Ngã Dục Phong Thiên

Chương 1947: Có người Siêu Thoát

Đại chiến Sơn Hải Giới cùng Thương Mang Phái kéo dài ngàn năm, hai bên đều không có cách nào diệt sát đối phương, chỉ có thể đình chiến. Tu sĩ tử vong trong cuộc chiến tranh này số lượng nhiều đến nỗi không cách nào tưởng tượng được.

Tuy rằng đã đình chiến, nhưng vì hai bên trong trận chiến này đã tử vong quá nhiều, gây nên huyết hải thâm thù, trở thành bế tắc, không thể hóa giải.

Thời gian trôi qua, lại đi qua năm ngàn năm, Mạnh Hạo vẫn bế quan như cũ, không có rời đi. Dường như hắn hoàn toàn ngủ say, đang khoanh chân ở đó, trong đầu thôi diễn nguyền rủa, cũng không ngừng gia cố cảnh giới Tổ của mình.

Hắn đã không đi ra bên ngoài Thương Mang, năm đó khi hắn đi, đã không tìm được La Thiên khiến hắn rất lo lắng, nhưng bây giờ Mạnh Hạo có thể tưởng tượng được, lo lắng không phải mình, mà là La Thiên.

- Nếu ngươi muốn tránh, vậy ta liền cho ngươi đủ thời gian để né. Bản thân ta tổn thương tâm, ngươi ở nơi đó, mỗi thời mỗi khắc cũng sẽ hư nhược. Mạnh Hạo không mở mắt ra, đắm chìm trong núi thứ chín, tùy ý để thời gian trôi qua.

Lại qua đi năm năm, đây là lúc sau trận chiến La Thiên ba vạn năm, trải qua vạn năm nghỉ dưỡng sức, Sơn Hải Giới cùng Thương Mang Phái chân chính triển khai lần thứ hai.

Lần này thảm thiết đến cực hạn, vốn là thế quân lực song phương đang thăng bằng đã trực tiếp bị đánh vỡ. Nguyên nhân đánh vỡ thăng bằng này chính là do bên trong Thương Mang Phái đã mời ra một vị lão tổ!

Vị lão tổ này, hắn đã sống rất lâu rất lâu, lâu dài đến mức đã bị người ta quên lãng, lâu dài đến nỗi khi rất nhiều người nhìn lại, đó là người sống trong viễn cổ, là người đã bị mai táng trong truyền thuyết.

Hắn gọi là Sa Cửu Đông!

Hắn không có chết, sau khi bế quan 30 ngàn năm, hắn lựa chọn xuất quan. Tu vi của hắn đã cao đến một trình độ khiến tất cả mọi người hoảng sợ. Hắn đã già nua đến cực hạn, thậm chí trên người hắn phát tán ra khí tức tràn đầy mục nát, tràn đầy tử vong, nhưng một mình hắn có thể trực tiếp chém chết rất nhiều Chí Tôn cửu nguyên Sơn Hải Giới.

Một người biến đổi một cuộc chiến tranh, một người ảnh hưởng đến biến hóa của chiến cuộc. Đó gần như là một thân ảnh vô địch, khiến cho toàn bộ tu sĩ Sơn Hải Giới đều tuyệt vọng.

Trong thân thể già nua của hắn dường như có lực lượng vô hạn, chỉ là trong mắt của hắn, khi nhìn về hướng tu sĩ Sơn Hải, luôn lộ ra phức tạp, lộ ra hồi ức, thậm chí nếu cẩn thận quan sát, có thể thấy được nơi sâu thẳm trong mắt hắn ẩn chứa kiêng kỵ cùng khủng khiếp.

Sự xuất hiện của hắn đã đánh bại tu sĩ Sơn Hải, họ không ngừng bị bại lui, bị đại quân Thương Mang Phái trực tiếp sáp nhập đến bên ngoài lãnh thổ, sáp nhập đến ngoài chín núi chín biển.

Khi tất cả Sơn Hải Giới đều tuyệt vọng, Sa Cửu Đông dường như hung hăng cắn răng một cái, muốn đánh chết Sơn Hải Giới, nhưng thân ảnh hắn khi vừa xuất hiện bên trong Sơn Hải Giới, đang muốn bước chân vào, đột nhiên, chín núi chín biển đồng loạt nổ vang. Một cỗ lực lượng khiến tu sĩ Sơn Hải Giới run rẩy hoảnh sợ, "ầm ầm" từ chín núi chín biển bộc phát ra.

Lực lượng này long trời lở đất, nổ vang cả tinh không, khiến cho tu sĩ sau khi vượt qua hoảng sợ, lập tức phấn chấn.

- Đây là.... đây là lực lượng của tổ tiên?

- Ta nhớ đến một truyền thuyết, trong truyền thuyết dường như nói Sơn Hải Giới chúng ta, là một kiện chí bảo, là một tổ tiên chí bảo!

Đồng thời lúc tu sĩ Sơn Hải phấn chấn, Sa Cửu Đông phát ra hét thảm thê lương, thân thể hắn run rẩy. Hắn cảm thụ được lực lượng bạo phát của Sơn Hải Giới, thân thể bay nhanh lui về sau.

- Ta thác, ta thác, nế tình năm đó, xin đừng giết ta! Sa Cửu Đông phát ra thanh âm thê lương, lập tức cầu xin tha thứ. Hắn khủng khiếp, hắn sợ hãi, loại hoảng sợ đã cách xa hơn 30 ngàn năm vào giờ khắc này bạo phát toàn diện.

Nhưng khi lời nói của hắn truyền ra, hắn lập tức phát hiện, đây không phải là lực lượng của Mạnh Hạo, đây là bản thân lực lượng của Sơn Hải Giới, hắn cười thảm.

- Nguyên lai không phải ngươi muốn giết ta. Ngươi đã ly khai, ngươi không còn ở nơi này, muốn giết ta, năm đó ngươi để lại nơi này một kiện chí bảo. Sa Cửu Đông ta đã vô hạn đến gần tu vi Siêu Thoát, thậm chí pháp bảo ngươi năm đó cũng không thể đối kháng...

Nhưng không đợi hắn thối lui khỏi bao xa, vị lão quái vô địch kể cả trong mắt tu sĩ Thương Mang Phái hay tu sĩ Sơn Hải Giới, trong phút chốc đã bị lực lượng chín núi chín biển đuổi kịp, trực tiếp bao phủ, hóa thành hư ảnh Sơn Hải, hung hăng đập một cái.

Tiếng sấm ngập trời, chấn động tất cả mọi người, khi hư ảnh Sơn Hải kia biến mất, bọn họ thấy được, Sa Cửu Đông đã trực tiếp bị nghiền nát thành vô số máu thịt.

Hình thần câu diệt!

Cường hãn như hắn, một kích cũng không thể thừa nhận, trực tiếp diệt vong.

Cái chết của hắn, khiến cả chiến trường trong nháy mắt liền an tĩnh lại. Tu sĩ Thương Mang Phái run rẩy, rất nhanh ồ lên, toàn bộ tán loạn, khi nhìn về chín núi chín biển, lộ ra khủng khiếp mãnh liệt.

Mà khiếp sợ giống như vậy, còn có tu sĩ Sơn Hải Giới. Toàn bộ bọn họ đều ngây người, đối với hết thảy trước mắt cũng không thể tin, thậm chí đột nhiên bọn họ phát hiện, đối với quê hương của mình, nguyên lai một chút bọn họ đều không biết.

Nhất là những lời Sa Cửu Đông nói trước khi chết, vô số người đã nghe được. Bọn họ có thể thấy được khủng khiếp của Sa Cửu Đông, nhưng bọn họ đối với người trong lời nói của Sa Cửu Đông lại không biết chút gì.

Dường như có một đoạn lịch sử đã bị cố ý mai táng, dường như tất cả mọi người bọn họ đều đã quên một thời đã từng huy hoàng.

Cuộc chiến tranh này, với phương thức kết thúc như vậy, Mạnh Hạo tại chỗ bế quan mở mắt ra, nhìn tinh không từ xa, trong mắt lộ ra thương tang, lại từ từ khép kín, tiếp tục tĩnh tọa.

Sa Cửu Đông xuất hiện, những lời kia của hắn dường như khai sáng cả một thế giới, trở thành một tâm điểm. Tâm điểm này là Sơn Hải Giới sau mấy ngàn năm, bắt đầu truy tầm lịch sử của mình, truy tầm khởi nguyên Sơn Hải Giới. Bọn họ vứt bỏ việc khuếch trương bên ngoài, vứt bỏ chiến tranh cùng Thương Mang Phái, không ngừng tìm kiếm căn nguyên của mình.

Thời gian trôi qua, mười ngàn năm thứ tư lại qua.

Sơ với sự yên lặng của tu sĩ Sơn Hải Giới, lực lượng Thương Mang Phái mạnh mẽ khuếch trương, dần dần gần như quét ngang cả tinh không, duy chỉ có Sơn Hải Giới này, bọn họ lại chần chờ.

Chần chờ đến lúc lại qua đi mười ngàn năm sau, khi một vị lão tổ Thương Mang Phái xuất quan, mọi chuyện bỗng nhiên biến đổi.

Người xuất quan có gương mặt thương tang, mặt một thân áo bào vàng dường như vĩnh hằng không thay đổi, được gọi là lão tổ Kim Bào.

Sự xuất hiện của hắn dẫn động cả tinh không nổ vang, vạn tộc run rẩy. Tất cả tu sĩ trong tinh không đều cảm nhận được một tia khí tức Siêu Thoát, từ trong Thương Mang Phái bộc phát ra.

Lão già áo bào vàng này, chính là thiếu niên áo bào vàng năm đó, sau khi trôi qua mấy chục ngàn năm, hắn là một trong số ít những người còn lưu lại năm đó, nhưng vì đã từng thanh tẩy ở tế đàn Siêu Thoát, lại cùng theo chinh chiến với Mạnh Hạo, tận mắt nhìn thấy Mạnh Hạo xuất thủ, xúc động của hắn cực kỳ lớn.

Rốt cục, sau mấy chục ngàn năm, hắn đã thọ nguyên đoạn tuyệt. Hắn đem thân thể mình bước chân vào cảnh giới Siêu Thoát, trở thành tồn tại như Cửu Phong năm đó, thậm chí đã tiến hơn một bước, đem tu vi của bản thân đột phá, bước chân vào Siêu Thoát.

Duy chỉ có thần hồn của hắn không làm được điều này, dù sao thần hồn Siêu Thoát là một bước khó khăn nhất, hắn có thể dự cảm được sợ mình không thể hoàn thành, nhưng thân thể cùng tu vi của hắn đã là Siêu Thoát, đã bước được nửa bước lớn, chân chính bước vào trong hành ngũ Siêu Thoát.