Ngã Dục Phong Thiên

Chương 939: Đạo hữu nghe ta một lời (2)

Cùng lúc đó, một cỗ triệu hoán mạnh mẽ truyền ra từ đáy lòng của mọi người, cỗ triệu hoán này quanh quẩn trong tâm thần của tất cả những người vùng đất Nam Thiên tiến đến đây.

Hơn nữa tại thời khắc này, ở bên trong tâm trí mọi người, đồng loạt hiện lên một đoạn thông tin. Trong thông tin này rõ ràng nói cho mọi người biết, nơi này... Chính là cổng vào thông tới cảnh giới thứ tư!

Người có khả năng, mới có thể bước vào cảnh giới thứ tư!

Mạnh Hạo tâm thần chấn động, tất cả tu sĩ bốn phía, cũng hô hấp dồn dập, hai mắt chớp động, nhưng lại không một ai dám thử, đều là ngưng mắt ngóng nhìn, không có hành động thiếu suy nghĩ.

Không bao lâu, lại có một vài người bị cột sáng này hấp dẫn, lục tục tiến đến, nhưng không ai có thể thoát khỏi việc bị Mạnh Hạo vơ vét tài sản. Tới lúc Hứa Thanh cũng đã đến, thì tất cả tu sĩ ở bên trong cảnh giới thứ ba, đã có hơn phân nửa là có mặt ở đây.

Ánh mắt mỗi một người đều lóe lên tâm tư

Người thứ nhất di chuyển, là một lão già tướng mạo xấu xí. Lão già này đến từ Nam Vực, thân thể của lão khô gầy, giờ phút này bay ra, sau khi một phát bắt được, thì trực tiếp đạp trên một dây leo. Lão quay đầu lại, liếc mắt nhìn mọi người một cái, khẽ mỉm cười, rồi lấy ra một kiện pháp bảo, đó là một cây quạt được lão đặt trên dây leo này.

Cây quạt này nháy mắt bị một đoàn thanh quang vây quanh, bắt đầu nhanh chóng tan rã, hóa thành nhiều điểm tinh quang, dung nhập vào bên trong dây leo. Cùng lúc đó, dây leo lập tức sinh trưởng không ngừng mà lan tràn xuống, mang theo lão già, trực tiếp chui vào trong hố sâu.

- Phương gia ta đối với cái này có chút hiểu biết, để tiến vào cảnh giới thứ tư cần phải có pháp bảo. Pháp bảo bên ngoài là thứ yếu, chủ yếu nhất là pháp bảo đạt được ở trong này, đem chúng nó hiến tế cho đằng yêu, liền có thể dựa vào hiến tế nhiều hay ít, mà theo dây leo trầm xuống.

- Mà một khi ly khai dây leo, có ý đồ tự mình đi xuống, chắc chắn chết không thể nghi ngờ!

Phương Du liếc nhìn Mạnh Hạo một cái, chậm rãi mở miệng nói với Mạnh Hạo, cũng là nói với những người khác.

Sau khi nói xong, thân thể Phương Du cũng nhoáng lên một cái, tới gần một dây leo, học theo bộ dạng lão già, cũng xuất ra pháp bảo chạm vào đằng điều, theo nó lan tràn, cũng tiến nhập vào trong hố sâu.

Ngay sau đó, lần lượt có người bay ra, tộc nhân Quý gia, tu sĩ Bắc Địa, còn có mọi người Nam Vực. Khi từng người bọn họ bước lên đằng điều, liền lần lượt lấy pháp bảo ra, chuẩn bị chìm vào hố sâu, Mạnh Hạo vội ho một tiếng, dường như có chút ngượng ngùng mở miệng.

- Chư vị đạo hữu, trước hết hãy nghe ta nói một chút. Nơi đây là muốn hiến tế pháp bảo không ngừng, hiện tại ở chỗ này ta có không ít pháp bảo, có thể cho chư vị đạo hữu mượn, các ngươi mượn một thì hoàn hai, già không lừa trẻ không gạt, giá cả vừa phải.

- Hơn nữa bên trong cảnh giới thứ tư này, nói không chừng mọi người sẽ có được thu hoạch tốt hơn, vì thế đầu tư ở chỗ này đều rất đáng giá, mượn một hoàn hai, tuyệt đối phải chăng!

Thanh âm Mạnh Hạo truyền ra, nhưng phàm là những tu sĩ nghe được, sắc mặc trong khoảnh khắc đều cực kì khó coi

- Mượn một hoàn hai, vậy cũng được coi là công bằng?

- Thật chưa từng thấy người nào hắc như vậy!!

- Nực cười, cho dù thật sự là nửa đường vào không được cảnh giới thứ tư, ta cũng sẽ không bao giờ dây dưa cùng Mạnh hắc tâm!

Mọi người đều hung hăng nhìn Mạnh Hạo, không thèm để ý đến hắn nữa, rất nhanh bắt lấy dây leo, từng người từng người chìm vào trong hố sâu.

Hứa Thanh ở bên người Mạnh Hạo, che miệng cười, nàng nghĩ tới nhất cử nhất động của Mạnh Hạo trong Kháo Sơn Tông năm đó, giờ phút này nhìn Mạnh Hạo, tươi cười ngọt ngào hơn.

- Bọn họ sẽ phải hối hận, ta đây thật sự là hảo ý.

Mạnh Hạo ho khan hai tiếng, trừng mắt nhìn Hứa Thanh, dáng vẻ tươi cười của nàng càng rõ ràng, lắc lắc đầu với Mạnh Hạo, thân thể nhẹ nhàng bay lên, bắt được một sợi dây leo, chìm vào trong hố sâu.

Mạnh Hạo không phải người cuối cùng, nơi đây tất cả mọi người cũng không phải là đều lựa chọn bước vào cảnh giới thứ tư, cũng có một số lựa chọn rời đi.

Mạnh Hạo vừa thấy không còn người muốn tiếp tục bước vào, vì thế vòng quanh hố sâu một vòng, tìm được vị trí chính giữa, lúc này mới nắm lấy đằng điều, xuất ra pháp bảo, không nhanh không chậm ấn lên trên đó. Theo pháp bảo bị hấp thu, đằng điều lan ra, mang theo hắn, nhanh chóng chui vào trong hố sâu tối đen.

Vừa mới bước vào hố sâu, Mạnh Hạo lập tức cảm nhận được bốn phía truyền đến từng trận âm u lạnh lẽo. Cùng lúc đó, ở nơi này cũng không phải là tối đen, trên vách đá ở bốn phía hố sâu, thỉnh thoảng có một số điểm tinh quang, khiến cho mọi người bốn phía khi nhìn lại, rõ ràng có thể thấy được.

Ở xung quanh Mạnh Hạo, có vài chục sợi đằng điều, đều đang chậm rãi trầm xuống, trên mỗi một sợi đằng điều, đều có tu sĩ của Nam Thiên.

Về phần phía dưới cùng, là một mảnh tối đen, mắt nhìn không thấy rõ, nhưng thỉnh thoảng từ phía dưới lại truyền ra từng trận tiếng rít gào, tựa như cuồng phong quét ngang, khiến cho mọi người đều phải lập tức bắt lấy đằng điều, lúc này mới có thể ổn định thân mình.

Gió, giống như là gió lạnh nơi âm phủ, nơi nó đi qua, trong nháy mắt khiến cho thể xác và tinh thần của mọi người cảm thấy phát lạnh, giống như đưa thân vào trong rét đậm. Càng kinh người hơn, là từng đợt gió lạnh này nhìn kỹ giống như chúng tu phàm nhân, trong phút chốc, khiến cho mỗi người trên đằng điều đằng điều đều run run một chút..

Hơi thở thở ra, khoảnh khắc liền biến thành hàn băng, phát ra thanh âm ken két, khiến mọi người nhìn thấy mà ghê người.

Nếu không phải trên đằng điều nơi bọn họ ở, vẫn luôn tản ra từng trận nhiệt lưu, dung nhập toàn bộ thân thể, thì e rằng dù tu vi có cao tới đâu, đối với gió lạnh trong này cũng không thể kiên trì được quá lâu.

Hai mắt Mạnh Hạo chợt lóe, tay nắm chặt đằng điều. Hắn đã phát hiện, đằng điều này, là mấu chốt tiến vào cảnh giới thứ tư, các tu sĩ khác cũng đều đã nhận ra điểm này.

Không phải ai cũng chọn bước vào cảnh giới thứ tư, nhưng có thể đến được Yêu Tiên cổ tông, thì đều là những người nổi bật của vùng đất Nam Thiên. Giờ đây một khi đã lựa chọn bước vào cảnh giới thứ tư, sẽ rất ít ai bỏ cuộc.

Mọi người xuất ra pháp bảo, không ngừng hiến tế cho đằng điều, từng cây một nơi đây tiếp tục vặn vẹo, không ngừng lan tràn xuống phía dưới.

Thời gian chậm rãi trôi qua, Mạnh Hạo là người xuống cuối cùng, không ngừng quan sát bốn phía. Hố sâu nơi đây giống như không có đáy, mọi người đã trầm xuống không biết bao sâu, nhưng vẫn không thể nhìn tới được đáy. Ngược lại gió lạnh càng ngày càng trở nên mãnh liệt, khiến cho pháp bảo cần hiến tế cho đằng điều cũng tăng lên.

Cách chỗ Mạnh Hạo không xa chính là Lý Thiên Đao. Lúc này sắc mặt gã dần dần trở nên kinh hãi. Pháp bảo của gã chuẩn bị cũng coi như sung túc, nhưng không chịu nổi hiến tế như vậy. Thậm chí giờ phút này, thời gian gã cần hiến tế một kiện pháp bảo ngày một rút ngắn. Cũng may không cần phân biệt phẩm chất, loại pháp bảo nào cũng có thể hiến tế được.