Nếu Như Em Yêu Anh

Chương 5

Dọc hai bên cổng bệnh viện có rất nhiều hàng quán san sát nhau, Hoa Điêu mặc chiếc váy của thương hiệu danh tiếng hàng đầu, quấn băng gạc trắng, ngồi trên cái ghế nhỏ có chút không thoải mái. Lục Chính ngồi bên cạnh vô cùng bình thản lau sạch chén đũa đặt qua trước mặt Hoa Điêu.

“Có lạnh không?”

Hoa Điêu lắc đầu, loay hoay nghịch đôi đũa trên tay.

“Có thể gọi chút rượu không ạ?” Hoa Điêu đột nhiên hỏi. Giọng nói khép nép rụt rè, nếu Thái Dương nhìn thấy bộ dạng này của cô nàng chắc chắn sẽ mắt tròn mắt dẹp giật mình. Hoa Điêu trước giờ không sợ trời không sợ đất, gió thổi cỏ rạp không gì cản nổi. Có khi nào thẽ thọt khúm núm bị đánh tan giáp sắt như lúc này chứ.

Sắc mặt Lục Chính nghiêm lại, cố dằn những lời khiển trách đang muốn thốt ra xuống, nhàn nhạt nói: “Chỉ có bia và rượu trắng, em thích gì tự mình kêu đi.”

Hoa Điêu biết Lục Chính thật sự giận rồi, cô nàng có chút hoảng loạn liền giải thích: “Em chỉ định mời anh ly rượu để cảm ơn anh. Bình thường em không uống mấy loại rượu này, em chỉ thích uống rượu vang.”

Lục Chính nghe thấy những lời nhỏ nhẹ đó liền mủi lòng, không nghiêm mặt nữa, khóe môi khẽ cong lên mỉm cười: “Vậy thì hôm nào mời anh uống rượu vang là được.”

“Em không sợ bóng tối.” Hoa Điêu ngập ngừng, cúi đầu nhìn cái chén trước mặt rồi chậm rãi cất lời: “Lúc nãy, em chỉ sợ anh đi, đi rồi không trở lại. Em rất ít khi sợ hãi điều gì, có lẽ là không có, có gì để mà mất mát và sợ hãi nữa đâu. Thế nhưng, lúc ở bệnh viện em sợ anh bỏ đi, vừa rồi sợ anh tức giận không để ý tới em nữa.”

Bầu không khí hoàn toàn im lặng, Hoa Điêu cúi đầu nên không nhìn thấy được vẻ mặt của Lục Chính, đến cả thở mạnh cũng không dám.

Đúng lúc đó, bà chủ quán bưng một khay to đủ các loại rau dại và một đĩa hến đầy ắp ra. Hoa Điêu nghe thấy anh nói cảm ơn, rồi nhẹ nhàng nói tiếp: “Cái chén cũng không phải đồ cổ Càn Long, có gì hay mà nhìn chằm chằm vậy, còn không chịu ăn sao?”

Hoa Điêu khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Lúc trở lại bệnh viện, Hoa Điêu nhất quyết không chịu về phòng bệnh một mình, Lục Chính đành nhượng bộ cùng theo vào. Trong phòng vẫn tối như lúc rời đi, không bật đèn, Hoa Điêu nằm trên giường, Lục Chính ngồi ghế bên cạnh nhìn ánh sáng loang loáng ngoài cửa sổ.

Cho đến giờ Hoa Điêu chưa từng có được cảm giác an tâm như vậy, lúc mơ màng sắp ngủ, cô nghe thấy Lục Chính nhẹ nhàng nói: “Không phải tôi ghét em uống rượu, tôi chỉ giận em không biết chăm sóc bản thân.”

***

Thái Dương tròn mắt kinh ngạc nhìn Hoa Điêu, Hoa Điêu phớt lờ không thèm để ý.

“Không phải cậu nói mấy quần áo này là đồ bỏ đi sao? Không phải cậu nói chỉ có bác sĩ và bán bánh quẩy mới mặc màu trắng sao?” Thái Dương ôm một bụng thắc mắc quan sát Hoa Điêu với bộ đồ thể thao trắng tinh đang mặc trên người: “Xảy ra chuyện gì vậy?”


“Có thể có chuyện gì? Thịt bò với bắp cải, đổi khẩu vị thôi. Loại chuyện này làm gì có lý do mà nói.” Ánh mắt Hoa Điêu lấp lánh nụ cười: “Tìm cậu ăn cơm, chuẩn bị đi, hết giờ làm xuất phát.”

“Không có Khúc Hạo Triết chứ?” Thái Dương cảnh giác hỏi.

“Đang tăng ca với Đồng Nhan rồi, tớ cố tình gây chuyện sau đó chuồn đi, tạo cơ hội cho hai người bọn họ.” Dáng vẻ Hoa Điêu ngọt ngào như có đóa xuân ngời hé nở trong tim tỏa sức sống bừng ra bên ngoài.

“Có bạn trai.” Thái Dương trước giờ không gạn hỏi bất cứ điều gì, nhưng hôm nay Hoa Điêu hoàn toàn thay đổi, như thể biến thành người khác khiến cô không khỏi hiếu kỳ.

Không ngờ Hoa Điêu vừa nghe xong liền sững người: “Tớ rõ ràng vậy sao?”

Nét lo lắng dần hiện lên trong mắt Thái Dương, Hoa Điêu thấy vậy liền đưa tay nhẹ nhàng ôm cánh tay Thái Dương, tựa đầu vào vai cô: “Không có bạn trai, người đàn ông đó không yêu tớ, anh ấy chỉ dạy tớ cách yêu bản thân mình, thế nên sẽ không có đau đớn tổn thương.”

“Thần thánh phương nào mà có thể biến Hoa Điêu hoang dại trở thành hoa trong nhà kính thế này?” Thái Dương biết nhiều năm qua Thẩm Thư luôn tư vấn tâm lý cho Hoa Điêu, nhưng có những vấn đề dù là chuyên gia cũng không cách nào giải quyết được. Vậy mà bây giờ Hoa Điêu có thể thản nhiên nói ra những lời chân thành thế này. Trước đây, Hoa Điêu sẽ nương vào những cơn say rối tinh rối mù mà trịnh trọng nói với bạn rằng: “Muốn có quần áo và túi xách thời trang nhất, muốn có năm đôi giày trở lên, không được tính dép lê vào đó.”

“Cậu không biết đã xảy ra bao nhiêu chuyện ly kỳ đâu, đầu tớ bị đụng thủng một lỗ to, Lục Chính đưa tớ đến bệnh viện, bắt tớ ở lại trong đó rồi ở bên tớ suốt đêm, còn dẫn tớ ra quán ăn đêm. Vốn dĩ tớ định mời anh ấy nhưng không mang theo ví tiền. Cái tên đó rất ngang ngược, không cho tớ uống rượu.”

Thái Dương nhìn nét mặt rạng ngời của Hoa Điêu, thẳng thắn cất lời: “Hoa Điêu, cậu yêu Lục Chính rồi.”

Hoa Điêu bất giác sững người, mở to đôi mắt trong veo sạch sẽ, đôi mắt đó trước giờ luôn lấp lánh những lớp trang điểm thật dày khiến người ta không thể nào nhìn thấy sự thuần khiết ẩn giấu phía sau: “Không đâu, tớ biết tớ chỉ thích cảm giác an toàn, thích sự quan tâm lo lắng đầy ấm áp mà anh ấy mang đến. Anh ấy là người đàn ông duy nhất tớ không muốn quyến rũ, sao tớ có thể yêu anh ấy?”

“Yêu một người không nhất định muốn quyến rũ người đó. Biết anh ấy ở đó, cậu vui vẻ hạnh phúc, và cậu cũng biết có cậu ở nơi này anh ấy cũng vì vậy mà hạnh phúc vui vẻ, đây là bản chất của tình yêu, không ích kỷ, không chiếm hữu, không trói buộc, nhưng mà, rất hạnh phúc, cho dù có tổn thương thì nó cũng khiến chúng ta mạnh mẽ.” Thái Dương nói thật nhiều, trong đôi mắt có đó những giọt nước trong suốt.

Hoa Điêu cúi đầu vờ không nhìn thấy những giọt nước mắt đang chực vỡ tan nhưng lời nói đó chạm thẳng vào tâm tư: “Anh ấy sẽ không vì tớ mà vui vẻ hạnh phúc, tớ là người cách mặt trời rất xa, xa lắm. Anh ấy là thầy của Hoa Thường, có lẽ chỉ thích những người con gái như thế.”

***

Lúc Lục Chính bước ra khỏi giảng đường nhìn thấy một cô gái mặc đồng phục luật sư màu dương đậm đứng đợi bên ngoài, là Thái Dương.

“Vừa mới từ tòa án về, muốn tìm anh uống tách trà, anh có thời gian không ạ?” Thái Dương khẽ mỉm cười, nhìn Lục Chính với ánh mắt có đôi phần tán thưởng.

“Tôi cũng đang định tìm em.” Lục Chính thấy Thái Dương đột nhiên đến tìm mình nên khá ngạc nhiên: “Rất lâu rồi không gặp.”

Trà quán u nhã tĩnh mịch, thích hợp để trải lòng những chuyện xưa mơ hồ.

Lục Chính không nói gì.

Anh lễ độ đúng mực yên lặng chờ đợi, anh biết Thái Dương không phải là một người nhàm chán mời người khác đi uống trà chỉ để kể những chuyện vô vị, nhất định cô có lời muốn nói.

“Trước kia, có hai cô gái là bạn thân của nhau, cùng học một trường trung học.” Giọng nói của Thái Dương rất dịu dàng, phẳng lặng như mặt hồ không gợn sóng với những hồi ức hiện về mồn một trước mắt: “Người nhà của cả hai đều bận rộn với công việc, không có thời gian quan tâm các cô ấy, các cô ấy tự mình chăm sóc lẫn nhau. Tính cách điềm nhiên, nuôi dưỡng giấc mơ. Trong đó có một cô gái thích thầy giáo của mình. Khi đó tình yêu là tất cả những gì trong sáng vô tư nhất. Thế nhưng gặp phải người không tốt, vào một tối mùa hè, người thầy đó hẹn cô bé ra ngoài. Giấc mơ thiếu nữ nháy mắt tan tành, đáng tiếc mọi thứ đều muộn màng… người đàn ông đó cưỡng bức cô ấy. Trong một đêm, từ niềm vui hạnh phúc đến cưỡng ép, đánh đập, chửi rủa, tình yêu và tín ngưỡng vỡ nát.” Thái Dương thoáng dừng lại nhìn Lục Chính, Lục Chính vẫn chìm đắm trong suy nghĩ vẻ mặt không biểu hiện điều gì nhưng bàn tay cầm chén trà khẽ run rẩy, những đường gân xanh nổi lên rõ rệt đã để lộ cảm xúc đang kìm nén trong lòng.

“Người thầy đó hiển nhiên bị sự trừng trị của pháp luật. Nhưng cô gái đó đã phải gánh chịu một sự đả kích trước giờ chưa từng có. Và một cô gái khác cũng trải qua những tổn thương tình cảm, hai người ước hẹn nắm tay nhau rời khỏi thế gian này. Cùng cóp nhặt một trăm viên thuốc ngủ, trong một sáng mùa thu, mặc chiếc váy thích nhất, rơi nước mắt nuốt vào.” Thái Dương hít một hơi thật sâu: “Hai người được phát hiện kịp thời, đưa trở lại cuộc sống, nhưng càng thêm yếu ớt, tình cảm là thứ không dám chạm vào, sợ đảm đương không nổi cái chết một lần nữa.” Thái Dương chăm chú nhìn Lục Chính: “Đúng vậy, người con gái bị thầy giáo cưỡng bức năm đó chính là Hoa Điêu.”


Lục Chính khàn giọng cất lời: “Tôi đã sớm biết chuyện này.”

Thái Dương không giấu được vẻ xúc động: “Anh biết từ khi nào?”

“Trước khi tôi quen Hoa Điêu, đã biết con gái giáo sư Hàn Thu, chị gái của Hoa Thường từng gặp phải chuyện đó.”

“Vâng ạ, thế giới nhỏ như vậy, có gì là bí mật đâu.” Thái Dương thở dài: “Hoa Điêu thích hàng hiệu, thích say rượu, thích trang điểm thật xinh đẹp để tìm thấy tự tin trong ánh mắt ngưỡng mộ mê đắm của đàn ông, thích trả thù những thầy giáo để tìm niềm vui, cô ấy biết điều đó không bình thường nên nhiều năm nay luôn tìm đến chuyên gia tư vấn tâm lý nhưng vẫn không có gì tiến triển. Cho đến khi anh xuất hiện, Hoa Điêu bắt đầu thiết tha với cuộc sống, nhưng lại không dám đến gần anh, vì đã thật sự rơi vào tình yêu.”

Thái Dương im lặng, cầm cốc trà đưa lên miệng. Trà ấm, không nóng nhưng đắng chát đầu lưỡi.

Lục Chính cũng không hỏi vì sao Thái Dương lại kể cho anh nghe những chuyện này, chỉ im lặng không nói gì.

Hai người cứ ngồi yên như vậy chìm trong suy nghĩ của riêng mình, hồi lâu sau Thái Dương đứng dậy cáo từ, để lại một buồng đượm hương trà.

Thái Dương trở lại văn phòng rồi đi về phòng mình xử lý công việc, nhìn ánh tà dương dần chìm xuống phía xa ngoài cửa sổ, không bật đèn, cũng chẳng muốn đứng dậy ra về. Chuyện cũ năm xưa lần đầu tiên khơi lại, trái tim vẫn âm ỉ đau tận cùng, tưởng rằng bản thân đã tu luyện thành một người bách độc bất xâm, thì ra nhiều năm qua vẫn luôn trốn chạy. Cả cô và Hoa Điêu mà nói, đều không phải bệnh nhân bình thường nữa rồi, cả hai đều mắc phải căn bệnh không biết tìm thuốc chữa nơi nào.

Thái Dương bỗng cảm thấy cuộc đời này sao mệt mỏi quá, cô úp mặt xuống bàn, rơi nước mắt. Nhiều năm qua, Khổng Bồi luôn nói với cô, khóc là một chuyện rất lãng phí sức lực của cơ thể, hành động đó không giải quyết được vấn đề gì, thế nên rất lâu rất lâu rồi cô không khóc.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, bỗng nghe thấy có tiếng gõ cửa, Thái Dương bất giác bừng tỉnh, vội lau khô nước mắt ngồi dậy.

Khổng Bồi cứ như vậy đứng ở bên ngoài, thanh sạch ấm áp mang theo nụ cười hiền lành. Sau lưng anh là đại sảnh văn phòng, tất cả đèn vẫn còn bật sáng, Thái Dương biết Sở Giới đã mở đèn, để cửa, gọi Khổng Bồi tới.

Thái Dương đừng buồn nữa, tỉnh lại đi! Khổng Bồi vẫn luôn dạy cô, tất cả mọi thứ trên thế gian này chỉ có thể tự mình gánh vác, bờ vai người khác chỉ có thể nhìn không thể tựa vào, không ai đi bên cạnh ai suốt đời.

“Chú không trực ban ạ?” rất lâu rồi Thái Dương và Khổng Bồi không gặp nhau.

“Chú nhìn thấy một nhà hàng Tứ Xuyên mới mở, đi thử món ‘thủy chử’ đi.” Khổng Bồi không thích ăn cay, mà Thái Dương thì không cay không vui.

(*Thủy chử: Món cá trụng trong dầu nóng, rất nhiều ớt khô và hạt tiêu Tứ Xuyên cay xè.)

Thái Dương mỉm cười gật đầu, quay vào lấy túi xách rồi đi ra khóa cửa lại, mọi việc cứ theo quán tính mà làm, cô hít một hơi thật sâu lấy lại tinh thần. Cuộc sống lúc nào cũng đẩy người ta về phía trước, không được phép nuông chiều bản thân mình quá mức.

Trong quán ăn, hai người ngồi đối diện nhau. Thái Dương thở phì phò lè đầu lưỡi đang cay xè vì miếng cá mềm mại đẫm ớt, hơi nóng từ nồi lẩu sôi sùng sục phả lên khắp bàn ăn. Xuyên qua làn khói mỏng mảnh đó, cô thấy Khổng Bồi ở bên kia chậm rãi uống rượu nhìn mình, trong đôi mắt mơ hồ chứa đựng nụ cười.

Lúc hai người ngồi vào xe, Khổng Bồi không vội khởi động, Thái Dương nhìn chiếc áo khoác màu lam nhạt giản dị của anh, cô biết anh đang đợi cô lên tiếng.

“Hoa Điêu yêu Lục Chính.” Thái Dương không biết Khổng Bồi còn nhớ người này không, nhưng đó không phải là vấn đề mấu chốt: “Cháu đến tìm Lục Chính, kể cho anh ta nghe chuyện của Hoa Điêu. Dường như cháu đã trao hết quyền lựa chọn cho đối phương, rồi lòng như lửa đốt chờ đợi câu trả lời của họ. Chuyện lần này liên quan đến Hoa Điêu, cháu không kìm lòng được nhưng lại có chút lo lắng sợ mình đã làm sai.”

Khổng Bồi cẩn trọng suy nghĩ: “Dưới góc độ đàn ông mà nói, không ai thích bị dối gạt. Nếu là một người đàn ông chân chính thì thà rằng gánh nhận sự thật đó rồi khoan dung, cho dù tàn nhẫn.”

Nghe Khổng Bồi nói vậy, mặt dù biết anh đang trấn an mình, nhưng Thái Dương vẫn không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm. Khổng Bồi vừa như cha vừa như anh, cô biết mình không thể quá tham lam, nghĩ đến năm đó, vẫn cảm thấy ray rứt.

Khổng Bồi không nói gì nữa, im lặng nhìn Thái Dương, anh biết cô đang nghĩ gì.


“Cháu xin lỗi.” Rốt cuộc Thái Dương cũng đã thốt ra được những lời nhiều năm chôn sâu trong lòng.

“Cháu không cần xin lỗi.” Ánh mắt Khổng Bồi thoáng xa xăm: “Vợ chồng cần duyên phận, chú và Đằng Miên Ngữ có lẽ tu chưa đủ.”

Tuy anh nói đùa, nhưng Thái Dương vẫn không nhịn được nước mắt cứ rơi xuống.

Là vậy, lý do năm đó Thái Dương tự sát cùng Hoa Điêu là vì Khổng Bồi muốn kết hôn với Đằng Miên Ngữ.

Thái Dương được cứu, nhưng Đằng Miên Ngữ biến mất, nhiều năm qua không ai nhắc tới, bao gồm cả Khổng Bồi. Rốt cuộc Thái Dương cũng đã có cơ hội khóc thỏa lòng, để những giọt nước mắt bị kìm nén tích tụ quá lâu tự do tuôn trào.

Khổng Bồi ngồi một bên yên lặng chờ đợi, không một tiếng động.

***

Khúc Hạo Triết cả người tinh tươm sạch sẽ bám theo Hoa Điêu nài nỉ: “Nói tốt giúp tôi mấy câu, xem Thái Dương có thời gian không, làm bạn nhảy của tôi trong tiệc mừng hàng năm của công ty.”

“Chuyện tình cảm không miễn cưỡng được, tỉnh lại thôi.”

“Chị còn biết đạo lý này sao?” Phía sau đột nhiên có người tiếp lời, Hoa Điêu và Khúc Hạo Triết đồng loạt xoay lại, nhìn thấy Hoa Thường đang bừng bừng tức giận.

“Lẽ ra lúc này em nên ở trường chứ?” Hoa Điêu ngạc nhiên.

“Chị đừng tưởng đổi bao bì là có thể thay đổi suy nghĩ, thầy giáo của tôi chẳng qua chỉ bị chị mê hoặc, sẽ không thật lòng thích chị đâu.” Giọng nói của Hoa Thường đầy giận dữ.

Hoa Điêu có chút chẳng hiểu ra sao: “Lục Chính? Lâu lắm rồi chị không gặp anh ấy, làm sao có cơ hội mê hoặc chứ?”

“Đừng có gạt tôi! Vừa rồi tôi hẹn thầy ấy đi xem phim, thầy ấy nói đã có hẹn với bạn gái!”

Hoa Điêu mở to hai mắt, cảm thấy hơi thở như xoắn chặt: “Bạn, bạn gái?”

“Đúng vậy! Thầy ấy nói là chị, là chị Nghê Hoa Điêu!” Hoa Thường có chút run rẩy: “Chị sao có thể xứng với một người thầy tốt như vậy? Tất cả nữ sinh trong lớp tôi đều thích thầy ấy như thế!”

Hoa Điêu sững người, đến Hoa Thường bỏ đi lúc nào cô cũng không biết.

“Cô khóc gì chứ?” Khúc Hạo Triết đưa ngón tay chạm chạm mặt Hoa Điêu, có chút kỳ quái khó hiểu.

Trong ánh sáng mờ ảo của quán bar, Hoa Điêu ngơ ngẩn ngồi uống rượu một mình giữa những tiếng ồn ào náo nhiệt không ngừng, đây là nơi cô thường đến, sự quen thuộc khiến cô cảm thấy an toàn. Hoa Điêu nghĩ có lẽ mình say rồi, nếu không sao lại nhìn thấy Lục Chính đang đứng chao đảo trước mặt?

Cô duỗi tay ra, ấn ấn lên gò má của đối phương, nhoẻn miệng cười: “Hoan nghênh. Lâu rồi không gặp, em còn nợ anh một chầu rượu vang, bây giờ trả luôn đi.”

Lục Chính cầm bàn tay đang nghịch loạn của cô: “Em nợ tôi nhiều lắm, em lái xe tới sao?”


Hoa Điêu gật gật đầu, Lục Chính thở dài, nắm tay Hoa Điêu kéo đi.

Bên ngoài, gió đêm thổi lùa qua mái tóc, bám vào cổ vào gáy, chút se lạnh giúp Hoa Điêu tỉnh táo lại, nhưng vẫn thấy không cách nào tin được: “Anh cũng tới đây uống rượu sao?”

“Tìm em.” Lục Chính khởi động xe.

“Sao biết em ở chỗ này? Tìm em làm gì?” Hoa Điêu bỗng thấy thật khó hít thở.

“Tôi đến nhà Khổng Thái Dương.”

Không khí yên lặng, Lục Chính trầm ổn vững vàng cho xe lăn bánh rời đi.

Đến vườn hoa nhỏ bên dưới tòa nhà, Hoa Điêu vội đi xuống, Lục Chính cũng chậm rãi đóng cửa xe rồi bước theo phía sau, Hoa Điêu xoay người: “Không cần tiễn nữa đâu, chìa khóa xe.”

Lục Chính bất động đứng đó, chăm chú nhìn cô: “Cao một mét bảy mươi tám, nặng bảy mươi sáu ký, năm nay ba mươi tuổi. Sau khi học xong nghiên cứu sinh ở lại trường dạy học, chuyên ngành toán ứng dụng. Ba mẹ là nhà khảo cổ học, có một em gái duy nhất làm phóng viên. Không hút thuốc uống rượu, không có thói quen xấu, thích xe, kiến trúc, đá banh. Thời đại học từng trải qua một lần yêu đương, sau khi tốt nghiệp đã chia tay.”

Hoa Điêu ngơ ngác lắng nghe.

Lục Chính đâu ra đấy nói xong, nhẹ nhàng đưa tay vén những sợi tóc lòa xòa trên trán Hoa Điêu, dưới ánh sáng rộn ràng hạnh phúc của những ngọn đèn xung quanh, anh chăm chú quan sát: “Không để lại sẹo.” Nói xong chậm rãi ôm Hoa Điêu vào lòng, dịu dàng vuốt ve mái tóc cô: “Em có bằng lòng làm bạn gái anh không?”

Hoa Điêu mất hết khả năng suy nghĩ, sức lực cũng không còn, không vùng vẫy, cứ đứng yên như vậy áp mặt vào lồng ngực sạch sẽ ấm áp, tâm trí hỗn loạn: “Cho em chút thời gian.”

Sau lưng có đèn xe rọi tới, Lục Chính buông Hoa Điêu ra, lúc rời khỏi vòng tay ấm áp đó, có cơn gió khẽ lùa qua, nhẹ hẫng vậy thôi nhưng bỗng khiến Hoa Điêu thấy lạnh, cô bất giác tỉnh táo lại: “Chuyện này không thể!”

Lục Chính nhíu mày hỏi: “Tại sao không?”

Hoa Điêu cắn cắn môi, dứt khoát nói: “Em… không đáng.”

“Có đáng hay không là do anh cảm nhận.” Lục Chính mỉm cười, thong thả nắm tay Hoa Điêu đi về phía trước.

“Em…” Hoa Điêu vừa hé miệng muốn nói, Lục Chính đã xoay người lại nhẹ nhàng hôn lên môi cô, không có sự xâm lược chiếm giữ, chỉ rất đỗi dịu dàng vuốt ve giữ chặt đôi môi không cho cô lên tiếng. Rất nhanh sau đó đã rời ra, nắm tay Hoa Điêu đi tiếp về phía trước, Hoa Điêu có chút choáng váng, ngây ngốc bước theo.

Ánh đèn trong thang máy sáng ngời, Hoa Điêu không cách nào giấu được hai gò má đỏ bừng, cô không dám ngẩng đầu nhìn Lục Chính, lo lắng không biết phải nói thế nào chuyện năm đó. Đột nhiên Lục Chính lên tiếng: “Anh từng nghĩ có lẽ hai chúng ta không thích hợp ở bên nhau, nên đã định buông tha em, nhưng trong hai mươi ngày không có em, anh trả lời sai sáu câu hỏi, đi nhầm phòng học bốn lần, không đói bụng, không muốn thức dậy, anh mất đi niềm vui và trình tự cơ bản của cuộc sống. Vì vậy, em nợ anh, em phải trả nợ.”

“Phải trả thế nào?” Hoa Điêu lúng ta lúng túng hỏi lại.

Thang máy lên đến nơi, cửa mở sang hai bên, Lục Chính nắm tay Hoa Điêu đi ra: “Dùng cả đời thử xem, có lẽ sẽ trả hết chăng?”

“Chỉ là nhất thời mà thôi, qua một thời gian ngắn có lẽ mọi thứ sẽ trở lại như cũ.” Hoa Điêu hoảng loạn tìm chìa khóa, mở cửa ra, luống cuống: “Sao lại dây dưa cả đời?”

“Anh là một người đàn ông ba mươi tuổi luôn sống bằng lý trí, lần đầu tiên mất ngủ vì một người con gái, lần đầu tiên đứng hôn nhau bên đường, lần đầu tiên trái tim hỗn loạn, giãy dụa, đau lòng và nhung nhớ đến vậy. Cảm xúc mãnh liệt đó, sao có thể là nhất thời?” Lục Chính hoàn toàn thả lỏng, nhìn căn phòng ngăn nắp sạch sẽ của Hoa Điêu, anh xoay người đổi dép lê rồi mỉm cười đi đến trước cửa sổ nhìn ánh đèn sáng bừng rạng rỡ bên ngoài.


Đứng ở nơi này, cảm giác thuộc về trỗi dậy mạnh mẽ trong lòng anh. Anh thuộc về em, em thuộc về anh. Chúng ta là của nhau.

Hoa Điêu tựa người vào cửa: “Anh không biết gì về em hết, lý lịch của em không phải chỉ một vài câu là có thể nói rõ ràng.”

“Trong mắt anh, em đứng nơi đó thật xinh đẹp, có gì phải giải thích?” Lục Chính lơ đễnh.

“Anh không biết gì hết.” Giọng nói của Hoa Điêu run rẩy, dường như đang cố lấy hết dũng khí, kiên quyết muốn nói ra.

“Anh biết hết, chuyện của em Hoa Điêu.” Lục Chính thu hồi ánh mắt xa xăm lại, chăm chú nhìn Hoa Điêu: “Đó không phải là vấn đề, vấn đề là, anh yêu em, em, có yêu anh không?”