Ngã Dục Phong Thiên

Chương 1723: Cung trong tay

Gần như trong nháy mắt ánh mắt Chí Tôn khôi lỗi rơi vào trên người Huyền Phương, từ Chí Tôn khôi lỗi phát ra một lực thần thức bàng bạc không cách nào hình dung.

Thần thức này tuy rằng không linh động, mặc dù có chút cứng nhắc, nhưng ẩn chứa thương tang vô tận, trình độ bàng bạc đó khiến Huyền Phương hít ngược một hơi, trên mặt đầy ý không thể tin.

Mà Mạnh Hạo ở xa xa, thời khắc này cũng trong mắt lóe sáng một cái, nhìn biến hóa của Chí Tôn khôi lỗi, bản thân hắn giờ khắc này theo Dương Tinh tan vỡ, tiêu diệt cả triệu dị tộc bốn phía, thời khắc này Dương Tinh cũng dần dần yếu xuống.

Mạnh Hạo ở trung tâm Dương Tinh, có trận pháp tồn tại không có bị thương tổn nhiều lắm, hai mắt của hắn lấp lánh, mang đầy sát cơ nhìn Đệ Thập Lục Thiên, lại nhìn về phía Huyền Phương thời khắc này đang biến sắc.

Mạnh Hạo đã rất lâu rồi không có lừa gạt người, mà lần này, trên thực tế cũng không phải hắn gài bẫy Huyền Phương, mà là Huyền Phương tự mình đâm đầu vào.

Đối với Sửu Môn Đài, Mạnh Hạo xưa nay đối với thực lực chân chính của hắn có suy đoán, mà giờ này, lựa chọn của Huyền Phương cũng để Mạnh Hạo có hiểu biết sâu sắc hơn đối với Sửu Môn Đài.

”Sơn Hải Giới này... có nhiều tồn tại, đều ẩn ở trong này... Sửu Môn Đài; còn có lão nhân chiếc thuyền năm đó; còn có Lục đi ra từ trong bức họa Đạo Thiên kia; còn có Thủy Đông Lưu...” Mạnh Hạo cặp mắt nhoáng lên một cái, hắn có cảm giác mãnh liệt, theo chiến tranh thăng cấp, theo trận quyết chiến cuối cùng giữa 33 Thiên và Sơn Hải Giới, hết thảy bí ẩn đều sẽ như trục tranh vẽ, từ từ mở ra, hiển lộ trước mặt Mạnh Hạo.

”Chỉ là, trong số này, đến tột cùng... ai là địch, ai là bạn... Là người nào cứu ta? Là Thủy Đông Lưu sao, hắn ở trong Sơn Hải Giới, lại có thêm tính toán gì?” Mạnh Hạo khẽ thở dài trong lòng. Sau khi hắn tỉnh dậy, không kịp đi hỏi Hải Mộng Chí Tôn, mà hắn từ lâu cảm nhận được, trong Sơn Hải Giới, bao phủ một tầng cái khăn che mặt, cái khăn che mặt này như sương mù, người ta không thấy rõ, nhưng hắn sớm đã biết, trong Sơn Hải Giới tồn tại một ý chí, chính là chiến trường này.

Mà bản thân hắn, chẳng qua là một con cờ trong cuộc chiến tranh này mà thôi. Có lẽ, bao gồm đối phương, mỗi người đều là quân cờ, không có kỳ thủ... Rất tàn khốc, nhưng đây là chiến tranh!

Trên mặt Mạnh Hạo đã không có loại xấu hổ khi lừa gạt người, chiến tranh đột nhiên bùng phát khiến hắn trưởng thành, khiến hắn lớn lên... Nhưng vì hắn không dám nghĩ tới, nếu như có một ngày, thân nhân của mình, bằng hữu của mình, trong cuộc chiến tranh này chết ở trước mặt mình, hắn sẽ biến thành hình dáng thế nào? Hắn không dám nghĩ tới, đây là một cây gai nhọn đâm vào trái tim!

Mà hắn có thể làm, là hoàn toàn xóa bỏ loại khả năng này!

”Lần này, hai vị Chí Tôn, thế nào cũng phải bỏ mạng một người!” Mạnh Hạo toàn thân tản ra sát khí, nhưng đúng lúc này, hắn bỗng nhiên ngẩn ra, cúi đầu nhìn xuống trận pháp dưới chân mình.

Dương Tinh không còn, nhưng... lại vẫn có một ít sự vật vẫn tồn tại như cũ.

Cũng chính lúc này, ánh mắt Chí Tôn khôi lỗi nhìn chằm chằm Huyền Phương Chí Tôn, thanh âm của hắn mang đầy phẫn nộ, mang đầy uy áp, quanh quẩn tinh không.

- Là ngươi, chặt đứt dây của ta?

Lời này vừa nói ra, Huyền Phương Chí Tôn trong lòng nhảy bộp một cái, hắn có cảm giác như bị khóa lấy, chẳng những khóa lấy thân, mà còn khóa lấy thần và hồn của hắn.

Thanh âm kia mang đầy sát cơ, cũng có sát khí, ẩn chứa bạo ngược... vừa truyền ra lập tức bốn phía tinh không dường như đều lạnh giá, cùng lúc đó, thanh âm còn đang vang vọng, nhưng thân thể Chí Tôn khôi lỗi tức khắc nhoáng lên một cái, liền biến mất, khi xuất hiện lại đã ngay trước mặt Huyền Phương.

Huyền Phương không chần chờ chút nào, gần như trong nháy mắt Chí Tôn khôi lỗi hiện ra lại, tâm thần hắn dâng lên nguy cơ mãnh liệt, theo bản năng thối lui về sau, nhưng tốc độ lui của hắn cho dù mau hơn nữa, thời khắc này cũng không thể nhanh bằng Chí Tôn khôi lỗi chứa một lũ hồn của Sửu Môn Đài sau khi thức tỉnh.

”Ầm” một tiếng, Chí Tôn khôi lỗi mới vừa hiện thân, liền nâng tay lên nhìn như chộp vào hư không, nhưng trên thực tế, phảng phất là chụp vào trong thời gian, chụp vào trong năm tháng của mấy hơi thở trước.

- Trở lại cho ta! Trong miệng Chí Tôn khôi lỗi truyền ra một tiếng hừ lạnh thương tang, tay phải kéo mạnh một cái.

Xa xa Huyền Phương Chí Tôn đang bay nhanh lui về phía sau, nhưng lại lần nữa biến sắc mặt. Hắn có cảm giác trước mặt của mình, dường như có một bàn tay vô hình đang chụp lấy hồn của mình, theo sức kéo, thân thể hắn, không ngờ không bị khống chế, bị cưỡng ép kéo tới phía Chí Tôn khôi lỗi!

- Ngươi không phải Dịch Cổ, cũng không phải Mạnh Hạo, ngươi... ngươi là ai!?. Huyền Phương Chí Tôn sắc mặt biến hóa, lên tiếng hỏi, đồng thời hắn lập tức cắn chót lưỡi, phun ra một ngụm máu bản mạng, hai tay nhanh chóng bấm quyết, lập tức Huyết Sát hắn phun ra kia trở thành biển máu, cuồn cuộn lan ra bốn phương tám hướng, trở thành một cái phù văn màu máu khổng lồ.

”Nát!” Nguy cơ trước mắt, Huyền Phương không kịp nghĩ nhiều, ra tay chính là không tiếc tổn hao, dung hợp căn nguyên máu toàn lực tránh thoát. Lập tức bốn phía vặn vẹo, dưới tiếng nổ vang động, phù văn màu máu nổ tung tạo thành sóng dao động kích động, hắn miễn cưỡng tránh thoát một trảo thời gian của Chí Tôn khôi lỗi, thân thể bay nhanh lui về sau. Thời khắc này tâm thần hắn chấn động, đối với Chí Tôn khôi lỗi đột nhiên cường hãn lên, hắn sợ hết hồn hết vía, cũng có chua xót.

Hắn ý thức được, mình hành động chặt đứt sợi dây liên hệ giữa Chí Tôn khôi lỗi cùng Mạnh Hạo, có lẽ... là một sai lầm.

”Chết tiệt! Đây không phải là Chí Tôn khôi lỗi, đây là có người để lại hồn dục dưỡng trong cơ thể hắn, đây là muốn tàn hồn đoạt xá!!!” Nghĩ tới đây, sắc mặt Huyền Phương càng khó coi hơn, nguy cơ trong tâm thần mãnh liệt hơn, thân thể lần nữa bay lui ra sau.

Nhưng bất luận hắn lui như thế nào, cảm giác sống chết trong tâm thần, đều vô cùng mãnh liệt, loại cảm giác bị khóa lấy kia, chẳng những không có giảm bớt, ngược lại còn vững chắc hơn, dường như bất kể hắn làm gì đều không thể thoát khỏi.

Đúng lúc này, Chí Tôn khôi lỗi trong mắt nhoáng lên một cái, tay phải nắm lại thành quả đấm, cách không tung ra một quyền.

”Ầm!”

Một quyền này, đánh vào hư không, nhưng lại nổ tung ở trước mặt Huyền Phương Chí Tôn, tiếng nổ ngập trời, cường hãn như Huyền Phương, giờ khắc này cũng đều phun ra máu tươi, thân thể lần nữa lui ra sau, sắc mặt kinh hoàng nhìn chằm chằm Chí Tôn khôi lỗi, dường như nghĩ tới điều gì, sắc mặt hoàn toàn biến đổi.

- Ngươi... ngươi không phải tu sĩ của Chí Tôn Tiên Giới, ngươi là... ngươi là đến từ Man Ma Giới!!!

”Man...” Trên mặt Chí Tôn khôi lỗi lộ ra hồi ức, lần nữa cất bước chạy thẳng tới Huyền Phương, trong phút chốc, tiếng nổ lần nữa vang vọng. Chí Tôn khôi lỗi liên tục tung quyền, tiếng nổ vang trời, Huyền Phương Chí Tôn vừa lui lại lui tiếp, không ngừng phun ra máu tươi.

Mà giờ khắc này, tại chỗ Mạnh Hạo, sau khi Dương Tinh tự bạo hiển lộ trong tinh không, rõ ràng là những sợi tơ, những sợi tơ này vẽ thành một mảng đồ án trận pháp.

Mà ở trung tâm trận pháp này, bất ngờ có... một cây cung!!!

Đó là một cây cung màu xanh, nó lơ lửng ở nơi đó, dường như là hạch tâm của trận pháp này, cũng có ánh sáng vô tận từ trên nó tản phát ra... đây chính là chí bảo... của Cửu Phong Chí Tôn!

Mà chỗ Mạnh Hạo đang đứng, là bên trên trận pháp này, đối diện với... cây cung!

Dương Tinh mặc dù nổ tung, nhưng chỉ là vỏ ngoài của cây cung này mà thôi.

Mạnh Hạo không có nhìn trận chiến giữa Huyền Phương và Chí Tôn khôi lỗi, hắn cúi đầu xuống, ánh mắt rơi vào trên cây cung, cặp mắt tức khắc nhoáng lên một cái, nâng tay phải lên, nhưng lại cách không chụp một trảo về hướng cây cung!

Cây cung trong trận pháp lập tức chấn động, dường như trong cõi u minh có cảm ứng, mà Chí Tôn Huyết ở trong Niết Bàn Quả của Mạnh Hạo, cũng sôi trào trước nay chưa từng có, trong tiếng sôi sục “rầm rầm”, cây cung kia lại chậm rãi dâng lên, bay tới gần Mạnh Hạo.

Cùng lúc đó, trong Sơn Hải bị phong ấn, tất cả núi giờ khắc này đều nổ vang, Huyền Quy trong thiên trì trên đỉnh núi đều gào thét, dường như nhận được kích thích mãnh liệt, mà ý chí của Sơn Hải Giới cũng đúng lúc này bùng phát.

Còn có Kháo Sơn lão tổ, lão mở to mắt, lão phát hiện, dường như mình đang trong cõi u minh, có một chút cảm ứng, không ngờ lão cũng gầm thét lên, mà trên thân lão, bốn phía Cổ Ất Đinh Tam Nguyệt xuất hiện nước gợn, còn có ngọn Đại Thanh Sơn kia, giờ khắc này cũng từ trong bình thường, lộ ra một tia... khí tức không bình thường.

Đổng Hổ trên đại lục phần lưng của Kháo Sơn lão tổ, trước mặt hắn đang nổi lơ lửng một hạt châu, hạt châu lúc này có tia sáng lóng lánh rực rỡ, Đổng Hổ như có điều suy nghĩ, liếc nhìn hạt châu, lại liếc nhìn thiên ngoại.

”Ta cả đời này, là người dưỡng bảo cho một người không biết, như vậy... người chủ thiên mệnh của bảo này, là hắn sao...”

Trong Sơn Hải Giới, theo một màn này xuất hiện, tu sĩ nắm giữ pháp khí của ba Đại Tôn Giả kia, sắc bén hơn, liên hiệp với rất nhiều tu sĩ Sơn Hải, không ngừng đánh ra, khiến cho phong ấn lúc này cũng vặn vẹo mãnh liệt hơn.

Cũng chính trong một chớp mắt này, cây cung kia “ầm” một tiếng, trực tiếp xuyên qua trận pháp, bị Mạnh Hạo... cầm trong bàn tay.

Cung màu xanh, dây màu đen, không có mũi tên!

Nhưng lại có vô tận thương tang, vào giờ khắc này, từ trên cây cung dâng lên ngập trời.

Gần như ngay khoảnh khắc cầm cây cung này, tất cả khí huyết trên người Mạnh Hạo, đều rầm rầm bùng phát, khiến cho tinh không chấn động, thiên địa biến sắc. Mạnh Hạo đứng giữa tinh không, tóc bay lên, khí thế toàn thân không ngừng nổi lên.

Nhưng... thân thể hắn lại đang khô héo, với tốc độ mắt thường có thể thấy được, khí huyết bàng bạc của hắn đang không ngừng bị cây cung kia hấp thu.

Nhưng cặp mắt Mạnh Hạo lại sáng rực, hắn hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên nhìn về phía Đệ Thập Lục Thiên đại lục, trong mắt sát cơ nhoáng lên một cái.

”Huyền Phương có Chí Tôn khôi lỗi này áp chế, nếu ta phối hợp ra tay, cũng không phải không thể giết chết hắn, nhưng giết chết hắn, không dễ dàng bằng giết Chí Tôn Ly Long đang trị thương kia, cơ hội chỉ có một lần...”

”Giết Ly Long!” Ngay tức khắc Mạnh Hạo có lựa chọn, thân thể hắn chợt cất bước đi ra, “ầm” một tiếng, hóa thành một đạo cầu vồng, chạy thẳng tới chư Thiên đại lục phủ xuống kia.

Chung quanh hắn, ánh sáng bàng bạc hợp thành trận pháp kia, không ngờ theo hắn di động, khiến cho tất cả mọi người nhìn lại đều thấy Mạnh Hạo đạp trận pháp, cầm trong tay cây cung xanh, thân như mặt trời, khí thế đạp thiên, vọt tới hướng tinh không đại lục.

Những tu sĩ dị tộc kia, còn có Chủ Tể dị tộc, toàn bộ tâm thần chấn động, từ bốn phía nhanh chóng vọt tới, muốn ngăn cản Mạnh Hạo, mà Huyền Phương Chí Tôn nơi đó, lại cặp mắt mở to, nội tâm lo lắng, nhưng không có cách nào viện trợ, chỉ có thể trơ mắt nhìn Mạnh Hạo như cầu vồng phóng đi.

Giờ khắc này, dị tộc kinh hãi!

Giờ khắc này, tu sĩ trong Sơn Hải Giới, toàn bộ mắt không chớp, toàn bộ đều nhìn thấy thân ảnh Mạnh Hạo như mặt trời kia!

Cha mẹ của Mạnh Hạo, Hứa Thanh, tộc nhân, bằng hữu, tất cả tu sĩ chú ý một trận chiến này, cho dù bọn họ ở khoảng cách rất xa, cũng đều thấy được thân ảnh như mặt trời kia, hóa thành một mũi tên ánh sáng đánh tới chư Thiên đại lục!

- Cuộc chiến tranh này, không phải không thể thiếu ta, trên thực tế, nếu không có ta cũng sẽ có sự hiện hữu của kẻ khác, ở vào vị trí ta hiện tại, đi trên con đường tương tự...

- Ta có thể trở thành quân cờ, có thể không có ý chí của mình, có thể dâng hiến ra hết thảy, ta chỉ hy vọng... Người nhà sẽ không chết, người yêu sẽ không rơi xuống, bằng hữu sẽ không bỏ mình...

Mạnh Hạo lẩm bẩm, kéo ra dây cung...