Ngã Dục Phong Thiên

Chương 949: Sơn Hải Kính!

Lời hắn vừa ra khỏi miệng, ngọn núi hư ảo kia, lập tức giống như sấm giữa trời xuân, lập tức nổ tung giữa không trung, tiếng nổ kịch liệt, hoàn toàn vùi lấp tiếng kêu của lốc xoáy, biến thành sóng âm, trở thành âm thanh kinh người nhất trong khoảnh khắc này, ở thế giới này.

Âm thanh này, khiến tất cả mọi người kể cả Hứa Thanh, đều chấn động tâm thần vì tiếng nổ trong khoảnh khắc này, ảo giác xuất hiện ngắn ngủi tiêu tán. Ai nấy lập tức xuất hiện vẻ tỉnh táo trong mắt, tiếp đó tất cả tái mặt, hoàn toàn hoảng sợ.

- Còn không đi!

Mạnh Hạo ngẩng đầu, phát ra một tiếng gầm kinh người, đôi tay giơ lên, vung mạnh về phía ngoài, lập tức phong bạo xung quanh hắn khuếch tán ra bên ngoài đối kháng với vòng xoáy xung quanh, khiến cho vòng xoáy hơi hơi dừng lại.

Phương Du hít sâu, cúi đầu nhìn Mạnh Hạo một cái, trong mắt có vẻ lo lắng, nhưng lại quyết đoán. Nàng lắc mình, tới thẳng bên cạnh Hứa Thanh, chộp thẳng lấy Hứa Thanh, trong khoảnh khắc nàng ấy nhìn về phía Mạnh Hạo.

- Đi, ngươi rời đi, hắn mới yên tâm được!

Hứa Thanh hơi dừng lại, không còn giãy dụa nữa, mà cúi đầu nhìn về phía Mạnh Hạo, một cảm giác khó nói thành lời xuất hiện trong lòng. Nàng nhớ tới năm đó bên ngoài Vãng Sinh Động, cũng là cảnh tượng này, bản thân... Không có một chút hỗ trợ nào đối với Mạnh Hạo.

Tu sĩ vùng đất Nam Thiên đều hít thở gấp gáp, trong sự hoảng sợ, nỗi sợ hãi đối với nơi này khiến ai nấy đều nhanh chóng bay về phía thông đạo trên bầu trời, lao đi rất nhanh. Bọn họ rời đi, trong khoảnh khắc bước vào thông đạo, bọn họ nghe được giọng nói của Mạnh Hạo.

- Coi như ta cứu các ngươi một mạng, món nợ của các ngươi với ta, dám không trả lại, thì chuyện này chưa xong đâu!

Ngay khi mọi người bước vào trong thông đạo, trong thiên địa chi lực bị bài xích, cùng hướng về lối vào phía trên, trên mặt đất như gương, chiếc đầu lâu đại yêu kia, hoàn toàn lộ ra!

Mà Hàn Đan Tử bên cạnh thì ngẩng phắt đầu, nhìn về phía Mạnh Hạo, cũng nhìn về phía mọi người rời khỏi thông đạo một cái.

- Bọn chúng trốn không thoát đâu, trong tam thánh chi địa này, cho dù chỉ là một phân thần của tiên tổ, nhưng nếu giải phong, cũng vẫn phù hợp với lợi ích của Yêu Tiên Tông. Yêu Tiên Tông có linh, không chủ động tương trợ, nhưng cũng sẽ không ngăn trở, cho dù là chân linh Dạ, cũng sẽ không vì vậy mà tỉnh lại. Dạ đang say ngủ, sẽ có lý trí, mà Dạ thức tỉnh, sẽ mất đi thần trí, nó sẽ không thức tỉnh, mà cũng không muốn thức tỉnh!

- Nơi này, chính là trong thân thể của chân linh Dạ, ngay bên trong đại não của nó, cho dù bọn chúng có chốn khỏi nơi này, cũng không chạy thoát khỏi Yêu Tiên Tông. khi phân thân tiên tổ hoàn toàn dung hợp với ta, bọn chúng cũng sẽ phải trở thành yêu chúng!

- Còn phần ngươi... Mạnh Hạo, ngươi sẽ là một trong những hộ pháp dưới trướng thánh tổ và ta!

- Vậy sao.

Mạnh Hạo đứng giữa không trung, lạnh lùng nhìn Hàn Đan Tử, tay phải bắt quyết, chỉ thẳng mặt đất. Đồng thời, yêu khí xung quanh, trong khoảnh khắc đột nhiên xoay tròn Mạnh Hạo ở xung quanh.

Lại có những đợt gào thét, trong tích tắc vang khắp bốn phương, một mình Mạnh Hạo, dường như giờ phút này, pháp quyết trong tay hắn, đã chấn động thương khung đại địa khắp bốn phương.

Yêu khí trong cả thế giới bị dẫn động toàn bộ, nhanh chóng lưu chuyển, khiến cho tất cả mọi nơi hoàn toàn gấp khúc, nơi ánh mắt nhìn tới, gần như tất cả đều xiêu xiêu vẹo vẹo, như cách một khoảng không mông lung!

Cảnh tượng này, lập tức khiến sắc mặt Hàn Đan Tử thay đổi, trên mặt xuất hiện vẻ giật mình.

- Ngươi... Ngươi lại có thể chấn động yêu khí! Làm sao có thể, ngươi là tu sĩ, tu luyện thiên địa chi lực, khác với yêu khí, hai cái không thể dung hợp. Ngươi làm sao có thể điều khiển yêu khí!

Hàn Đan Tử thất thanh, lão hoàn toàn chấn động, đây là lần đầu tiên lão nhìn thấy tu sĩ có thể điều khiển yêu khí.

Trong mắt lão, điều này thật khó có thể tưởng tượng, khiến lão căn bản không thể tin nổi. Hơn nữa quan trọng nhất là, lão nhìn thấy Mạnh Hạo điều khiển yêu khí, tuyệt không phải giả dối, không phải như bản thân lão lúc trước, nghe nhìn lẫn lộn, hiện giờ, là dẫn động yêu khí trong khắp thế giới một cách thực sự.

Vào lúc Hàn Đan Tử chấn động, Mạnh Hạo hít sâu một hơi. Hắn có thể cảm nhận được, thân thể mình trong khoảnh khắc này, dường như xuất hiện sự cộng minh với trời đất. Việc này, giống như thân thể hắn đã khai khiếu, ở thế giới bên ngoài, hắn không thể hấp thu một chút thiên địa chi lực nào, giống như bị bài xích, nhưng ở nơi đây, yêu khí tiến vào trong cơ thể hắn không hề có chút trở ngại nào.

Nhưng lại không thể tạo thành một chút thay đổi nào đối với hắn, ngược lại sau khi tiến vào trong cơ thể, lại hóa thành một luồng lực lượng tinh thuần đặc thù, không phải yêu, cũng không phải linh khí, mà chỉ thuộc về Mạnh Hạo!

Lực lượng này, lưu chuyển khắp toàn thân, khiến Mạnh Hạo giờ phút này, dậy lên cảm giác sảng khoái không thể hình dung, ánh mắt lộ tia sáng kỳ dị. Lúc cúi đầu, hắn nhìn về phía Hàn Đan Tử, nhìn về phía cái đầu lâu trồi lên kia.

- Yêu phong, đệ bát cấm!

Mạnh Hạo nói từng chữ một, lời nói vang lên, giống như ngôn xuất pháp tùy, giữa trời đất, vang vọng từng đợt kinh lôi.

Tổng cộng năm đợt sấm sét, chính là... Năm chữ Mạnh Hạo nói ra!

Sấm sét truyền khắp thiên hạ, yêu khí khắp cả thế giới xung quanh Mạnh Hạo, trong khoảnh khắc này ầm ầm ngưng tụ. Trong chớp mắt, trước người Mạnh Hạo đột nhiên xuất hiện một chữ Phong khổng lồ!

Chữ này, trong chớp mắt đã lớn trăm trượng, hấp thu yêu khí, trở nên mông lung, lao thẳng xuống mặt đất trong nháy mắt.

Giờ phút này, Mạnh Hạo mở ra bát mệnh, hắn là... Phong Yêu đời thứ chín!

Tốc độ nhanh khó mà hình dung, sắc mặt Hàn Đan Tử tái đi, trên mặt là vẻ khó mà tin tưởng. Lão cảm nhận được một luồng áp lực trước giờ chưa từng có, càng sinh ra một nguy cơ sinh tử, dường như Mạnh Hạo giờ phút này, đã trở thành thiên địch của lão!

Hoặc có thể nói, là thiên địch của tất cả đại yêu!

Khiến lão hít thở gấp gáp, đầu óc trong khoảnh khắc này đột nhiên nghĩ đến một truyền thuyết.

- Trong truyền thuyết, trong sơn hải thứ chín, tồn tại một loại người, có thể tu đạo, có thể dung yêu, tất cả bài xích đối với bọn họ mà nói, không hề có tác dụng, tự xưng là... Phong Yêu!

- Phong có hai cách giải thích, một là cấm đoán, hai là trợ giúp!

Khoảnh khắc tâm thần Hàn Đan Tử chấn động, chữ Phong do yêu khí hình thành ầm ầm giáng xuống, kéo theo yêu khí trên cả thế giới, khiến Hàn Đan Tử không thể né tránh, không thể trốn đi, chỉ có thể đối kháng.

Một tiếng nổ vang trời, Hàn Đan Tử phun máu tươi, cả người lập tức bị một mảng cấm quang vờn quanh. Quan sát cẩn thận, cấm quang này lại là những sợi tơ mảnh, trong khoảnh khắc đã quấn khắp toàn thân Hàn Đan Tử.

Phong ấn sinh cơ của lão, phong ấn tu vi của lão, phong ấn tất cả, đồng thời bị phong ấn, còn có đầu lâu khổng lồ bên cạnh.

Đầu lâu này, cũng bị ánh sáng đệ bát cấm hoàn toàn bao bọc, từ xa nhìn lại, dường như ánh sáng biến thành một tấm lưới lớn, hoàn toàn che phủ đầu lâu khổng lồ.

Tấm lưới dung hợp với mặt đất xung quanh, mạnh mẽ ép xuống mặt đất, khóe miệng Hàn Đan Tử trào máu, thân thể run rẩy, không chịu khống chế từ từ quỳ xuống. Vẻ mặt lão dữ tợn, như muốn gầm lên tức giận, nhưng âm thanh lại không thể thoát khỏi yết hầu.