Ngã Dục Phong Thiên

Chương 597: Tự Yêu Đan dẫn đến điên cuồng! (2)

- Quên mất là chúng nó không phải là Huyết Ngao, cần phải ăn uống..

Mạnh Hạo xấu hổ ho khan một tiếng. Hắn thật sự quên mất chuyện này luôn rồi.

Dù sao Huyết Ngao không cần ăn cái gì, mà bản thân Mạnh Hạo thì tích cốc từ lâu. Lúc này con sói con kia dường như cảm nhận khí thế của Mạnh Hạo đã không còn mạnh như trước, nó lập tức phát ra tiếng kêu thảm thương hơn, đôi mắt to của nó càng trở nên ướt át hơn, làm cho Mạnh Hạo vừa nhìn liền lập tức áy náy.

- Được rồi, được rồi… Đừng kêu nữa, ta sai rồi, chờ một chút, ta đi lấy thức ăn cho các ngươi!

Mạnh Hạo vội vàng vuốt ve bộ lông của nó, lại thả nó vào trong nhà gỗ, xoay người chạy nhanh, trong đầu lại nhớ tới lời của lão già hôm qua, hắn vội vàng rời sân lên núi.

Cho đến trưa thì Mạnh Hạo mới trở lại, vẻ mặt ngượng ngùng, thấy năm con sói con đã đói gần như xụi lơ trên mặt đất, hắn vội vàng lay bọn chúng một chút. Thở dài một hơi, cầm lấy thùng gỗ, lấy đồ ăn từ trong túi trữ vật ra, nhanh chóng trộn đều rồi tiến hành nuôi dưỡng.

Năm con sói vừa ngửi thấy mùi thịt, giống như được kích phát toàn bộ tiềm lực, điên cuồng vọt tới, tranh đoạt mà nuốt xuống.

Mạnh Hạo đứng một bên nhìn, nghĩ bản thân từ sáng tới trưa gần như là không ngừng tìm kiếm, tìm khắp bốn phía mà mới thấy được chút thức ăn như vậy, thật đúng là một vấn đề rất lớn.

- Những người chăn nuôi dị yêu khác, không biết bọn họ làm sao làm được, nhưng nếu ta cũng phải làm như vậy thì quá phiền phức rồi…

Mạnh Hạo nhíu mày, nhớ lại bộ dáng đói bụng ấm ức kêu rên của đám sói này lúc trước, hắn cảm thấy mình thật sự không thể để chúng nó đói chết.

Nhìn năm con sói con cắn nuốt từng ngụm lớn, sau khi nuốt hết đám thịt mà Mạnh Hạo tìm kiếm cả buổi sáng, bọn chúng lại bắt đầu kêu gào, Mạnh Hạo liền cảm thấy đau đầu không thôi.

- Các ngươi là một đám tiểu tổ tông…

Mạnh Hạo thở dài, vội vàng lấy nước cho chúng uống, sau khi xong xuôi, bọn chúng mới lộ vẻ thỏa mãn, không để ý tới Mạnh Hạo nữa mà cùng nhau chơi đùa.

Mạnh Hạo nhìn bầu trời bao la đã sau giữa trưa, khoanh chân trầm ngâm cạnh nhà gỗ. Sau một lát, hắn bỗng nhiên mở mắt, trong mắt lộ tinh quang.

- Mặc dù chúng nó là dị yêu, vậy cũng có chút tu vi, đã có tu vi, vậy… ở bất cứ tình huống nào, đan dược thích hợp đều hơn xa thức ăn!

- Mà tu sĩ Tây Mạc, sở dĩ không cần đan dược là vì nó quá quý giá, đương nhiên không bỏ được mà cho những dị yêu cấp thấp này sử dụng.

Mạnh Hạo thầm nghĩ, hắn nghĩ tới Tự Yêu Đan của gia tộc Hàn Tuyết.

Đan phương làm ra Tự Yêu Đan này rất quỷ dị, trong đó thảo mộc chỉ là một bộ phận mà thôi, hơn nữa còn cần phải có máu thịt của một vài dị yêu cao giai để luyện hóa, lúc trước Mạnh Hạo còn u mê lờ mờ, lúc này hắn mới hiểu ra.

- Gia tộc Hàn Tuyết đã từng là một trong những gia tộc mạnh nhất Tây Mạc, mỗi đời đều sinh ra Đại Tư Long, chắc có liên quan tới Tư Long bí thuật, cũng liên quan tới mấy loại đan dược đặc biệt.

- Tự Yêu Đan, dựa theo máu thịt của dị yêu cho vào khác nhau, mà đan dược luyện ra cũng chia ra nhiều loại cấp bậc khác nhau!

Mạnh Hạo trầm ngâm, trực tiếp lấy thi thể giao long cực lớn từ trong túi trữ vật ra.

Trên chiến trường Thánh Tuyết thành, Mạnh Hạo từng sưu tập mấy loại thi thể dị yêu, chuẩn bị sử dụng nghiên cứu. Con giao long này có tu vi Kết Đan sơ kỳ, dựa theo cấp bậc thì khoảng cấp bảy.

- Luyện Tự Yêu Đan, thí nghiệm Tư Long bí thuật, mượn năm con sói con này thử nghiệm là được rồi!

Mạnh Hạo quay đầu nhìn vào trong nhà gỗ, lúc này năm con sói con còn đang chơi đùa, tấn công lẫn nhau.

Mạnh Hạo vung tay, thi thể giao long lập tức rút lại, một lát sau nó liền vỡ vụn, hóa thành một mảnh huyết vụ, hắn lại lấy lò luyện đan màu đen ra.

Trên lò luyện đan này, khuôn mặt thiếu niên kia đã lộ vẻ uể oải, ánh mắt nhìn Mạnh Hạo lúc này đã không dám lộ ra oán hận, ngoan ngoãn biến mất, để lò luyện đan cho Mạnh Hạo sử dụng, không còn trở ngại.

Huyết vụ vào lò, trên người Mạnh Hạo cũng mang theo không ít dược thảo, dù không được hoàn toàn đầy đủ. Nếu là đan sư bình thường tất sẽ không nghĩ ra chủ ý nào, nhưng Mạnh Hạo thân là đại sư đan đạo, hắn có thể từ trong những loại thảo dược khác nhau, mà tinh luyện ra dược hiệu bất đồng, tìm kiếm thứ phù hợp với yêu cầu của chính mình.

Bày ra dược thảo, Mạnh Hạo không ngừng tinh luyện, khi tới đêm khuya thì hắn nâng lò luyện đan lên, Bất Diệt hỏa trong cơ thể vô hình thiêu đốt, hắn chăm chú quan sát, chốc chốc lại điều chỉnh.

Đây là lần đầu tiên Mạnh Hạo luyện Tự Yêu Đan, thời gian chậm rãi trôi qua, đến sáng sớm ngày thứ hai thì năm con sói con lại lần nữa kêu gào. Mạnh Hạo trợn mắt, vỗ lên lò luyện đan, lò luyện lập tức oanh một tiếng, một viên đan dược màu đỏ nháy mắt bay ra.

Khi đan dược kia vừa bay ra, trong đó mơ hồ lộ ra hình ảnh một con giao long rống giận, muốn vờn quanh đan dược mà bay đi. Nhưng Mạnh Hạo chụp một trảo, viên đan dược này giãy dụa thế nào cũng không thể nghịch chuyển, chậm rãi bay vào trong lòng bàn tay Mạnh Hạo.

- Có được tám phần dược hiệu, còn có thể luyện lại!

Mạnh Hạo ném đan dược vào trong lò luyện đan, dùng Đan Đạo Tái Sinh quyết, tiếp tục luyện hóa. Sau một lúc lâu, không còn mùi thuốc phát ra, một viên đan dược màu đỏ thẫm xuất hiện trong tay Mạnh Hạo.

Khoảnh khắc viên đan dược này xuất hiện, một mùi hương mà tu sĩ không cách nào ngửi được, nhưng đối với dị yêu thì lại rất rõ ràng. Năm con sói con kia lập tức ngừng kêu, cả đám mạnh mẽ ngẩng đầu, ghé vào cửa gỗ, theo khe hở ván gỗ mà nhìn chằm chằm vào viên đan dược trong tay Mạnh Hạo. Chúng nó run rẩy, trong phút chốc dường như trở nên điên cuồng, liều lĩnh húc vào cửa gỗ, như không muốn sống mà lao ra, chém giết để đoạt viên thuốc đó.

Cũng trong lúc này, xung quanh chỗ của Mạnh Hạo, nơi chuyên chăn nuôi dị yêu của Ô Đạt bộ, có tổng cộng hơn một trăm sân nuôi, đồng loạt bạo phát. Trong những sân này, đám dị yêu từ cấp một tới cấp sáu đều trở nên điên cuồng, gào thét kinh thiên động địa, giống như viên thuốc vừa xuất hiện này, chính là tạo hóa cùng điên cuồng khó có thể hình dung đối với chúng nó.

Mấy trăm dị yêu tại nơi này đều ầm ầm bạo phát, chấn động mãnh liệt này làm cho đám người nuôi đều biến sắc, tất cả đều sắc mặt đại biến, vẻ mặt mờ mịt lập tức mở trận pháp, ngơ ngác nhìn đám dị yêu mà mình chăn nuôi, trở nên điên cuồng chưa từng có.

Mà lão già từng ngạo nghễ đối với Mạnh Hạo thì há mồm trợn mắt, hô hấp dồn dập, kinh ngạc nhìn đám dị yêu mình nuôi trở nên điên cuồng. Lão hít sâu một hơi, trên mặt tràn ngập khiếp sợ.

- Đây là sao…

- Chuyện gì xảy ra?!

- Dị yêu bạo động?

Từng tiếng kinh hô không ngừng truyền ra.

Lúc âm thanh khắp nơi truyền tới, đôi mắt Mạnh Hạo lóe lên, phát giác những dị yêu được nuôi dưỡng ở đây có vẻ cuồng bạo, hắn nhìn đan dược trong tay, lại nhìn năm con tiểu Mộc lang điên cuồng, đưa tay ấn về phía mặt đất.

Một ấn này, một bức màn sáng vô hình xuất hiện, giống như một cái lồng lập tức bao lấy phạm vi mấy trượng bên ngoài thân thể Mạnh Hạo, cách biệt khí tức của loại đan dược mà tu sĩ không thể phát hiện, nhưng lại có thể khiến dị yêu điên cuồng.