phía tiểu khu giống như đang tìm cái gì đó.
Cô nghĩ nếu như tiểu khu Định Hồ Loan không quá khắt khe với người ngoài thì có lẽ những fan đó đã xông vào luôn rồi.
“Chúng ta đi bằng cửa hông, mặc dù đi đường vòng nhưng sẽ không bị nhìn thấy.” Cô nhanh chóng nói.
Sầm Niệm nhớ kỹ hình dáng mấy fan kia mới kéo Úc Tiện ra khỏi tiểu khu bằng con đường khác.
Vốn dĩ Úc Tiện vì chuyện fan làm mà buồn bực, nhưng khi Sầm Niệm nắm lấy cổ tay cậu, dường như cậu không muốn nghĩ đến cái gì hết, cam tâm tình nguyện theo sát Sầm Niệm.
Nhìn thấy tay hai người nắm lấy nhau, mặt mày vui lên, khóe môi nhếch lên, nếu không phải có khẩu trang che đi chắc chắn lúc này sẽ thấy được cậu là người hạnh phúc đến nhường nào.
Ở cửa hông hầu như không có ai cho nên lúc đi ra ngoài cũng không bị người chú ý tới.
“Chuyện mấy fan kia là sao?” Sầm Niệm buông tay cậu ra, nhíu mày hỏi, “Vẫn luôn đi theo cậu à?”
Úc Tiện hơi tiếc nuối nhìn tay Sầm Niệm buông ra, cậu mím môi trả lời: “Em chuyển đến Định Hồ Loan cũng vì các cô ấy thường xuyên ngồi chồm hổm canh giữ bên ngoài biệt thự, cũng quấy rối đến hàng xóm, lịch trình cũng sẽ đi theo. Tuy là đã cảnh cáo rồi, nhưng đều là trẻ vị thành niên nên cũng không có biện pháp xử lí nghiêm khắc được.”
Sầm Niệm biết trong giới có rất nhiều minh tinh đều bị fan quấy rối, nhưng đều chỉ biết mở một con mắt nhắm một con mắt thôi.
Nếu bạn bởi vì bị quấy rối mà có thái độ không tốt, trong chớp mắt các cô ấy sẽ viết bài chửi mắng. Nhưng nếu bạn mặc kệ bọn họ thì bọn họ lại được nước lấn tới.
Từng có fan trực tiếp chạy đến chỗ ở của minh tinh, phòng khách sạn, thậm chí còn ngủ trên giường minh tinh để hưởng thụ cảm giác, nhưng cũng chỉ có thể âm thầm cảnh cáo, bởi vì không có cách nào cả.
Sầm Niệm nhíu mày: “Sao các cô ấy biết cậu ở Định Hồ Loan nhanh như thế?”
“Đi theo lịch trình làm việc đến đây, em cũng không biết nên mới bị lộ địa chỉ.” Úc Tiện bất đắc dĩ.
Sầm Niệm tiếp tục chau mày: “Đây chắc không phải là fan mà là sasaeng fan*.”
* sasaeng fan hay fan cuồng là loại fan mà idol nào cũng cảm thấy khϊế͙p͙ sợ. Họ luôn theo dõi và thích quan tâm quá mức vào những chuyện riêng tư, những góc và những không gian riêng của các idol. Đây là loại fan cuồng nhiệt quá mức, họ có thể vì sự cuồng nhiệt, đam mê Idol của chính bản thân mà làm hại gây tổn thương đối với Idol của mình. Họ bất chấp tất cả để tiếp cận, để chụp hình, quay phim về những câu chuyện đời tư của Idol.
Tuy cô không hiểu lắm về vòng người hâm mộ, nhưng cũng biết đa số fan thích minh tinh nào đó đều sẽ trân trọng họ, làm gì có fan nào theo dõi quấy rối như thế, tạo thành áp thực rắc rối cho minh tinh.
“Không nói nữa, em và chị đi mua đồ ăn.” Giọng điệu Úc Tiện trở nên vui vẻ, hiển nhiên không muốn Sầm Niệm lo lắng về chuyện đó, “Em vẫn còn chờ được ăn đây.”
Sầm Niệm vẫn rất lo lắng, cô nói: “Vậy cậu đi sau tôi, nếu thấy có ai đáng nghi thì cậu chạy nhanh lên, tôi ngăn lại giúp cậu.”
Úc Tiện cong môi cười: “Chị làm như vậy cũng vô dụng thôi.”
Sau khi tới siêu thị Sầm Niệm nhìn quanh bốn phía, không thấy ai khả nghi mới yên tâm đi vào.
Tốc độ lúc mua đồ ăn của Sầm Niệm nhanh hơn bình thường rất nhiều, chỉ sợ có người nhận ra Úc Tiện bên cạnh.
Tuy rằng lúc này cậu đã võ trang hạng nặng rồi, nhưng như thế mới kì quái. Nhân viên công tác vẫn luôn nhìn về phía Úc Tiện, dường như sợ cậu làm ra chuyện gì đó.
Ra khỏi siêu thị rồi Sầm Niệm mới thở dài nhẹ nhõm, “May quá.”
Úc Tiện xách túi to trong tay cô, cười nói: “Nếu chị mời em ăn cơm thì việc khó khăn này cứ để em làm là tốt nhất.
Sầm Niệm không từ chối, cô mỉm cười đi bên cạnh cậu.
Trên đường về, Sầm Niệm nói: “Cậu nên để người đại diện dọn đến ở cùng, nếu không mọi chuyện sẽ khó giải quyết lắm.”
Úc Tiện nhanh chóng lắc đầu: “Em không cần đâu, anh ấy hay càm ràm lắm, ở chung với anh ta em sẽ bị phiền đến chết mất.”
Sầm Niệm cảm thấy loại kháng cự này giống hết đứa nhỏ, sợ người lớn lải nhải dạy dỗ, cô cũng chỉ có thể cười bất đắc dĩ.
Vừa mới vào thang máy, Úc Tiện chuẩn bị ấn nút đã bị Sầm Niệm ngăn cản, bởi vì cách đó không xa có một bà lão tầm sáu mươi tuổi đang đi tới thang máy.
“Cảm ơn, cảm ơn.” Bà lão đi vào nhanh tiện nói cảm ơn, bà ấn số tầng rồi nhìn Sầm Niệm, “Cô bé, con ra ngoài mua đồ à.”
Vì ở một tiểu khu, ngẫu nhiên cũng sẽ gặp trong thang máy nên cũng quen mặt.
Sầm Niệm cười gật đầu: “Đi ra ngoài mua vài thứ, tủ lạnh cũng không còn gì ăn nên con bổ sung thêm.:
Lúc này ánh mắt bà lão nhìn về phía Úc Tiện, nghi ngờ hỏi: “Đây là?”
Sầm Niệm sợ Úc Tiện bị nhận ra nên giành trả lời trước: “Em trai của con.”
Úc Tiện vừa muốn mở miệng nghe được câu đấy mặt nhanh chóng đen như đít nồi.