Cô sống xa mẹ, thường thì cả năm hai mẹ con gặp nhau không quá một hai
lần. Vì thế cho nên ngay từ thời đi học, cô đã lập ra một ước định bất
thành văn: mỗi cuối tuần đều đánh một cuộc điện thoại thật dài về nhà.
Một mặt là hai mẹ con có thể an ủi lẫn nhau mỗi khi kể lể nỗi khổ nhớ
nhung, mặt khác cũng tiện cống hiến chút đỉnh cho ngành điện tín của
Trung Quốc, mà điều đó cũng đồng nghĩa với việc đóng góp cho sự tăng
trưởng của nền kinh tế quốc dân không phẩy không không… không mấy phần
trăm, cũng đâu phải là nhỏ…
Hôm nay
trong điện thoại, mẹ cô càng thao thao bất tuyệt như nước Hoàng Hà.
Trước đây mỗi lần nghe đến câu này – mà thực sự thì cô đã nghe nhiều lần lắm rồi – tai cô tự động sinh ra một lớp màng lọc, vô thức bỏ qua nó;
nhưng hôm nay hành động của mẹ khiến cô không thể dùng câu nào khác để
hình dung nữa. Chốt lại thì, chuyện mẹ cô nói cũng chỉ xoay quanh việc
bà quen một người đồng hương, mà người đó lại có một người con trai, tên họ là gì, công tác ở đâu, rồi mẹ đã cho người ta số điện thoại của cô
để có dịp nào tiện thì liên lạc… Đích thị là biến tướng của việc xem mắt mà!
Triệu Tử Mặc đau đầu nhất chính là vì vụ này. Từ khi cô mới ra trường xong, mẹ cô đã bắt đầu hữu tâm hay vô ý khơi gợi đến đề tài đó, cho tới năm nay thì
cái quyết tâm “không đạt mục đích thề không bỏ qua” của bà đã cực rõ
rồi. Nhưng loại chuyện này cũng phải tùy duyên, đâu thể gượng ép. Trước
đây, đối với những cuộc sắp xếp của bà, cô chỉ cần “binh tới tướng đỡ,
nước dâng đắp đê” cũng đủ để đối phó. Cứ gặp mặt, đi ăn vài lần, rồi sau đó viện cớ thoái thác là xong. Không phải cô không biết nỗi khổ tâm
của mẹ, nhưng đã nói đến chuyện yêu đương thì phải nhắc đến hai chữ
“duyên phận”. Đi xem mắt cứ như là thịt cá đã đặt trên thớt, mấy cân mấy lạng đều bị đem ra soi xét kỹ lưỡng – cô không muốn phải chịu đựng sự
giày vò đó.
Người mà mẹ
cô nhắc đến tên là Hình Lợi Phong. Ngay hôm sau anh ta đã gọi cho cô,
hẹn đi ăn cơm. Cô vẫn theo thói quen làm việc bình thường, tan tầm thì
cứ thế mà qua loa đến cuộc hẹn. Anh ta trông cũng khá, tuy xuất thân
trong một gia đình rất bình thường, nhưng nhờ khổ học mà thành tài, ở
anh toát ra một khí phách rất hiên ngang khi đứng trước mặt người khác.
Mà anh ta cũng là một người nhiệt tình, phải nói là vô cùng nhiệt tình
mới đúng – mới gặp mặt là anh ta đã “mở đài” rồi, chắc vì mối quan hệ
đồng hương mà chưa gì đã cảm thấy rất dễ dàng thân quen.
Địa điểm gặp mặt của họ là một nhà hàng Thượng Hải, được trang hoàng vô cùng tinh
tế, hoa lệ, trông cực kỳ sung túc và ấm cúng, nên chắc chắn cỡ sao
không nhỏ. Vì cả hai đều là người miền Nam nên khẩu vị cũng khá tương
tự nhau. Bữa ăn hôm nay rất vừa miệng, ngồi nghe anh ta hết kể từ thời
sự chính trị cho đến kinh tế tài chính, rồi lại chuyển sang giải trí, cô cực kỳ bội phục. Giờ đây cô đã nhìn anh ta với con mắt khác một chút,
trong lòng thầm nghĩ: nếu không thể thành người yêu thì thành bạn bè
cũng hay.
Giữa cuộc
hẹn, anh gọi tới: “Ở đâu vậy?” “Đang đi ăn.” Anh hỏi vô cùng bình thản:
“Cần anh đi đón không?” Liên lạc giữa cô và anh vốn lúc on lúc off, vì
thực sự thì mối quan hệ ấy không đáng để hai người dây dưa quá nhiều,
như thế sẽ khiến sau này khó cắt đứt. Thấm thía điều đó nên cô lên tiếng từ chối: “Không cần đâu, tự em sẽ an bài”. Đầu dây bên kia ừ một tiếng
rồi cúp máy.
Chiếc bàn
hai người đang ngồi kê sát ngay bức tường kính ở một tầng lầu thấp, nên
chỉ cần cúi đầu một cái đã có thể thấy dòng xe cộ dày đặc như nước chảy
bên ngoài. Cô đã ăn gần xong – nếu là bình thường thì cô đã sớm tìm cớ
để về, nhưng cô cảm thấy có chút thân thiết với người tên Hình Lợi Phong này, nên muốn kết giao bằng hữu với anh. Lúc kêu phục vụ tính tiền,
người quản lý vội chạy tới với thái độ cực kỳ cung kính, mỉm cười nói:
“Hóa đơn của hai vị đã được Giang thiếu thanh toán rồi, hi vọng hai vị
hài lòng với sự phục vụ của nhà hàng chúng tôi, có dịp thì ghé vào chiếu cố nhiều hơn nhé!”
Ban đầu Hình Lợi Phong rất ngạc nhiên, nhưng thấy vẻ bình tĩnh của cô, anh cũng đoán được là bạn của cô đã trả giùm hóa đơn. Lúc ra cửa, anh ta ngượng
ngùng, gãi đầu gãi tai nói: “Ngại quá, sao anh lại mặt dày mà để cho bạn em trả tiền thế cơ chứ?” Thật ra đến lúc đó cô cũng mới biết là anh
ngồi ngay trong nhà hàng này gọi điện cho cô. Anh và cô chẳng phải là gì của nhau, nếu anh thích trả tiền thì cứ để cho anh trả đi. Xuống xe, cô cười với Hình Lợi Phong: “Lần này anh mời không được thì cứ để lần sau
đi.” Hình Lợi Phong cũng cười, lộ ra hàm răng trắng lóa, gật đầu lia
lịa: “Rất vinh hạnh.”
Mấy ngày
nay, vì vụ làm tờ khai xuất khẩu mà ngày nào cô cũng phải vắt hết sức
lực, về đến nhà là mệt rã rời lăn ra ngủ. Nhưng kỳ quái là hôm nay cô
lại không thấy buồn ngủ. Từ phòng tắm trở ra, lăn qua lăn lại trên
giường cả nửa giờ, cô cũng chỉ thấy càng tỉnh táo hơn. Dứt khoát đứng
dậy, cô xuống bếp sắp xếp lại mấy thứ linh tinh. Xong xuôi, vẫn chẳng
thấy buồn ngủ, cô lại đi lau nhà khắp hai lượt. Đến khi cả chân giường
cũng được lau đến không còn một hạt bụi nhỏ, cô mồ hôi đầm đìa, thở hổn
hển ngồi xuống sàn nhà nghỉ một lúc, mới thôi. Đi tắm lần nữa, rồi cô
lại chui vào chăn. Cứ nghĩ lần này có thể yên giấc được rồi, ai dè cô
vẫn trằn trọc lăn qua lộn lại, giống như không tìm được tư thế nào thích hợp để ngủ vậy. Bao nhiêu lần tưởng đã có thể chìm vào giấc ngủ, nhưng
rốt cuộc hai mắt cô vẫn mở thao láo. Đang phiền não thì điện thoại đổ
chuông, cô vò đầu ngồi dậy, ôm chăn nghe máy: “Mở cửa!” Khẩu khí của anh không cho người ta lấy nửa cơ hội từ chối. Cô cúp máy, nhìn đồng hồ –
không ngờ đã ba giờ sáng rồi. Cô vừa bò xuống giường vừa suy nghĩ, không biết mình có nên cảm ơn anh vì đã không nhấn chuông cửa, đánh thức toàn bộ hàng xóm hay không.
Chẳng biết
anh tới đây bằng cách nào, nhưng có lẽ phải cảm tạ tất cả những người
lái xe trong thành phố này vì đã vô cùng tuân thủ luật giao thông – nếu
ai cũng uống say mèm như anh rồi lái xe, làm sao còn tay chân lành lặn
mà lái tới trước cư xá của cô được. Vừa kéo vừa nâng, mãi cô mới đặt
được anh lên giường. Hẳn anh đã uống rất nhiều, đôi lông mày khẽ nhíu
lại như đang có điều gì phiền muộn. Không đành lòng, cô lấy khăn ấm nhẹ
nhàng lau mặt cho anh. Hệt như có cảm ứng, anh mở mắt, đôi mắt đen như
sơn cứ nhìn cô không chớp. Cô đỏ mặt, liền dừng động tác, nói: “Anh nghỉ ngơi một lát đi” rồi cúi xuống kéo chăn đắp cho anh. Bỗng anh vươn một
tay ra ôm cô thật chặt, chỉ một cái lật mình đã đặt cô ở dưới thân. Hơi
thở anh nồng mùi rượu, lại xen lẫn một mùi rất riêng của anh, như muốn
nhận chìm người ta trong đó. Cơn mưa nụ hôn mãnh liệt trút xuống, lên
mắt, lên mũi, lên môi, lên cổ cô, rồi trượt dần, trượt dần xuống dưới…
ღღღ
Khi cô tỉnh
lại đã là trưa ngày hôm sau rồi. Cũng may hôm đó là chủ nhật – ngày mà
cô thấy đáng yêu nhất trong tuần, vì có thể nằm ỳ trên giường đến lúc
nào mình muốn. Cô miễn cưỡng duỗi tay, lẩm nhẩm vài tiếng trong miệng,
rồi từ từ mở mắt… Hết hồn! Không biết anh đã yên lặng ngồi bên mép
giường như thế bao lâu rồi! Cô chưa bao giờ ở trong tình huống như thế
này, vì từ trước đến giờ khi cô tỉnh lại thì anh đã đi từ lúc nào không
hay. Tất cả những gì mà hai người đã có với nhau xưa nay chỉ được tiến
hành trong bóng tối, nhiều lúc cô còn tưởng đó toàn là cảnh trong mơ, cứ ánh sáng vừa lên một cái là biến mất ngay.
Anh đang
nhìn cô, sâu trong mắt anh dường như ẩn chứa một vẻ khó tin nào đó. Thấy cô tỉnh dậy, anh đứng lên đi ra phòng ngoài. Có nhiều lúc anh vô cùng
tế nhị.
Tưởng rằng
anh đã đi rồi, nhưng lúc cô rửa mặt xong, bước ra ngoài thì thấy anh vẫn ở đó. TV đang mở, giọng nữ phát thanh viên bản tin trong nước trên kênh CCTV4 vang lên trong trẻo. Cô xuống bếp mở tủ lạnh ra, thấy trong đó
không còn gì có thể ăn ngay được. Chuẩn bị qua ít đồ ăn sáng, chưa đến
nửa giờ đã xong, cô liền bưng ra. Bữa ăn rất đơn giản: một dĩa cá hấp,
một dĩa trứng tráng và một tô canh nấm. Thường ngày cô chỉ có một mình,
hôm nay có anh ăn cùng nên tự nhiên cảm thấy ăn ngon hơn. Anh không nói
một lời, mà cô thì cũng án binh bất động, chỉ lẳng lặng cắm cúi ăn. Chợt anh gắp đầu cá lên, từ từ lấy đũa khoét mắt cá ra. Lòng cô khe khẽ
động. Rồi anh chậm rãi gắp mắt cá nhẹ nhàng đặt vào trong bát của cô.
Tim cô thình thịch nảy lên, hơi thở cũng trở nên hỗn loạn. Trước kia cô rất thích
đọc sách, và cô đã đọc được ở đâu đó một câu chuyện về mắt cá. Chuyện
rằng xưa kia từng có một đôi trai gái yêu nhau từ thời còn cắp sách đến
trường, mỗi lần cùng nhau ăn cá, cô gái luôn gắp mắt cá cho chàng trai.
Có một ngày, chàng trai hỏi tại sao, cô gái liền đáp rằng khi còn bé,
mỗi lần ăn cá cha cô đều gắp mắt cá cho cô, điều đó biểu trưng cho tình
thương yêu của ông đối với cô, bởi lẽ mắt cá là để dành cho người mình
yêu thương nhất. Sau khi ra trường, họ được phân công công tác ở cùng
một thị trấn. Bạn bè gần xa đều cho rằng hai người sẽ rất mau chóng kết
hôn, cùng nắm tay nhau hạnh phúc đến bạc đầu. Nhưng chàng trai kia vẫn
chưa cam tâm thỏa chí, anh vẫn muốn ra ngoài phiêu bạt. Bàn bạc về
chuyện tương lai của hai người xong, chàng trai liền dứt khoát ra nước
ngoài. Cô tiễn anh đi trong êm thấm. Mấy năm sau, khi đã thành công, anh tìm về thị trấn nhỏ xưa thì mới hay tin cô đã lấy chồng. Cô mời anh đến nhà làm khách, trong bữa cơm cô rất ra dáng chủ nhà, toàn gắp cho anh
những món ngon nhất. Thế rồi một con cá được bưng lên… Anh nhìn cô gắp
mắt cá cho chồng, mới chợt vỡ lẽ… Hóa ra những thứ mình đạt được cũng
chẳng hơn những gì mình đã đánh mất…
Cô ngẩng đầu liếc anh một cái, anh thì chẳng tỏ vẻ gì khác lạ, chỉ lo và cơm, chắc
anh rất đói bụng nên ăn ngấu nghiến. Cô nhìn thứ anh đã gắp cho mình.
Mắt cá ăn vào vốn chẳng có vị gì, chỉ có dùng tâm để để cảm thì người ta mới nếm được mùi vị của nó. Cũng giống như món canh cá cha cô nấu nhiều năm về trước vậy – thực ra có lẽ nó cũng chẳng ngon như trong hồi ức
của cô đâu, và dĩ nhiên tay nghề thì cũng kém hơn đầu bếp của nhà hàng
năm sao nhiều, nhưng điều quan trọng nhất là ông đã gửi gắm bao nhiêu
yêu thương vào trong đó. Vì thế mà suốt bao năm qua cô cứ khắc khoải
kiếm tìm, nhưng mãi vẫn không thể tìm lại được cái vị ấy – bởi đó chính
là vị của yêu thương.
ღღღ
Thứ bảy ngày 26 tháng 5 là một ngày cực kỳ gian nan với cô. Hôm đó cô chuẩn bị rất
nhiều tài liệu dạy nấu nướng, bắt đầu tự mình nấu món canh cá chân giò
nấm hương. Đặt nồi cá lên bếp chưng, vặn nhỏ lửa, rồi cô đem toàn bộ mâm chén bát đĩa ra rửa sạch, lau khô cho đến khi tất cả đều sáng bóng lên
mới thôi. Những hoa văn hình cánh bướm in trên đó cũng ánh lên một cách
kỳ dị. Cô vuốt ve chúng, khẽ thở dài.
Mọi thay đổi cứ lặng lẽ diễn ra lúc nào không hay, dạo này anh tới chỗ cô rất thường xuyên. Nhà cô bây giờ có rất nhiều đồ dùng cá nhân của anh, bao gồm
quần áo, dao cạo râu, khăn mặt, và những tạp chí kinh tế tài chính anh
hay đọc. Không gian nhỏ hẹp của cô cũng bị chia sẻ. Lắm lúc, cô như có
một ảo giác rằng họ là những kẻ tình nhân với nhau vậy.
Trong lúc cô đang thẫn thờ thì điện thoại anh gọi tới: “Tối nay mình đi đâu ăn cơm?” Hiếm khi anh lại gọi đến vào giờ này, cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ : mới
hơn bốn giờ chiều. Một nơi nào đó sâu thẳm trong lòng cô chợt rung động: “Ăn ở nhà nhé. Anh có tới được không?” Lần đầu tiên cô chủ động mời
anh. Bên kia, anh cúi đầu đáp một tiếng, giọng anh nhỏ nhẹ như đang nói
với người thương, ẩn chứa một niềm vui dìu dịu.
Cuối cùng
thì cả nồi canh to tướng đều nằm gọn trong bụng anh. Đây là lần thứ hai
anh ăn món cô nấu, và cũng giống như lần đầu, anh vét rất sạch sẽ. Cô
rửa chén xong, bước ra ngoài thì thấy anh đang nói trên điện thoại: “Hôm nay có việc rồi, không đi đâu” Ngước đầu nhìn cô một cái, rồi anh cúp
máy. Cô biết tỏng ý anh rồi, liền trở về phòng bật máy tính lên. Anh đi
theo sau cô: “Ra ngoài dạo một lúc đi.” Đây là lần đầu tiên cô cùng anh
đi dạo phố. Họ ghé vào một cửa hàng chuyên doanh. Cô nhân viên bán hàng
vừa thấy anh đã không ngừng cười duyên, có vẻ như anh là khách quen của
nơi này thì phải. Những hàng hóa ở đây đều xa hoa đến cực hạn, trông vừa mắt vừa lòng cũng hệt như khuôn mặt trang điểm đẹp đẽ của cô nhân viên
bán hàng vậy. Anh đánh mắt mắt ra hiệu cho cô, cô hiểu ý anh bèn lắc
đầu, tỏ vẻ không vừa ý với chúng. Cô biết, tốt hơn hết là không nên tập
cho mình thói quen hưởng thụ vật chất, vì dù sao thì cô cũng chẳng có
khả năng theo đuổi nó. Trên đời này có rất nhiều thứ khiến người ta
nghiện như nghiện thuốc phiện – cũng giống như chuyện hưởng thụ này, cứ
dính vào một cái là nghiện ngay, có muốn bỏ cũng không được.
Ghé vào cửa
hàng trang sức, ông quản lý đích thân ra đón hai người rồi kêu nhân viên mang hàng ra tới tấp cho cô xem. Những viên kim cương tinh xảo được nạm trên những sợi dây được thiết kế theo đủ kiểu dáng khác nhau, trông
lóng lánh đến lóa mắt. Chả trách gì người ta lại nói kim cương là người
bạn tốt nhất của phụ nữ. Nhưng cô thì cho tới bây giờ một “người bạn
tốt” cũng chẳng có. Anh ngồi một bên, nhàn tản nhìn cô. Vốn không muốn
nhận thêm đồ gì của anh, nhưng vì hôm nay là một ngày đặc biệt, nên cuối cùng cô cũng chọn lấy một sợi dây chuyền và đôi bông tai bạch kim có
hình cá heo, trông cực kỳ hồn nhiên. Cô vừa thấy đã thích rồi, trông nó
đáng yêu đến mức cô không thể kìm nổi vuốt ve.
ღღღ
Có lẽ Phính
Đình cũng đã nghe phong thanh về quan hệ của hai người. Trong một lần tụ hội, Phính Đình vừa thưởng thức cà phê, vừa mở miệng: “Dạo này cậu cùng Giang thiếu sao rồi?” Cô không định giấu diếm, nhưng cũng chưa bao giờ
nói cho bạn mình chuyện hai người bắt đầu từ lúc nào, nên khi cô nàng
hỏi thẳng như vậy, cô đỏ mặt: “Vẫn thế thôi!” Phính Đình ngẩng đầu lên
khỏi cuốn tạp chí: “Thật lòng với nhau à?” Cô bật cười: “Cậu thử nói
xem?” Phính Đình chỉ nhíu nhíu đôi lông mày thanh tú, không nói gì. Cô
nhún vai, cười cười nói: “Tớ xưa nay đâu có bài xích chuyện gặp gỡ qua
đường, huống hồ lại là gặp gỡ với hàng thượng hảo hạng!”
Suốt dọc
đường về, anh nghiêm mặt, trông có vẻ giận. Thả cô xuống trước cửa cư xá xong anh liền phóng xe đi luôn. Có một hôm Trầm Tiểu Giai nói đùa: “Sao dạo này không thấy tăm hơi chiếc xe màu bạc ấy đâu nhỉ?” Lúc này cô mới chợt nhận ra, đã hơn một tháng không có tin tức gì của anh rồi.
Gặp lại
Phính Đình lần nữa, cô mới biết anh đang hồi sức sau một vụ tai nạn giao thông. Phính Đình nhìn vẻ mặt đầy ngạc nhiên của cô, hơi kinh ngạc:
“Không phải là cậu không biết đấy chứ?” Về nhà, cô cứ cầm điện thoại lên rồi lại đặt xuống, đắn đo không biết có nên gọi cho anh không. Dùng
dằng mãi cho đến tận khuya, giờ này mà gọi tới thì chẳng khác gì quấy
rầy bệnh nhân, thế là đành thôi. Hôm sau, cô đến văn phòng thật sớm, gọi điện đặt một bó hoa bách hợp nhờ cửa hàng hoa giao cho anh. Chín giờ,
đồng nghiệp cùng phòng đều tới đông đủ, cô cũng bắt đầu bận rộn làm
việc. Đang trong lúc bề bộn, cô nghe cậu cấp dưới Tiểu Vương gọi mình:
“Tử Mặc, điện thoại của chị reo bao nhiêu lần rồi kìa!” Lúc này cô mới
để ý, xem danh sách cuộc gọi nhỡ thì lại thấy số của anh. Chỉ khi đến
giờ ăn trưa, cô mới có thời gian để gọi cho anh: “Anh đã khá hơn chút
nào chưa?” Người bên kia không nói gì. Cô biết anh vẫn đang nghe, vì
loáng thoáng có thanh âm từ đầu kia truyền tới. Lâu thật lâu cũng không
nghe anh trả lời, cô liền nói: “Anh nghỉ ngơi cho tốt nhé!”. Đang định
cúp máy thì anh lên tiếng, giọng điệu có vẻ cực kỳ giận dữ: “Em là cái
đồ không biết phải trái trắng đen!” Lại thêm một hồi im lặng thật dài
nữa, cô nhìn đồng hồ thì thấy đã đến giờ làm việc, tất cả mọi người đều
đã bắt đầu rồi: “Em phải cúp đây”. Vừa nói xong đã nghe “tút, tút”, thì
ra là anh đã cúp máy trước rồi. Cô nhìn điện thoại, hơi hơi sợ sệt.
Khi cô vừa
tan tầm, anh lại gọi tới: “Qua đây, giúp anh!” Lại cái giọng điệu không
cho người ta có cơ hội cự tuyệt kia! Đến tầng lầu anh nằm, hỏi y tá thì
cô được người ta nhiệt tình dẫn đến tận cửa phòng. Cô đẩy cửa bước vào.
Phòng bệnh anh nằm cực kỳ xa hoa, rộng rãi. Cô bày lẵng hoa cùng giỏ
trái cây mới mua ra bàn. Anh đang xem giấy tờ, thấy cô đi vào anh chỉ
hơi hơi ngẩng đầu, cũng chẳng nói gì, như là coi cô không tồn tại vậy.
Cô đã quen với cái kiểu cách đó của anh rồi – lúc họ ở chung với nhau
anh cũng như vậy – liền tìm một cái ghế ngồi xuống, tiện tay cầm lấy
quyển tạp chí trên bàn, từ từ giở ra. Chiếc ghế salon cô ngồi cực kỳ mềm mại thư thích, rồi cơn mỏi mệt bắt đầu ập tới, cô chìm vào trong mơ
màng…
Lúc cô tỉnh
lại thì đã trễ lắm rồi, hình như tâm tình của anh cũng tốt hơn rất
nhiều, không còn làm mặt nghiêm nữa, nghe giọng nói của anh có pha ý
cười: “Ăn cơm thôi! Anh đói rồi!” Bấy giờ cô mới chú ý tới trên bàn đã
bày đầy những hộp thức ăn đóng mác khách sạn năm sao. Từ khi ở chung với anh, biết anh có nghiên cứu về ẩm thực, yêu cầu rất cao đối với chuyện
ăn uống, cho nên cô cũng không thấy lạ. Dìu anh ngồi xuống ghế, cô mới
phát hiện ra thương thế của anh rất nặng. Khắp mặt, khắp tay đều là
những vết thương, chân anh cũng đi tập tễnh. Thấy cô đứng nhìn mình
không nhúc nhích, anh cười: “Bị thương nhẹ thôi, không có gì đáng ngại.
Tại má anh cứ thích chuyện bé xé ra to.” Cô trợn mắt nhìn anh, cái mà
anh gọi là “bị thương nhẹ” đây sao? Cô lẳng lặng xé vỏ bao ngoài ra
rồi đưa đũa cho anh. Mới ăn được vài miếng, anh liền ném đũa đi giống
hệt một đứa trẻ: “Không ngon, chẳng muốn ăn nữa!” Rồi anh cúi đầu sáp
lại: “Anh muốn ăn canh cá em nấu cơ!”
Lòng cô mềm
nhũn trước giọng điệu làm nũng của anh. Kéo tay anh lên xem đồng hồ thì
thấy đã mười giờ rồi. Giờ này chắc trong siêu thị vẫn còn cá. Cô cầm lấy túi xách, đứng lên. Anh vội vã kéo cô lại: “Sao vậy?” Cô quay đầu trách móc: “Không phải chính miệng anh nói muốn ăn canh cá sao?” Anh ngây ra
rồi bật cười, vẻ vô cùng vui sướng, kéo ập cô vào trong ngực: “Ngày mai
ăn cũng được!” Cô đẩy anh ra, không dám dùng sức: “Vậy anh có ăn cơm
không thì bảo?” Anh gật đầu lia lịa: “Ăn chứ, ăn chứ, dĩ nhiên là phải
ăn rồi.”