Ngã Vào Vòng Tay Anh

Chương 11: Nghe một câu chuyện xưa

Sầm Niệm nhìn qua chỗ khác, đè sự rung động không tên xuống.
“Điều này có nghĩa là không phải cậu không muốn nấu ăn mà chỉ là không muốn học thôi.” Cô trêu đùa làm dịu đi bầu không khí.


Ánh mắt Úc Tiện dừng ở trên mặt Sầm Niệm rất lâu, “Cũng phải xem người kia là ai mới được.”
Trong lòng Sầm Niệm lộp bộp nhảy dựng, sau đó cúi đầu tiếp tục ăn xôi sườn, lấy việc này che dấu sự bối rối vừa rồi của mình.


“Thật ra em làm như vậy cũng chỉ hy vọng chị luôn vui vẻ thôi.” Úc Tiện mím môi nở nụ cười: “Tuy rằng không biết đã có chuyện gì xảy ra với chị nhưng vẫn hy vọng chị luôn vui vẻ là được.”


Lập tức Sầm Niệm liên tưởng đến những lời cô nói với Chu Cầm Phương qua điện thoại. Quả thật lúc đó trạng thái cô không được tốt,  không nghĩ rằng Úc Tiện lại để trong lòng, còn dụng tâm học nấu ăn nữa.
“Cảm ơn cậu, Úc Tiện.” Cô rủ mắt xuống.


“Chị có muốn nghe một câu chuyện xưa không?” Úc Tiện cười hỏi.
Sầm Niệm mở mắt nhìn về phía cậu, sau đó ngập ngừng gật đầu: “Được, là chuyện xưa gì?”


“Có một cô gái, từ nhỏ đã được sinh ra ở gia đình thư hương thế gia, tính cách rất được mọi người yêu thích lại còn có tri thức hiểu lễ nghĩa. Sau được cha mẹ giới thiệu, gả cô gái cho một gia đình kinh doanh giàu có. Ba chồng đối xử với cô như con gái ruột, chồng dịu dàng lễ độ lại hiểu biết, cô gái đã từng nghĩ mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian này, cho đến khi phát hiện chồng mình và bảo mẫu  đi quá giới hạn…..” Giọng nói Úc Tiện bình tĩnh, mang theo sự nghiêm túc và chững chạc hiếm có.


Nghe đến đây Sầm Niệm cũng đoán được chuyện xưa này có liên quan đến Úc Tiện cho nên chú ý hơn.


“Hóa ra tình yêu của chồng đối với cô ấy đều là giả, cô ấy gần như suy sụp, nhưng cô ấy cũng thỏa hiệp vì hai đứa con của mình, ai ngờ chồng cô ấy vì muốn ở bên bảo mẫu mà phải ly hôn với cô, cũng không cần một chút tài sản nào, trái tim của cô cuối cùng cũng trở nên nguội lạnh.” Nói đến đây giọng Úc Tiện cũng thay đổi: “Nhưng bảo mẫu chẳng qua chỉ nhìn trúng gia sản sau lưng hắn ta thôi, cuối cùng  sau khi biết sự thật,anh ta hèn nhát chọn tự tử bằng cách nhảy lầu.”


Úc Tiện dừng một chút rồi lại tiếp tục nói, “Hắn ta lựa chọn tự sát ngay tại trong nhà, mà ngày đó đứa con lớn nhất vừa hay đi học về, ba nhảy lầu chết ngay trước mặt cậu đã tạo thành bóng ma cả đời cho cậu. Đứa con nhỏ lại rất may mắn, vẫn vô ưu vô lo được bảo vệ che chở.”


Hai mắt Sầm Niệm mở to, cô đã đoán được người phụ nữ này là ai, mà đứa con trai nhỏ này có lẽ chính là Úc Tiện. Câu chuyện xưa quá đáng sợ khiến cô không khỏi bàng hoàng một lúc.
“Mẹ cậu …” Cô mở miệng nhưng không biết nên nói gì.


Úc Tiện nhíu mày, hiếm khi lộ ra vẻ mất sức sống, “Đã qua đời cách đây một thời gian, trước khi chết em vẫn còn oán hận bà ấy. Trước kia em luôn cảm thấy có chuyện gì bà ấy cũng nói với anh trai, lại không nghĩ rằng bọn họ phải chống đỡ nhiều như vậy, chỉ có mình em không biết gì lại là người hạnh phúc nhất.”


Sầm Niệm nhớ tới Sầm Lâm và Chu Cầm Phương, đều là đám cưới thương nghiệp như nhau, không có tình yêu chỉ có lợi ích, dẫn đến việc luôn luôn cãi nhau, nhưng bọn họ chẳng ai để ý đến cảm nhận của cô cả.


“Tình huống nhà tôi cũng có điểm giống với nhà cậu, nhưng bọn họ cãi nhau đều cãi trước mặt tôi, muốn nói cái gì thì nói cái đó, giống như là tôi không hề tồn tại.” Cô cười khẽ, “Lý do duy trì cuộc hôn nhân trong thời gian ngắn là vì đôi bên cùng có lợi, ai cũng không muốn đối phương được lợi. Lúc ly hôn,  tôi giống như củ khoai nóng phỏng tay, ai cũng không chịu nhận ”.


Vốn dĩ Úc Tiện muốn an ủi Sầm Niệm, lại không nghĩ rằng nghe xong câu chuyện của Sầm Niệm lại càng khó chịu hơn, “Chị mới không phải là củ khoai nóng phỏng tay.”
Sầm Niệm cong môi cười, “Cho nên chuyện này của bề trên nói cho tôi biết rằng không nói chuyện yêu đương kết hôn mới là lựa chọn tốt nhất.”


“”Hả, không phải …” bỗng chốc Úc Tiện hoảng sợ, nhìn thấy thái độ kiên định của Sầm Niệm, cậu càng cảm thấy bất an, “Chị thật sự không cân nhắc lại à?”
Sầm Niệm lắc đầu: “Có cái gì đâu mà cần phải cân nhắc.”
Úc Tiện: “…”
_______________


Sầm Niệm ăn rất nhiều xôi sườn, hình như vẫn cảm thấy chưa ăn đủ.


“Cậu mới học món ăn này bao lâu đâu mà đã có hương vị của Triêu Tiên cư, nhất định là xin chỉ dạy của đầu bếp Triêu Tiên cư đúng không?” Cô tò mò hỏi, “Có thể cho tôi biết phương pháp không, lúc về tôi cũng học làm.”


Vốn dĩ cô cũng rất thích ăn xôi sườn, huống chi trình độ trù nghệ của Triêu Tiên cư có thể coi như đứng đầu cả nước, hương vị như vậy đúng là ăn một lần đã không thể quên được.


Úc Tiện vẫn còn đang chìm đắm trong lời nói vừa rồi của Sầm Niệm, lúc này nghe như thế cũng nhanh chóng lắc đầu: “Không được, đầu bếp đã dặn em ngàn vạn lần không được nói ra ngoài..”


Cậu còn phải dựa vào món ăn này thể hiện bản thân mình, nếu  nói cho Sầm Niệm thì cậu còn làm ăn gì được nữa.
Sầm Niệm có hơi tiếc nuối, nhưng cũng có thể hiểu được, phương pháp nấu ăn của Triêu Tiên cư chắc chắn là bí mật rồi.


Đúng lúc này âm thanh chuông cửa vang lên, Sầm Niệm và Úc Tiện đều ngạc nhiên.
Úc Tiện nhanh chóng đi đến cửa xem thử, đến lúc thấy được gương mặt phóng đại của Từ Dục thì biết là toang rồi….
“Là người đại diện của cậu à?” Sầm Niệm hơi bất an, “Anh ta có thể …..”


“Chị.” Úc Tiện cầm lấy cổ tay cô đi lại khắp nơi, “Không thể để anh ta thấy chị được, anh ta mà thấy là nổi điên đó.”


Sầm Niệm biết minh tinh có nhiều hạn chế, người đại diện làm như vậy cũng không có gì đáng trách. Nhưng hiện tại cô đang ở trong nhà Úc Tiện mà tiếng chuông cửa vang lên không ngừng, cô có thể trốn đi đâu được?


Úc Tiện cũng lo lắng, kéo Sầm Niệm dạo một vòng quanh phòng bếp, nhà vệ sinh, tìm khắp nơi cũng không tìm ra được chỗ nào để trốn, cuối cùng chạy tới phòng ngủ.
“Trước tiên chị chịu tủi thân một chút.”


Sầm Niệm nhìn theo ánh mắt của Úc Tiện thấy được tủ quần áo, cũng không chê gì chỗ đó, gật đầu: “Tôi biết rồi, nhưng dép của tôi còn ở ngoài cửa, nhớ cất nó đi.”
Úc Tiện nhanh chóng mở tủ quần áo ra, nhìn thấy Sầm Niệm trốn vào rồi mới khép cửa tủ quần áo lại.


Cậu lại đi ra phòng bếp thu dọn một chút, cuối cùng đến chỗ sảnh giấu dép Sầm Niệm vào bên trong.
Mở cửa xong vẻ mặt của Úc Tiện cũng chìm xuống theo: “Làm gì mà ầm ĩ thế, có muốn toàn  tòa nhà đều nghe thấy tiếng chuông cửa luôn không?”


Ngón tay Từ Dục còn đang lúng túng đặt trên chuông cửa, anh cười mỉa: “Thấy cậu lâu ra mở cửa nên mới lo lắng thôi.”
Vẻ mặt Úc Tiện bình tĩnh kêu anh ta đi vào, nhưng ánh mắt lại liếc về phía phòng ngủ.


“Sao cậu lâu mở cửa thế, tôi còn tưởng có chuyện gì.” Từ Dục vừa đi vào vừa xem xét phòng khách, “Nơi này của cậu tốt hơn so với lúc mới chuyển vào nhiều.”
Úc Tiện đứng bên cạnh có hơi lo lắng, mặt căng như dây đàn: “Không có gì khác biệt hết, anh chạy tới đây làm gì.”


“Tôi đã nói chuyện fan với bên bất động sản, sẵn tiện qua đây thăm cậu.” Từ Dục nghi ngờ xoay người, “Thế nào, tôi là người đại diện, đến đây có gì không đúng à?”
Anh nói xong lại hít hít mũi, “Cậu mới ăn gì mà thơm thế.”


“Không nói cho anh biết.” Úc Tiện ngồi lên sô pha, hừ nhẹ: “Muốn đi thì tự ra ngoài mua đi.”
“…….” Từ Dục tức giận đến mức lên cơn nhồi máu cơ tim, sau đó không nói gì với Úc Tiện nữa mà nhìn xung quanh, đỡ bị làm cho tức chết.
_____________


Lúc này Sầm Niệm đợi trong tủ quần áo cũng không dễ chịu tí nào, một bên phải lo lắng người bên ngoài có thể xông vào bất cứ lúc nào, hơn nữa trong tủ quần áo đều là hơi thở của Úc Tiện làm cô cảm thấy không tự nhiên lắm.


Giống như cảm giác bị Úc Tiện ôm vào trong lồng ngực vậy, dù Sầm Niệm không có ý gì hết nhưng vẫn không thể cấm mình cảm thấy tâm viên ý mãn, cô chỉ có thể cầu nguyện trong lòng cho Từ Dục đi lẹ đi.


Thấy Từ Dục đi về phía phòng ngủ, Úc Tiện quýnh lên nhanh chóng kêu to: “Anh tới phòng ngủ của tôi làm gì, có biết riêng tư không!”
Từ Dục nhíu mày, cảm thấy Úc Tiện hôm nay không thích hợp lắm, lại nghĩ đến đoạn trò chuyện hôm qua, bước chân đi vào càng thêm chắc chắn.


Phòng ngủ rất sạch sẽ, không có gì hết, trừ một chậu xương rồng trên tủ đầu trường, vẻ ngoài căng bóng nhiều nhựa ngay lập tức thu hút Từ Dục.
“Tôi chưa thấy cậu trồng cây bao giờ. Cậu mua cái này khi nào?” Chậu hoa rất tinh xảo, thoạt nhìn là loại được chăm sóc cẩn thận.


Khóe môi Úc Tiện mím lại vội vàng bước tới giật chậu xương rồng, “Cô không được phép đụng vào!”


Từ Dục sửng sốt, thấy bộ dáng che chở căng thẳng của cậu lại càng thêm nghi ngờ, “Gần đây cậu rất kỳ quái, ngày hôm qua còn nói phải vui vẻ, bây giờ lại căng thẳng như thế vì một chậu xương rồng. Đừng … “
Trước khi anh ta nói xong đã bị Úc Tiện lớn tiếng ngắt lời, “Từ Dục!”


Trong lòng Từ Dục run lên, mỗi khi Úc Tiện dùng giọng điệu này gọi tên anh ta là không có gì tốt đẹp hết.
“Đi ra ngoài nói chuyện.” Úc Tiện mím môi.
Từ Dục chịu khuất phục ngay lập tức, mà trước khi ra ngoài Úc Tiện còn thuận tiện đóng cửa phòng lại.


Sầm Niệm vừa nghe thấy động tĩnh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không dám thả lỏng.
“Vậy thì giải thích đi.” vừa đi ra Từ Dục đã hỏi.


Úc Tiện khoanh tay, dùng thân thể cao ráo này áp chế Từ Dục,  khóe môi hiện lên một nụ cười nhàn nhạt: “Tại sao phải giải thích, tôi mới là ông chủ.”
Từ Dục: “…”


“Lúc tôi tiến vào giới giải trí đã nói rồi, không được can thiệp vào toàn bộ chuyện của tôi, mặc cho tôi có làm cái gì, phải không?” Úc Tiện cười híp mắt hỏi.
Từ Dục: “…”


“Anh có thời gian tự bổ não không bằng nghĩ cách xử lý chuyện mấy fan kia đi.” Ánh mắt Úc Tiện hơi trầm xuống, “Nếu không phải thấy tuổi các cô ấy còn nhỏ thì Quân Diệu đã xử lý từ lâu rồi.”
Giờ phút này Từ Dục cũng tỉnh táo lại, anh toàn lo chuyện không đâu.


Với bối cảnh của Úc Tiện ai mà dám động vào cậu ta, chỉ sợ là muốn chết.
“Cậu nói đúng.” Từ Dục gật đầu, “Nhưng có việc thì phải trao đổi tước với tôi.”
Úc Tiện khịt mũi: “Anh làm việc không đến nơi đến chốn, tôi sợ anh chữa lợn lành thành lợn què.”


“Quả nhiên là vậy.” Từ Dục híp mắt, “Tôi chỉ biết là có vấn đề thôi, là ai thế?”
Úc Tiện chỉ chỉ ra cửa, ý tứ đuổi khách vô cùng rõ ràng: “Anh còn không đi à?”


“Tôi không được biết là ai đã thuần hóa ông cụ non là cậu à?” Từ Dục không nhúc nhích, vẻ mặt cố chấp.
Úc Tiện chậm rì rì hỏi: “Cho dù trừ tiền lương cũng muốn nghe?”
Từ Dục xoay người bước đi: “Tôi còn có nhiều chuyện phải làm, không làm phiền cậu nữa.”
______________


Chờ Từ Dục đi rồi Úc Tiện nhanh chóng đi đến phòng ngủ.
Sau khi mở cửa tủ quần áo, bộ dáng của Sầm Niệm đột nhiên lộ ra, hai má hơi ửng đỏ, có vẻ mềm mại hơn bình thường một chút làm Úc Tiện ngây ngẩn.
Phải một lúc sau cậu mới phản ứng lại: “Chị ơi, người đã đi rồi.”


Lúc này, Sầm Niệm chỉ muốn nhanh chóng thoát ra khỏi tủ quần áo chật chội, nhưng bởi vì ngồi xổm quá lâu, vừa mới đứng dậy cô đã ngã thẳng lồng ngực của Sầm Niệm.
Hơi thở thanh mát của Úc Tiện phả vào má Sầm Niệm khiến mặt cô càng đỏ hơn.


“Chị ơi, chị không sao chứ?” Úc Tiện vội vàng kiểm tra tình trạng của Sầm Niệm, cậu lo lắng hỏi: “Chị ngồi xổm quá lâu nên bị tê chân à?”
Sầm Niệm gật đầu không kiềm được nước mắt, vừa di chuyển hai chân cô đã tê rần rồi, làm cô không dám nhúc nhích luôn.


“Tôi ngồi lâu quá….”
Giây tiếp theo Sầm Niệm đã bị Úc Tiện bế lên, cô ôm lấy cổ Úc Tiện theo bản năng, khuôn mặt Úc Tiện lập tức gần trong gang tấc.