Nếu Em Nở Rộ Gió Mát Sẽ Đến

Chương 11: Hàn Mạch cứu tôi

Hàn Mỹ Úy kéo thân thể mệt mỏi chóng mặt đi tới cửa một cửa hàng đụt mưa, ngơ ngác nhìn con đường trong mưa, con đường kia giống như con rồng đen khổng lồ, chiếu sáng trên người như các loại côn trùng chạy tán loạn , cô cực kỳ mệt mỏi, chân cũng như nhũn ra, nhưng cô vẫn mạnh mẽ chống đỡ đứng thẳng người, không để ý những người đụt mưa trong của hàng vui vẻ nhìn mình .

Cúi đầu sờ sờ bụng của mình, đột nhiên Hàn Mỹ Úy rất muốn khóc, đứa bé đáng thương, Chúa lại để cho con gặp người mẹ xui xẻo như vậy đi theo chịu tội, thật sự xin lỗi.

Càng mưa càng lớn, không biết thẳng như vậy bao lâu, người đụt mưa trước cửa hàng cũng đi không ít, Hàn Mỹ Úy mơ mơ màng màng cảm thấy điện thoại di động đang rung, nhưng cô lúc này đã hồ đồ, đâu còn muốn nghe điện thoại, chỉ một lòng chờ đợi Tô Đỉnh xuất hiện.

Một chiếc xe hơi màu đen gào thét đi qua trước mặt cô, sau đó lại đảo trở lại, dừng lại ở vị trí của cô. Một người đàn ông từ trên xe xuống, thật cao gầy , mặc một bộ đồ tây màu đen tốt đẹp.

"Hạo. . ." Đôi môi màu tím của Hàn Mỹ Úy nhẹ nhàng kêu lên cái tên đó, cô cho là người tới là Trần Hạo, xem ra là phát sốt hồ đồ rồi.

Hàn Mạch đứng lại ở trước mặt cô , chỉ thấy quần áo cô ướt quấn quanh người , tóc nhỏ giọt, trên trán còn có một vết tím bầm , chật vật không chịu nổi, cô dùng đôi tay lạnh lẽo ôm mình thật chặt, toàn thân phát run, ánh mắt rã rời. Anh không khỏi nhíu mày.

"Hàn Mỹ Úy?" Hàn Mạch dùng đôi tay ấn chặt bả vai của cô, ép buộc cô nhìn hai mắt của mình.

Hàn Mỹ Úy rất lạnh, chỉ cúi đầu chống đỡ thân thể không để cho mình ngã xuống, nhưng bị anh nhấn bả vai như vậy thoáng một cái, giống như con rối bị rút đi khớp xương, trong nháy mắt xụi lơ xuống.

"Này!" Hàn Mạch bị dọa sợ, vội vàng ôm lấy cô, nhiệt độ cô lạnh lẽo truyền lại giữa cánh tay, giống như người chết.


Hàn Mạch lập tức bồng cô lên, sải bước đi đến xe.

Trong xe im lìm, mơ hồ có thể nghe từng mưa tiếng mưa bên ngoài, Hàn Mạch liếc nhìn Hàn Mỹ Úy ngủ mê man trên ghế phụ, lại quay đầu tăng tốc độ xe.

"Hàn Mỹ Úy, cô đừng ngủ, tôi đưa cô đi bệnh viện!"

"Không cần. . ." Hàn Mỹ Úy nhỏ bé yếu ớt trả lời, "Không đi bệnh viện. . . Không muốn người nhà biết tôi ở bệnh viện. . ."

Dáng vẻ cô yếu đuối kháng cự nhưng kiên quyết, khiến lòng của Hàn Mạch lập tức mềm nhũn ra. Ở trong điện thoại Tô Đỉnh nói Hàn Mỹ Úy bị người nhà cô"Hành hung" đuổi ra đường, như vậy hiện tại cô không muốn gặp người nhà của mình cũng có tình .

Hàn Mạch quay đầu xe , đi về hướng nhà trọ của mình.

Đến nhà, Hàn Mạch lấy giường nệm tốt của mình , đặt cô đặt nằm ngang ở trên giường, lấy hộp thuốc trong nhà ra, cặp nhiệt độ cho cô.

Đèn hoa trên tường sáng đẹp đẽ và rực rỡ , lúc này Hàn Mỹ Úy đã thoáng tỉnh táo, thấy Hàn Mạch đang đẩy cổ áo của mình, vội vàng bị dọa sợ đến trợn to hai mắt, lập tức đưa tay nắm cổ tay Hàn Mạch, bất đắc dĩ hơi sức yếu ớt hoàn toàn không có tác dụng.

"Buông tay." Hàn Mạch dừng lại động tác nói với cô.


Hàn Mỹ Úy không nói lời nào, cánh mũi hé ra khép lại , gắt gao nắm tay của anh kháng cự.

Tâm tình Hàn Mạch cũng không phải là rất tốt, lười phải cùng cô nói nhảm, động tác lưu loát đẩy cổ áo của cô đem nhiệt kế nhét vào dưới nách. Nói: "Tôi cũng không phải là lần đầu tiên cởi quần áo cô."

Hàn Mỹ Úy cảm thấy có chút nhục nhã, quay mặt qua chỗ khác không nhìn anh.

Cũng đúng, toàn thân mình nơi nào anh ta chưa nhìn qua, còn giả bộ trong sạch cái gì.

Nghĩ xong, Hàn Mỹ Úy bất lực buông tay ra.

Hàn Mạch tạm thời không so đo cô dọc theo đường đi gọi bao nhiêu lần hai chữ "Trần Hạo" này, cũng không để ý tới cô tỏ ra không cảm xúc , anh chỉ lấy bông băng trong hộp thuốc ra , nhìn trên trán cô tím bầm một mảng , vừa bôi cạnh vừa hỏi: "Loại người không nghe lời như cô thật sự là đáng đánh đòn , có đau không?"

Hàn Mỹ Úy có chút mơ hồ , mắt lật lên trên , thế nào cũng không nhìn tới trán của mình, lại khó hiểu vì sao Hàn Mạch muốn bôi thuốc trên trán của mình , sau đó chợt nhớ tới trước khi mình vội vàng ra khỏi nhà, không cẩn thận dập đầu vào góc cửa tủ treo quần áo, có thể dập đầu, liền đáp: "Không đau."

Bị dập đầu một chút mà thôi, có cái gì đau .


Hàn Mạch lấy nhiệt kế ra nhìn một chút, trong lòng thầm mắng,những người nhà kia của cô đều là thứ khốn kiếp, cho dù cô từng có tình một đêm trước hôn nhân nhưng dù sao hiện tại có thai, tại sao có thể đánh một trận lại đuổi đi chứ? Bên ngoài mưa lớn như vậy, bây giờ sốt thành thế này, ngay cả thuốc cũng không giảm nổi.

"Cô biến thành như vậy tôi cũng có trách nhiệm, cô yên tâm, tôi sẽ không thừa dịp cháy nhà hôi của, tôi đi nấu chút nước sôi, trước hết cô ngủ một lát đi." Hàn Mạch nghiêm túc nói.

Đứng lên đầu Hàn Mỹ Úy lại đau , cả người rét run, liền cầm chăn che kín mít trên người mình , thấy trong ánh mắt của Hàn Mạch thật sự có chút áy náy, liền thoáng yên tâm, mở miệng dặn dò: "Tôi hiện tại. . . Không thể uống thuốc."

"Tôi biết ."

"Anh lấy cho tôi một ít thuốc rễ bản lam (*) pha nước uống, liều lượng ít một chút, tôi có thể uống cái này."

(*Theo thông tin Lavender tra được trên mạng : rễ bản lam , tên tiếng anh Banlangen, là thuốc đông y trị cảm sốt..., không có ở Việt Nam )

"Được." Hàn Mạch lập tức mặc quần áo chuẩn bị xuống lầu đi mua.

Hàn Mỹ Úy hít một hơi thật sâu, mệt mỏi nhắm hai mắt lại. Lập tức chìm vào trong bóng tối, giống như mình bị hút vào trong nước xoáy, trong nước xoáy đầy tiếng gió thổi tiếng mưa rơi ầm ĩ , còn có tiếng Trần Hạo.

Hàn Mỹ Úy biết mình đang nằm mơ, nhưng thế nào cũng chưa tỉnh lại, Trần Hạo biến thành một con thú dữ dữ tợn, dùng sức bóp cổ của cô, vẻ mặt mẹ Trần Hạo khinh bỉ nhìn cô, mắng: "Ti tiện! Mang thai con của người khác gả cho nhà họ Trần chúng tôi, cô chính là kẻ bỉ ổi!"

"Tại sao phải phản bội anh!" Trần Hạo bóp cổ của cô, Hàn Mỹ Úy không phát ra được bất kỳ âm thanh nào, đột nhiên cô nhìn thấy cha của mình đứng ở đàng xa, liền muốn hét to để cho cha đến cứu mình lại không nghĩ rằng cha cũng hung ác nhào tới bóp cổ của cô.


Hàn Mạch mua thuốc xong trở lại, dùng chìa khóa mở cửa, đi tới trước giường muốn nhìn Hàn Mỹ Úy một chút, lại nghe thấy cô nhắm mắt khóc nức nở nghẹn ngào, đôi tay gắt gao níu lấy ga giường, nhìn như là gặp ác mộng.

Túi thuốc cầm trong tay lập tức bị Hàn Mạch ném trên sàn nhà, anh bước nhanh tới ngồi lên trên giường, đỡ người Hàn Mỹ Úy lên , vỗ vỗ khuôn mặt tái nhợt của cô, khẩn trương gọi cô: "Hàn Mỹ Úy! Hàn Mỹ Úy cô tỉnh tỉnh!"

Đôi mắt cô gắt gao nhắm chặt, nước mắt không ngừng trượt xuống từ khóe mắt , đôi môi không biết đang thì thầm cái gì .

Trên mặt của cô hiện đầy đau đớn, khiến lòng của Hàn Mạch cũng xoắn lại theo.

Anh chưa bao giờ biết, sự kiện kia gây cho cô áp lực tâm lý sâu sắc và to lớn như vậy.

Hàn Mỹ Úy có cảm giác mình được ôm, có một đôi tay kéo mình từ trong nước xoáy ra ngoài, cô khẽ mở mắt ra, thấy mặt của Hàn Mạch gần ngay trước mắt, đột nhiên cảm thấy có cảm giác an toàn mãnh liệt , cô ôm thật chặt cánh tay Hàn Mạch , khóc như đứa bé.

"Hàn Mạch cứu tôi!" Cô ôm thật chặt cánh tay của anh, giống như là ôm lấy cây cỏ cứu mạng, không ngừng gọi tên của anh.

Lông mày Hàn Mạch nhíu chặt, cổ họng chuyển động, trái tim giống như bị người ta hung hăng xé một mảnh , anh nhìn dáng vẻ cô gần như sụp đổ bất lực, trong lòng lại có một cảm giác khác thường cho tới bây giờ chưa từng có , đột nhiên anh rất muốn bảo vệ cô, đột nhiên rất thích sự can đảm mà cô cần.

Anh nằm lên trên giường, đắp chăn, ôm lấy hết người con gái trong ngực, nhẹ nhàng vỗ lưng của cô dụ dỗ nói: "Đừng sợ, chỉ là mơ. . ."

Hàn Mỹ Úy mê man , chỉ cảm thấy cả người đều cực kỳ khó chịu, mơ thấy rất nhiều rất nhiều giấc mơ, dồn dập lộn xộn , trong bóng tối có người từ đầu đến cuối ôm cô, cô có thể cảm nhận được động mạch cổ người nọ đập rất nhỏ tồn tại, cô có thể cảm nhận được hô hấp ấm áp phả ở trên tóc của cô, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ đặc biệt nóng rực từ cổ người đàn ông này, làm cho máu lạnh như băng của cô có thể hồi phục ấm lại.