Nga Mi Kiếm Khách

Chương 3: Lễ Giang cứu mỹ nhân - Ô Thủy phùng sư phụ

Chiều hôm sau, bọn Phiêu Trần đã có mặt ở trấn Lễ Giang, phân tán vào trọ trong các tiểu điếm để nghỉ ngơi cho lại sức, chờ đêm xuống sẽ ra tay!

Dạ Tri Thù, Sách Siêu hừng hực lửa hờn nên đích thân đi dọ thám mục tiêu. Giữa canh một, lão trở về bàn bạc với cha con Phiêu Trần. Cuối canh hai, đạo quân ba mươi người đã có mặt cạnh tường tòa nông trang tên Lễ Giang Cam Giá Nông Trang, có nghĩa là nông trang trồng mía Lễ Giang.

Chưa đến mùa thu hoạch nên mía cao vút, rậm rạp, xào xạc trong ngọn gió thu, trải dài như những đạo quân thầm lặng dưới ánh trăng vàng.

Khu nhà gỗ phía trước kia chính là đối tượng của bọn Phiêu Trần. Họ vượt hàng rào tre đơn sơ, len lỏi vào. Không hề có người canh gác mà chỉ có đàn chó quanh quẩn đây đó, thỉnh thoảng lại ngửa cổ sủa vang.

Nhưng Dạ Tri Thù Sách Siêu là tay đạo tặc thượng hạng, đã chuẩn bị sẵn món quà cho bầy chó. Đó là những miếng thịt bò tươi rói, tẩm một loại thuốc mê không mùi vị. Chỉ nửa khắc sau, tám con chó hung dữ lăn ra ngủ vùi!

Việc trước tiên là phải tìm ra nơi giam Tiểu quận chúa Hà Vân Bích. Căn nhà chơ vơ kia có lẽ là lao thất, tuy không có người gác nhưng lại được khóa rất cẩn thận. Phiêu Trần thoáng thấy bên trong có ánh đèn rọi qua khe cửa, liền ghé mắt nhìn vào. Chàng hân hoan nhận ra Hà Vân Bích đang ngồi ủ rũ cạnh chiếc bàn gỗ mộc xấu xí, nhìn ngọn đèn leo lét mà sa lệ. Dù đang trong cảnh lao lung, sắc diện xanh xao nhưng Trường Sa Tây Tử vẫn diễm lệ phi thường!

Phiêu Trần bỗng nghe lòng xao động, vội nhủ thầm rằng nàng là dì ruột của mình! Chàng rút Vô Danh kiếm cắt khóa, đẩy cửa bước vào, và kéo khăn che mặt xuống. Bích Vân nhận ra người trong mộng, mừng rỡ định rú lên. Phiêu Trần kinh hãi, vội lướt đến bịt miệng nàng :

- Quận chúa đừng làm kinh động bọn chúng!

Vân Bích gật đầu, rồi bất ngờ quàng tay ôm chặt Phiêu Trần gục đầu vào ngực chàng nấc nhẹ :

- Sở lang! Tiểu muội biết thế nào chàng cũng cứu kẻ bạc mệnh này!

Câu nói ấy gởi gấm cả một niềm tin mãnh liệt, tựa như chàng với nàng là đôi uyên ương chẳng thể bỏ nhau! Mùi hương từ tóc Vân Bích tỏa vào mũi Phiêu Trần, và thân hình mềm mại kia áp sát, đã khiến chàng mất tự chủ, bất giác đưa tay vuốt ve tấm lưng ong của mỹ nhân.

Dù luôn tự cảnh báo, nhưng Phiêu Trần thức ngộ rằng lòng mình thầm yêu thương người con gái xinh đẹp thế này. Trong một phút yếu lòng, chàng đã bộc lộ tình yêu ấy. Nhưng lương tri đã kịp thức tỉnh Phiêu Trần rùng mình hổ thẹn, buông Vân Bích ra, cố lấy giọng nghiêm lạnh :

- Xin Quận chúa để tiểu sinh đưa ra ngoài!

Vân Bích mỉm cuời liếc chàng say đắm :

- Sao chàng lại ăn nói khách sáo như vậy? Thực lòng Sở lang cũng đâu hờ hững với ta?

Nàng hân hoan như trẻ thơ ôm cổ Phiêu Trần, để chàng bồng nàng rời khỏi lao thất. Kim Nhãn Điêu và Sách Siêu đứng ở cửa chờ sẵn, Sở lão nói mau :

- Trần nhi đưa Quận chúa về khách điếm rồi hãy quay lại đây!

Hà Vân Bích không biết võ công nên chẳng thể lưu lại chốn này được. Phiêu Trần gật đầu :

- Hài nhi tuân lệnh! Nhưng xin phụ thân chờ hài nhi quay lại rồi hãy phát lịnh tấn công!

Sở Quyền tán thành, và Phiêu Trần yên tâm phi thân về hướng trấn Lễ Giang. Chàng sở đắc đến gần bốn mươi năm công lực nên thân pháp nhanh như gió thoảng. Vân Bích như đăng đằng vân giá vũ, nàng cười khúc khích :

- Sở lang! Chàng quả xứng danh Phiêu Trần, lướt nhanh như hạt bụi được gió cuốn đi!

Phiêu Trần gượng cười không đáp, và nghe lòng chua xót vô vàn. Chàng tự hiểu mình đã đắm chìm trong cuộc tình vô luân không lối thoát! Mỗi lần Tiểu quận chúa đến tửu lâu, Phiêu Trần đều tránh không nhìn ngắm nhưng chẳng hiểu sao, dung nhan diễm lệ kia ngày càng in đậm trong trái tim non trẻ của chàng.

Phiêu Trần thở dài, dồn hết chân khí vào song cước, tăng tốc độ, để khỏi phải kéo dài thời Gian ngọt ngào và tội lỗi này! Về đến lữ điếm, Phiêu Trần vượt tường vây, vào phòng bằng đường cửa sổ, đặt Tiểu quận chúa lên giường rồi dặn dò :

- Quận chúa cứ ở lại đây, tiểu sinh phải quay lại nông trang để trợ giúp mọi người tiêu diệt bọn ác nhân!

Dứt lời, chàng phi thân qua khung cửa, đi ngay. Khoảng cách ba dặm không phải xa xôi gì, nhưng sao lòng Phiêu Trần nóng như lửa đốt. Chàng thi triển khinh công đến mức chót cố đến trại mía Lễ Giang càng sớm càng hay. Lúc còn cách nửa dặm, tiếng reo hò và ánh lửa sáng rực phía trước cho chàng biết rằng cuộc chiến đã xảy ra. Có lẽ là phe chàng bất ngờ bị đối phương phát hiện nên không thể chờ thêm được nữa.

Đến nơi, Phiêu Trần kinh hãi nhận ra phe đối phương đông đến sáu chục, hơn hẳn số lượng mà gã tù binh kia đã khai báo. Và vì thế nên bọn Kim Nhã Điêu hoàn toàn bị vây chặt. Phiêu Trần rút bảo kiếm, lặng lẽ xông vào phá vây, mở sinh lộ cho những người bên trong. An nguy của họ đã khiến Phiêu Trần thành con hổ dữ, chẳng còn chút lòng nhân nào nữa.

Thanh Vô Danh kiếm như chiếc chong chóng thép hung hãn chặt phăng tất cả mọi trở ngại. Chỉ chiêu đầu đã lấy mạng ba gã thủ hạ Khổng Tước bang. Chúng đang ngủ nên y phục xốc xếch, mỏng manh, hoặc ở trần.

Bốn căn nhà gỗ lớn bốc cháy ngùn ngụt, soi sáng đấu trường, nhưng không thể giúp bọn ác ôn kia tránh được những mũi Bát Túc Phi Tiền của Phiêu Trần và đồng bọn. Chàng học nghề của Sách Siêu từ tấm bé nên thủ pháp phóng ám khí lợi hại không thua kém gì lão ta. Cứ mỗi lần chàng lắc nhẹ bàn tay tả là có kẻ rú lên và ngục ngã.

Phiêu Trần giết liền tám tên, quát vang như sấm :

- Phụ thân! Hài nhi đã đến đây!

Kim Nhãn Điêu mừng rỡ múa trường kiếm, cùng Sách Siêu dẫn thủ hạ mở đường máu xông về phía Phiêu Trần. Máu đào tuôn đổ và tiếng rên la vang dậy trên đường họ tiến quân. Phiêu Trần tiếp tục tàn sát phá thủng một đoạn vòng vây, trấn giữ phía cổng chính. Thanh bảo kiếm sắc bén tuyệt luân đã luôn tăng sự lợi hại của pho Nga Mi kiếm pháp, nên Phiêu Trần tung hoành như chốn không người. Y phục chàng ướt đẫm máu của thủ hạ Khổng Tước bang.

Bọn Kim Nhãn Điêu ra đến, hợp lực cùng Phiêu Trần đoạn hậu cho đám đệ tử Tri Thù môn rút lui trước.

Sách Siêu gầm vang, vũ lộng Thù Tri Hắc Tiên đánh bạt phe địch, rồi rải Bát Túc Phi Tiền giết liền năm tên trước mặt. Nhưng phía ngoài cổng trang chợt vang đến tiếng rên la thảm thiết của đám dũng sĩ Tri Thù môn, và họ bị đuổi chạy ngược lại. Quân tiếp viện của Khổng Tước môn đã bất thần kéo đến, khép chặt gọng kềm, vây bọn Kim Nhãn Điêu lại.

Sách Siêu phát hiện một thủ hạ lăn ra chết, trên vai còn cắm mũi phi tiền hình lông công. Lão giận giữ gầm vang, lao ra phía trước. Bọn mới đến đều mặc bạch y, đầu cũng bịt khăn trắng. Thủ lãnh của chúng là bốn lão già mặt dài, mắt lấp loáng hàn quang. Cả bốn người ấy nhất tề vung kiếm chặn Sách Siêu lại bằng một chiêu kiếm liên hoàn cực kỳ hiểm độc. Một người thọc kiếm vào vòng roi, khóa cứng Thù Tri Hắc Tiên để ba người kia nhập nội, hạ thủ Dạ Tri Thù.

Họ Sách cắn răng biến chiêu, cong đầu roi mổ vào ngực lão ở xa và vung tả thủ rải liền sáu mũi Bát Túc Phi Tiền, chặn ba lão còn lại. Mũi thép ở đầu Hắc tiên cắm vào mục tiêu, phát ra tiếng động lạ tai, như chạm vào sắt thép chứ chẳng phải da thịt con người, nghĩa là đối phương có đeo hộ tâm giáp! Còn các mũi Bát Túc Phi Tiền thì bị trường kiếm đánh bạt ra, và ba lão nhân áo trắng tiếp tục ập đến.

Sách Siêu biến sắc trước kiếm pháp và công lực thâm hậu của kẻ địch đành phải né tránh. Sợi roi lập tức được thu về. Quét ngang chân ba đối thủ trước mặt. Đòn này phối hợp với song kiếm của Kim Nhãn Điêu và Phiêu Trần đang bay đến, tấn công cùng mục tiêu.

Sở Quyền biết tình trạng nguy ngập, chẳng còn dám giữ lòng giới sát của Phật môn, dồn toàn lực vào chiêu “Thiên Hoạ Nga Mi” (trời vẽ mày ngài) dùng phép Ngự kiếm mà xuất thủ. Đối tượng của ông là hai lão già mé tả.

Trước đây, Sở lão được xưng tụng là đệ nhất cao thủ chốn nha môn. Và sau bảy mươi năm không ngừng khổ luyện, bản lãnh của ông tăng tiến thêm vài bậc. Vì vậy, dù hai nạn nhân liên thủ chống đỡ cũng không địch lại. Luồng kiếm quang của họ Sở ập đến như ánh chớp, đánh bạt hai lưỡi trường kiếm và đâm thủng mắt hai lão già bạc mệnh.

Bản lãnh Phiêu Trần không bằng Sở Quyền nhưng lại có thần kiếm hỗ trợ. Nhân lúc lão thứ ba nhảy lên tránh đường roi của Sách Siêu, chàng thi triển chiêu “Bồ Tát Điểm Yêu”, tấn công vào ngực đối thủ. Lão nhân ỷ mình có hộ tâm giáp, không thèm né tránh, đâm liền tám kiếm vào thân trước Phiêu Trần. Do lão không biết thần kiếm của chàng sắc bén tuyệt luân, nên mới mạo hiểm như vậy. Nụ cười đắc ý trên môi lão vụt tắt, vì tim lão đã bị thủng. Sách Siêu cũng hừng chí lướt về phía lão thứ thư, xuất chiêu “Bạch Xà Xuất Động”. Cây Hắc tiên duỗi thẳng, run rẩy hóa thành hàng trăm bóng ảnh độc xà, mổ vào cơ thể đối phương. Phạm vi không chế của chiêu roi rộng nên lão áo trắng không còn cách nào trốn thoát, đành vận toàn lực phản công, xông thẳng vào lưới roi, vũ lộng trường kiếm, cố tiếp cận họ Sách.

Nhưng tuyệt học của Tri Thù môn nào phải tầm thường, mũi roi bất ngờ quay ngoặt lại, cắm vào gáy lão ta!

Phép đánh Nhuyễn Tiên kỳ tuyệt như vậy, trong thiên hạ chỉ có hai người đó là Sách Siêu và Sở Phiêu Trần! Giết được bốn lão đầu lĩnh, phe Sở Quyền hăng máu đánh thốc ra ngoài, nhưng chỉ được vài trượng, phía trước vang lên tiếng quát như sấm dậy :

- Đừng hòng chạy thoát!

Đồng thời, hàng trăm mũi ám khí hình lông công bay đến phủ kín hàng ngũ bọn Phiêu Trần. Ba đại cao thủ thì không sao nhưng mười mấy gã đệ tử Tri Thù môn còn lại đều thọ thương. Tiên pháp của họ chưa đủ kín đáo để chống chọi với trận mưa ám khí. Tuy đa số chỉ bị thương nhẹ nơi tay chân, vai, nhưng tất cả đều chết vì chất độc!

Sách Siêu đau lòng khôn xiết, không kể sống chết, lao lên đòi nợ máu. Phiêu Trần và Sở Quyền sợ lão quẫn trí tất sẽ sơ xuất, nên lướt theo cùng phối hợp.

Thủ lĩnh của đám quân vòng ngoài cùng này là một lão nhân cao lớn, mặt đen sì như đít chảo, mắt lộ, mũi hếch, miệng rộng và môi mỏng dính. Lão không mặc bạch y mà khoác võ phục vàng, ngực thêu hình chim Khổng Tước bằng chỉ ngũ sắc rất sống động.

Lão trợn mắt múa tít song thủ, và bằng một thủ pháp kỳ bí, vươn tay trái chụp trúng đầu roi của Sách Siêu, giật nguợc về phía mình. Đồng thời hữu thủ đẩy một chưởng kinh hồn vào ngực Dạ Tri Thù.


Mẩu thép ở đầu Hắc tiên sắc bén cả hai cạnh và được tẩm độc nhện, thế mà lão nhân áo vàng chẳng coi ra gì cả! Bản lãnh và lối ra đòn bá đạo này đã khiến Sách Siêu kinh tâm đáng tởm. Nhưng lão là người bách chiến đâu dễ chịu thua ngay, liền buông roi ra tung mình lên không, xạ ngay ba mũi Bát Túc Phi Tiền vào mặt Hoàng y lão nhân.

Cùng lúc đó, Sở Quyền và Phiêu Trần ập vào tấn công tả hữu. Có lẽ đối phương đã biết kiếm trong tay của Phiêu Trần sắc bén nên không dám va chạm, đảo bộ tránh chiêu, và dồn toàn lực đối phó với Kim Nhãn Điêu. Chiêu chưởng của lão quỷ dị, tuyệt luân, tạo nên luồng lốc xoáy mãnh liệt, hãm đà đường kiếm của Sở lão, và len qua chỗ sơ hở mà công phá các huyệt đạo trên ngực trái.

Chưởng pháp vô tiền khoáng hậu này khiến Sở Quyền khiếp đảm, vội phiên thân sang tả tránh chiêu, và bị bọn bang chúng cầm chân ngay.

Lúc này, Sách Siêu đã kịp thu lại vũ khí, cùng Phiêu Trần giáp công lão mặt đen. Chỉ còn hai người lão ta ung dung đối phó, cười ngạo nghễ :

- Bọn ngươi đụng phải Hắc Diêm La mà còn mong thoát chết nữa sao?

Sách Siêu giật bắn mình, không ngờ lão quỷ này lại là đại ma đầu lừng lẫy năm xưa, lão ta tên gọi Hân Tốn, danh vang tứ hải vì tính tàn nhẫn vô song. Họ Sách chạy quanh tránh đòn và hỏi :

- Phải chăng Hân lão tiền bối là Bang chủ Khổng Tước bang?

Lão vung chưởng đánh bạt Phiêu Trần rồi đáp :

- Lão phu chỉ là Phó bang chủ mà thôi!

Phiêu Trần biết họ Sách đang điều tra lai lịch Khổng Tước bang nên cũng không tấn công mạnh, chỉ dùng hư chiêu và thân pháp “Bồ Tát Đằng Vân” mà dụ địch.

Nga Mi là nơi tu luyện của Phổ Hiền Bồ Tát, nên võ học Nga Mi thường dùng tước vị này để đặt tên cho các môn võ cũng như chiêu thức. Sách Siêu vung roi quất vào chân Hân lão mà hỏi tiếp :

- Vậy Bang chủ là bậc cao nhân nào mà lại đứng trên Hân tiền bối được nhỉ?

- Các ngươi cứ giao Hà quận chúa cho lão phu thì sẽ được mời đến Tổng đàn bái kiến Bang chủ!

Nói xong, lão ma bất ngờ ập đến tấn công Sách Siêu. Phiêu Trần kinh hãi xông vào giải vây. Nhưng Hân Tốn đã thần tốc và hung hiểm.

Chưởng ảnh trùng điệp phủ kín mục tiêu, không chừa đường để họ Sách rút lui.

Dạ Tri Thù là người bất khuất, thà chết cũng đổi mạng với kẻ thù. Cây Nhuyễn tiên bằng tơ nhện vươn thẳng như mũi tên, xuyên qua màn chưởng ảnh, nhắm vào bụng dưới họ Hân. Nếu Sách Siêu chết vì chưởng kình thì Hắc Diêm La cũng khó toàn mạng.

Tiếc rằng, Hân lão quỷ lợi hại ngoài sức tưởng tượng, chỉ khẽ xoay cổ tay tả đã tạo nên luồng chưởng phong hình xoắn ốc, đẩy lệch đường roi của Sách Siêu. Và thân ảnh lão nương theo chưởng ảnh, tiếp tục tiếp cận mục tiêu.

Nhưng Phiêu Trần chẳng bao giờ chịu để cho Sách Siêu chết dưới tay Hân Tốn. Lão là một trong hai người mà chàng yêu quý nhất trên đời. Phiêu Trần bất kể tử sinh, xuất chiêu “Phật Quá Nại Hà”. Chiêu thức này hoàn toàn chỉ có công mà không hề thủ, lưỡi kiếm vươn thẳng về phía trước, nối với thân hình chàng thành một đường thẳng tắp, bay đi như tên rời dây cung. Mũi kiếm rung động liên tục, bắn ra luồng kiếm khí của gần bốn mươi năm công lực.

Trong phép Ngự kiếm, đây là chiêu thức có tốc độ nhanh nhất và cũng liều lĩnh nhất. Nhờ vậy, Phiêu Trần đã kịp bám theo Hắc Diêm La, bắt lão ta phải phân tán lực lượng và đối phó. Luồng kiếm khí xé không gian, đã khiến Hắc Diêm La cảnh giác, vội dồn lực đạo sang tay tả thủ để chặn chàng trai trẻ tuổi nhưng thần dũng kia.

Sách Siêu trúng đòn, hộc máu văng ngược ra sau nhưng không chết. Còn Phiêu Trần bị luồng chưởng kình vũ bão xé nát y phục, da thịt đau rát như bị hàng trăm móng vuốt dã thú cào cấu. Máu trong phổi chàng như muốn trào ra miệng.

Phiêu Trần cắn răng chịu đựng, bay đến như ánh chớp. Luồng kiếm khí ở đầu Vô Danh kiếm đâm thủng bả vai trái của Hắc Diêm La. Hân Tốn thọ thương, vừa kinh ngạc, vừa giận giữ, rống vang :

- Tiểu quỷ! Lão phu sẽ giết ngươi!

Dứt lời, lão phất nhanh hữu thủ, phóng ra một đạo ám khí. Phiêu Trần lúc này đã hạ thân cách lão hơn trượng, vội múa kiếm chống đỡ. Mũi tên hình lông công kia chẳng hề đơn giản như chàng nghĩ. Nó đang bay thẳng, đột nhiên đổi hướng như ma quỷ, tránh khỏi nhát kiếm của Phiêu Trần và cắm vào ngực trái của chàng. Nhờ khổ luyện từ nhỏ, thường xuyên giao đấu với Kim Nhãn Điêu và Dạ Tri Thù, được họ dạy bảo chu đáo, nên phản ứng sinh tồn của Phiêu Trần rất mãnh liệt. Chàng lập tức xoay người, chịu để mũi ám khí cắm vào vai trái. Sách Siêu chứng kiến thủ pháp “Hư Không Trích Diệp Phi Hoa” của đối phương, lòng kinh hoàng khôn xiết, vội xông vào thí mạng để cứu Phiêu Trần. Lần này Dạ Tri Thù rải năm mũi Bát Túc Phi Tiền theo hình nan quạt, sau đó mới thọc mũi roi vào chân trái Hắc Diêm La.

Hắc Tốn đang định kết liễu đời Phiêu Trần, bị họ Sách tập kích đành phải bỏ mục tiêu mà đối phó. Trừ đôi bàn tay, những nơi khác trên cơ thể lão vẫn còn có thể tổn thương và chất độc của Tri Thù môn không phải là thứ dễ chịu. Đường roi của Sách Siêu tuy đơn giản nhưng chứa đầy huyền cơ, chuyển hướng mổ ngược lên hạ nang của Hắc Diêm La. Lão ma công lực thông thần, vừa nghe luồng cương khí quanh thân xao động đã bắn vút lên cao như chiếc pháo thăng thiên, thoát đòn.

Sách Siêu thấy Phiêu Trần gục ngã, chẳng còn lòng dạ nào mà chiến đấu, lướt đến xách chàng đào tẩu. Kim Nhãn Điêu thấy vậy, hiển lộng thần oai giết thêm ba gã thủ hạ Khổng Tước bang mở đường cho Sách Siêu. Hắc Diêm La nghiến răng truy sát, chợt nghe tiếng trống lệnh vang rền của quan quân đành dừng bước, quát thủ hạ rút lui bằng đường ruộng mía phía sau.

* * * * *

Chiều ngày mười bốn, bọn Kim Nhãn Điêu, Sách Siêu đưa Phiêu Trần và Tiểu quận chúa về đến Bình Nam vương phủ ở Trường Sa. Hà vương gia vui mừng khôn xiết vái dài :

- Chư vị chính là đại ân nhân của bổn vương!

Sách Siêu lạnh lùng nói :

- Lão phu đã phải hy sinh tính mạng của ba mươi thủ hạ trong cuộc chiến này. Mong Vương gia cố bảo vệ Quận chúa, đừng để bị bắt cóc lần nữa!

Sở Quyền hòa nhã hơn :

- Trần nhi thọ thương, bọn lão phu xin cáo biệt!

Hà quận chúa lén giật tay áo Vương gia. Ông hiểu ý nàng, xua tay nói :

- Việc Sở gia trang bị cường đồ tập kích, bổn Vương gia đã biết và đứng ra dàn xếp ổn thỏa với Tri huyện Trường Sa. Nhưng để đề phòng trận thứ hai, bổn Vương khẩn khoản đề nghị nhị vị lưu lại Vương phủ. Bổn phủ đầy đủ thuốc quý, sẽ giúp Sở công tử chóng bình phục!

Kim Nhãn Điêu e ngại võ công thần sầu quỷ khốc của Hắc Diêm La, và lo cho tính mạng của Phiêu Trần nên đồng ý :

- Cảm tạ Vương gia đã có dạ quan hoài. Bọn lão phu đành quấy nhiễu ít hôm vậy.

Tiểu quận chúa hân hoan, đích thân dẫn đường cho Sở Lão. Phòng dành cho Phiêu Trần dưỡng thương chẳng cách xa khuê phòng của Vân Bích lắm!

Hà vương gia lập tức triệu tập hơn trăm cao thủ trong phủ, giao cho Sách Siêu tổ chức lại. Họ là những người lính già năm xưa mang đao theo Vương gia trấn giữ Lưỡng Quảng, võ nghệ tuy cũng khá nhưng kinh nghiệm giang hồ rất kém!

Bệnh tình của Phiêu Trần rất quái dị, dù được Sách Siêu cho uống đủ loại thuốc giải độc mà chàng vẫn không tỉnh lại. Tuy nhiên, kinh mạch của Phiêu Trần vẫn thông suốt, chân khí sung mãn chứ không hề bế tắc! Trong suốt năm ngày đêm ấy, Tiểu quận chúa Hà Vân Bích đích thân túc trực chăm sóc cho Phiêu Trần. Lòng nàng đã trao chọn cho chàng trai anh tuấn và thần dũng này nên chẳng hề úy kỵ khi phải tắm rửa, thay y phục cho bệnh nhân. Hà vương gia cũng muốn có một chàng rể tài mạo như Phiêu Trần nên không hề phản đối việc ái nữ quá gần gũi Phiêu Trần.

Sở Quyền và Sách Siêu ở tòa tiểu viện bên ngoài khu nhà chính để tiện việc phòng thủ nên không biết việc đêm đêm Hà Vân Bích tự tay chăm sóc vệ sinh cho Phiêu Trần. Sau khi các danh y đất Trường Sa đều bó tay, Sách Siêu bùi ngùi nói :

- Trần nhi không chết vì chất độc của mũi Khổng Tước Mao Tiễn có lẽ là nhờ những tai nấm đã ăn thuở nhỏ. Nhưng muốn cứu tỉnh y, chỉ còn có viên Tỵ Độc châu của Hoàng Long động chủ ở Chiết Giang mà thôi! Tiểu đệ sẽ đi ngay núi Hoàng Long để lấy trộm!

Kim Nhãn Điêu tư lự :

- Bản lãnh của Hoàng Long động chủ Bàng Tinh Hải rất cao cường, một mình nhị đệ không thể địch lại. Hai chúng ta liên thủ may ra mới đoạt được Tỵ Độc châu! Vương phủ được bảo vệ nghiêm mật bởi lực lượng quan quân Trường Sa chắc sẽ không có biến cố gì!

Sách Siêu mỉm cười :

- Bậc quân tử như đại ca mà cũng bàn đến việc đoạt tài sản của người khác hay sao?

Sở Quyền gượng cười :

- Phiêu Trần là giọt máu duy nhất của dòng họ Sở, lão phu đành muối mặt làm càn. Hơn nữa, Bàng Tinh Hải nổi tiếng dâm ác, có giết đi lòng này cũng đỡ áy náy!

Ngay trưa hôm ấy, hai người từ biệt Vương gia, nói rằng đi Chiết Giang tìm thuốc cho Phiêu Trần, nhưng không tiết lộ mục tiêu sẽ đến. Tiếc thay, họ vừa đi được hai ngày thì Phiêu Trần hồi tỉnh. Dược chất của loài nấm quý đã thắng được kỵ độc trên mũi ám khí hình lông công kia. Vả lại, trong suốt bảy ngày mê man, Phiêu Trần được Tiểu quận chúa cho uống hàng cân sâm già và hà thủ ô. Nàng không hiểu gì về y lý, cứ nghĩ rằng thuốc quý đắt hơn vàng tất phải có tác dụng tốt, nên hàng đêm, lén mọi người nấu nhừ, lấy nước đổ vào miệng bệnh nhân. Nếu Phiêu Trần là một lão già sáu mươi thì đã vỡ mạch máu bỏ mạng vì lối phục dược bá đạo của Vân Bích rồi!

May thay, chàng còn rất trẻ nên chịu đựng được, thu nạp hết số thuốc quí kia, tăng cường khả năng đề kháng và đào thải được chất độc!

Phiêu Trần tỉnh dậy đúng vào lúc giữa canh ba, ngạc nhiên khi thấy mình nằm giữa một gian phòng hoa lệ va xa lạ. Chàng ngồi lên, nhận ra trên chiếc trường kỷ gần đấy là Tiểu quận chúa Hà Vân Bích. Đêm thu lạnh lẽo nàng co ro trong chiếc mền bông, mắt thâm quầng chứng tỏ đã nhiều đêm thiếu ngủ!

Phiêu Trần nghe tim mình nhói đau nghĩ đến cảnh thương tâm khi Quận chúa biết rõ lai lịch của chàng!

Cố nén tiếng thở dài, Phiêu Trần ngồi xếp bằng kiểm tra công lực. Chàng vui mừng vì chân khí sung mãn hơn trước chứ không hề giảm sút. Phiêu Trần lập tức tĩnh tọa hành công cho đến cuối canh tư mới đi ngủ lại.

Tiếng chim ngoài vườn ríu rít đón chào bình minh, và bàn tay mềm mại của ai đang lần cởi áo đánh thức Phiêu Trần. Chàng chưa kịp mở mắt đã nghe tiếng Hà Vân Bích lẩm bẩm :

- Lạ thực! Tối qua đã thay y phục cho chàng, sao giờ này lại có mùi hôi rồi nhỉ? Hay là nửa đêm Sở lang lên cơn sốt, và xuất hạn dầm dề? Ta quả là cô gái không tốt, ngủ say trong lúc tình quân bệnh hoạn!

Phiêu Trần chột dạ, không dám tỏ vẻ đã hồi tỉnh, để Quận chúa không hổ thẹn vì bị chàng nghe hết tâm sự thầm kín. Đôi bàn tay ngọc kia thoăn thoắt cởi bỏ quần áo trên người Phiêu Trần với những động tác thành thạo, nhanh nhẹn. Chàng chợt thức ngộ rằng nàng đã nhiều làm việc này rất nhiều lần! Niềm cảm kích càng nồng đậm thì sự tuyệt vọng càng sâu hun hút! Khi Vân Bích chạm đến cả quần ngắn của chàng thì Phiêu Trần chỉ muốn chết đi cho xong! Chàng hối hận vì đã không nói rõ lai lịch, để cuộc tình loạn luân tiến triển đến mức này!

Thay xong áo cho Phiêu Trần, Vân Bích trở ra ngoài, và lát sau cùng Hà vương gia quay lại. Nàng buồn rầu nói :

- Vương phụ! Hài nhi rất lo lắng cho Sở lang. Không hiểu Sở lão gia và Sách nhị thúc đi tìm thuốc ở phương nào và đến bao giờ mới về?

Hà Hiến Trung trấn an con gái :

- Bích nhi đừng quá bi quan, hai người ấy đi đâu ta không rõ, nhưng họ đều là cao thủ bậc nhất, tất sẽ chẳng về tay không đâu! Phiêu Trần sẽ bình phục và hôn lễ của hai con sẽ linh đình nhất phủ Hồ Nam này!

Phiêu Trần nằm chết cứng, lòng đớn đau vô hạn. Suốt ngày hôm ấy, chàng cảm nhận được hết mối ân tình của Tiểu quận chúa! Nàng chăm chút đút cho chàng từng muỗng nước cháo nấu với sâm già, miệng thỏ thẻ những lời yêu thường ngọt lịm. Nhưng tất cả những điều ấy chỉ làm trái tim Phiêu Trần thêm rạn vỡ!

Giữa canh tư, Hà Vân Bích thiếp đi vì mỏi mệt, và Phiêu Trần quyết định rời khỏi nơi này vĩnh viễn. Chàng sẽ dấn thân vào chốn cát bụi giang hồ, điều tra tung tích của Khổng Tước môn, và tự tay báo mối gia thù! Ở lại đây, chàng sẽ chết vì cảm giác tội lỗi và sự dằn vặt của lương tâm!

Phiêu Trần điểm huyệt ngủ của Hà Vân Bích rồi thu xếp hành lý, y phục của chàng đã được mang từ Sở gia trang sang Vương phủ, treo ngay ngắn trong tủ gỗ. Thanh Vô Danh kiếm không thấy đâu, có lẽ Sở Quyền đã mang theo.

Sẵn có văn phòng tứ bảo, Phiêu Trần mài chút mực, thảo hai câu thơ để lại, thay cho lời trần tình:

Tình hải thâm thâm phong vũ loạn

Quan san lý lý nguyệt viên luân.

Thâm ý của chàng nằm cả trong hai chữ cuối câu, hy vọng Hà vương gia và Tiểu quận chúa sẽ hiểu ra: “Loạn luân!”

Phiêu Trần bước đến bên trường kỷ, kéo chăn đắp kín ngực Vân Bích. Ngọn gió thu luồn qua song làm ánh đèn tọa đăng chập chờn, nhảy múa trên gương mặt kiều diễm của nàng. Phiêu Trần yêu tha thiết người con gái này, nên trong phút giây vĩnh biệt, chàng không nén nỗi lòng, cúi xuống hôn lên má Hà quận chúa. Chàng tự nhủ rằng đây là hành vi tội lỗi cuối cùng của mình, chua xót vượt cửa sổ rời Vương phủ!

Phiêu Trần trở về Sở gia trang, gõ cửa phòng Sở Phúc, người lão bộc trung thành, tuổi đã ngoài tám mươi. Lão lọm khọm cầm đèn, mở cửa, và dụi mắt mừng rỡ :

- Tạ ơn trời phật, công tử đã bình phục!

Phiêu Trần dặn dò lão ít câu rồi vào thư phòng của Sở Quyền, xuống mật thất lấy ít ngân phiếu và vàng bạc. Thấy túi da đựng ám khí của nhị thúc Dạ Tri Thù, chàng tiện tay nhét vào thắt lưng. Chàng lên ngựa khởi hành ngay, đến rạng sáng đã rời khỏi Trường Sa được hai chục dặm. Phiêu Trần đi về hướng Tứ Xuyên sau đó ngược lên Tây bắc để đến Đại Tuyết sơn.

Sau vài lần chạm trán với Hắc Diêm La, Phiêu Trần tự hiểu võ công mình còn kém cỏi, chẳng thể nào báo được mối gia thù. Vì Hân Tốn mới là Phó bang chủ, tất bản lãnh của lão Bang chủ ẩn mặt kia sẽ phải cao cường hơn! Phiêu Trần đi Đại Tuyết sơn lần này có hai mục đích. Nếu Toàn Cơ cốc thực sự là Tổng đàn của Khổng Tước bang, thì chàng sẽ dọ thám hạ lạc mẫu thân mình, Hà Tường Anh quận chúa! Còn như bí cốc chưa bị ai phát hiện, chàng sẽ vào để tìm di học của Toàn Cơ Thượng Nhân, cao thủ số một võ lâm mấy chục năm trước.

Giang hồ vẫn truyền tụng rằng Toàn Cơ Thượng Nhân Công Tôn Chí đã để lại tuyệt học và một viên Toàn Cơ Đại Thần Đan cho đời sau! Với pho Toàn Cơ tuyệt kiếm, và sáu mươi năm công lực do Đại Thần Đan đem lại. Phiêu Trần mới có hy vọng giết được kẻ thù!

Nhưng khả năng này rất mong manh vì Khổng Tước bang chủ đã đoạt được họa đồ cách nay hai mươi bảy năm, lẽ nào không khám phá ra Toàn Cơ cốc?

Mười mấy ngày sau, Phiêu Trần đến bờ Đông của sông Ô Giang, đoạn thuộc lãnh thổ Quý Châu. Trung Hoa có đến hai sông Ô Giang. Một ở Tung Châu, là nơi Hạng Võ tự sát. Một ở Quý Châu, nổi tiếng vì lòng sông sâu thẳm, hai vách bờ dựng đứng, cao đến sáu mươi trượng (khoảng 200 m).

Do vậy, muốn làm bến đò sang sông, người ta phải chọn đoạn bờ sông thoai thoải nhất, dùng sức người đào bới, tạo thành đường lài để ngựa xe có thể xuống được.

Giờ đây, Phiêu Trần đang có mặt cạnh một bến đò như vậy. Lần đầu đến Ô Giang, chàng không vội xuống bến đò mà đứng trên bờ sông nhìn xuống dòng nước của Ô Giang không đục như Hoàng Hà nhưng cũng chẳng trong trẻo gì. Chảy thêm hai mươi dặm nữa, dòng Ô Giang sẽ hòa vào sông mẹ Trường Giang hùng vĩ.

Thấy đò ngay bờ Tây đã sang được nửa sông, Phiêu Trần lững thững thúc ngựa xuống bến, đứng dưới hàng liễu già mà chờ đợi.

Lát sau, đò cập bến, người ngựa lần lượt lên đầy. Đò ngang thực chất là một chiếc thuyền lớn, mạn thấp, mặt lát gỗ phẳng để có thể chở cả xe ngựa. Thường thì đò ngang trên sông nhỏ không dùng buồm, nhưng Ô Giang là một phụ lưu lớn của Trường Giang, nên cách hai bờ xa đến vài dặm, nên người ta dương cánh buồm lớn để trợ lực cho những trạo phu.

Phiêu Trần đứng ở cuối thuyền đưa mắt nhìn về hướng Đông như muốn nhìn lại cố quận lần sau cuối. Kiếp giang hồ đầy phong ba và trắc trở, chẳng chắc chàng còn có ngày quay lại Trường Sa nữa hay không, khi phải đối phó với một địch thủ hùng mạnh như Khổng Tước bang!

Đò vừa rời bến được hơn trượng thì bên bờ vọng lại tiếng người cấp bách :

- Bớ đò! Chờ bần đạo với!

Mọi người quay lại nhìn, thấy một lão đạo sĩ gầy gò đang lướt nhanh như gió, và sau lưng lão là một toán kỵ sĩ kiếm tuốt trần rất dữ tợn. Xem ra, lão đạo sĩ kia bị cường địch truy sát, và đã đến bước đường cùng nếu không lên được đò sang sông.

Phiêu Trần linh cảm rằng lão đạo kia chẳng còn cách nào khác hơn là nhảy đại, chàng chụp ngay vòng dây chão neo thuyền ở dưới chân. Lúc này, đò đã rời bến được hơn bốn trượng, một khoảng cách mà không có một cao thủ nào có thể vượt qua. Thế mà lão đạo sĩ kia vẫn thuận đà tung mình về hướng đuôi thuyền. Cú nhảy xa đến ba trượng, chứng tỏ một bản lĩnh khinh công hiếm có trên đời. Nhưng vẫn còn thiếu hơn trượng nữa, và đương nhiên lão ta rơi xuống nước. May thay Phiêu Trần đã dùng thủ pháp đánh roi, vung sợi dây chão quấn quanh bụng lão ta và kéo mạnh.

Đạo sĩ kia nhẹ nhàng hạ thân xuống cạnh Phiêu Trần, vỗ vai chàng cười hì hì :

- Cảm tạ thí chủ đã tương trợ, nếu không bần đạo đến khốn khổ vì lũ đạo tặc Khổng Tước bang kia!

Phiêu Trần thầm kinh ngạc khi thấy hơi thở lão vẫn điều hòa và ánh mắt chẳng hề có chút sợ hãi nào cả, dù mới thoát hiểm nghèo! Chàng gượng cười :

- Chỉ là chút việc mọn, mong Chân nhân chớ bận tâm!

Bọn trên bờ dậm chân chửi bới om sòm, gọi đò quay lại, nhưng bọn trạo phu sợ khiếp vía, càng ra sức chèo nhanh hơn. Lão đạo lại cười :

- Bần đạo là Thiên Xảo chân nhân dám hỏi phương danh thí chủ?

Phiêu Trần giật mình, không ngờ lại hội ngộ với con người thần bí và phức tạp nhất võ lâm. Thiên Xảo chân nhân Trang Thứ xuất hiện cách nay sáu mươi năm, và dung mạo dường như không hề thay đổi!

Ông ta là một ngoại lệ của võ lâm vì có nhiều danh hiệu, năm năm trước, Lưỡng Quảng bị hạn hán, dân thứ chết như rạ, bỗng đâu hàng trăm thuyền lương thực cập cửa biển Quảng Châu, ngược dòng Châu Giang vào cứu tế. Chủ nhân của đoàn thuyền ấy chính là Thiên Xảo chân nhân. Vì việc ấy, ông được xưng tụng là Hoa Nam đại thiện nhân.

Sau đó, người ta lại thấy Trang Thứ lang thang trên đường thiên lý với bộ đạo bào cũ kỹ, hí lộng, lường gạt đồng đạo. Không ai chết hay tán gia bại sản vì những trò đùa của Chân nhân, nhưng tức tối đến điên đầu. Do vậy, Trang Thứ còn một biệt danh nữa là lão Hồ Ly.

Danh hiệu thứ tư: Tầm Bảo pháp sư. Xuất phát từ tài năng xuất chúng về địa chất của Trang Thứ. Lão đã tìm ra khá nhiều mỏ vàng, bạc, đồng giúp ngành khai khoáng của Trung Hoa thêm phát đạt!

Danh hiệu thứ năm là Vô Ảnh Tẩu, vì có khinh công nhanh nhất võ lâm. Lão không hề giao đấu với ai, chỉ biết chọc ghẹo rồi bỏ chạy. Và lúc ấy thì dù có cả ngàn quân cũng không bắt nổi lão.

Nhưng do họ Trang có quá nhiều danh hiệu nên lại hóa nhàm, không được võ lâm kính trọng. Vả lại, Chân nhân không hề giết người nên chẳng ai sợ cả. Do bản năng sinh tồn, con người chỉ sợ hãi những gì có thể làm hại được mình! Gia dĩ, Trang Thứ luôn biến hóa, xuất hiện với nhiều thân phận như một anh kép hát, khiến người đời chỉ nhận ra lão qua vai diễn.

Nhắc lại, Phiêu Trần biết mình đã gặp kỳ nhân, vội cung kính đáp :

- Vãn bối là Sở Phiêu Trần, quê Trường Sa, xin ra mắt Chân nhân!

Trang Thứ nheo mắt :

- Té ra thí chủ là chàng chưởng quỹ đẹp trai ở Sở gia đại tửu lâu đấy ư? Bần đạo thường nghe đám đàn bà con gái Hồ Nam nhắc đến!

Gương mặt Trang Thứ nhăn nheo, tóc hoa râm, thoạt nhìn trông rất tầm thường, quê kệch. Nhưng đôi mắt lờ đờ kia, đôi lúc lóe lên ánh nhìn hóm hỉnh tinh nghịch và như xuyên thấu lòng người. Nụ cười của lão hồn nhiên như trẻ thơ và rất dễ mến.

Kim Nhãn Điêu Sở Quyền từng nói với Phiêu Trần :

- Sư phụ ta Kim Đính Thượng Nhân, thường bảo rằng: Thiên Xảo chân nhân tinh thông cả Đạo pháp lẫn Phật pháp, chính là bậc La Hán giáng thế.

Phiêu Trần nghe lão diễu cợt mình như vậy, đỏ mặt cúi đầu. Thiên Xảo chân nhân nghiêm giọng :

- Hình dung đẹp xấu là do tự nhiên ban cho, không thể từ chối được. Nhưng cây thẳng thường bị đốn trước. Vì vậy, bậc Chân nhân thường giấu mình cố không để tinh anh phát lộ. Nay thí chủ tuấn tú như Phan An tái thế, tất sẽ bị lưới tình của nữ nhân vây chặt, và chuốc lấy sự đố kỵ của nhiều người!

Phiêu Trần bối rối :

- Chân nhân dạy chí phải, nhưng vãn bối biết làm sao bây giờ?

Trang Thứ cười khà khà :

- Bần đạo chẳng dám khuyên thí chủ hủy dung mạo để trở thành xấu xí, chỉ cần giữ cho lòng hư tỉnh, lạnh lùng, không một chút dâm chí, kiên tâm thì anh hoa sẽ mờ nhạt đi. Còn việc giấu mình đâu có khó khăn gì!

Hai người đứng quay về phía bờ Tây mà đàm đạo, nên không phát hiện có ba chiếc khoái thuyền thân dài đã đuổi theo nãy giờ, và sắp bắt kịp. Loại thuyền đặc biệt này tuy thân chỉ nhỏ bằng chiếc thuyền câu bình thường. Nhưng chiều dài lại gấp đôi, và có đến sáu tay chèo, thường được bọn thủy tặc Trường Giang sử dụng để cướp bóc.

Trang Thứ và Phiêu Trần giật mình khi nghe tiếng quát vang như sấm rền :

- Tầm Bảo pháp sư! Bổn Diêm La đã đến, lão đừng hòng tẩu thoát!

Người ấy chính là Hắc Diêm La Hân Tốn Phó bang chủ Khổng Tước bang! Phiêu Trần là một trong những người hiếm hoi biết được bản lãnh thực sự của Thiên Xảo chân nhân. Có lão bên cạnh chàng chẳng hề sợ Lão Quỷ họ Hân nữa! Nhưng oái ăm thay, Trang Thứ lại trông cậy vào sự bảo vệ của chàng! Lão cười hì hì :

- Sở thí chủ thần công cái thế, chắc chẳng coi Hắc Diêm La ra gì?

Phiêu Trần cười khổ :

- Vãn bối đã từng bị Hân Tốn đánh cho suýt chết, nay gặp lại lòng vẫn còn khiếp sợ, đành học câu Chân nhân ẩn mặt để bảo toàn sinh mạng! Mong lão tiền bối hiển lộ thần công đánh đuổi Hân lão quỷ!

Trang Thứ nhảy dựng :

- Bần đạo chỉ biết một nghề khinh công chứ nào có tài nghệ gì mà hòng đối phó với Hắc Diêm La?

Phiêu Trần cười mát :

- Gia sư tổ là Kim Đính Thượng Nhân đã từng kể rất rõ về tiền bối, xin người đừng giấu diếm nữa?

Trang Thứ sững người :

- Té ra thí chủ là người của phái Nga Mi ư?

Lão hạ giọng năn nỉ :

- Bần đạo đã lỡ phát nguyện không bao giờ dùng đến kiếm, chưởng nữa, nên chẳng thể xuất thủ được. Tâm pháp Nga Mi cũng cùng đường lối với Vô Vi chân khí của bần đạo. Thí chủ cứ yên tâm thi triển chiêu “Sơn Đỉnh Xuyên Vân”, bần đạo sẽ dồn nội lực hỗ trợ cho!

Thì ra Trang Thứ có giao tình mật thiết vơi Kim Đính Thượng Nhân, trưởng lão phái Nga Mi, nên biết tên các chiêu thức trong pho Nga Mi Vân Thủ!

Lúc này, khoái thuyền của Hắc Diêm La đã đến sát đuôi đò ngang. Chỉ còn cách độ hai trượng. Hân Tốn lập tức đề khí, bay vút lên không, bủa lưới chưởng vây chặt lấy Thiên Xảo chân nhân, và đương nhiên gồm cả Phiêu Trần!

Khổng Tước bang nuôi ý định bắt sống Trang Thứ để lợi dụng tài nghệ tìm kho báu, nên chiêu chưởng của Hắc Diêm La chỉ là để chặn đường đào tẩu, chứ không có ý sát hại. Nếu họ Trang đứng yên không di chuyển thì sẽ an toàn.

Nhưng Hắc Diêm La không ngờ chàng trai đội nón rộng vành, đứng cạnh Chân nhân, lại là kình địch của mình.

Phiêu Trần thấy Chân nhân áp tay vào huyệt Mệnh Môn, truyền chân khí cho, liền cử song thủ xuất chiêu “Sơn Đỉnh Xuyên Vân”. Chưởng ảnh trùng trùng, nhưng chỉ có hai đạo là thực, nhắm vào ngực và bụng dưới đối phương.

Chàng đã dồn hết hơn ba mươi năm công lực của bản thân, lại được sự hỗ trợ của Trang chân nhân nên chưởng kình mãnh liệt phi thường.

Hắc Diêm La là lão ma đầu, kinh nghiệm dồi dào, phản ứng rất nhanh nhẹn, vội biến chiêu đỡ đòn. Hai tay lão, một trên một dưới đón lấy song chưởng của chàng trai lạ mặt.

Chưởng kình chạm nhau nổ vang như sấm dậy. Hắc Diêm La nghe hai cổ tay đau đớn như sắp gẫy lìa, và máu trong phổi vọt ra thành vòi. Lão hự lên một tiếng, văng ngược về phía sau, rơi xuống sóng nước Ô Giang. Thiên Xảo chân nhân cười khanh khách :

- Bần đạo cam đoan rằng ở dưới đáy sông có vàng, Hân thí chủ cứ xuống dưới mà vay Hà Bá một ít, chẳng cần đến tài mọn của Tầm Bảo pháp sư này nữa!

Hắc Diêm La công lực thông thần, tuy thọ thương nhưng vẫn dư sức trèo lên chiếc khoái thuyền của thủ hạ. Lão căm giận gầm lên :

- Tiểu tử đội nón kia, ngươi có gan thì cứ báo danh ta nghe thử?

Lần trước gặp nhau, Phiêu Trần bịt kín mặt và sử dụng kiếm nên giờ đây lão ma không nhận ra! Sau khi nghe những lời giáo huấn của Thiên Xảo chân nhân, Phiêu Trần đã lĩnh hội được ít nhiều nên lòng kiêu ngạo đã giảm bớt, chàng thản nhiên đáp :

- Tôn giá là Hắc Diêm La thì tại hạ là Bạch Kim Lang!

Hân Tốn biết chàng được sự ám trợ của Trang Thứ nên mới đả thương được mình. Lão thầm khiếp sợ bản lãnh của Tầm Bảo pháp sư, hậm hực ra lệnh rút quân!

Người trên đò toàn là thường dân và lái buôn, đâu phát hiện được ẩn tình nên nhìn Phiêu Trần với ánh mắt ngưỡng mộ. Chàng hổ thẹn, khép vành nón sụp xuống. Thiên Xảo chân nhân giơ ngón tay cái khen ngợi :

- Thí chủ quả là cậu bé dễ dậy bảo!

Đò ngang rồi cũng cập bờ Tây. Đoạn bờ sông này là rừng ngô đồng bát ngát. Thu về khiến lá lìa cành chỉ còn trơ trụi lại những thân cây khẳng khiu, trông rất tiêu điều ảm đạm!

Phiêu Trần dắt ngựa đi cạnh Trang Thứ, lòng bỗng quyến luyến chẳng muốn rời xa. Chàng chợt nhớ ra, cung kính hỏi :


- Xin Chân nhân chỉ giáo đôi điều và lai lịch của Khổng Tước bang?

Thiên Xảo chân nhân cười đáp :

- Bần đạo nghi ngờ vùng núi Phiến Sơn ở phía Đông thành Cát Sơn có mỏ vàng, nên đến đấy thử. Nào ngờ Khổng Tước bang đã đến trước và đang khảo sát. Hắc Diêm La biết bần đạo là Tầm Bảo pháp sư nên quyết bắt cho được, đuổi theo đến tận đây. Vì vậy, bần đạo chẳng biết gì về Khổng Tước bang cả!

Nói xong lão hỏi lại :

- Thí chủ đang định đi đâu vậy?

Phiêu Trần chỉ vào quán rượu bên đường bảo :

- Chuyện rất dài, kính thỉnh Chân nhân vào quán dùng bữa, vãn bối sẽ cáo tường!

Trang Thứ vỗ bụng gật đầu :

- Thật là may cho bần đạo, đã hai ngày chưa ăn miếng nào cả!

Quán rượu nghèo nà xập xệ nên ít lữ khách ghé vào, chỉ có vài người dân sở tại ngồi thù tạc với nhau. Do vậy, chủ quán rất mừng khi thấy Phiêu Trần và Trang Thứ dừng chân, giá hạ! Phiêu Trần biết Thiên Xảo chân nhân không hề nề hà chay mặn nên bảo tiểu nhị dọn mâm cơm rượu!

Tuy than đói nhưng Trang Thứ chỉ ăn có ba lưng chén đã buông đũa, rót rượu nhâm nhi. Phiêu Trần sức trẻ, còn ăn được thêm vài chén, cũng phải ngừng để hầu rượu bậc kỳ nhân!

Thiên Xảo chân nhân quan sát chàng rất kỹ rồi hỏi :

- Năm mươi năm trước, bần đạo đến Nga Mi sơn thăm lão hòa thượng Kim Đính, có gặp một gã đệ tử tục gia họ Sở, phải chăng thí chủ là hậu duệ của người ấy?

Trí nhớ của lão thật phi thường, chuyện đã mấy chục năm mà vẫn nhớ vanh vách.

Phiêu Trần kính cẩn đáp ;

- Thưa phải! Gia phụ Sở Quyền là đệ tử của Kim Đính Thượng Nhân!

Trang Thứ cười nhạt :

- Sở Quyền căn tu thượng hạng làm sao có thể có con được?

Phiêu Trần giật mình khâm phục, tuần tự kể rõ lai lịch của mình và mối huyết cừu với Khổng Tước bang!

Thiên Xảo chân nhân nghe xong biến sắc, trầm ngâm rất lâu :

- Không ngờ Khổng Tước bang chủ lại là truyền nhân của Khổng Tước Thần Ma, thủ pháp phóng Khổng Tước mao tiễn của lão ta độc ác, kỳ tuyệt nhất thiên hạ, đã từng hại mấy chục cao thủ hạng nhất võ lâm Trung Nguyên, bốn mươi năm trước, Chỉ là khắc chế được ám khí của Thần Ma mà thôi. Nay gã Khổng Tước bang chủ kia mà vào được Toàn Cơ cốc, thì e rằng thiên hạ không đối thủ!

Phiêu Trần buồn rầu hỏi :

- Chẳng lẽ cả tiền bối cũng địch không lại lão ấy sao?

Thiên Xảo chân nhân nheo mắt cười bí ẩn :

- Bần đạo là người ngoại lệ, nhưng đã bị lời thề trói tay, đâu thể làm gì được cho võ lâm!

Phiêu Trần nghiêm giọng :

- Khổng Tước bang mưu đồ thống trị võ lâm gây cảnh máu xương chồng chất. Vãn bối không vì thù riêng cũng chẳng khoanh tay đứng nhìn, nguyện sẽ xả thân đối phó với tà bang!

Trang Thứ tủm tỉm cười nói :

- Té ra thí chủ phát nguyện làm Bồ Tát phổ độ chúng sanh, thật đáng kính phục thay! Bần đạo xin góp chút công lao bằng cách truyền cho thí chủ pho thân pháp “Huyền Huyền Ảo Bộ”. Với pho khinh công này, thí chủ có thể bảo toàn được tính mạng trước ám khí Khổng Tước Mao của đối phương!

Khinh pháp của Thiên Xảo chân nhân đứng đầu võ lâm suốt sáu chục năm nay, đáng xưng tụng là tuyệt học có một không hai. Vì vậy, Phiêu Trần vui mừng khôn xiết, vòng tay vái tạ :

- Vãn bối đội ơn Tiên trưởng!

Chàng gọi chủ quán tính tiền rồi cùng Trang Thứ đi sâu vào rừng ngô đồng, tìm chỗ rộng rãi vắng vẻ. Thiên Xảo chân nhân đọc khẩu quyết vận khí và tận tâm hướng dẫn từng động tác, nên chỉ hơn canh giờ sau, Phiêu Trần đã làm thông.

Chàng cảm thấy pho thân pháp “Huyền Huyền Ảo Bộ” này hơn hẳn khinh công của Nga Mi phái, lòng rất thán phục và cảm kích. Phiêu Trần động linh cơ, quì ngay xuống lạy chín lạy và nói :

- Sư phụ! Dù chỉ được học có một môn khinh công, đồ nhi cũng nguyện lạy người làm ân sư!

Thiên Xảo chân nhân ngửa cổ cười vang :

- Hảo tiểu tử! Bần đạo đã thề không thu đồ đệ, nhưng nay ngươi đã mau mắn gọi lão là sư phụ thì bần đạo đành phải nhận vậy!

Phiêu Trần hoan hỷ nói :

- Đồ nhi bái kiến ân sư!

Trang Thứ bước đến, dắt chàng ngồi xuống tảng đá gần đấy rồi nghiêm giọng :

- Bần đạo vốn là người của Đạo giáo, sau lại giác ngộ Phật pháp nên phát tâm Bồ Tát, nguyện suốt đời bôn ba cứu vớt chúng sanh. Nay Ma Vương xuất thế, cả võ lâm lẫn lê thứ đều mang họa. Bần đạo đã phát nguyện nên chẳng thể tự tay tiêu diệt được, lòng cũng áy nãy. Gánh nặng này, sư phụ xin trao lại cho Trần nhi gánh vác. Nhưng con phải luôn tâm niệm rằng mối thù riêng không quan trọng bằng sự nghiệp giáng ma vệ đạo, tạo phúc cho đồng loại. Có như thế, Trần nhi mới giữ được cai tâm hư tĩnh, sáng suốt mà chiến đấu!

Phiêu Trần cung kính đáp :

- Đồ nhi đã hiểu được đại nghĩa, quyết không phụ lòng tin yêu của ân sư!

Sắc diện chàng lúc này trang nghiêm sáng sủa, chứng tỏ lời nói xuất phát tự tấm lòng thành chứ không phải gượng ép. Thiên Xảo chân nhân hài lòng, gật gù :

- Bần đạo tuổi đã trăm hai, đang lo không người thừa kế Đạo pháp. Nay có được một đồ đệ căn cơ thượng hạng, lòng này rất thanh thản.

Lão dừng lời, suy nghĩ một lát rồi nói tiếp :

- Bần đạo đã tiên đoán rằng tai họa sẽ giáng xuống đầu phái Nga Mi giữa tháng này, nên định đến đó hỗ trợ. Nhưng tượng quẻ đầy sát máu, e rằng một người giới sát như ta sẽ không làm được gì. Vậy con hãy đi Nga Mi sơn, còn việc dọ thám Toàn Cơ cốc sẽ do bần đạo phụ trách!

Lão đứng lên, bẻ một cành ngô đồng, dạy cho Phiêu Trần một chiêu kiếm. Chàng luyện đến hoàng hôn mới thuộc hết thế thức, nhưng chưa nắm được ý kiếm. Thế mà Trang Thứ lại khen dồi :

- Trí tuệ của Trần nhi quả là sáng láng. Năm xưa, ta luyện chiêu “Kiếm Hải Cô Chu” này phải tốn mất hơn ngày mới thuộc! Dọc đường, con cố ôn luyện thường xuyên sẽ thuần thục, tuy chưa đến mức tinh thâm nhưng cũng đủ để phòng thân!

Chợt lão nghiêm giọng :

- Tuy con là người ứng kiếp, được chọn để giáng ma, vệ đạo, nhưng cũng không được lạm sát, tổn hại đến đức hiếu sinh của trời đất!

Phiêu Trần vội cúi đầu :

- Đồ nhi quyết không dám làm trái lời dạy của ân sư!

Chàng ngẩng lên thì Trang Thứ đã biến mất, đành lủi thủi lên đường tìm chỗ trọ.