Ngã Dục Phong Thiên

Chương 1608: Ta tới bảo vệ!

Mạnh Hạo mặc dù đang phẫn nộ, nhưng lời nói của thiếu nữ Mạnh Như lại khiến trong lòng hắn chấn động, một câu nói "bà nội" kia vô cùng có ý nghĩa đối với Mạnh Hạo, đó chính là bà nội của Mạnh Trần, cũng là ngoại bà của hắn!

Ông nội và ông ngoại đều vì hắn mà mất tích, bà nội hắn đã sớm qua đời, thời khắc này nghe được bà ngoại vẫn còn sống, trong lòng Mạnh Hạo đã sôi sôi trào, chỉ hận không thể lập tức xuất hiện bên cạnh bà ngoại để được nhìn thấy mặt Người.

Nhưng hắn vẫn không mất đi lý trí, khi bay đi liền ẩn tàng thân ảnh, khiến cho người ngoài rất khó phát hiện. Khi hắn xuất hiện lại, đã ở bầu trời phía trên tổ trạch, rồi dẫn theo Mạnh Như lập tức bay về phía xa.

Mạnh Như chỉ là Nguyên Anh tu sĩ, đối với nàng mà nói, người ca ca tu vi Tiên Cảnh này, chính là người có tu vi cao nhất, người có tiền đồ nhất trong cả gia tộc, đồng thời cũng là hy vọng của cả gia tộc. Nàng cũng không phân biệt được Tiên Cảnh cùng Cổ Cảnh khác biệt như thế nào, trong suy nghĩ của nàng, tốc độ của Tiên Cảnh vốn phải là như thế.

Thậm chí ở trong lòng của nàng, Mạnh Trần trong nhất mạch của nàng có thể sánh ngang với trời!

Nhưng trên thực tế, nếu có người ngoài thấy được một màn như vậy, nhất định sẽ hoảng sợ, chỉ ngắn ngủi mấy hơi thở, Mạnh Hạo đã mang theo Mạnh Như quét ngang tinh không, xuất hiện ở... trên phiến đại lục có nhất mạch của ông ngoại.

Không cần Mạnh Như chỉ điểm phương hướng, trong khoảnh khắc Mạnh Hạo hạ xuống, thần thức của hắn bỗng nhiên tản ra, lập tức liền thấy được, tại một tòa nhà bên trong huyện thành của phàm nhân, đang có không ít người tỏ ra bi thương. Mà trong nháy mắt khi thần thức Mạnh Hạo quét qua, liền cảm nhận được ở trong tòa nhà có một cỗ huyết mạch... vô cùng thân thiết.

- Bà ngoại... Mạnh Hạo run lên, hắn không ngờ bà ngoại vẫn còn trên thế gian, thời khắc này đáy lòng hắn run rẩy không kém chút nào so với Mạnh Trần chân chính. Hắn lập tức mang theo Mạnh Như bay thẳng tới nơi đó, trong chớp mắt đã xuất hiện bên trong tòa nhà.

Khi thân hình hắn vừa hiện ra, xung quanh lập tức kinh hãi hô lên. Trong tòa nhà này có tất cả mười mấy người, phần lớn đều là nữ tử, không có lấy một nam nhân.

- Là Trần Nhi, Trần Nhi đã trở về!

- Ca ca... Những này người vừa thấy được Mạnh Hạo đều lộ ra vẻ kích động, tròng mắt lập tức đỏ lên, ầng ậng nước mắt.

Mạnh Hạo nhìn qua mọi người một lượt, chưa kịp nhìn kỹ đã lập tức đi về phía phòng ngủ, tộc nhân phía trước hắn lập tức nhường ra con đường. Mạnh Hạo như cơn gió tiến vào phòng ngủ, liếc mắt liền thấy trên một tấm phản đang có một bà lão nằm đó.

Bên cạnh bà có hai lão giả lão đang ngồi, hai lão giả đều rất hư nhược, hít vào nhiều hơn thở ra, khó nhọc ngồi đó. Gương mặt bọn họ trông rất già nua, không biết đã bao nhiêu tuổi rồi, khí tức mỗi người đều rất suy yếu, tựa như mở mắt ra đều phải rất cố gắng vậy. Nhưng trong mắt mỗi người đều có một cỗ chấp nhất giúp bọn họ trèo chống một lần lại một lần, không muốn nhắm mắt.

Ngoài ra, trong phòng ngủ còn có ba thiếu phụ trung niên, trên khuôn mắt hằn vết thời gian vẫn còn lưu lại nét xinh đẹp một thời, thân thể bọn họ cũng rất hư nhược, nhưng bên trong dường như cũng có một cỗ ý chí đang chống đỡ.

Lão bà nằm trên chiếc phản gương mặt đầy nếp nhăn, trông rất già nua, thân thể khô héo như da bọc xương, tản ra mùi vị như muốn phân hủy. Khí tức bà lão rất yếu ớt, dường như tùy thời đều có thể tử vong vậy.

Nhưng cho dù là vậy, thì bà lão vẫn mang đến cho người ta một loại cảm giác kiên cường, vô số vết nhăn trên trán như minh chứng cho những áp lực mà bà phải trải qua những năm gần đây. Thân thể Mạnh Hạo run rẩy, lập tức tiến lên.

Đây chính là bà ngoại của mình... nước mắt Mạnh Hạo chảy xuống, tim hắn đang đau nhói, hắn nhìn ra được trong cơ thể bà ngoại có hơn mười vết thương ngầm, nhìn ra được kinh mạch bà đã khô héo.

- Trần Nhi đã trở về sao...

Khi Mạnh Hạo tiến vào phòng ngủ, ba vị thiếu phụ trung niên liền quay đầu, nhu hòa nhìn hắn, vẻ bi thương trên mặt bị các nàng giấu đi, nhưng Mạnh Hạo không phải Mạnh Trần, hắn vẫn nhận ra.

Ngay cả hai lão già đang khó nhọc ngồi trên ghế thời khắc này cũng miễn cưỡng mở mắt, hiền hòa nhìn về phía Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo không biết bọn họ là ai, nhưng sau khi nhìn rõ hai lão già này, trong lòng hắn đã đoán ra, bao gồm cả ba vị thiếu phụ trung niên kia, Mạnh Hạo cũng đoán được.

Hắn quỳ trên mặt đất, sau khi dập đầu một cái liền đứng dậy, bước nhanh tới bên cạnh bà ngoại, nhìn bà ngoại đang nhắm mắt, Mạnh Hạo hít sâu một hơi, tay phải hắn nâng lên, đặt lên cánh tay của bà ngoại.

Ngay lập tức, sinh cơ trong cơ thể hắn ầm ầm bạo phát, truyền thẳng sang ngoại bà. Nhưng sau khi sáp nhập vào cơ thể bà ngoại, cỗ sinh cơ này lại rất nhanh tiêu tán. Trong đáy mắt Mạnh Hạo lộ ra vẻ khiếp sợ cùng phẫn nộ.

Thần thức hắn bỗng nhiên tản ra, quét qua thân thể bà ngoại, lập tức thấy được trong cơ thể bà ngoại bất ngờ có chín cây đinh màu đen, chúng từ lâu đã chôn trong máu thịt, sáp nhập vào trong linh hồn.

Chính chín cây đinh này, khiến cho sinh cơ của Mạnh Hạo không thể sáp nhập vào trong cơ thể bà ngoại, càng làm cho Mạnh Hạo phẫn nộ chính là, trong cơ thể bà ngoại, hắn nhận ra... độc tố!

Đó là một loại độc rất đặc thù, loại độc này ăn mòn tu vi, ăn mòn sinh cơ, nếu đổi lại là người khác, đã sớm tử vong, nhưng bà ngoại vẫn luôn kiên trì chống cự, có thể tưởng tượng được, đó là vì tu vi của bà ngoại năm xưa nhất định không tầm thường.

Mạnh Hạo giơ tay lên, cặp mắt lóe lên một cái, tay phải bấm quyết liên tục điểm ra chín lần lên người bà ngoại, mỗi một lần đều rơi đúng vị trí cây đinh màu đen.

Sau khi điểm xuống toàn bộ chín lần, thân thể bà ngoại liền run lên. Ấn quyết nơi tay phải Mạnh Hạo lại biến hóa, điểm ra một chỉ vào huyệt nhân trung của bà ngoại, lập tức sinh cơ lại chẫm rãi truyền vào.

Một màn này rơi vào trong mắt ba thiếu phụ trung niên kia, khiến ba người hết sức ngạc nhiên, cảm thấy Mạnh Trần hơi khác biệt, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều. Nhưng khi lọt vào trong mắt hai lão giả đang khó nhọc ngồi đó, lại khiến cho hai lão run rẩy, mắt trợn trừng nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, lộ ra vẻ khiếp sợ cùng không thể tin nổi.

Được sinh cơ chậm chạp truyền vào, gương mặt bà ngoại vốn tràn đầy tử khí cùng mục nát, không ngờ trong chớp mắt liền tiêu tán một chút, hồn hỏa sắp tắt của bà lúc này lại lần nữa thiêu đốt, thậm chí sắc mặt đều trở nên khá hơn một chút.

Lúc này Mạnh Hạo mới nâng tay phải lên, hắn không dám truyền sinh cơ vào nhiều lắm, thân thể bà ngoại đã đến mức dầu hết đèn tắt, chỉ hơi không chú ý chút một sẽ chết ngay lập tức.

Nhưng Mạnh Hạo vẫn có nắm chắc, dưới sự điều dưỡng của hắn, bà ngoại sẽ từ từ lành bệnh. Hắn lại nâng tay phải lên vỗ túi trữ vật, lấy ra một viên đan dược đặt vào trong miệng bà ngoại, sau đó mới đứng dậy, ánh mắt nhìn tới hai lão giả đang tràn đầy khiếp sợ kia.

Nếu hắn đoán không sai, hai lão giả này, hẳn là thân huynh đệ của ông ngoại mình, cũng chính là ông cậu của mình. Thế hệ trước, cũng chỉ còn có hai người cùng thời với bà ngoại còn sống.

Về phần ba người thiếu phụ trung niên kia, có thể ở trong phòng mà không phải là ở phía ngoài, Mạnh Hạo có thể đoán được, các nàng chính dì của mình.

Trong cơ thể ba vị thiếu phụ trung niên cùng hai ông cậu, Mạnh Hạo bất ngờ cũng thấy được chín cây đinh, chỉ có điều ba người mỹ phụ trung niên là đinh màu bạc, không phải là màu đen.

Mạnh Hạo trầm mặc, lấy ra đan dược từ trong túi trữ vật, cung kính đặt bên miệng hai ông cậu, hai lão giả đều nhìn Mạnh Hạo, thời khắc này bọn họ đã hư nhược đến mức người phàm cũng có thể giết chết, nhưng ánh mắt vẫn lộ ra vẻ uy nghiêm như đã giấu kín nhiều năm, nhìn Mạnh Hạo với vẻ dò xét.

Dần dần, ánh mắt của hai lão giả lại trở nên nhu hòa, hé miệng nuốt viên đan dược của Mạnh Hạo vào, sau đó hai mắt nhắm nghiền.

Mạnh Hạo ôm quyền cúi đầu, xoay người đi ra khỏi phòng ngủ, ba thiếu phụ trung niên phía sau đều hô hấp dồn dập nhìn theo Mạnh Hạo, trong mắt lộ ra vẻ mê man.

Sau khi đi ra khỏi phòng ngủ, sắc mặt Mạnh Hạo trở nên âm trầm, quét qua hơn mười nữ tử trước mặt, trong đó cũng có Mạnh Như.

- Đã xảy ra chuyện gì. Mạnh Hạo trầm giọng lên tiếng, hắn vừa nói ra, các tộc nhân trong mạch lập tức trở nên an tâm.

- Là Từ gia... bọn họ khinh người quá đáng, giam giữ Mạnh Hàn, rồi phái người tới nói, lấy thi thể của bà nội đi đổi.

- Từ gia này thật quá đáng, bao nhiêu năm rồi vẫn khi dễ chúng ta, dù sao chúng ta cũng là họ Mạnh, là tộc nhân của Mạnh gia, bọn họ chỉ là tôi tớ của gia tộc, đất đai ở khu vực này đều đã bị gia tộc ban thưởng cho Từ gia, bọn họ cần gì còn phải khi dễ chúng ta nữa chứ!

- Hơn nữa cũng không phải là dòng chính của Từ gia khi dễ, mà chính là chi nhánh Từ gia ở chỗ này...

- Bọn họ còn muốn như thế nào nữa, những năm qua, tộc nhân chết trong tay bọn họ đã có 27 người, bất kỳ một người nào đều bị chết rất oan ức, vậy mà không ai tới nói cho chúng ta một câu... Lần này, không ngờ bọn họ lại còn uy hiếp tới bà nội đã bảo vệ chúng ta nhiều năm!

- Ta tới để giúp bà ngoại, giúp Mạnh Trần, tiếp tục bảo vệ.

Mạnh Hạo khẽ lẩm bẩm, thần thức tản ra, quét ngang bốn phương tám hướng, sau đó hắn bước lên trước, lập tức biến mất, khi xuất hiện lại đã ở giữa không trung. Hắn cúi đầu nhìn về phía mặt đất, thông qua thần thức liền tìm ra được chi nhánh của Từ gia ở nơi này.

Cách nơi này không tính là quá xa có một tòa thành trì, thành trì này không lớn, kết cấu bên trong cũng giống như tổ trạch của Mạnh gia, không phải thành trì chân chính, mà là chỗ ở của một gia tộc.

Bên ngoài cửa thành viết một chữ lớn.

Từ!

Phần lớn người ở bên trong đều là phàm nhân, tu sĩ có hơn mười người, đều là Linh Cảnh, duy chỉ có một lão già có tu vi Tiên Cảnh, nhưng bất kể ra sao, những người này ở trong mắt Mạnh Hạo, đều là con kiến.

Thời khắc này trong lòng hắn đang tràn ngập tức giận, trong khoảnh khắc đã cất bước đi tới bên trong đại trạch của Từ gia. Khi hắn xuất hiện, không ai nhận ra được, hắn cất bước đi về phía trước, nơi đi qua, phàm nhân thì chỉ bị phế đi linh mạch không thể tu hành, mà tu sĩ... bất kể là đang làm chuyện gì, ngay cả tư cách phát hiện cũng không có, trong nháy mắt thân thể trực tiếp nổ tung, trở thành hoa máu.

Cho dù là lão già Tiên Cảnh duy nhất, lúc này đang khoanh chân tĩnh tọa, đầu cũng "ầm" một tiếng nổ tung. Tất cả tu sĩ, toàn bộ đều tử vong.

Lúc Mạnh Hạo rời đi, hắn mang theo một thiếu niên đang hôn mê, thiếu niên này trên người đầy vết thương, bị hành hạ rất dã man, nhưng vẫn cắn răng chịu đựng, dường như từ đầu đến cuối, hắn cũng không hề cầu xin tha thứ nửa câu.

Mới giết một nhúm người như vậy, cơn giận trong lòng Mạnh Hạo vẫn không thể tiêu tán, hắn dứt khoát tản thần thức ra, tìm được một chi nhánh khác của Từ gia, lập tức đi tới.

Một nơi, hai nơi, ba nơi... Mạnh Hạo liên tiếp đi 16 nơi, không có một tu sĩ nào thấy được khuôn mặt của hắn, khi hắn tiếp cận, đều bị nổ tung đầu.

Làm xong hết thảy, Mạnh Hạo lại lạnh lùng nhìn về phía trung tâm của mảnh đại lục này, nơi đó chính là tổ trạch chính thức của Từ gia. Hắn hừ lạnh một tiếng, đang định đi tới diệt Từ gia, thì sắc mặt hắn chợt biến đổi, nhìn về khu vực nhất mạch của ông ngoại.

Hắn cảm nhận được, bà ngoại đã thức tỉnh.