Cô không ngờ mình sẽ gặp lại anh, mà còn ngay tại công ty Hình Lợi Phong
đang làm việc. Trời lạnh, không gì bằng đi ăn lẩu nóng, nên khi Hình
Lợi Phong vừa mời, cô liền gật đầu. Hôm ấy là một ngày u ám. Cô không
thích tiết trời như vậy, bởi tâm trạng con người ta cũng theo đó mà u
uất, ngột ngạt. Đã hẹn sau giờ làm Hình Lợi Phong sẽ đến đón cô, nhưng
gần đến giờ hẹn, sếp tổng của anh lại mở một cuộc họp đột xuất. Dù sao
cô cũng đã xong việc, liền bắt taxi qua bên đó. Địa điểm hẹn cũng đổi
sang một nhà hàng gần công ty anh.
Hình Lợi
Phong làm việc ở một công ty bất động sản tiếng tăm. Vừa ra trường là
vào làm ngay ở đó nên qua mấy năm nỗ lực, anh đã trở thành một quản lý
cấp trung. Tuy chỉ là một phó giám đốc tiêu thụ, nhưng đối với một người tự vươn lên bằng chính năng lực bản thân, không có bất kỳ ô dù nào nâng đỡ, thì đó là một thành tựu vô cùng đáng nể.
Tử Mặc bước vào tòa nhà chọc trời cao mấy chục tầng. Mới đẩy cửa vào, nhân viên
tiếp tân đã tươi cười đứng lên chào. Cô báo tên Hình Lợi Phong, cô tiếp
tân xinh đẹp nhã nhặn trả lời: “Chào cô Triệu, phó giám đốc Hình nhắn cô chờ anh ấy ở đại sảnh tầng 15.” Bước ra khỏi thang máy, khung cảnh rộng rãi của đại sảnh mở ra trước mắt. Nơi đây toát ra một phong cách rất
trang nhã, với bộ bàn trà thấp bằng gỗ lim, bao quanh là những chiếc ghế sa lon bọc da màu đen sang trọng, làm tôn lên nền đại sảnh màu vàng
kem. Đã đến giờ tan tầm nên đèn bật sáng trưng. Cô ngồi xuống ghế. Trên
bàn có một chồng lớn những tạp chí thời trang. Trước giờ Tử Mặc chỉ ăn
vận theo gu riêng của mình, không quan tâm nhiều lắm đến thời trang,
nhưng trong lúc chờ đợi, không có việc gì làm, cô bèn tiện tay cầm lên
xem. Chợt cô dừng lại ở một trang có in hình bộ váy trông rất quen. Lục
lọi trí nhớ một hồi, Tử Mặc mới nhớ đó là chiếc váy thời trang thu đông
của một thương hiệu châu Âu mà anh đặt cho cô ở shop nọ, sau khi cô mua
áo cho anh. Hàng giao đến tận nhà, cô không mặc mà chỉ cất vào tủ, nhưng do ấn tượng nên vừa thấy nó trên tạp chí, cô liền thấy ngờ ngợ.
Sau khi
chia tay, cô có ghé lại nhà anh một lần để dọn đồ. Những thứ anh mua
tặng, cô để lại hết. Trong số đó có sợi dây chuyền bạch kim hình con cá
heo, tuy không đáng giá nhưng đó là món quà sinh nhật duy nhất mà cô
nhận được suốt bao nhiêu năm nay. Cô không nỡ rời xa nó, nhưng vẫn cứng
rắn đem trả cho anh. Vốn định sau này quay lại tiệm trang sức ấy mua một cái giống hệt, nhưng rồi cô dập tắt ý nghĩ này. Chia tay thì phải dứt
khoát, cần gì mua để mỗi lần thấy vật lại nhớ đến người? Dù sao đi nữa,
anh cũng đi cùng cô một đoạn đường đời. Con người ta chung quy lại cũng
chỉ bằng xương bằng thịt, không phải sắt thép, cho nên khi đã quen, đã
gắn bó thì ít nhiều cũng có tình cảm, muốn quên cũng chẳng dễ dàng gì.
Cô đặt tạp
chí xuống, đứng dậy. Đại sảnh có treo mấy bức tranh trừu tượng, họa tiết rất đơn giản, chỉ có vài nét vẽ loằng ngoằng như trẻ con tập viết,
nhưng trông rất phóng khoáng. Đột nhiên cô cảm thấy không gian thật yên
tĩnh, yên tĩnh đến rợn người. Mãnh liệt quay đầu lại, thấy anh đang đứng ngay sau lưng, khoảng cách rất gần. Bên cạnh anh có một người nữa. Anh
vận một bộ complet đen, cà vạt tía, trông rất điển trai. Cô không đọc
được vẻ mặt anh, nhưng dường như trong đáy mắt thăm thẳm ấy, nét kinh
ngạc vẫn còn vương lại, và hình như còn có một điều gì đó nữa mà cô
chẳng thể nhận ra.
Tiếng trò
chuyện râm ran từ hành lang truyền tới. Anh vẫn đứng nhìn cô đăm đăm,
như thể nhìn bao nhiêu cũng không đủ. Hôm nay cô khoác một chiếc áo lửng đen bên ngoài áo len màu hồng nhạt, quần jean ôm sát người, đi đôi giày da màu đen, đeo sợi thắt lưng xích lấp lánh , đong đưa theo mỗi cử
động. Mái tóc dài thẳng mượt trước kia giờ đã được uốn lượn sóng, trông
rất quyến rũ. Anh nhìn nụ cười khẽ nở trên môi cô, hàm răng trắng lấp
lóa dưới ánh đèn – nhưng hóa ra nụ cười ấy không dành cho anh. Tầm mắt
cô đi lướt qua, dừng ở một ai đó phía sau anh!
Một đám
người nhốn nhốn nháo nháo đi tới, thấy anh vội vàng kêu lên: “Tổng giám
đốc!” Anh không quay đầu, ừ một tiếng, nhìn cô đầy vẻ suy tư, cuối cùng
đi ra ngoài. Thì ra anh là ông chủ của Hình Lợi Phong! Thời gian hai
người sống chung không dài, cũng chẳng ngắn, nhưng chưa bao giờ cô để ý
anh làm nghề gì. Cũng vì cô mang tâm lý rằng đây chỉ là trò chơi, nên
kết thúc như vậy cũng là một điều tất nhiên.
Hình Lợi
Phong bước nhanh tới, áy náy nói: “Em chờ lâu chưa?” Cô lắc đầu, kéo
mình ra khỏi dòng suy tưởng. Mấy người đi sau anh ta nhao nhao: “Bạn gái à?” “Đẹp thế, giới thiệu đi!” “Cùng đi ăn đi!” Hình Lợi Phong cười rất
tự nhiên: “Đây là đồng hương của tôi – Triệu Tử Mặc! Cũng đang có ý định theo đuổi, nhưng chưa thành công!” Lần đầu tiên nghe chính miệng anh
bộc bạch, cô thấy hơi lúng túng. Hình Lợi Phong nhận ra điều đó, cười:
“Em chờ anh thêm một lát nhé, để anh đi chuẩn bị tài liệu một chút!” Cô
gật đầu cười. Anh chàng xua tay, làm động tác đuổi đám đồng nghiệp:
“Mau đi chuẩn bị tài liệu đi, còn đứng đấy nhìn cái gì? Mai còn có cuộc
họp nữa, coi chừng bị sếp tổng la bây giờ!” Cô quay trở lại ghế salon
ngồi, tay cầm cuốn tạp chí, nhưng tâm tư thì để ở một nơi khác. Thành
phố lớn như vậy, hai người lại thuộc hai giai tầng khác nhau, nên chưa
bao giờ cô nghĩ sẽ gặp lại anh. Thậm chí cô còn cho là cả đời này cũng
không gặp lại. Vậy mà…
Một lát
sau, Hình Lợi Phong đi tới, nói: “Tử Mặc, anh xong rồi, giờ ta đi thôi!” Cô ngẩng đầu lên cười, xách túi chuẩn bị đi. Vừa mới đứng lên, thấy
Giang Tu Nhân và người bên cạnh anh hồi nãy đang quay lại đại sảnh, Hình Lợi Phong cất tiếng chào: “Tổng giám đốc, giám đốc Vu.” Anh chàng giám
đốc nọ cười đáp lời, rồi gọi đám người đang lục tục ra về lại: “Mọi
người khoan về đã, tổng giám đốc Giang thấy mọi người làm việc vất vả
nên tối nay mời chúng ta đi ăn.” Anh ta ngừng lại, đưa mắt về phía Hình
Lợi Phong: “Có thể dẫn theo người nhà.”
Tử Mặc hơi
bất ngờ. Ngoài Hình Lợi Phong ra, cô chẳng quen ai khác, đi cũng thấy
ngại. Hơn nữa, sự hiện hữu của Giang Tu Nhân khiến cô cảm thấy bức bách, cô thật không muốn dính dáng thêm gì đến anh. Nhưng vị giám đốc Vu kia đã nói vậy, nếu không đi sẽ khiến Hình Lợi Phong khó xử, nên cuối cùng
cô vẫn đi với bọn họ. Hình Lợi Phong cũng thấy lúng túng, ngượng ngùng
nói: “Ngại quá, anh không nghĩ cuối cùng lại thành ra thế này.” Cô biết
thực ra có người đang cố ý bày trò, nhưng chẳng thể nói trắng ra, đành
cười bất lực: “Không sao đâu, đông thì cũng vui mà!”
Ông trời
quả là khéo trêu người, khởi động mãi mà xe của Hình Lợi Phong vẫn không chịu nổ máy. Trong gara, chỉ còn lại mỗi hai người, những người khác đã đi cả rồi, muốn quá giang cũng khó. Chợt chiếc xe màu bạc của anh dừng
“két” bên cạnh xe họ, kính cửa sổ xe từ từ hạ xuống: “Có chuyện gì thế?” Hình Lợi Phong cười khổ: “Xe em đang đình công, sếp ạ!” Anh nhìn lướt
qua hai người, nói: “Lên xe tôi đi!” Hình Lợi Phong mở cửa sau giùm cô.
Đang giờ cao điểm, xe đi rất chậm. Trong xe, mọi thứ vẫn y nguyên chẳng
hề thay đổi. Đôi gối ôm hình bướm còn đặt ngay ngắn ở ghế sau. Trước kia mỗi lần lên xe, cô đều có thói quen ôm gối đặt trên đùi. Cô ôm chặt đến nỗi anh phải bật cười: “Có ai muốn cướp gối của em à?” Đằng trước ghế
phụ còn có hộp khăn giấy loại cô thường dùng. Mùi nước hoa trong xe cũng không thay đổi, vẫn là mùi chanh nhàn nhạt ngày trước. Mới chỉ một thời gian ngắn thôi mà như đã cách thiên sơn vạn thủy, mọi thứ không còn như xưa…
Trong xe
cực kỳ yên tĩnh, mọi người không ai nói gì. Hình Lợi Phong nhìn tấm bùa
bình an treo ở phía trước, mở đề tài: “Tấm bùa này độc đáo thật! Đẹp
ghê!” Tim cô nhảy lên. Giọng nói nhẹ nhàng của anh truyền tới, nghe như
một lời khoe đầy hãnh diện: “Bạn gái tôi đan đấy!” Hình Lợi Phong cười:
“Bạn gái anh khéo tay thật! Tấm bùa này rất độc đáo, không giống mấy thứ bày bán nhan nhản bên ngoài kia, cái nào cái nấy y chang nhau!”
Lẽ ra anh
phải nói “bạn gái cũ của tôi” mới đúng, nếu như quan hệ giữa hai người
có thể coi là yêu đương. Tấm bùa kia là do cô học Trầm Tiểu Giai đan.
Thực ra cách đan không khó, nhưng Trầm Tiểu Giai đan không đẹp, nhìn cô
nàng đan xong lại tháo, tháo xong lại đan, thế là cô biết. Lấy vật liệu
còn dư, cô đan thành một cái, cất vào trong túi xách. Rồi một ngày, khi
đang ngồi trên xe, ngẫu nhiên mở túi ra thấy nó, cô bèn treo lên. Lúc ấy đơn thuần chỉ là thấy không dùng thì uổng, không có ý gì đặc biệt. Bây
giờ nghe vậy, nhớ lại chuyện xưa, cô không khỏi thương tâm. Có lẽ lúc ấy cô cũng có hi vọng gắn bó dài lâu, nhưng chung quy cuộc sống là thực
tế, chẳng có đất cho mộng đẹp!
Tử Mặc ôm
gối ngồi yên. Hương thơm dìu dịu từ gối thoảng vào mũi cô, vẫn y nguyên
như thuở nào, chẳng nhuốm chút mùi lạ, như thể từ đó đến giờ, đám phụ nữ oanh oanh yến yến kia chưa từng ngồi trên xe này. Cô nép sát mình vào
trong góc, ôm cái gối mềm mại kia thật chặt, như muốn ôm thêm một chút
ấm áp. Mũi cô cay cay, mằn mặn, nước mắt như chực trào ra. Với người
khác, chia tay là chia tay sạch sẽ, không còn lưu lại chút dấu vết nào
gợi nhớ về mối tình cũ. Nhưng anh chẳng thèm làm thế. Xưa nay anh đã
muốn chia tay, thì đó dứt khoát là chia tay, chẳng lôi thôi dài dòng. Những thứ kia, giữ lại cũng được mà vứt đi cũng chẳng sao! (câu này là do iCy thêm vào cho rõ ý, vì đọc đoạn này hơi cụt nên khó hiểu. iCy có trích nguyên văn ở dưới, bạn nào muốn hiểu thêm có thể tham
khảo).
Từ gương
chiếu hậu, anh thấy cô, nhưng không thấy rõ vẻ mặt. Có lẽ cô cũng không
muốn cho anh thấy, ngồi ôm gối thu lu ở một góc, nhìn ra cửa sổ. Bên
ngoài, dòng xe như mắc cửi. Chợt cô nghe anh nói: “Có lẽ ta nên dừng
một lát, ở gần đây có bán khoai tây chiên, các bạn có thể lót dạ trước!” Thì ra anh vẫn không quên món ăn ưa thích của cô. Xưa nay cô ăn rất
nhiều, nhưng không lên cân. Trầm Tiểu Giai thường nói cô ăn như gà mổ
thóc, mỗi lần ăn rất ít nhưng ăn làm nhiều lần. Vậy nên mỗi khi tan tầm, bụng cô đều đói meo. Bao tử không được tốt, nên ở đâu cô cũng trữ sẵn
một ít đồ ăn. Dĩ nhiên có cả xe anh, trong đó có một ngăn riêng cho cô
cất nào là khoai tây chiên, nào là bánh quy. Thì ra anh vẫn nhớ… Nhưng
nghe lời khách sáo của anh, cô cảm giác như có người đang lấy dao cứa
vào lòng mình, từng nhát, từng nhát một, đau đến nghẹn thở. Thì ra anh
vẫn nhớ tất cả! Nhớ cô thích gối ôm hình bướm, nhớ cô từng đe dọa: “Nếu
không thấy gối trong xe thì anh chết với em!” Nhớ loại khăn giấy cô
thích dùng, vì cảm giác khi dùng hệt như đang được bàn tay của mẹ âu yếm vuốt ve. Nhớ cô thích mùi chanh, bởi nó khiến cho người ta thấy rất thư thái. Nhớ mỗi lần vừa đặt mình ngồi xuống ghế cô đều kêu đói, đòi ăn
vặt. Mọi thứ, anh đều nhớ!
Cô thầm
hỏi: Tại sao? Cũng giống như trong cú điện thoại kia, anh đã từng hỏi.
Thật ra là cô không dám, và không thể hỏi! Có nhiều thứ khi biết rõ rồi, người ta sẽ càng cảm thấy bị tổn thương. Những chuyện không thể quay
đầu, thì cớ sao phải cố chấp níu lấy?