Doãn Tắc vừa nghe điện thoại vừa đi sang bên cạnh, Cao Ngữ Lam cuối cùng cũng chấm dứt cơn ho. Cô không nghe rõ nội dung cuộc nói chuyện của Doãn Tắc, đành phải thận trọng quan sát sắc mặt của anh. Cao Ngữ Lam thấy Doãn Tắc không có gì lạ thường, đến ánh mắt cũng không liếc về phía cô, như vậy nghĩa là cô được bình yên vô sự đúng không?
Nghĩ đến đây, Cao Ngữ Lam mau chóng tập trung vào bữa cơm. Đồ ăn rất hợp khẩu vị, ăn ít là thiệt thòi lớn. Ngộ nhỡ xảy ra chuyện, ít nhất cô cũng đã chén no bụng.
Một lát sau Doãn Tắc quay về bàn ăn, anh ta như không có chuyện gì xảy ra, vừa ăn cơm vừa cười cười nói nói, không hề đả động một từ đến vụ bảo hiểm. Cao Ngữ Lam thở phào nhẹ nhõm, do có tật giật mình nên suốt bữa ăn, cô không dám nhìn thẳng vào mắt Doãn Tắc. Anh ta trêu chọc cô, cô cũng không phản bác. Cuối cùng, bọn họ đánh chén xong bữa trưa trong không khí hòa thuận vui vẻ.
Sau bữa trưa, nhân viên nhà hàng bắt đầu lục tục đi làm, nhà bếp cũng bận rộn hẳn lên. Cao Ngữ Lam ngồi im một chỗ, quan sát không khí bận rộn trong nhà bếp với tâm trạng hiếu kỳ và hứng thú. Một lát sau có một người khách quen chạy đến, vào nhà bếp xem các đầu bếp chuẩn bị đồ ăn cho ông ta. Ông ta nói hôm nay mời một vị khách quý ăn cơm, nên mới đặc biệt chọn nhà hàng này. Doãn Tắc cũng thoải mái để ông khách trong nhà bếp, các đầu bếp vừa làm việc vừa trò chuyện với người khách, không khí rất rộn ràng.
Chứng kiến cảnh này, Cao Ngữ Lam thầm nghĩ nhà hàng của Doãn Tắc quả thật đặc biệt, nhà bếp còn rộng hơn cả căn hộ của cô, đầu bếp và thực khách giống như bạn bè, cả quá trình nấu nướng còn công khai cho khách xem, anh chàng Doãn Tắc đúng là người biết làm ăn.
Sau khi về nhà, Cao Ngữ Lam lên mạng tìm kiếm, thông tin tìm được khiến cô không khỏi bất ngờ. Hóa ra nhà hàng của Doãn Tắc khá nổi tiếng, được nhiều thực khách giới thiệu. Lý do giới thiệu là đồ ăn ngon, lại tươi mới, muốn ăn món nào gọi món đó làm ngay tại chỗ, có thể thưởng thức mỹ vị mà các quán ăn khách không có. Ngoài ra, nhà hàng còn có hoàn cảnh tốt, phục vụ tận tình, cách bài trí sáng tạo, lại có thể đi nông trường thăm quan trong ngày, buổi chiều quay về nhà hàng ăn đồ do chính tay mình thu hoạch. Còn một lý do nhiều thực khách tiến cử là ông chủ nhà hàng đẹp trai, rất biết cách nói chuyện.
Trời, anh chàng đó đẹp trai ở điểm nào, chỉ tạm vừa mắt thôi. Anh ta mà có tài ăn nói hả? Anh ta rõ ràng tính nết không được, lúc nào cũng thích trêu chọc con gái nhà lành.
Cao Ngữ Lam vừa thầm miệt thị Doãn Tắc vừa nghiêm túc tìm kiếm thông tin về nhà hàng của anh ta, xem kỹ từng lời nhắn của dân mạng. Trên đó còn có cả ảnh Doãn Tắc chụp kỷ niệm với khách hàng. Cao Ngữ Lam nhẩm tính, 99% khách hàng khen ông chủ là phái nữ, chủ nhân của một số tin nhắn cho biết, sống chết cũng phải đến nhà hàng này dùng bữa là các nữ sinh.
Cao Ngữ Lam lại tiếp tục miệt thị Doãn Tắc, không biết anh chàng này bán đồ ăn hay bán sắc nữa?
Cao Ngữ Lam xem tiếp mấy trang sau. Một số dân mạng phê bình nhà hàng “Thực” quá đắt đỏ, các món ăn có giá cắt cổ, ăn một bữa còn phải đặt chỗ trước mấy tháng, cố làm ra vẻ thần bí, quả thật vô cùng đáng ghét. Còn có dân mạng chỉ trích nhà hàng ăn cắp ý tưởng, danh bất vô thực, những kẻ đến đó tiêu tiền là một lũ ngốc. Xem xong những lời phê bình này, Cao Ngữ Lam không khỏi cảm thán bộ não thông minh của Doãn Tắc, những lời phê bình vô hình chung trở thành công cụ tuyên truyền hữu hiệu cho nhà hàng của anh ta.
Bản thân Cao Ngữ Lam làm công tác xây dựng kế hoạch thị trường mấy năm, cô không thể không khâm phục đầu óc làm ăn của Doãn Tắc. Anh ta có những ý tưởng khiến nhà hàng của anh ta gây ra tranh cãi kịch liệt. Bất luận là sự tán dương hay phê bình, đều kích thích lòng hiếu kỳ của thực khách. Hơn nữa, Doãn Tắc còn có chiêu độc là nhà hàng và nông trường liên hoàn, thảo nào anh thành công như vậy.
Tuy nhiên dù Doãn Tắc thông minh cỡ nào, đối xử với người nhà tốt như thế nào, Cao Ngữ Lam cũng quyết định ghét anh chàng. Ai bảo anh ta lần nào gặp mặt cũng trêu chọc đùa giỡn cô. Loại đàn ông này Cao Ngữ Lam chỉ có thể hình dung bằng một từ: lăng nhăng.
Người đàn ông lăng nhăng là không đáng tin cậy nhất, cô nên tránh xa thì hơn.
Cao Ngữ Lam hạ quyết tâm không dây dưa với Doãn Tắc. Tuy nhiên, Doãn Tắc dường như không có ý buông tha cô, hay nói đúng hơn, nhà họ Doãn không định tha cho cô.
Hai ngày sau, Cao Ngữ Lam nhận được cuộc điện thoại từ Doãn Ninh. Doãn Ninh hỏi Cao Ngữ Lam có bận không, đã tìm thấy công việc chưa? Cao Ngữ Lam không biết nói dối, khai thật là cô đang nhàn rỗi ở nhà. Thế là Doãn Ninh mời cô đến quán chơi, nói hôm nay không có một người khách nào, một mình buồn quá.
Cao Ngữ Lam không tiện từ chối, thật ra cô một mình ở nhà cũng rất chán. Cô ngẫm nghĩ một lát rồi quyết định đến “Tùy Tâm Uyển”. Hai chị em nói chuyện cả buổi chiều, Cao Ngữ Lam về đến nhà vẫn chưa hết hưng phấn, cô cảm thấy tâm trạng tốt hẳn lên. Cao Ngữ Lam không hiểu tại sao cô hợp cô chị như vậy còn quan hệ với cậu em thì chẳng ra sao. Cũng may trong thời gian cô ở quán, cậu em đáng ghét không thấy xuất hiện.
Nhưng chưa đầy hai ngày sau, cậu em đáng ghét tìm đến tận nhà Cao Ngữ Lam.
Hôm đó, Cao Ngữ Lam mặc đồ ngủ, đầu kẹp đại mấy cái kẹp tóc cho khỏi lòa xòa. Cô ngồi trước máy vi tính gửi sơ yếu lý lịch tìm việc làm. Sau khi gửi xong, Cao Ngữ Lam bất động một lúc, trong lòng nghĩ không biết có nên đi tìm Doãn Ninh giải khuây. Đúng lúc này, có người gõ cửa.
Từ ngoài cửa có tiếng Nựu Nựu vọng vào: “Chị ơi, em đến rồi”.
Cao Ngữ Lam giật mình, sao Nựu Nựu lại đến nhà cô? Sau đó cô nghĩ chắc là Doãn Ninh đưa Nựu Nựu đến chơi nên vội vàng đi mở cửa. Cửa vừa mở ra, Cao Ngữ Lam thấy Doãn Tắc bế Nựu Nựu, Nựu Nựu ôm con Man đầu, cả nhà họ tươi cười nhìn cô.
Doãn Tắc sải bước dài vào nhà rồi đặt Nựu Nựu xuống đất. Anh ta lấy cái túi nhỏ màu hồng từ trên vai như diễn ảo thuật và nhét vào tay Nựu Nựu.
“Chị tôi hôm nay bận việc, gửi Nựu Nựu ở chỗ tôi. Nhưng tôi đột nhiên có chuyện gấp cần xử lý, Nựu Nựu nói muốn đến nhà em chơi, em trông giúp con bé một lúc nhé”.
Cao Ngữ Lam ngây người, cô và nhà họ Doãn trở nên thân thiết đến mức có thể gửi trẻ? Cao Ngữ Lam cúi đầu, bắt gặp ánh mắt vừa tội nghiệp vừa đáng yêu của Nựu Nựu và con Man đầu, cô không thể thốt ra từ “Không”.
Doãn Tắc cũng không cho cô cơ hội từ chối. Anh ta không đợi câu trả lời của Cao Ngữ Lam, cúi xuống dặn dò Nựu Nựu ngoan ngoãn, Man đầu không được chạy lung tung. Sau đó, anh liền cất bước đi ra cửa.
Cao Ngữ Lam vừa miệt thị trong lòng “anh tưởng Man đầu nghe hiểu lời anh chắc”, vừa đi theo Doãn Tắc. Đến cửa phòng, cô hạ thấp giọng nói: “Khoan đã, sau này anh đừng tự nhiên đưa cháu anh đến đây. Nhỡ tôi cũng bận việc, không thể chăm sóc thì sao?”.
“Bây giờ em có bận không?”
“Lần này thì không”.
“Thế thì được rồi, hãy chăm sóc tử tế hai bảo bối nhà chúng tôi nhé”. Ngữ khí của Doãn Tắc giống như ông cụ.
“Tôi không nói là lần này, tôi muốn bảo lần sau cơ”. Cao Ngữ Lam cảm thấy cô nhất định phải tỏ rõ lập trường.
“Chuyện sau này để sau này hẵng tính. Tôi cũng rất muốn cùng em thảo luận chuyện tương lai của chúng ta, nhưng hôm nay tôi thật sự không có thời gian”.
Thấy chưa, anh ta lại bắt đầu không đứng đắn rồi.
Cao Ngữ Lam trừng mắt nhìn Doãn Tắc: “Bao giờ nhà anh mới đến đón Nựu Nựu?”
“Ai xong việc trước người đó sẽ đến đón”. Doãn Tắc nói xong liền đưa mắt nhìn từ đầu đến chân Cao Ngữ Lam, anh ta cười cười: “Em ăn mặc kiểu này vừa mắt thật đấy”. Anh ta nháy mắt với cô, huýt sáo rồi quay người đi mất.
Cao Ngữ Lam cúi đầu, mới phát hiện cô vẫn mặc bộ đồ ngủ, tóc tai lòa xòa...
Vừa mắt? Vừa mắt cái đầu anh!
Cao Ngữ Lam đóng cửa đi vào nhà. Lúc này, Nựu Nựu lôi đồ chơi từ cái túi nhỏ của cô bé bày xuống đất. Cô bé và Man đầu chơi đồ hàng.
Man đầu ngồi bên cạnh thè lưỡi phối hợp. Cao Ngữ Lam bị Nựu Nựu kéo đi cùng chơi với cô bé. Hai người mở cửa hàng ăn còn Man đầu đóng giả khách đến ăn cơm.
Cao Ngữ Lam bị những lời trẻ con của Nựu Nựu chọc cười vui vẻ. Cô cũng ra sức đóng kịch cùng cô bé, nào là xào rau nấu cơm. Sau đó, Nựu Nựu đưa một cái đĩa nhỏ đến trước mõm Man đầu và đòi Man đầu trả tiền. Man đầu cúi xuống hít hít rồi gặm cái đĩa chạy mất.
“Man đầu dám ăn quỵt hả? Mau quay lại đi”. Nựu Nựu đuổi theo con Man đầu, Cao Ngữ Lam cười gập cả bụng xuống đất.
Nựu Nựu và Man đầu chơi ở nhà Cao Ngữ Lam suốt một buổi chiều, khiến nhà cô loạn hết cả lên. Lúc đầu, Cao Ngữ Lam còn cười tươi, sau đó là cười gượng và cuối cùng cô không cười nổi. Lúc Doãn Tắc đến đón hai bảo bối, cô gần như nhìn anh ta bằng ánh mắt như gặp Chúa cứu thế.
Chúa cứu thế nói cô vất vả nhiều, mời cô ăn bữa tối. Cao Ngữ Lam nghĩ bữa cơm này là phần cô đáng được hưởng, thế là cô lật đà lật đật theo Doãn Tắc tới nhà hàng của anh ta. Buổi tối khi ăn uống no say trở về nhà, Cao Ngữ Lam đột nhiên tỉnh ra, không được không được, hình như cô và anh chàng Doãn Tắc ngày càng xích lại gần, phải giữ khoảng cách mới được.
Vài ngày sau, Doãn Tắc lại gọi điện thoại đến: “Lam Lam, hôm nay chị gái tôi đưa Nựu Nựu đi chơi, tôi thì bận tối mắt tối mũi. Em hãy đến nhà hàng đón Man đầu dùm tôi”.
Cao Ngữ Lam đột nhiên cảm thấy vô cùng bực dọc, cô dùng lời lẽ nghiêm túc để cự tuyệt: “Anh Doãn, tôi cũng đang bận việc, chó nhà anh để ở nhà hàng là được rồi, nơi đó có nhiều nhân viên như vậy, lẽ nào không thể trông hộ anh một lát? Vả lại, tôi và anh không thân thiết đến mức có thể giúp anh trông chừng cả thú cưng”.
“Em đang từ chối đấy à?”. Giọng nói Doãn Tắc có vẻ không vui lắm.
Cao Ngữ Lam nói lớn tiếng: “Đúng vậy”.
“Tại sao?”
“Tôi đã nói rồi, chúng ta không quen thân”.
“Em và tôi không quen thân?” Doãn Tắc bắt đầu giở lại món nợ cũ: “Lúc em cướp Man đầu của tôi, tại sao em không nghĩ em và tôi không quen thân?”
“Chuyện đó... chuyện đó xảy ra từ đời nào rồi. Lúc đó tôi uống say, không liên quan gì đến vụ quen hay không quen”.
“Chuyện cũ không nhắc? Được thôi, vậy thì chúng ta bàn chuyện mới. Lúc em cho bạn em số điện thoại của tôi, bảo bạn em tìm tôi bán bảo hiểm, tại sao em không nghĩ em không quen thân với tôi?”
Cao Ngữ Lam bị mắc nghẹn bởi nước bọt của chính mình, cô ho khù khụ. Hóa ra, Trần Nhược Vũ đã khai ra tên cô.
“Em ho cũng vô dụng thôi. Tôi báo cho em biết, Man đầu bị ốm rồi. Nếu em bỏ mặc không chăm sóc nó, tôi sẽ tính sổ với em tiền viện phí em nợ tôi. Dù sao chứng cứ vẫn còn nằm ở chỗ tôi. Nếu em không đến chỗ tôi trong vòng nửa tiếng nữa, tôi sẽ gọi điện cho người bạn bán bảo hiểm của em, kể chuyện em đi cướp đàn ông đến mức làm cho đàn ông bị què chân”.
Cao Ngữ Lam không ho nổi, anh chàng này quả nhiên là vô lại. Man đầu rốt cuộc là chó nhà ai, sao tự nhiên cô bị nói “bỏ mặc không chăm sóc nó”? Còn tính cả tiền viện phí, cô còn chưa tính sổ với anh ta tội lừa đảo thì thôi. Còn nữa, cái gì gọi là cướp đàn ông đến mức đàn ông bị què chân, đừng nói khó hiểu như vậy được không?
Cao Ngữ Lam định mở miệng, nhưng Doãn Tắc không cho cơ hội. Anh ta hừ một tiếng rõ to trong điện thoại đồng thời lên tiếng: “Dám bảo không quen thân với tôi, em giỏi thật đấy!”.