Ngã Dục Phong Thiên

Chương 583: Lại đến! (2)

- Chết tiệt, đáng chém ngàn đao, người này thật sự quá âm hiểm, chính hắn độ kiếp thì thôi đi, chúng ta vô tội biết bao...

- Ta muốn giết hắn, muốn giết hắn!!

- Lần này nếu không chết, ta thề đời này hắn chính là kẻ thù lớn nhất của ta!!

Bốn phía gần trăm người gào thét không ngừng, lôi đình nổ vang, một đạo thiểm điện sấm sét đánh xuống Mạnh Hạo, thì gần trăm người bốn phía này, đồng dạng có tia chớp rầm rầm hạ xuống.

Mạnh Hạo vội ho một tiếng, buông miếng mỡ đông xuống. Miếng mỡ đông giờ phút này bụng to đùng, nó rống giận nhìn Mạnh Hạo.

- Ngươi không có đạo đức, ngươi quá tà ác...

Rầm!

- A a a, ngươi cái tên tà ác này...

Rầm!

- Bỏ qua cho ta đi, chủ tử, ngươi là chủ tử tốt nhất khắp thiên hạ, tha cho tiểu nhân đi. Ta no rồi, thật sự no rồi, không thể ăn nữa...

Nhìn biểu cảm đáng thương của miếng mỡ đông, sau khi Mạnh Hạo giơ nó lên, hứng thêm một đạo thiểm điện nữa thì ném xuống. Miếng mỡ đông trực tiếp hóa thành một đạo cầu vồng, liều mạng chạy thẳng về phía sương mù xa xa.

- Mạnh Hạo chết tiệt, ngươi chờ đó cho lão phu! Ngươi cái tên tà ác này, đồ không có đạo đức, lão phu đời này muốn độ hóa ngươi!

Miếng mỡ đông rống to, càng mắng càng cảm thấy ấm ức, đang mắng thì chỗ Mạnh Hạo lại truyền đến một câu.

- Nếu như không có gì ngoài ý muốn, ta nghĩ thời điểm Nguyên Anh, ta còn sẽ có lôi kiếp.

Thân mình miếng mỡ đông mạnh mẽ run run một chút, trên mặt nháy mắt lộ ra biểu cảm lấy lòng, không đề cập tới chuyện tình lúc trước nữa, chạy nhanh nhảy vào trong sương mù. Nó đối với Mạnh Hạo, xem như sợ rồi, hoàn toàn sợ rồi, nó lo lắng cho mình, nếu lại đối kháng, sớm muộn gì cũng sẽ bị ngược chết.

Lúc này trong phạm vi ba nghìn dặm, Mạnh Hạo phóng mắt nhìn quanh, đã nhìn không thấy những người khác nữa rồi, nay còn dư lại gần trăm người, sớm đã tản ra, đều tự mình trốn đi. Nhưng mà Mạnh Hạo tìm không thấy bọn họ, không có nghĩa là thiên kiếp tìm không thấy bọn họ.

Mạnh Hạo hít sâu một cái, đến giờ phút này, trên vẻ mặt của hắn mới xuất hiện ngưng trọng, bắt đầu chân chính độ kiếp. Bởi vì thiên kiếp lúc này, đã không còn là màu đỏ nữa, mà lại nhiều thêm một loại màu sắc.

Kỳ danh là huyền, sắc này là đen!

Lôi đình đen tuyền!

Một đạo lôi, hai lần diệt, khi nó nổ vang đánh xuống, thì Mạnh Hạo thấy được trong cái vòng đỏ thẫm đó, đan xen vào một lực lượng hủy diệt. Tại khoảnh khắc lôi đình đánh xuống, tay phải của hắn bỗng nhiên giơ lên, Lão Tổ Lý gia bị Mạnh Hạo lôi ra.

Nổ vang quanh quẩn, tiếng kêu thảm thiết của Lão Tổ Lý gia truyền ra, hồn thể lại chỉ vặn vẹo, nhưng không có tiêu tán. Linh hồn lão bị Mạnh Hạo không ngừng lấy ra thích ứng với lôi đình, không thể nói đã hoàn toàn trở thành lôi hồn, nhưng có hơn phân nửa là đã thay đổi.

- Mạnh Hạo đáng chém ngàn đao kia, lão phu tuyệt sẽ không bỏ qua cho ngươi!

Lão Tổ Lý gia rống giận kinh thiên, cũng có bi ai, hơn nửa năm này đối với lão mà nói, là một loại tra tấn cùng thống khổ đời này chưa từng có. Lão xuất thân cao quý, về tới Lý gia chính là Lão Tổ, nhưng lại phải ở chỗ này của Mạnh Hạo, chịu đủ tra tấn.

Giờ phút này bi ai từ tâm đến, đang mắng thì thân thể lại bị giơ lên, lôi đình nổ vang, lão càng kêu thảm thiết thê lương hơn.

Thậm chí lão còn cảm thấy, đối mặt với miếng mỡ đông còn tốt hơn nhiều nếu so với việc đối mặt với Mạnh Hạo, trong đáy lòng lão miếng mỡ đông vốn là ác mộng lớn nhất thế gian. Nhưng hôm nay cái cảm giác này sớm đã thay đổi, miếng mỡ đông đều trở nên đáng yêu rồi, ác mộng lớn nhất, đã trở thành Mạnh Hạo.

Nổ vang không ngừng, từng đạo lôi đình thiên kiếp không ngừng mà hạ xuống, cho dù là có Lão Tổ Lý gia, cho dù là thân thể Mạnh Hạo đối với thiên kiếp có thích ứng, nhưng vẫn còn có chút không chịu nổi.

Thân thể hắn run run, mặt đất chung quanh hắn đã sớm hỏng mất, giờ phút này đều đã trở thành tinh thể, giống như thủy tinh, chỉ là màu sắc đỏ thẫm, thoạt nhìn có chút dữ tợn đáng sợ.

Trên mặt đất kiểu như vậy, lôi đình sau khi hạ xuống sẽ bật ngược trở lại, đối với Mạnh Hạo thương tổn càng nhiều, cho nên hắn phải không ngừng mà biến hóa vị trí. Chính hắn còn cảm thấy áp lực càng lúc càng lớn, thì lại càng không cần phải nói đến gần trăm người trong ba ngàn dặm này, bị lôi kéo độ kiếp cùng hắn.

Theo từng đạo lôi đình hạ xuống, chốc chốc lại sẽ có tiếng kêu thảm thiết truyền ra, ngoài ngàn dặm, một tu sĩ trung niên phun ra máu tươi, đồ đằng trên thân thể toàn bộ dập nát, bị một đạo lôi đình tươi sống đánh chết. Gã vẫn chịu đựng đến giờ phút này, rốt cục không thể tiếp tục giúp Mạnh Hạo được nữa, hoàn thành sứ mạng của mình, trực tiếp bị đánh chết.

Cùng cái chết của gã, uy lực của lôi kiếp mà thiên không hạ xuống lại càng thêm cường đại.

Bên ngoài năm trăm dặm, ba tu sĩ Tây Mạc cùng nhau đả tọa, cùng nhau triển khai toàn lực, trên đỉnh đầu của bọn họ là tầng tầng quang mang, cũng có hơn mười pháp bảo chống đỡ, còn có chín ảo ảnh đồ đằng tồn tại, chống cự một lần lại một lần thiên kiếp, vào lúc này......

Cùng với ba đạo thiểm điện đỏ thẫm hạ xuống, quang mang phòng hộ của bọn họ đồng loạt vỡ vụn, hơn mười kiện pháp bảo toàn bộ dập nát, chín đồ đằng trực tiếp bị thiên kiếp xé rách. Ba người bọn họ, toàn thân chấn động, ngay cả máu tươi cũng không kịp phun ra, trực tiếp trở thành tro bụi.

Bên ngoài hai nghìn dặm có một tu sĩ Tây Mạc khác, gã trốn dưới nền đất, phía trên vờn quanh mấy ngàn cái đầu khô lâu, ý đồ muốn che dấu. Lúc trước gã thật sự là đã làm được, nhưng bây giờ, dưới từng đạo tia chớp đỏ thẫm, tất cả đầu khô lâu đều bị phá hủy, mặt đất trực tiếp đã trở thành bông tuyết, trong lòng đất, thân thể gã cũng đã trở thành một bộ phận của bông tuyết.

Sau một nén nhang, Mạnh Hạo phun ra máu tươi, ngửa mặt lên trời cười to, hắn tóc tai bù xù, thân thể xuất hiện dấu hiệu nứt nẻ, tiếng cười bừa bãi lại vẫn như trước, không giảm chút nào.

Bốn phía gần trăm người cùng Mạnh Hạo cùng nhau độ kiếp, giờ phút này chỉ còn lại có không đến hai mươi người còn đang kiên trì, ngoài ra toàn bộ đều đã bị đánh chết.

Sau hai nén nhang, thân thể Mạnh Hạo oanh một tiếng, Lão Tổ Lý gia đã hấp hối, hoàn thành sứ mạng của lão, được Mạnh Hạo thu hồi. Một lần lôi kiếp này, sau khi Mạnh Hạo thừa nhận, toàn thân của hắn như muốn hỏng mất, nhưng ngay sau đó trong con ngươi, mây tím xuất hiện, thân thể hắn bắt đầu rất nhanh khôi phục lại.

- Lại đến!!

Mạnh Hạo ngẩng đầu ngửa mặt lên trời, cất cao tiếng cười dài. Tiếng cười thê lương, mang theo một cỗ quyết tâm, càng mang theo một cỗ điên cuồng, tiếng cười kia truyền vào trong tai hơn năm nghìn tu sĩ Kim Quang giáo đang chạy bộ xung quanh, thì hóa thành thảm thiết.

Chim anh vũ ngơ ngác nhìn Mạnh Hạo trong thiên kiếp, giờ phút này từ phương hướng của nó nhìn lại, trong phạm vi ba ngàn dặm này, mặt đất đầy bông tuyết, bầu trời mây đen trầm xuống, lôi đình như mưa, kinh thiên động địa.

Mạnh Hạo ở trong trung tâm của lôi đình này, ngửa mặt lên trời cười to thảm thiết, làm cho hô hấp của chim anh vũ cũng dồn dập hơn một chút.