Ngã Vào Vòng Tay Anh

Chương 1: Ngã vào vòng tay anh

Tám giờ sáng, một lần nữa Sầm Niệm bị đánh thức bởi âm thanh thi công nhà bên cạnh.
Bởi vì nội dung kết thúc của kịch bản mà cô vất vả vật lộn đến bốn giờ sáng, kết quả mới ngủ hơn ba tiếng đã bị làm cho choáng váng đầu óc.


Sầm Niệm cau mày khó chịu, cô xoa trán,bất lực tỉnh dậy trong tiếng ồn ào.
“Tớ đến chỗ cậu ngủ.” Tắm rửa xong, cô gọi điện cho người bạn thân nhất của mình là Doãn Sơ Hạ.


Ba giờ chiều, sau khi đã ngủ đủ giấc rồi, Sầm Niệm trực tiếp đến quán cà phê Sơ Hạ. Đây là quán do Doãn Sơ Hạ mở, cách nơi ở của Doãn Sơ Hạ không xa, cũng chỉ mất vài phút đi bộ.


“Cái mặt này của cậu có thể trực tiếp đến nhà ma xin việc, cũng không cần hóa trang luôn.” Doãn Sơ Hạ vừa thấy Sầm Niệm lại đây liền mở miệng nói mỉa, “Thức đêm đến mức như thế, không quan tâm thân thể nữa à.”


Lúc này trong quán hầu như không có ai, Sầm Niệm tùy tiện chọn một chỗ ngồi xuống.
Làn da của cô vốn trắng nõn, bây giờ lại càng trắng hơn, đôi mắt ngập nước đáng thương vô cùng nhìn Doãn Sơ Hạ: “Sơ Hạ, tớ đói bụng lắm.”


Doãn Sơ Hạ bưng cho cô một ly sữa, vừa thở dài vừa nói: “Cậu uống sữa trước đi, đầu bếp ở phía sau đang làm cơm thịt bò cho cậu rồi.”
Sầm Niệm nhấp một ngụm sữa, lập tức nói: “Đừng thêm cà rốt.”


“Đương nhiên là tớ dặn rồi.” Doãn Sơ Hạ nhìn sắc mặt trắng bệch của cô, “Bệnh quáng gà của cậu nghiêm trọng như thế, nếu chịu ăn cà rốt thì tốt rồi.”
Sầm Niệm kiên quyết lắc đầu, mắc bệnh quáng gà sẽ không chết, nhưng nếu ăn cà rốt chắc chắn cô sẽ muốn chết.


“Hàng xóm mới tới của cậu sửa sang đến khi nào, đã hơn nửa tháng rồi sao còn chưa xong?” Doãn Sơ Hạ cũng buồn bực, “Đừng nói là sửa hết cả nhà nhé?”


“Không biết nữa.” Sầm Niệm nhíu mày, nhớ tới âm thanh máy khoan điện là cô cảm thấy đau đầu, “May là tớ đã viết xong kết thúc rồi, sắp tới sẽ không cần phải thức khuya, cũng không phải lo lắng nhiều.”


Doãn Sơ Hạ biết trong khoảng thời gian này cô ấy đã chịu đủ sự tra tấn từ việc sửa sang nhà cửa của hàng xóm kế bên, cảm thấy đau lòng cho cô ấy nên không càm ràm việc cô ấy thức khuya nữa.


Cơm thịt bò đã được bưng lên, Sầm Niệm nóng lòng muốn ăn. Đã một ngày rồi cô chưa ăn cơm, khỏi cần phải nói lúc này đói cỡ nào.
“Kịch bản mới của cậu nếu đã viết xong, có phải cũng sắp quay luôn rồi không?” Doãn Sơ Hạ ngồi đối diện cô hỏi.


Sầm Niệm lắc đầu: “Kịch bản hiện tại chỉ là bản thảo, còn phải sửa nhiều. Hơn nữa casting và chuẩn bị bây giờ thì sớm quá.”


“Hai ngày nữa cậu cũng được mời đến Liên hoan phim Định Hải, lần này liệu có thể giành được giải thưởng không?” Vẻ mặt Doãn Sơ Hạ đầy mong đợi, “Chuẩn bị lễ phục xong chưa, dù gì cũng phải lên sân khấu nhận giải đó.”


Sầm Niệm ăn đã lưng bụng, tầm tình cũng khôi phục vài phần, cô cười mở miệng: “Chuẩn bị một bộ tây trang, dù gì tớ cũng không đi thảm đỏ, có nhận giải thưởng thì cũng chỉ đi ngang qua sân khấu mà thôi.”


“Tớ còn tưởng là có thể nhìn cậu mặt lễ phục đấy, chắc chắn sẽ đẹp lắm.” Doãn Sơ Hạ lầm bầm: “Tại sao mỗi lần nhận giải cậu đều ăn mặc giản dị như vậy, nếu học theo các sao nữ khác thì tốt rồi.”


Sầm Niệm vô cùng bất đắc dĩ, tây trang của cô dù sao cũng là đồ cao cấp, giá cả tầm mấy chục vạn, thế mà bảo là giản dị.
“Tớ bấm tay tính toán, ở phía sau hậu trường chắc chắn cậu cũng sẽ bị tiểu minh tinh nào đó coi trọng.” Doãn Sơ Hạ cố ý nháy mắt với cô.
Sầm Niệm: “…….”


___________
Ngày Liên hoan phim Định Hải diễn ra, trợ lý Đồng Đồng tự mình đến đây đón Sầm Niệm đến hiện trường.
“Chị Niệm Niệm, có một số công ty muốn cùng chị bàn về việc quay các kịch bản.” Đồng Đồng mở miệng nói.


Sầm Niệm cười khinh thường một tiếng: “Tin tức của bọn họ cũng nhanh nhẹn ghê.”
“Đêm nay chắc sẽ  có không ít người đại diện đến đây, có phải cũng không gặp hay không?” Đồng Đồng nhìn gương chiếu hậu, cẩn thận hỏi.


Mấy năm nay Sầm Niệm xuất đạo, tổng cộng viết được ba kịch bản phim, bộ nào bộ nấy đều ăn khách, huống chi còn khiến một nhóm người nổi tiếng. Để có được một vai trong kịch bản của cô ấy hoàn toàn không lỗ chút nào.


Lúc kịch bản mới của cô chuẩn bị sáng tác đã có không ít công ty và người đại diện tìm Đồng Đồng, thậm chí cho cô ấy rất nhiều lợi ích nhưng cô ấy đều từ chối. Chỉ sợ lễ trao giải đêm nay đã có nhiều người kiềm chế không nổi nữa rồi.


Sầm Niệm nhíu mày, giận dữ nói, “Đến lúc đó em đều ngăn lại giúp chị đi.”
Đồng Đồng gật đầu, vẻ mặt đề phòng: “Được ạ.”


Liên hoan phim Định Hải được trực tiếp trên mạng, có rất nhiều giải thưởng và đề cử, nhưng có hai giải, ai cũng biết ai sẽ là người đoạt giả. Một là giải biên kịch xuất sắc nhất thuộc về Sầm Niệm, hai là  giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất trăm phần trăm là thuộc về Úc Tiện.


“Ông cụ non của tôi ơi, tại sao cậu không mặc bộ tây trang màu trắng mà tôi đã chuẩn bị cho cậu.” Người đại diện Từ Dục thấy Úc Tiện tùy ý mặc bộ tây trang màu đen đi ra mà sắp xỉu tới nơi.
Úc Tiện nhìn bộ tây trang trên người, cố ý nhíu mày hỏi: “Bộ này không đẹp à?”


“Không không không.” Từ Dục nhanh nhạy lắc đầu, “Đẹp, cậu là đẹp nhất!”
“Vậy là được rồi.” Úc Tiện nhướng mày rồi lập tức ngồi lên xe. “Cái bộ màu trắng kia vừa nhìn đã thấy nhức mắt, tôi không muốn mặc.”


“………” Từ Dục tức giận mà không dám nói gì, anh biết Úc Tiện vốn có tâm lý phản nghịch. Bạn càng chống lại cậu ta, cậu ta lại càng đối đầu với bạn, nhưng chỉ cần bạn dỗ cậu ta vài câu, cậu ta sẽ nghe lời ngay lập tức.


Sau khi yên lặng một chút trên đường đi, Từ Dục điều chỉnh tâm lý rồi mới lên tiếng: “Biệt thự bên kia chuẩn bị bán đi, cũng đã nhắc nhở người hâm mộ rồi, tạm thời sẽ không gây chuyện đâu. Nhà mới chắc cũng gần sửa sang xong, đến lúc đó cậu dọn vào rồi sẽ không phải ở trong khách sạn nữa.


Úc Tiện nâng tạp chí, mặt cũng không thèm ngẩng lên nói: “Lần này chắn chắn không bị fans tìm tới cửa chứ, lầm trước anh cũng từng hứa hẹn như vậy.”


“Lần này chắc chắn sẽ không, tiểu khu Định Hồ Loan kia vô cùng nghiêm khắc, hơn nữa yêu cầu phải quẹt thẻ mới có thể đi thang máy, cậu cứ yên tâm đi.” Từ Dục lời thề son sắt đảm bảo.
“Tốt nhất là như vậy.” Úc Tiện ném tạp chí ném qua một bên, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.


Trong lòng Từ Dục thở dài, nghĩ đến việc tuổi tác cậu ấy còn nhỏ, lớn lên còn đẹp trai, thế mà lúc hầu hạ hệt như ôn cụ non vậy. Anh luôn cảm thấy mình già đi mười tuổi, may mắn là tiền lương còn có thể an ủi anh phần nào.


“Đúng rồi, cảm nghĩ đoạt giải cậu chuẩn bị thế nào?” Từ Dục không yên tâm hỏi một câu.
Úc Tiện không thèm mở mắt, ngữ khí nhàn nhạt nói: “Cũng không phải lần đầu tiên nhận giải, tôi có thể đọc thuộc lòng từng từ luôn.”
Từ Dục: “……”


Mệt ghê, anh thì rầu thúi ruột, kết quả đương sự lại vô cùng bình tĩnh.
___________
Cách thời gian lễ trao giải bắt đầu không lâu, sợ ở phòng nghỉ sẽ có người đại diện tới tìm, Sầm Niệm cùng Đồng Đồng chào hỏi xong liền đi tới một góc không người hít thở.


Đáng tiếc là vẫn bị người đuổi theo tới đầu cầu thang rồi.


Sầm Niệm nhìn sao nam trước mặt rồi nhăn mày lại, người này nàng cũng coi như là quen mắt, có đóng vài tác phẩm, tuy rằng không phải vai chính, nhưng có xu hướng hot lên rất rõ ràng. Ngoại hình và kỹ thuật diễn cũng đều không tệ lắm, cố gắng nỗ lực nói không chừng sẽ nổi tiếng ngay lập tức, chỉ là tính tình có hơi không chịu nổi.


Khuôn mặt Tưởng Dương trắng nõn, thoạt nhìn thật ngoan ngoãn, fans rất thích hình tượng này của cậu ta.
“Chào biên kịch Sầm, không nghĩ lại gặp chị ở chỗ này.” Cậu ta tươi cười xán lạn chào hỏi.


Sầm Niệm biết người đại diện của cậu ta cũng đã tới cửa tìm cô trước đó không lâu, chẳng qua đã bị cô từ chối, không nghĩ tới vẫn chưa chịu từ bỏ ý định.


“Tác phẩm mới của biên kịch Sầm có phải sắp hoàn thành hay không, không biết tôi có vinh hạnh được diễn không?” Tưởng Dương nói trắng ra, đi thẳng vào vấn đề.


Sầm Niệm nhìn người đứng trước mặt cọ cọ, vô cùng chán ghét lui về phía sau vài bước, một lần lui về sau này đã lui ra ngoài hành lang.


“Kỹ thuật diễn của tôi không kém, lớn lên cũng chẳng thua ai, biên kịch Sầm cảm thấy thế nào?” Một tay Tưởng Dương chống lên khung cửa ngoài hành lang, hướng về phía Sầm Niệm tản ra một thân mị lực nam tính.


Sầm Niệm chau mày một túc, chỉ cảm thấy rất không thoải mái, “Nếu cậu đã tự tin như vậy, đến lúc đó tham gia thử vai chắc sẽ biết là được hay không..”


“Tham gia thử vai nhiều phiền toái.” Tưởng Dương ɭϊếʍƈ môi, “Mọi người đều ở giới giải trí, cũng không cần phải giả vờ, biên kịch Sầm không phải thích loại này sao?”
Sầm Niệm lại lần nữa vì chính mình mà kêu oan ở trong lòng, cũng không biết những lời đồn là ai truyền ra nữa……


“Biên kịch Sầm thích loại hình gì?” Tưởng Dương nói xong lại đến Sầm Niệm hơn một bước, “Kinh nghiệm của tôi rất nhiều, không bằng biên kịch Sầm thử xem, nói không chừng có thể làm chị thoải mái vô cùng.”


“Hiện tại tôi nhìn thấy cậu là muốn nôn.” Mặt Sầm Niệm đã đen thui, nói chuyện cũng không lưu tình chút nào, “Loại sắc đẹp này của cậu làm tôi cảm thấy thật chướng mắt.”


Biểu tình Tưởng Dương nhất thời cứng đờ, “Lời này của biên kịch Sầm cũng quá mức rồi, trong lòng tôi và chị đều biết rõ ràng, danh hiệu bà hoàng quy tắc ngầm của chị vô cùng vang dội đấy.”


“Ngại ghê, tôi kén ăn lắm đấy.” Sầm Niệm lạnh giọng nói: “Đừng nói đây chỉ là lời đồn, cho dù có là thật đi nữa thì cũng không tới phiên cậu đâu.”


“Nói trắng ra là biên kịch Sầm không muốn cho tôi vai diễn này, đừng nói là đã có người dự định rồi?” Tưởng Dương tự cho là đúng nói.


“Chuyện xấu của cậu hẳn là không ít nhỉ?” Sầm Niệm cười nhạo, có ý cảnh cáo ngầm, “Ở giới giải trí tôi cũng coi như có chút nhân mạch*, cậu có muốn nhìn xem đầu đề ngày mai sẽ chuyện xấu của cậu không?”


*nhân mạch: chỉ các mối quan hệ trong giới giải trí, nhân mạch càng rộng thì địa vị và sức ảnh hưởng càng cao.
Trong nháy mắt Tưởng Dương đã sinh lòng thoái ý, cười mỉa nói: “ Tôi cũng chỉ đùa một chút mà thôi, biên kịch Sầm thật không biết đùa.”


Trong lòng Sầm Niệm cười lạnh, cô cũng không thèm tin lời nói xằng bậy của Tưởng Dương.
Nhưng mà nhìn thấy Tưởng Dương hốt hoảng rời đi, trong lòng cô cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.


Ngay lúc cô chuẩn bị rời khỏi hành lang, Đồng Đồng điện thoại tới, trong giọng nói hàm chứa sự lo lắng: “Chị Niệm Niệm, Thượng Kiệt đi tìm chị, nói chung là nghe nói kịch bản mới của chị đã hoàn thành, ầm ĩ đòi vai diễn.”


“……..” Sầm Niệm cảm thấy đau đầu, tại sao vừa đi một tên lại đến một tên nữa thế, cô không chút suy nghĩ bước xuống cầu thang.


“Những người này đi đường ngang ngõ tắt thì nhanh lắm, làm như chị không cho bọn họ cơ hội thử vai vậy!” Sầm Niệm càng nói càng bực mình, “Nếu có người lại đến, em trực tiếp nói với bọn họ về sau kịch bản của chị sẽ không bao giờ suy xét đến nghệ sĩ trong tay họ.”


Mới vừa cúp điện thoại, Sầm Niệm đã nghe được một trận tiếng bước chân hỗn độn, cô hoảng sợ, bất chấp chạy nhanh xuống lầu.
Cũng chính lúc này, cô mới phát hiện cầu thang tối mờ mịt như đêm ba mươi, hai mắt như bị một màn sương đen dày đặc cản lại khiến cô không nhìn thấy gì cả.


“…….” Không thể lắp một ít đèn trần ở đây à!
Đến khi cô biết mình đang ở trong bóng tối thì đã quá muộn, quá muộn rồi, còn chưa kịp bật đèn pin của điện thoại, cô đã vì bệnh quáng gà mà trực tiếp giẫm lên khoảng không, nghiêng người ngã xuống.


Từ khi phát hiện đến lúc giẫm lên khoảng không, toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong vài giây, cô không có thời gian để phản ứng.
Sầm Niệm cảm thấy như có tiếng xe cấp cứu vang lên bên tai, cô nhắm mắt cam chịu, cùng lắm là thiếu thốn tay chân mà thôi, cô có thể vì chuyện này mà bớt bị người ta làm phiền.


Nhiều ý nghĩ khác nhau lướt qua tâm trí cô, sau đó cô ngã vào một lồng ngực rộng lớn.
Tay của người con trai mang theo nhiệt độ nóng rực, hơi thở sảng khoái thuộc về thiếu niên phả vào mặt làm tim Sầm Niệm không khỏi nhảy dựng lên.


Sau một thời gian dài im lặng, trái tim sợ hãi của Sầm Niệm đã bình ổn trở lại, chẳng qua không thể dịu lại trong chốc lát.
Giọng nói trong trẻo mang theo nụ cười của người con trai lúc này cũng lên tiếng: “Chị muốn ôm tôi mãi sao?”