Ngã Dục Phong Thiên

Chương 847: Vì sao ngài không đến! (2)

- Ngài … vì sao không đến!!!

Ầm!

Trong quầng sáng, toàn bộ tu sĩ Nguyên Anh trở thành thây khô, dị yêu đồ đằng thê lương mà chết. Giờ phút này, chỉ còn lại một mình đại tế tự, trong cười thảm và oán độc, dập tắt sinh mệnh chi hỏa.

Khi toàn bộ bọn họ tử vong, quầng sáng màu đen lập tức biến mất, khí tuyền màu trắng trôi nổi trong đó, giờ phút này đã ngưng tụ, hóa thành một hạt châu màu trắng. Hạt châu này, không dựa theo dự đoán của Mạnh Hạo, từ từ bay lên, biến mất không thấy gì, mà lơ lửng ở nơi đó, cho đến khi bị tộc nhân Ô Thần bộ lấy đi, cũng không có chút dị thường nào.

Cảnh tượng này, khiến Mạnh Hạo hơi nhíu mày một chút, ngẩng đầu, nhìn bầu trời.

- Hô Diên Lão Tổ, rốt cuộc ngươi suy nghĩ cái gì…

Mạnh Hạo trầm mặc, sau một lúc lâu sau, thân thể hắn bỗng nhiên chấn động. Khi cúi đầu, nhìn về phía túi trữ vật, con yêu linh hắn đoạt được trong Khư Kiều giới năm đó, đang tản mát ra hào quang rực rỡ.

Tia sáng này càng ngày càng mãnh liệt, trong mơ hồ, còn tràn ra một cỗ lực hút.

Ánh mắt Mạnh Hạo chợt lóe, hắn nghĩ tới Yêu Tiên cổ giới mở ra. Tính toán ngày, hình như cũng sắp tới rồi.

- Hô Diên Lão Tổ, mặc kệ ngươi suy nghĩ cái gì, một trận chiến này, ta và ngươi không thể tránh khỏi!

Ánh mắt Mạnh Hạo đảo qua tộc nhân Ô Thần bộ, đảo qua Đại Mao, đảo qua man cự nhân, rồi vung tay phải lên. Quang màn hồng sắc bốn phía lập tức co rút lại, hóa thành Huyết Ngao, hiện ra dưới chân Mạnh Hạo.

Đứng trên đầu Huyết Ngao, Mạnh Hạo nhìn về phía xa xa.

- Ta muốn đi đến sơn môn của Thiên Tòng bộ, các ngươi … không cần đi theo nữa.

Mạnh Hạo quay đầu lại, nhìn thoáng qua tộc nhân Ô Thần bộ. Tại trong ánh mắt cuồng nhiệt, tràn đầy sùng kính của một đám tộc nhân, Mạnh Hạo cảm nhận được xung quanh đây, tràn ngập lực lượng tín ngưỡng nồng đậm.

Lực lượng này, tràn ngập bốn phía Mạnh Hạo, sau khi chồng tầng tầng lớp lớp lên người hắn, còn dung nhập vào trong cơ thể, theo tu vi vận chuyển. Khiến cho tu vi Mạnh Hạo, tại thời khắc này, giống như bất luận thuật pháp nào, cũng sẽ không tiêu hao chút nào.

Lúc xoay người, túi Càn Khôn của Mạnh Hạo mở ra, lấy đi toàn bộ thi hài của tộc nhân Thiên Tòng bộ trên chiến trường này, sau đó, Huyết Ngao dưới chân nhoáng lên một cái, gào thét lao thẳng về phương xa.

- Thánh Tổ đại nhân, ngài … có còn trở về không?

Ở phía sau Mạnh Hạo, Ô Thần bộ đồng loạt cúi đầu, Ô Trần và Ô Linh trong đám người, nhìn Mạnh Hạo đi xa, có chút phiền muộn mơ hồ. Người lên tiếng, cũng chính là Ô Trần, ân tình của Mạnh Hạo đối với y, không giống với những người khác.

- … sẽ!

Bóng dáng Mạnh Hạo dừng lại giữa không trung, nhẹ giọng mở miệng, đảo mắt đi xa.

Đại Mao ở giữa không trung ô ô vài tiếng, trước khi đi, ánh mắt Mạnh Hạo có sự cổ vũ nhìn nó.

Kinh Thứ đằng điều cắm vào mặt đất, lay động, giống như cũng đang nhìn bầu trời, nhìn Mạnh Hạo rời đi.

Còn có những lão nhân, theo Mạnh Hạo một đường di chuyển năm đó, đáy lòng bọn họ càng thêm phiền muộn. Bọn họ không biết, lần gặp tiếp theo, là bao nhiêu năm sau, có lẽ bản thân đã không còn ở nhân gian.

Mạnh Hạo đi rồi, chim anh vũ và miếng mỡ đông ở trên vai hắn, thỉnh thoảng quay đầu lại, liên tiếp nhìn về phía Thiên Phương thú trong Ô Thần bộ, cho đến khi đi xa.

Chúng nó có loại dự cảm mơ hồ, có lẽ, lần gặp lại tiếp theo, chính là mấy trăm năm sau, cũng có lẽ sẽ lâu hơn … Tuy nhiên, rất nhanh, chim anh vũ đã quay đầu, hai mắt sáng lên, nhìn chằm chằm Huyết Ngao. Trong ánh mắt kia có một chút cuồng nhiệt, khiến miếng mỡ đông sau khi phát hiện, thì thân thể bỗng nhiên run run một chút.

Huyết Ngao hình như cũng có cảm giác, khi kinh ngạc quay đầu lại nhìn, thì chim anh vũ chỉ còn lại một bộ dạng quân tử, còn nhếch miệng cười thiện ý với Huyết Ngao. Nhưng lại theo bản năng, liếc về phía Thiên Phương thú, thấy Thiên Phương thú còn đang lâm vào trong thương cảm, lúc này chim anh vũ mới nhẹ nhàng thở ra.

Giờ khắc này, trên biển tím Tây Mạc, giữa không trung, đột nhiên xuất hiện một cái khe. Một nữ tử tuyệt mỹ, mặc quần lụa mỏng hồng nhạt, mang theo vẻ buồn bực, đi ra.

- Yêu Tiên cổ giới đã bắt đầu mở ra, khi lực truyền tống nồng đậm nhất, tất cả những người mang theo yêu linh, đều bị truyền tống vào trong đó.

- Mạnh Hạo, bà cô nhớ kỹ ngươi rồi!

- A? Hắn không còn tiếp tục hóa yêu?

Nữ tử này chính là Chỉ Hương. Giờ phút này, nàng đang nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía biển tím, sau đó lại sửng sốt, mặt mày lập tức hớn hở.

- Coi như ngươi còn có chút lương tâm, biết phụ trách với bà cô ta.

Chỉ Hương hừ một tiếng, lựa chọn một đảo núi nhỏ, khoanh chân ngồi xuống, yên lặng chờ Yêu Tiên cổ giới mở ra.

Cùng lúc đó, cả vùng đất Mặc Thổ, cũng có một vài tồn tại, đã nhận ra lực truyền tống, đều đang chờ đợi.

Một khắc, khi tộc nhân Thiên Tòng bộ, ở trong quầng sáng màu đen của Diệt Linh Đinh, mang theo oán khí thê lương mà tử vong, thì trong sơn môn của Thiên Tòng bộ, Hô Diên Lão Tổ đang khoanh chân ngồi trong cấm địa, đột nhiên mở mắt.

Trong mắt lão, hiện lên một chút hàn quang và vô tình.

Chung quanh lão, dần dần xuất hiện những oán khí tạo thành hồn. Những hồn này, là tàn hồn, chủ hồn của chúng đã diệt vong, giờ phút này xuất hiện, là ý niệm còn sót lại, gửi trong sơn môn.

Những oan hồn này, lơ lửng xung quanh Hô Diên Lão Tổ, thê lương không tiếng động quanh quẩn. Vẻ mặt Hô Diên Lão Tổ vẫn bình tĩnh, liếc nhìn mấy vạn oan hồn bên mình một cái, lão thản nhiên mở miệng, giống như thì thào.

- Tử vong của các ngươi, không phải là không có ý nghĩa. Tử vong của các ngươi, đối với ta có ý nghĩa trọng đại.

- Không phải ta không đi cứu các ngươi, mà là các ngươi …. Nhất định phải chết. Cái chết của các ngươi càng thê thảm, lòng ta mới có thể càng vô tình. Cái chết của các ngươi càng thê lương, đạo của ta … mới có thể càng kiên định!

- Khánh nhi chết, khiến đạo của ta không thể hoàn mỹ, phương pháp duy nhất, chính là tìm ra tồn tại thay thế Khánh nhi. Mà các ngươi … tám vạn tộc nhân Thiên Tòng bộ, chính là thay thế của Khánh nhi.

- Ta nhìn các ngươi chết đi, có năng lực nhưng không đi cứu. Trơ mắt nhìn tử vong của các ngươi, mỗi một lần các ngươi kêu gọi, đều khiến lòng ta đau đớn. Nhưng đau càng sâu, hủy diệt tình càng nhiều.

- Các ngươi sẽ không tử vong một cách vô ích. Các ngươi sẽ giúp đạo của ta … đạt tới Trảm Linh đệ nhất đao đỉnh cao!

Hô Diên Lão Tổ nhẹ giọng nói.

- Về phần bộ lạc … có ta, thì còn có bộ lạc.

Hô Diên Lão Tổ nhắm nghiền hai mắt.

Cả vùng đất Mặc Thổ, bảy người khổng lồ biển tím nện bước đi nhanh, rầm rầm mà chạy, từ xa nhìn lại, giống như biển tím cuộn trào, khí thế vô biên. Mạnh Hạo đứng trên đầu Huyết Ngao, theo Huyết Ngao một thân lông đỏ, ở giữa không trung, gào thét lao về phía trước.

Mục tiêu, chính là sơn môn ở Mặc Thổ của Thiên Tòng bộ!

Khi đi về phía trước, sắc mặt Mạnh Hạo cực kỳ âm trầm, mí mắt không ngừng nhảy lên, tay phải lại theo bản năng mà nắm lại, phát ra thanh âm răng rắc. Nhưng tất cả chuyện này, không phải vì Thiên Tòng bộ, cũng không phải vì Hô Diên Lão Tổ, mà là vì … chim anh vũ.