Doãn Tắc không vội trả lời, ngược lại chỉ lẳng lặng nhìn Cao Ngữ Lam một lúc rồi hỏi: “Lẽ nào em chưa từng hỏi qua cô ta?”
“Tất nhiên tôi hỏi rồi”.
“Vậy cô ta trả lời thế nào?”
Cao Ngữ Lam mở miệng định trả lời, cô đột nhiên cảnh giác liếc Doãn Tắc: “Là tôi hỏi anh cơ mà, sao anh lại muốn moi tin của tôi”
Doãn Tắc phì cười: “Tôi đâu có moi tin của em, chỉ là muốn biết tại sao sau khi bị oan tức em lại bỏ trốn mà không đi tìm cô ta tính sổ, chỉ biết tự làm khổ mình và đi uống rượu giải sầu. Em nói xem, em có phải là con rùa rụt cổ không?”
Cao Ngữ Lam cắn môi, rà soát lại từ đầu đến cuối sự việc đó, cô nói lúng túng: “Vậy tôi còn có thể làm sao? Có tấm ảnh làm bằng chứng, mọi người đều không tin tôi. Anh biết không, tấm hình đó chụp Ôn Sa ôm hôn một cô gái ôm hôn, cô gái đó nhìn từ đằng sau rất giống tôi. Tấm hình được gửi đến đến tất cả hộp thư trong công ty, mọi đồng nghiệp đều nhìn thấy. Bọn họ đều nhìn tôi bằng ánh mắt khó có thể chịu đựng. Anh nói thử nói xem, dù tôi có đánh Ôn Sa một trận thì cũng có thể thay đổi được gì? Không chừng những người khác sẽ càng sẽ nghĩ bậy bạ”.
Giọng nói của Cao Ngữ Lam yếu ớt đến mức Doãn Tắc không kìm chế nổi vuốt nhẹ lên đầu cô: “ Em quá để ý đến con mắt nhìn của người khác.”
Cao Ngữ Lam cắn môi, đúng là cô rất để tâm đến cái nhìn của người khác, vì vậy lúc cô bị vu cáo hãm hại nói cô bắt cá hai tay phụ lòng mối tình đầu ở thành phố C, bị bạn bè khinh bỉ, đánh giá cô là người không chung thủy, ý nghĩ duy nhất trong đầu cô lúc bấy giờ là rời khỏi nơi đó. Vì vậy cô mới một mình đến thành phố A, cô tự hứa với bản thân nhất định trở về một cách vẻ vang.
Sau đó trong công việc đầu tiên, cô bị sếp vu cáo phạm phải sai lầm lớn, ánh mắt của các đồng nghiệp khiến cô rất buồn, mọi người đều cảm thấy cô không có bản lĩnh lẫn năng lực, cô đã tự nhủ nhất định cô phải tìm được một công việc tốt ở công ty lớn, để bọn họ không thể xem thường cô.
Cuối cùng cô cũng được như ý, tập đoàn Hằng Viễn thực lực hùng hậu, lương bổng không tồi, công việc lại giúp cô cô phát huy đúng sở trưởng của mình. Cao Ngữ Lam còn nghĩ một thời gian nữa cô nhất định có thể xác lập vị trí trong giới, nhưng không ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy…
Cao Ngữ Lam thở dài, buồn bã nằm bò trên mặt bàn: “Nếu chuyện này xảy ra với anh, anh có bận tâm không?”
Doãn Tắc cười cười, lại xoa đầu Cao Ngữ Lam: “Tôi bận tâm chứ, nhưng từ rất lâu rồi tôi nghiệm ra bận tâm cũng vô dụng thôi. Đối với những người không liên quan đến em, em để ý đến bọn họ làm gì?”
Hiếm có dịp được chứng kiến bộ dạng nghiêm túc của Doãn Tắc, Cao Ngữ Lam không khỏi tò mò: “Anh cũng từng gặp sự việc tương tự?”
“Tất nhiên.” Doãn Tắc rót thêm nước vào cốc Cao Ngữ Lam, cũng rót một cốc cho mình và cầm lên uống một ngụm.
“Cũng từng gặp sự cố biệt như tôi?” Cao Ngữ Lam không tin, cô nghĩ loại chuyện xúi quẩy như thế này không phổ biến mới phải.
“Em cho rằng mình là trường hợp đặc biệt hay sao? Tôi đương nhiên cũng từng trải qua.” Doãn Tắc lại uống một ngụm nước.
“Cho nên anh từng bị đàn ông cưỡng hôn?”
“Phụt…” Doãn Tắc vội quay đầu, phun toàn bộ nước trong miệng xuống đất.
Mặt bàn may mắn thoát khỏi kiếp nạn, Doãn Tắc quay lưng ho liên tục. Cao Ngữ Lam đột nhiên cảm thấy vui mừng, cô chống tay trên mặt bàn, giơ một tay vỗ lưng Doãn Tắc, nhại theo ngữ điệu của anh: “Người anh em này, sao chẳng lịch sự gì cả”.
Ha ha ha, cô thắng một ván.
Bộ dạng của anh chàng khiến cô không nhịn được cười.
Doãn Tắc dứt cơn ho, quay đầu nhìn Cao Ngữ Lam. Khi cô cười, khóe mắt hơi cong cong, gò má hồng hào. Doãn Tắc cảm thấy da mặt hơi nóng, anh vội vàng ho khan hai tiếng rồi làm ra vẻ nghiêm túc: “Em bị bad guy cưỡng hôn?”
Cao Ngữ Lam tắt nụ cười đồng thời lắc đầu. Cô vừa định mở miệng, điện thoại di động bỗng đổ chuông. Cao Ngữ Lam cúi đầu nhìn, là ông bố thân yêu của cô gọi tới, cô giơ tay ra hiệu cho Doãn Tắc, bấm điện thoại trả lời.
” A lô, Bố ạ! Vâng, đúng vậy, con nhận được đồ rồi. Bố muốn hỏi chuyện này đúng không ạ? Dạ, con có cùng anh ấy ăn cơm. Anh Tiểu Quách nói với người nhà của anh ấy rồi à? Nói thì nói không sao cả, chúng con chỉ là cùng nhau ăn bữa cơm. Bố đừng nghĩ linh tinh, không xảy ra chuyện gì cả, con chỉ cảm ơn người ta mà thôi, con không có ý khác …”
Ông Cao thao thao bất tuyệt ở trong điện thoại, nào là người nhà Quách Thu Thần gọi điện hỏi anh ta, người ta nói có ấn tượng rất tốt với Cao Ngữ Lam, còn cùng cô ăn cơm, anh ta cảm thấy không tồi. Bố Cao truyền đạt cặn kẽ từng lời, thậm chí hận đến mức không thể kể hết lời nhà họ Quách mà không sai một chữ nào.
Doãn Tắc thấy Cao Ngữ Lam không có khả năng cúp điện thoại ngay lập tức, anh hơi nóng ruột gõ nhẹ ngón tay xuống mặt bàn, bố Cao cũng biết chọn thời điểm gọi điện thoại ghê.
Cao Ngữ Lam sốt ruột liếc nhìn Doãn Tắc, sau đó nói với người ở đầu bên kia: “Cảm giác của con như thế nào à? Còn thế nào nữa chứ, bố không cần đoán mò, Anh Tiểu Quách là người tốt, nhưng bọn con mới lần đầu gặp mặt, không phải như mọi người nghĩ đâu. Bố anh ấy đương nhiên là phải nói tốt về con với bố rồi, chẳng lẽ lại nói có ấn tượng không tốt về con? Được rồi, được rồi, bố đừng đoán mò nữa, muốn phát triển cũng không phải là nhanh như vậy đâu. Không đúng, không đúng, con không nói sẽ phát triển với anh ấy, con chỉ muốn nói chuyện này không thể nhanh như vậy. Từ từ thì sao ạ? Moi người đừng nghĩ ngợi lung tung, con có bảo con có cảm tình với anh ấy đâu. Ý của con là không muốn cùng anh ta phát triển mối quan hệ…”
Lần này không chỉ ngón tay Doãn Tắc đang gõ mà cả bàn chân cũng dậm thình thịch.
“Được rồi, con không nói chuyện với bố nữa, càng nói càng loạn, dù sao cũng không như mọi người nghĩ… Anh ấy được điều tới thành phố A cũng không liên quan gì đến con. Con chưa bao giờ nói sẽ không trở về thành phố C, chuyện năm đó con đã quên từ lâu rồi, không phải vì lí do đó. Nếu gặp được người con thích, ở thành phố C con cũng sẽ không để ý. Vì vậy gì cơ? Không không, con không nói con đồng ý về thành phố C là vì anh Tiểu Quách, xin bố đừng đoán mò, con đảm bảo nếu con có gì sẽ báo cho bố trước tiên được chưa ạ? Mọi người tha cho con đi, con cũng không biết nên nói thế nào với mọi người nữa, hệ thống logic của bố là 2. 0, của con vẫn là 0. 2, chúng ta không cùng một tần số, bàn đến đây thôi bố nhé. Để khi nào con về chúng ta nói chuyện tiếp”.
Cao Ngữ Lam cúp điện thoại, thở một hơi dài nhẹ nhõm: “Nhận điện thoại của bố mẹ là một chuyện vô cùng đáng sợ”. Cô ngẩng đầu nhìn sắc mặt Doãn Tắc: “Sao tự nhiên trông anh lầm lì thế? Vừa rồi không phải tôi cố ý trêu chọc anh, là tự anh nói gặp phải chuyện giống tôi mà”.
Doãn Tắc xoa xoa mặt, trầm giọng hỏi: “Tên khốn nào bắt nạt em?”
“Anh giúp tôi trả thù sao?”
“Được thôi”
“Là Ôn Sa”. Thấy khuôn mặt Doãn Tắc lại bắt đầu giật giật, Cao Ngữ Lam không nhịn được lên tiếng trêu anh: “Anh định giúp tôi như thế nào? Tính ăn miếng trả miếng hôn lại cô ta? Làm vậy không biết là anh chịu thiệt hay là được lời đây?”
Doãn Tắc gõ đầu Ngữ Lam: “Đề nghị gì quái quỷ vậy”.
“Đúng rồi, anh còn chưa cho tôi biết Ôn Sa đã nói gì với anh, suýt nữa bị anh bỏ qua”.
Lò nướng phía sau vang lên một tiếng “đinh”, Doãn Tắc quay người lấy ra một đĩa tôm hấp, rồi lấy rau và hoa quả đã rửa sạch sẽ từ trong tủ lạnh, đổ một lớp tương salad và đặt trước mặt Cao Ngữ Lam.
Cao Ngữ Lam cầm cái dĩa bắt đầu ăn, không quên giục Doãn Tắc: “Mau nói đi”
“Vội gì chứ, tôi không phải đang bắt đầu kể hay sao?” Thấy cô ăn rất nhiệt tình, Doãn Tắc gật đầu hài lòng, anh cầm một cái dĩa khác lấy một con tôm bỏ vào trong miệng, nuốt trôi rồi nói chậm rãi: “Cô ta nói, cô ta muốn bảo vệ người yêu của mình nên mới làm vậy”.
Cao Ngữ Lam ăn thêm một miếng salad: “Sao cô ta lại nói với tôi, cô ta cũng bị người khác hãm hại?”
“Cũng có thể coi như là vậy” Doãn Tắc cướp một miếng dưa vàng từ cái dĩa của Cao Ngữ Lam, thấy cô bĩu môi, anh không nhịn được cười: “Mối quan hệ giữa cô ta và người bạn gái luôn phải giữ bí mật, nhưng giấy không bọc được lửa, nên vẫn bị người khác phát hiện. Có người lạ mặt gọi điện thoại cho Ôn Sa, yêu cầu cô ta chia tay bạn gái, nếu không sẽ cho cô ta thấy một chuyện đẹp mắt. Ôn Sa không nhận lời, thế là ảnh chụp bị phát tán ra bên ngoài”.
“Chuyện đó có liên quan gì đến tôi?” Cao Ngữ Lam không vui khi thấy cô đang yên đang lành bị liên lụy.
“Mẹ của bạn gái Ôn Sa cũng nhận được ảnh chụp, cô bạn gái đương nhiên một mực phủ nhận, vì nhà cô ta không thể chấp nhận loại tình yêu này. Họ nói nếu xảy ra chuyện như vậy lập tức đưa cô ta ra nước ngoài. Ôn Sa và người bạn gái bị ép tới nước này, không còn cách nào khác. Ôn Sa đột nhiên nghĩ tới em, nên thừa nhận bóng lưng kia chính là em. Mọi chuyện cuối cùng ầm ĩ ở công ty em, còn cô bạn gái có thể thoát khỏi vụ này”.
Cao Ngữ Lam ngẩn người: “Vậy tôi là người chịu tội thay? Mẹ cô gái đó là đồ ngốc hay sao? Lẽ nào không nhìn ra bóng dáng con gái mình? Hơn nữa người giấu mặt đó chỉ có một tấm ảnh thôi sao? Không còn tấm nào nhìn rõ mặt?”
“Bóng lưng đó chỉ lờ mờ, trang phục không thấy rõ. Hơn nữa chuyện của em và Ôn Sa đã đồn khắp công ty, người nhà cô gái kia không có chứng cứ khác, trước đây cũng không phát hiện con gái mình có gì bất thường, dù nghi ngờ họ cũng không đi chứng thực. Về chuyện còn ảnh nữa hay không, chẳng phải sau này không thấy xuất hiện hay sao? Lúc đó Ôn Sa lâm vào tình thế cấp bách nên cô ta mới tính đến đâu hay đến đó chứ không nghĩ ngợi nhiều”.
“Bây giờ họ thế nào rồi?”
Doãn Tắc nhún vai: “Ôn Sa vẫn đi làm bình thường. Mẹ cô gái kia tích cực giới thiệu bạn trai cho cô ta, chắc là như vậy đó”.
Cao Ngữ Lam nghĩ một lúc rồi thở dài: “Gặp phải tình huống như thế này, chắc về sau họ cũng không có cách nào ở bên nhau đúng không?”
Doãn Tắc lắc đầu, biểu thị không biết. Nhìn xuống thấy đĩa tôm hấp trống không, anh lên tiếng: “Em có ăn thêm nữa không? Tôi còn chuẩn bị mì vằn thắn, bánh bao lưu sa, còn có cả khoai môn Tây Mễ Lộ (*). Hay là em muốn ăn thứ khác?”
“Tôi muốn ăn khoai môn Tây Mễ Lộ.” Cao Ngữ Lam không khách sáo thật thà gọi món, món này nghe qua có vẻ rất ngon.
Doãn Tắc cười cười, quay người mở tủ lạnh lấy đồ ăn đặt trước mặt cô. Cao Ngữ Lam nhìn ngón tay thon dài của anh, đột nhiên hỏi: “Doãn Tắc, trước đây anh vất vả lắm đúng không?”
Một chàng trai mười tám mười chín tuổi, không có bằng cấp, không có tiền, phải chấp nhận sự thật cha mẹ qua đời, phải chăm sóc chị gái, còn phải tranh giành tài sản với người có tiền, thậm chí hai bàn tay trắng lập nghiệp, đây chắc là một quá trình vô cùng gian khổ.
Không biết có phải do bầu không khí trong phòng tương đối ấm áp, hay là do trò chuyện cởi mở với Doãn Tắc mà Cao Ngữ Lam không còn đề phòng anh. Cao Ngữ Lam đột nhiên cảm thấy nên khách quan đánh giá Doãn Tắc. Thật ra anh chàng này chỉ mặc bệnh hay nói đùa, mồm miệng điêu toa còn về tổng thể là người không tồi.
Doãn Tắc chống cằm chớp mắt, ra vẻ thẹn thùng: “Em quan tâm đến người ta thật đấy”
Vẻ mặt Cao Ngữ Lam sa sầm mặt, khách quan cái khỉ gì, tống hết sang một bên đi. Anh chàng này đúng là muốn đối xử tử tế với anh ta cũng không được.
“Lam Lam à, anh chàng Tiểu Quách kia không thích hợp với em đâu, em sẽ không thích anh ta.”
Doãn Tắc chuyển đề tài rất nhanh, nhưng Cao Ngữ Lam lại không cảm thấy bất ngờ.
Vì vậy cô từ tốn hỏi: “Làm sao anh biết tôi sẽ không thích anh ta?”
“Anh ta hút thuốc.”
Mí mắt Cao Ngữ Lam hơi nhướng lên: “Anh biết tôi không thích mùi thuốc lá?”
“Tôi còn biết em rất thích đánh người sau khi uống rượu say”.
Lại nhắc đến vụ đánh người cướp chó đáng xấu hổ, Cao Ngữ Lam vờ như không nghe thấy, cắm đầu vào đĩa thức ăn.
“Lam Lam a, tôi không hút thuốc lá, bị đánh cũng ngoan ngoãn chịu đòn, hệ thống logic của tôi cũng là 0.2, cùng một tần số với em. Em thấy không, đây quả nhiên là ông trời có ý tác hợp. Vì vậy, hãy làm bạn gái của tôi nhé”.
Cao Ngữ Lam bị sặc, không thể thong dong từ tốn nổi.
Mãi mới dứt cơn ho, Cao Ngữ Lam lườm Doãn Tắc một cái.
Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, Cao Ngữ Lam chỉ thốt ra một chữ: “Hừ!”