Đến ngày đi gặp Úc Tranh và Ứng Lê, Sầm Niệm đã đặt báo thức dậy từ sớm.
Đợi đồng hồ báo thức reo lên, cô vội vàng thức dậy nhưng chưa kịp đứng dậy thì bị Úc Tiện kéo lại.
“Lẽ nào em không nhớ hôm nay có việc gì sao?” Sầm Niệm bị Úc Tiện ôm lại, căn bản không thể thoát ra.
Úc Tiện mở mắt và mỉm cười: “Khoảng trưa rồi đi, dậy sớm như vậy làm gì, ngủ thêm một chút đi.”
Sầm Niệm nhìn giờ, bây giờ là bảy giờ, thực sự còn rất sớm.
Cô thở dài, cảm thấy hình như bản thân lo lắng quá mức rồi.
“Chị đang lo lắng sao?” Bỗng chốc Úc Tiện áp sát vào, đến nỗi ngay cả lông mi cũng suýt chạm vào.
Sầm Niệm bị gương mặt này tấn công ở khoảng cách gần, cũng làm cho hơi thở trở nên khó khăn, căn bản không có cách nào khác phản ứng lại.
Lúc sau, cô ngả người ra sau, tiện thể đẩy Úc Tiện ra: “Em tránh xa chị một chút.”
“Tại sao chứ?” Úc Tiện khá là đau thương nhìn cô.
Sầm Niệm che mắt và nói: “Quá đẹp trai rồi đó.”
Sắc mặt của Úc Tiện chuyển từ âm u sang tỏa nắng, bỗng chốc liền cười, cậu gỡ bàn tay đang che mắt của Sầm Niệm ra nói: “Chỉ cho chị ngắm thôi, em thích cho chị ngắm.”
Sầm Niệm cười: “Chị không thèm ngắm.”
“Không được, phải ngắm!”
Hai người trêu đùa nhau, thời gian trôi qua rất nhanh.
Úc Tiện khăng khăng muốn mặc đồ đôi, Sầm Niệm cũng không lay chuyển được cậu nên đành chiều theo cậu
Trước gương, Úc Tiện và Sầm Niệm đứng cạnh nhau, váy dài và áo sơ-mi kết hợp vô cùng ăn ý.
Úc Tiện hôn nhẹ lên mái tóc Sầm Niệm, sau đó tự mãn nói: “Nhìn nè, quả nhiên em và chị rất xứng với nhau.”
Sầm Niệm không phủ nhận, bởi vì cô cũng cảm thấy như vậy.
Tuy rằng nói không cần phải mang quà, nhưng Sầm Niệm vẫn mang theo một đôi hoa tai đã mua sẵn. Ai cũng biết Úc Tranh cưng chiều vợ nên quà tặng cho Ứng Lê chắc chắn không sai.
***
Bên ngoài khách sạn, tài xế riêng của Úc gia đến đón.
Sầm Niệm ngồi trên xe, nhìn chiếc xe chạy nhanh về hướng núi Đông Đình của thành phố Tân, trong lòng cũng càng căng thẳng hơn.
Dường như Úc Tiện đã nhận ra nên nắm lấy tay Sầm Niệm và cùng cô nói chuyện hồi còn nhỏ, “Hồi còn nhỏ em rất đeo bám anh trai, nói chung là anh trai đi đâu là em theo đó, nhưng em lại là kiểu người rất ồn ào. Có một lần anh ấy rất bực bội liền nói nếu như em không yên lặng thì sau này sẽ không đưa em đi chơi nữa.”
Sầm Niệm say sưa lắng nghe, sau đó hứng thú hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Em rất nghe lời, liền yên lặng chìm vào giấc ngủ. Lúc tỉnh dậy mơ mơ màng màng phát hiện mình không ở chỗ cũ cũng sợ muốn khóc, tưởng rằng anh trai đã vứt bỏ em rồi, sau đó mới biết là anh trai cõng em về.” Úc Tiện nói.
Sầm Niệm yên lặng lắng nghe.
“Sau khi xảy ra chuyện đó, em trở nên vô cùng bướng bỉnh, mỗi lần như vậy anh ấy đều nhường nhịn em.” Úc Tiện mỉm cười, “Người anh trai đó của em, nhìn thì lạnh lùng nhưng thực ra nội tâm lại rất ấm áp. Chị dâu cũng vậy, không hề có một chút tự cao tự đại nào.”
Cậu nhướng mắt, nhìn Sầm Niệm nói tiếp: “Cho nên chị đừng lo lắng, hai người họ đều là người rất dễ chung sống.”
Sầm Niệm hơi giật mình, cô không ngờ Úc Tiện nói nhiều chuyện hồi còn nhỏ như vậy chẳng qua chỉ để trấn an cô.
Trong lòng giống như bị cái gì đó đánh trúng làm cho cô run lên.
Sự căng thẳng đó dường như đã thực sự biến mất, Sầm Niệm khẽ cười nhìn Úc Tiện: “Cảm ơn em.”
Úc Tiện đưa tay của cô lên môi và hôn, khoé môi cũng hơi cong lên: “Em không thích cảm ơn bằng lời, em thích hành động thiết thực hơn. Chị ơi, chị suy xét thử đi?”
Thấy cậu nghiêng đầu cười xấu xa, Sầm Niệm lập tức đoán được, hai má cô liền đỏ ửng, sau đó lườm Úc Tiện một cái.
Ghế trước có tài xế lái xe, còn cậu thì hay rồi, ngồi ở đằng sau còn đòi lái xe.
Sầm Niệm không thèm để ý Úc Tiện nữa, tập trung ngắm phong cảnh ven đường ngoài cửa xe.
***
Khu biệt thự của núi Đông Kinh ở ngay trước mắt, đây chính là khu giàu có tiếng của thành phố Tân.
Ứng Lê vợ của Úc Tranh là một blogger ẩm thực và cũng là em gái của Ứng Kỳ, ông chủ Triêu Tiên Cư. Không chỉ xinh đẹp mà còn tham gia sáng tạo ra rất nhiều món ăn của Triêu Tiên Cư, tay nghề nấu ăn cũng rất ngon.
Sầm Niệm nghĩ, không biết hôm nay cô có thể học vài món rồi về không.
Chiếc xe chạy thẳng vào gara của biệt thự, hai người xuống xe, Sầm Niệm cũng không quên cầm theo món quà.
Úc Tiện thấy dáng vẻ Sầm Niệm nâng niu nó vô cùng cẩn thận liền ghen tị: “Nhắc mới nhớ, chị vẫn chưa tặng quà cho em đó.”
Sầm Niệm khẽ cười, trêu đùa cậu: “Đợi khi nào sinh nhật em, chị sẽ tặng.”
Trong lòng Úc Tiện thầm tính toán, sinh nhật của cậu là vào mùa hạ, tính ra thì cũng không còn bao nhiêu ngày nữa!
Nghĩ vậy, tâm trạng của cậu lập tức vui trở lại.
Úc Tiện dẫn Sầm Niệm đi qua bậc thềm, rất nhanh đã đến vườn hoa.
Có hai người đang đứng cách đó không xa, cô gái kế bên người đàn ông trông vô cùng nhỏ nhắn xinh xắn. Không biết người đàn ông đã cúi đầu nói gì liền bị cô gái liếc một cái. Nhưng vì vậy mà nụ cười trên gương mặt của người đàn ông càng rõ hơn.
Sầm Niệm từng gặp qua Úc Tranh nên đương nhiên cũng nhận ra anh. Video của Ứng Lê cô cũng đã xem qua nhưng ở ngoài còn đẹp hơn trong video.
Úc Tiện vẫy tay và từ xa hét lớn: “Anh trai, chị dâu.”
Đến trước mặt, Úc Tiện lại vội vàng giới thiệu Sầm Niệm: “Đây là Sầm Niệm, anh đã gặp qua rồi nhưng có lẽ chị dâu vẫn chưa gặp qua.”
“Chị là Ứng Lê, chị đã xem qua video của hai đứa trên mạng, ở ngoài Sầm Niệm còn đẹp hơn trong video nữa.” Ứng Lê cười tít mắt nói.
Sầm Niệm đưa món quà qua, cô mỉm cười nói: “Em cũng đã xem qua video của chị, lúc đi mua sắm cảm thấy đôi bông tai này rất hợp với chị, chị đeo lên nhất định sẽ rất đẹp.”
Ứng Lê ngạc nhiên, lúc nhận quà cũng mỉm cười nói: “Không ngờ chị còn có quà nữa.”
“Phải biết là chị gái còn chưa tặng quà cho em đó, chị dâu chị được lời quá rồi.” Úc Tiện lẩm bẩm nhưng cũng để người khác nghe ra được sự ghen tị trong lời nói.
Ứng Lê lập tức bảo vệ món quà, “Thật ngại quá, nếu chị đã là người đầu tiên vậy thì chị sẽ nhận món quà này.”
Úc Tiện khịt mũi, cậu mới không thèm so đo, dẫu sao Sầm Niệm cũng đã đồng ý khi nào sinh nhật của cậu sẽ chuẩn bị một món quà thật tốt.
***
Không ở bên ngoài tán gẫu nữa, bốn người cùng vào trong nhà.
Sầm Niệm rất thích phong cách bài trí kiểu Trung Quốc ở đây, luôn nhìn không rời mắt.
“Chị thích phong cách bài trí sao? Vậy sau này khi chúng ta mua nhà cũng sẽ bài trí giống vậy!”
Giọng điệu của Úc Tiện không chút giấu diếm lại vô cùng thẳng thắn, mọi người trong căn phòng đều nghe rất rõ.
Sầm Niệm đỏ mặt liếc cậu, cô đã cảm nhận được ánh mắt cười cợt của hai người kia.
“Biết hai đứa sẽ đến nên hôm nay anh sẽ vào bếp chuẩn bị.” Nói xong, Úc Tranh liền xắn ống tay áo lên.
Ứng Lê ở bên cạnh bình tĩnh nói: “Em cho là kỹ năng nấu nướng của anh không thể chiêu đãi Niệm Niệm được.”
Úc Tranh sờ mũi: “Kỹ năng nấu nướng của anh không đến nỗi tệ chứ.”
“Vẫn nên để em làm đi.” Ứng Lê cong mắt cười nói, “Hôm nay là một ngày quan trọng, nên nhìn em làm thôi.”
Úc Tranh không muốn lại nói tiếp: “Chúng cùng nhau làm đi.”
Úc Tiện ở kế bên không thể chịu đựng được nữa, nấu cơm cũng có thể rắc cẩu lương, nhưng cậu đã không còn là cậu của ngày xưa nữa rồi!
Thế là liền nói: “Hai người làm đi, em dẫn chị gái đi dạo xung quanh.”
Sầm Niệm sững sờ, cảm thấy như vậy có hơi kỳ, nhưng Úc Tiện đã kéo cô ra khỏi phòng khách.”
“Chị đừng lo, hai người họ rất nhàm chán, chị ở bên cạnh sẽ không được tự nhiên.” Lúc trước Úc Tiện đã nếm đủ sự đau khổ, “May mà lần này có chị đi cùng em, nếu không khẳng định em chưa ăn cơm thì đã no rồi.”
Sầm Niệm nhớ lại chuyện lúc nãy cũng cười: “Tình cảm của hai người họ tốt thật.”
“Chị không cần phải ngưỡng mộ.” Úc Tiện nhìn chằm chằm cô và cười, “Không phải là chị có em rồi sao.”
Bị nhìn chằm chằm làm má của Sầm Niệm nóng bừng, thế là nhanh chóng chuyển ánh mắt, cô nhìn xung quanh và đổi chủ đề: “Cảnh vật ở đây đẹp thật, cảnh sắc bốn mùa của núi Đông Đình đều có thể thu vào trong tầm mắt.”
“Chị thích không? Em cũng có một căn nhà ở đây, nếu chị thích vậy thì chúng ta sẽ dọn đến đây ở.”
Đối mặt với hành động lúc nào cũng thẳng thắn của Úc Tiện, Sầm Niệm đành phải chịu thua.
“Ở ngoài em có thể tém tém lại chút không.” Cô bất lực.
Úc Tiện nhìn bốn phía quanh sân thượng sau đó nói: “Ở đây cũng không có ai.”
Vừa dứt lời cậu liền đến gần Sầm Niệm: “Chị ơi, chị biết không? Mỗi lần khi thấy chị đỏ mặt em rất muốn làm một chuyện đó.”
Úc Tiện nói xong, nhanh chóng hôn một cái lên má của Sầm Niệm, sau đó nở ra nụ cười chiến thắng.
Sầm Niệm chỉ cảm thấy chỗ trên má được Úc Tiện chạm qua liền nóng lên, cô sờ má của mình và cố ý doạ cậu: “Nếu như em không tém lại vậy thì tối nay ngủ một mình đi.”
Đây chính là điểm yếu của Úc Tiện, cậu lập tức lộ ra vẻ mặt ngoan ngoãn thể hiện chị nói gì thì là vậy.
***
Đi dạo một lúc, Sầm Niệm cùng Úc Tiện trở về, cô cũng muốn bái sư để học làm vài món ăn.
Ứng Lê cũng không phiền, thậm chí lúc nấu còn giải thích cách nấu cho cô.
Rất nhanh hai người đã làm quen với nhau, Sầm Niệm liền hỏi: “Lê Lê, xôi sườn ở Triêu Tiên Cư của các chị rất ngon, em rất thích, chị có thể nói cách làm cho em không?”
Ứng Lê vẻ mặt đầy ẩn ý nhìn Úc Tiện ở đằng kia, sau đó úp úp mở mở nói: “Món ăn này không thể nói cách làm cho em được.”
“Tại sao vậy?” Sầm Niệm nghi ngờ.
“Chị nghe anh của chị nói, lúc đó vì để học nấu món này mà nửa đêm Úc Tiện gọi điện cho anh ấy, học rất lâu mới làm được, nói là muốn làm cho người mình thích ăn.” Vẻ mặt Ứng Lê như đang đùa, “Em nói xem chị làm sao có thể nói cách làm món ăn mà em ấy vất vả học cho em biết được, muốn ăn thì nói em ấy làm cho em ăn đi.”
Sầm Niệm nhớ lại lần đầu Úc Tiện mời cô đến nhà cậu, lúc đó trên mặt cậu liền nhẹ nhõm thì ra đằng sau che giấu nhiều vất vả như vậy.
Trong lòng cô căng thẳng, ánh mắt nhìn về phía Úc Tiện cũng phức tạp hơn vài phần.
Trên bàn cơm, bốn người tuỳ ý nói chuyện với nhau, bầu không khí vô cùng hoà thuận.
“Bộ phim của các em khi nào công chiếu vậy, lúc nào chị cũng đợi xem.” Ứng Lê nâng má vẻ mặt mong chờ.
Úc Tiện suy nghĩ rồi trả lời: “Hình như là vào ngày Quốc khánh.”
Ứng Lê thở dài: “Còn tưởng rằng có thể chiếu vào kỳ nghỉ hè.”
Úc Tranh gắp một miếng thịt gà bỏ vào chén của cô, sau đó cười nói: “Kỳ nghỉ hè và ngày Quốc khánh cũng cách nhau không xa, tới lúc đó anh đưa em đi xem.”
“Anh bận như vậy, nếu anh cho em leo cây thì làm sao, chi bằng em tìm Nghiên Nghiên và chị Thẩm còn hơn.” Ứng Lê bĩu môi.
Úc Tranh khẽ cười: “Chuyện của em anh thất hứa lúc nào sao? Yên tâm, vì em anh lúc nào anh cũng rảnh.”
Sầm Niệm nghe hai người đối diện nói chuyện cũng có hơi ngẩn ngơ, trong ấn tượng của cô vào những lúc quan trọng này ba mẹ lúc nào cũng cho cô leo cây, luôn lấy công việc bận rộn làm lý do. Nhưng xem ra, công việc bận rộn chưa hề là lý do.
“Chị ơi, chị ăn nhiều một chút.”
Lúc này giọng nói của Úc Tiện vang lên phá vỡ những suy nghĩ của Sầm Niệm, cô sững sờ sau đó cong môi cười: “Ừm.”
Sau khi ăn cơm xong, bốn người lại cùng ngồi nói chuyện với nhau rất lâu. Đến tận gần tối, Sầm Niệm và Úc Tiện mới chào tạm biệt.
“Niệm Niệm, lần sau đến thành phố Tân nhớ đến tìm chị chơi nhé!” Ứng Lê ôm cô nói.
Sầm Niệm cong mắt cười: “Em sẽ gọi điện cho chị.”
Lên xe, Sầm Niệm mở cửa sổ vẫy tay chào tạm biệt hai người, đến khi xe đã đi rất xa, cô mới từ từ quay đầu lại.
“Chúng ta cũng sẽ giống với anh trai và chị dâu.” Giọng nói của Úc Tiện tuy nhỏ nhưng lại rất kiên định, “Chị ơi, chị tin em nhé.”
Buổi tối.
Úc Tiện gọi điện với công ty xong, lúc ngoảnh đầu lại, Sầm Niệm đang dựa trên ghế sofa vẫy tay với cậu.
“Lại đây.”
Úc Tiện bước tới với vẻ nghi ngờ, vừa đến bên cạnh liền bị Sầm Niệm kéo lên ghế sofa, sau đó đè xuống.
Từ góc độ này vừa khéo cậu có thể nhìn thấy xương quai xanh đẹp đẽ của Sầm Niệm, mà da thịt dưới xương quai xanh cũng mơ hồ bày ra trước mắt cậu, hô hấp của cậu cũng căng thẳng theo.
“Chị ơi.”
Hai tay Sầm Niệm đặt ở hai bên cơ thể của Úc Tiện, ánh mắt hút hồn đánh giá một lượt cơ thân cậu từ trên xuống, đến khi tập trung vào chỗ nào đó.
Cô khẽ cười, lập tức cúi người xuống ghé vào tai Úc Tiện, nhẹ giọng dụ dỗ: “Tối nay, muốn mấy lần?”