Lần này khoảng cách chạy trốn tương đối ngắn, chỉ cách có mấy cửa tiệm mà thôi.
Doãn Ninh đứng ở cửa “Tùy Tâm Uyển” vẫy tay với bọn họ. Hai người lớn, một trẻ con, một con chó nhỏ thuận lợi vào trong quán. Nựu Nựu vừa vào lập tức hét lớn: “Mẹ, sao mẹ không nói chuyện với cậu lâu lâu một lúc? Mẹ cúp điện thoại nhanh như vậy sao kịp trốn?”
“Cậu con nói mẹ, chị bao nhiêu tuổi mà còn chơi trò này, ấu trĩ quá. Sau đó cậu cúp điện thoại luôn.” Doãn Ninh nhại theo giọng Doãn Tắc, còn làm động tác ngắt bụp điện thoại.
“Hừ, anh ta còn dám phê bình người khác, anh ta mới là cái loại ấu trĩ nhất.” Cao Ngữ Lam cất giọng oán trách..
Nựu Nựu chạy ra phía cửa nhìn ngang dọc, tay ôm ngực nói: “May quá, cậu không có đuổi theo.” Cô bé xoay người chạy về phía Man Đầu, đón Man Đầu từ trong lòng Cao Ngữ Lam, vỗ nhẹ lên cái đầu nhỏ của nó: “Man Đầu à, cậu rất hung dữ với em đúng không? Không việc gì phải sợ, có Nữu Nữu ở đây, Nữu Nữu và chị sẽ cùng bảo vệ Man đầu.”
Doãn Ninh lên tiếng hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Cao Ngữ Lam đưa mấy chiếc bánh quy của chó cho Nữu Nữu, sau đó cô kể một lượt chuyện vừa xảy ra, đồng thời giới thiệu Quách Thu Thần với Doãn Ninh, nói là đồng hương của cô.
Quách Thu Thần thấy nhắc tới mình, đang muốn ứng phó đôi ba câu khách sáo, anh ta vừa định mở miệng, điện thoại của Doãn Ninh đổ chuông. Cô bắt máy, nói mấy câu sau đó quay về phía Cao Ngữ Lam: “Doãn Tắc bảo cậu ấy mời ăn cơm tối.”
“Tuyệt quá!”, “Thôi khỏi chị ạ!”. Nữu Nữu và Cao Ngữ Lam đồng thời lên tiếng, tuy nhiên nội dung lời nói hoàn toàn trái ngược nhau.
Doãn Ninh nhún nhún vai, bày vẻ mặt đáng tiếc với hai người phụ nữ một lớn một nhỏ: “Cậu ấy không phải mời Ngữ Lam và Nựu Nựu.” Cô quay sang Quách Thu Thần: "Xin lỗi, hôm nay đã làm phiền anh, em trai tôi có mở một nhà hàng, cậu ấy bảo chuyện xảy ra ngày hôm nay cậu ấy thật sự ngại quá, cậu ấy muốn mời anh bữa cơm.”
Ô hô? Mũi tên vòng vèo thế nào lại bắn về phía anh chàng Tiểu Quách rồi?
Cao Ngữ Lam nhìn Quách Thu Thần bằng ánh mắt kinh ngạc. Quách Thu Thần theo phản xạ xua tay: "Không cần, không cần, tôi chỉ là mang đồ tới cho cô Cao, tôi còn có chút việc, xin phép đi trước.”
“Vậy sao.” Doãn Ninh nói với Doãn Tắc ở đầu kia điện thoại: “Anh Quách bảo anh ấy xin cáo từ, anh ấy còn có việc bận không thể ăn tối.”
Doãn Tắc nói gì đó trong điện thoại, Doãn Ninh quay lại hỏi Quách Thu Thần: “Anh có việc gì gấp?”
Quách Thu Thần há hốc miệng, hỏi thế này muốn anh phải trả lời như thế nào? Đừng nói anh ta quả thật không bận, dù có bận đi chăng nữa cũng chẳng thể nói rõ ra. Quách Thu Thần còn đang ngây người, Doãn Ninh đã thay anh ta trả lời Doãn Tắc: “Anh ấy không trả lời được. Mà cậu tò mò chuyện nhà người ta làm gì chứ? Người ta sao phải báo cáo với cậu, cậu sang bên này ba mặt một nhời là được rồi. Cái gì? Cậu đang bận? Không sang thì miễn bàn, chị không phải là cái ống loa của cậu... ”
Cao Ngữ Lam cùng Quách Thu Thần liếc nhìn nhau, cười ngượng ngùng. Cuối cùng vẫn là Quách Thu Thần gãi đầu mở miệng: “Chỗ cô ở có xa đây ko? Có cần tôi giúp cô đưa đồ về nhà, hay đưa cho cô ngay bây giờ?”
“Anh đưa cho tôi ở đây là được rồi, không dám phiền anh lâu, anh cứ bận việc của anh đi, thật sự là ngại quá, hôm nay tôi đã làm phiền anh quá nhiều.” Cao Ngữ Lam khách sáo đáp lời, Quách Thu Thần mỉm cười gật đầu, đi ra ngoài lấy túi hành lý bố Cao Ngữ Lam gửi.
Anh ta giao đồ cho Cao Ngữ Lam, rồi nói vài câu khách khí với Doãn Ninh. Sau đó Quách Thu Thần cáo từ ra về, Cao Ngữ Lam và Doãn Ninh tiễn anh ra tới cửa. Cửa vừa mở, Doãn Tắc cầm hộp đựng thức ăn đi đến.
“Sao anh đi vội thế? Dù bận rộn đến mấy cũng phải ăn cơm chứ, lẽ nào anh Quách có hẹn ăn cơm khách rồi?” Doãn Tắc vừa bước vào đã mở miệng.
Quách Thu Thần im lặng trong giây lát, vô ý thức khai thật: “Không có.” Lời vừa ra khỏi miệng có chút hối hận, anh ta lại nói: “Nhưng tôi... ”
Doãn Tắc không cho anh ta cơ hội tiếp tục nhưng nhị, anh kéo vai Quách Thu Thần, đến chiếc bàn ăn: “Không hẹn dùng bữa là tốt rồi, coi như tôi không làm phiền anh Quách. Mời anh lại đây, tôi mang theo một ít thức ăn, lát nữa nhà bếp của tôi sẽ đưa thêm đồ ăn tới đây. Chúng ta ăn trước đi, bây giờ này cũng gần tới giờ cơm rồi, không phải là quá sớm. Anh Quách ở xa tới làm khách, hôm nay chó nhà tôi không ngoan, thành thật xin lỗi anh, khiến anh Quách chứng kiến trò cười. Tôi nhất định phải mời anh ăn bữa cơm này để bày tỏ thành ý của tôi. Dù có bận việc đến mấy cũng cần ăn cơm đúng không? Chẳng mất nhiều thì giờ của anh đâu, anh dùng bữa xong rồi hẵng đi.”
Nói đến đây, Doãn Tắc kéo Quách Thu Thần ngồi xuống ghế rồi đem hai đĩa đồ nguội trong hộp bày lên bàn. Sau đó anh quay đầu nói với Doãn Ninh: “Chị, giúp em lấy ít bát đĩa ra đây.”
Doãn Tắc nhanh chóng an bài như vậy làm Quách Thu Thần càng không biết nói gì, anh ta vội cầu cứu Cao Ngữ Lam. Cao Ngữ Lam càng cảm thấy bối rối, anh chàng Tiểu Quách đã ở lại,cô không thể bỏ anh ta mà đi. Vừa định lên tiếng, cô bị Doãn Tắc phất tay đuổi: Đi, đi... Em đưa Nựu Nựu đi rửa tay, vừa nãy mới ôm chó, không rửa tay sạch sẽ thì đừng có ngồi vào bàn ăn.“ Sau đó Doãn Tắc quay sang Nựu Nựu: ”Nựu Nựu, nhanh lên đi, có món ăn cháu thích đấy."
Nựu Nựu vừa nghe có món ăn ngon, lập tức đem Man Đầu bỏ vào ổ chó ở góc tường, rồi ném mấy bánh bích quy xuống trước mặt nó. Sau đó, cô bé vui mừng chạy tới níu tay Cao Ngữ Lam: “Chị ơi, nhanh lên, đi rửa tay ăn cơm thôi."
Cao Ngữ Lam bất đắc dĩ bị Nựu Nựu lôi đi, Doãn Ninh bày bát đĩa ra bàn, Quách Thu Thần trong lòng thở dài, thôi thì đành ngồi chờ ăn cơm ở đây. Còn Doãn Tắc ngồi chống cằm, mắt dõi theo bóng lưng Cao Ngữ Lam, miệng mỉm cười.
Đúng như lời Doãn Tắc nói, nhà hàng đưa một bàn đầy thức ăn đến rất nhanh. Doãn Tắc rất nhiệt tình, liên tục mời Quách Thu Thần thưởng thức hết món nọ đến món kia, đồng thời tìm đề tài nói chuyện rất rôm rả.
“Hơn ba năm trước tôi từng thành phố C, sống ở đường Giang Tân. Ở đó có một quán ăn rất nổi tiếng, đó là quán Thịt kho A Phúc, không biết bây giờ như thế nào?”
“Ồ, anh cũng biết quán Thịt kho A Phúc à? Người ở thành phố C chúng tôi ai cũng biết đến nhà hàng đó, món thịt đúng là danh bất hư truyền. Bây giờ quán vẫn nằm ở đó, chỉ có điều những năm gần đây nhà hàng mọc lên như nấm, nên quán đó cũng không được như xưa.” Nhắc tới thành phố C, Quách Thu Thần mất đi sự e dè, cùng Doãn Tắc nói chuyện vui vẻ.
“Bây giờ thành phố C còn thịnh hành món lẩu không? Hồi đó tôi ngày nào cũng tới ngõ nhỏ Thạch đầu thưởng thức đồ ăn vặt. Quán lẩu cay trên phố đó rất ngon, nhưng nghe nói năm kia con phố bán quà vặt bị dỡ mất rồi".
“Đúng là bị phá rồi, hiện giờ chỗ đó là khu trung tâm thương mại sầm uất, không còn là khu chuyên bán đồ ăn vặt như trước.”
“Thế thì tiếc thật đấy. Đúng rồi, anh Quách làm việc trong lĩnh vực nào? Lần này tới thành phố A là đi công tác? Anh sẽ thường tới đây chứ?".
“Tôi làm ở mảng thiết bị thông tin, bây giờ chỉ đến tổng công ty báo cáo nghiệp vụ, nhưng có lẽ qua một thời gian nữa sẽ được điều tới đây... ”
Hai người đàn ông anh một câu tôi một câu tán gẫu rất nhiệt tình. Cao Ngữ Lam nãy giờ không lên tiếng, nhưng trong lòng hơi sốt ruột. Cô thấy QuáchThu Thần bị Doãn Tắc khéo léo moi sạch sành sanh thông tin, thậm chí cả chuyện cha của anh ta và cha cô là đồng nghiệp tố thường xuyên cùng nhau uống rượu cũng nói ra.
Cô cắm cúi ăn cơm, chỉ sợ bản thân trở thành đề tài bàn luận. Doãn Tắc không có ý tha cho cô: “ Hai người đều đến tuổi kết hôn, phụ huynh ở nhà chắc sốt ruột lắm. Hai nhà lại có có quan hệ thân tình như vậy, tại sao không sắp đặt để hai người xem mặt gì đó chứ?”
“À... ” Quách Thu Thần đỏ mặt, ngại ngùng liếc Cao Ngữ Lam một cái. Anh ta không tiện nói ra ý tứ của hai ông bố, vì vậy anh ta nhất thời không biết nói gì.
Ngược lại Cao Ngữ Lam thản nhiên ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Doãn Tắc: “Mắc mớ gì tới anh, anh thích quản rộng vậy sao?”
Doãn Tắc đưa tay ôm ngực: “Tôi làm sao có thể mặc kệ, đương nhiên là phải quan tâm rồi, tôi bị trúng tiếng sét với em từ lần gặp đầu tiên, gặp lại em không thể kìm chế... ”
Cao Ngữ Lam trong nháy mắt hóa đá, Quách Thu Thần trợn mắt há hốc mồm, hai người có biểu hiện cứng đờ giống hệt nhau.
Doãn Tắc vẫn còn ra sức biểu diễn đầy thành khẩn: “Nếu như không hỏi rõ ràng từ trước, em bị người khác lôi đi đăng ký, tôi phải tới chỗ nào lau nước mắt đây?”
Cao Ngữ Lam không dám nhìn tới Quách Thu Thần, cô chỉ cảm thấy lửa bốc phừng phừng ở trên đầu. Dù cô là cái bánh bao đi chăng nữa thì cô cũng có lúc muốn đánh người. Nhưng ở trước mặt nhiều người như vậy, Cao Ngữ Lam không dám hành động, cô cầm cốc nước tu ừng ực, trong lòng thầm mắng chửi, Doãn Tắc thật đáng ghét, thật đáng ghét.
Lúc này, Doãn Ninh giúp bọn họ giải vây, cô nghiêng đầu suy tư một cách nghiêm túc: “Nhắc đến mới nhớ Doãn Tắc cũng ba mươi rồi. Là một người chị, tôi cũng nên sốt ruột một chút”
“Sốt ruột gì hả mẹ?” Nựu Nựu hỏi.
“Tìm một người vợ cho cậu con”.
“Con đây!” Nựu Nựu hưng phấn giơ tay: “Con đăng ký, con rất thích cậu, sau này con sẽ gả cho cậu.”
Cao Ngữ Lam nhịn không được phì cười, khiến bản thân bị sặc, cô vừa ho vừa cười, mọi tức giận đều biến mất trong chốc lát, Nựu Nựu đúng là một thiên thần, Nựu Nựu mau tiêu diệt tên yêu nghiệt kia đi.
Quách Thu Thần đưa khăn giấy cho cô, Doãn Ninh vỗ nhẹ lưng Ngữ Lam, Nựu Nựu nhìn cô với ánh mắt như muốn giúp đỡ. Chỉ có Doãn Tắc chống cằm nhìn cô cười: “Em xem em kìa, cứ ăn cơm từ từ không cần vội. Tôi sẽ không dễ dàng bị mỹ nhân Nựu Nựu dụ dỗ mất đâu, em yên tâm đi.”
Yên tâm cái đầu anh! Cao Ngữ Lam trừng mắt với Doãn Tắc, người này một ngày không trêu cô chắc cảm thấy không thoải mái có phải không?
Doãn Tắc lại cười nói: “Từ chuyện Nựu Nựu chọn tôi làm hình mẫu lý tưởng, có thể thấy tôi thật sự là một người đàn ông tốt. Cho nên Lam Lam em phải tranh thủ thời gian, mau chóng ra tay với tôi. Cơ hội chỉ có một lần, nếu để lỡ mất rồi sẽ không tìm thấy nữa đâu”. Nói đến đây, Doãn Tắc quay sang Quách Thu Thần: “Tôi nói đúng không, anh Quách?”
Quách Thu Thần không biết trả lời thế nào, dù là Cao Ngữ Lam hay Doãn Tắc, anh ta đều không quen biết. Lúc nhà anh ta và chú Cao bảo anh ta đưa đồ đến, anh ta hiểu ý của bọn họ. Nhưng thật không ngờ tới đến đây lại gặp tình huống này. Lời nói của Doãn Tắc nửa giả nửa thật, không biết anh ta có phải nói đùa hay không. Nếu Quách Thu Thần phối hợp cùng câu nói đùa bảo là đúng thì không phải phép với Cao Ngữ Lam, khiến bản thân rơi vào tình huống lúng túng. Còn nếu phủ nhận thì dường như sẽ làm hỏng bầu không khí, không lịch sự với Doãn Tắc. Sau cùng, anh ta ra sức uống nước, coi như miệng đang bận không cách nào nói chuyện.
Cao Ngữ Lam thấy thế, lại trừng mắt lườm Doãn Tắc một phát nữa, đúng là tên đại vô lại.
Đụng đến đề tài nhạy cảm dường như mọi người không có gì để nói, nửa sau bữa cơm diễn ra hết sức nhanh chóng, chỉ có Doãn Ninh câu được câu chăng cố gắng tìm đề tài nói chuyện. Đến khi ăn xong, Quách Thu Thần vội vàng cáo từ, Doãn Tắc đích thân tiễn anh ta ra cửa, nhìn anh ta lái xe rời đi.
Buổi tối ở nhà ngồi xem ti vi, Cao Ngữ Lam đột nhiên hồi tưởng chuyện xảy ra chiều nay. Cô cảm thấy hình người Quách Thu Thần đến tìm là Doãn Tắc, đều bị anh ta dẫn dắt và giữ quyền chủ đạo. Con người này đi làm đầu bếp mở nhà hàng là một sự lãng phí nhân tài. Lẽ ra anh ta phải đi làm diễn viên mới đúng, có thể đại diện làng giải trí Hoa ngữ vượt ra châu Á hướng đến thế giới, đoạt tượng Oscar Kim Tượng cũng không biết chừng.
Trong đầu Cao Ngữ Lam hiện lên cảnh tượng Doãn Tắc dắt tay Nựu Nựu, mỗi người cầm một tượng vàng Oscars, dưới chân còn có con Man Đầu, đột nhiên chuông cửa vang lên.
Cao Ngữ Lam đứng cách một cánh cửa lên tiếng hỏi: “Ai vậy?”
“Là tôi.” Lại là Doãn Tắc.
Cao Ngữ Lam tỏ ra vô cùng cảnh giác, chỉ mở hé cửa, thận trọng hỏi: “Có chuyện gì?”
“Tôi đến để xin lỗi em.”
“Xin lỗi gì?”
“À, từ lúc đầu đã lừa em nói em đánh tôi gãy chân tôi phải ngồi xe lăn, cho đến chuyện buổi chiều ngày hôm nay đã nói những câu khiến em không vui. Tôi muốn nói lời xin lỗi với em về tất cả những chuyện này. Hy vọng tôi không để lại ấn tượng xấu trong lòng em.”
Đột nhiên anh ta trở nên tốt như vậy? Cao Ngữ Lam không tin.
“Anh bị bệnh đấy à?” Sốt cao đến mức đầu óc có vấn đề rồi sao? Hay anh bị trúng tà hoặc có thể lại là một trò đùa khác của anh?
“Em phải tin tôi, tôi rất có thành ý.” Dường như biết rõ suy nghĩ trong lòng Cao Ngữ Lam, Doãn Tắc bày ra một bộ mặt chính nhân quân tử vô hại, anh ta còn mỉm cười để tranh thủ sự tin tưởng của Cao Ngữ Lam.
“Thành ý ở chỗ nào?”
“Tôi mời em đi ăn đêm có được không?”
Ăn đêm? Cao Ngữ Lam ngây người. Từ này hình như hơi quen thuộc, không biết cô đã nghe ở đâu rồi?