Này, Cái Muôi Của Em

Chương 61

“Tiểu Trình Tử?” Phòng bệnh mà ông nội của Tề Trình đang ở là một căn phòng rất lớn, từ cửa sau đi vào còn có một phòng khách nhỏ, ông nội Tề Trình nghe được tiếng đóng cửa thì lập tức cao giọng hỏi một câu.
Giọng điệu nghe có vẻ vô cùng khỏe khoắn.
Hồi quang phản chiếu.


Tề Trình dựa vào bên cạnh tường hít sâu mấy cái, tháo máy theo dõi xuống, lúc đứng thẳng lên trông có vẻ rất có tinh thần, anh xoa xoa mặt Trì Trĩ Hàm, kéo tay cô, đẩy cửa đi thẳng vào phòng bệnh.
Là anh kéo tay cô.
Bởi vì ánh mắt này mà tay chân Trì Trĩ Hàm lạnh lẽo.


Anh… đã uống thuốc từ trước rồi.
Lúc một mình đánh răng thay quần áo ở trong nhà vệ sinh. Mặc dù cô hoàn toàn không biết anh lấy thuốc từ đâu ra.
Bốn viên thuốc sau đó, ngoại trừ viên thuốc mà cô đưa cho anh, những viên khác đều là tính toán thời gian rồi mới uống để kéo dài tác dụng.


Thảo nào lúc lên xe anh không có gì khác thường.
Thảo nào dọc đường đi anh đều không nói chuyện, cô lại mơ hồ cảm giác anh đang nhắm mắt tính toán một mình.
Anh chưa bao giờ giấu diếm cô.
Cho nên đến phút cuối cùng, lúc đối diện với cô, ánh mắt áy náy đã làm bại lộ tất cả.


Nhưng đã quá muộn rồi, cô nhìn thấy ông cụ tiều tụy nửa nằm nửa ngồi trên giường kia đang vẫy tay với hai người.
Ông cụ cười rất tươi, mà lòng bàn tay Tề Trình cũng dần trở nên khô ráo.


“Ngồi đi, ngồi đi.” Ông nội Tề chỉ vào mấy cái ghế dựa bên cạnh giường, chờ hai người ngồi xuống, lại nhíu mày: “Lại gần thêm chút nữa đi, ông hoa mắt, nhìn không rõ lắm.”
Tề Trình cười, nhấc ghế lên trước hai bước, dựa vào giường.


Vì nụ cười đó mà lần đầu tiên Trì Trĩ Hàm cảm nhận được rõ ràng cái được gọi là dao cùn cắt thịt.
Từng nhát từng nhát, theo từng vẻ mặt thoạt nhìn có vẻ tỉnh táo bình thường của Tề Trình, lưỡi dao cùn cứa xuống miệng vết thương, máu thịt lẫn lộn.


“Đây chính là cô nhóc giúp cháu điều trị chứng sợ giao tiếp phải không?” Ông nội Tề gật gật đầu với Trì Trĩ Hàm.
Trì Trĩ Hàm đứng lên, xoay người, chào ông cụ một tiếng.
Đã từng chào hỏi nhau rất nhiều lần qua các cuộc gọi video, nhưng dù sao lần này cũng không giống như thế.


Đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng họ mặt đối mặt với nhau.
“Trình Tử, cháu tới chỗ luật sư Lý trước, có mấy hợp đồng cần cháu tự tay ký tên.” Ông nội Tề bĩu môi với Tề Trình, chỉ chỉ vào người đàn ông vẫn luôn ngồi trong góc mỉm cười với bọn họ.


Trì Trĩ Hàm đã từng nhìn thấy người này trên TV nhiều lần, hình như là người phát ngôn của nhà họ Tề, nhìn tư thế của Tề Trình lúc đi tới thì hẳn ông ấy cũng rất quen thuộc với Tề Trình.


“Không sao đâu, luật sư Lý nhìn thằng nhóc lớn lên, nếu năm đó không phải là cậu ta kiên trì muốn đưa Tề Trình tới chỗ bác sĩ Triệu thì sợ là tình trạng của Tề Trình còn nghiêm trọng hơn.” Ông nội Tề cười, sau đó lại vỗ vỗ lên giường mình: “Ngồi gần hơn một chút, để ông nhìn cháu cho rõ.”


Trì Trĩ Hàm hơi đỏ mặt, thu lại ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Tề Trình, ngồi xuống bên cạnh giường của ông nội Tề.


“Chuyện của cháu, ông đều biết rồi, người nhà ông vì thằng nhóc Tề Trình mà đã làm chuyện rất quá đáng với cháu.” Ông nội Tề khác hoàn toàn với ông cụ trong tưởng tượng của Trì Trĩ Hàm, ánh mắt không hề đục ngầu, ý thức rất rõ ràng, lúc nói chuyện vẫn rất có sức lực, khó mà nghĩ ra được một ông cụ không thể gắng gượng được tới hừng đông làm sao có thể tràn đầy sức sống như vậy.


Trì Trĩ Hàm không biết tiếp lời thế nào, Tề Trình cũng vì những lời của ông nội mà quay đầu lại, khóe mày hơi nhíu.


“Vị kia nhà ông ra đi quá sớm, có lẽ đã sớm không chờ nổi ông, đi đầu thai làm người trước rồi.” Ông nội Tề cười: “Cho nên xuống đó, ông phải đi gặp ba cháu một mình, nói thật là trong lòng có hơi sợ.”
Trì Trĩ Hàm cúi đầu.


Từ trước tới giờ, ở trước mặt người lạ, cô đều rất khéo léo, tươi cười khôn khéo, ứng xử cũng khôn khéo.
Thực ra, ngoài việc là ông nội của Tề Trình thì ông cụ Tề cũng là một người cô chẳng quen biết.
Nhưng hôm nay, cô lại suýt vì mấy câu nói của ông nội Tề mà rơi nước mắt.


Không hiểu sao trong lòng lại bắt đầu thấy chua xót, càng nghĩ càng thấy oan ức, hơn nữa còn vì lời của ông cụ mà thương cảm.


“Nhà ai mà chẳng ngậm đắng nuốt cay nuôi con nuôi cái, nhà ông lại thấy cháu lẻ loi một mình, túng thiếu tiền bạc mà dùng thủ đoạn kéo cháu vào nhà họ Tề, cái này ấy à, chắc là phải uống với ba cháu thêm mấy chén mới có thể nói chuyện đàng hoàng được.” Ông nội Tề cười cười, cười xong mới nói: “Con nhóc này, trong lòng cháu có vướng mắc phải không, không sao cả, cứ để đó, chờ Tề Trình khỏe rồi cháu cứ từ từ giày vò nó.”


Trì Trĩ Hàm cúi đầu xuống phì cười một tiếng, lại ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt tươi cười đã thoáng hiện lên lúm đồng tiền: “Sao có thể chứ, dù sao cũng đã trả cho cháu rất nhiều tiền.”


Ông nội Tề cũng cười ha ha theo, mấy thứ dụng cụ dán chặt trên người vang lách cách, không hiểu sao trong phòng bệnh lại bỗng nhiên trở nên vui vẻ.


“Nhà ông chỉ có tiền, thích nhất chính là người thiếu tiền, đây là bệnh, phải trị.” Ông nội Tề cười tới mức ho khan hai tiếng, thấy Trì Trĩ Hàm thu nụ cười lại thì khoát khoát tay với cô: “Nhưng mà cho dù gặp ba cháu, ông cũng vẫn có thể gắng gượng chống nạnh lên mà nói, Tiểu Trình Tử nhà ông đáng để cháu gả.”


Mặt Trì Trĩ Hàm lại đỏ thêm một chút, bên phía Tề Trình đã ký xong giấy tờ, anh đi tới ngồi xuống, vươn tay ra nắm lấy tay cô.
Trong lòng bàn tay vẫn khô ráo.
Trì Trĩ Hàm cúi đầu, giấu vẻ nôn nóng trong mắt.


“Cháu có tiền đồ hơn anh cả cháu đấy, vừa rồi ông bảo nó tìm vợ, thằng nhóc đó lại nói luôn với ông là nếu ông chết thì nó định tìm một người đàn ông.” Ông nội Tề xì một tiếng: “Từ nhỏ đã thích nhìn chằm chằm vào ngực con gái nhà người ta rồi, giờ lại đi nói với ông là muốn tìm đàn ông.”


“…” Trì Trĩ Hàm không dám ngẩng đầu lên.
“Anh ấy định tìm một người đã ngoài 35 tuổi.” Tề Trình cười theo, giọng nói có vẻ vẫn bình thường.


“… Cả nhà có một mình nó là nhà khoa học, kết quả lại chỉ có mình nó tin vào chuyện lời nguyền rủa sao?” Ông nội Tề cũng bị làm cho bật cười: “Đọc sách nhiều năm như vậy đều bỏ đi đâu hết rồi.”


“Ông nội, di chúc…” Tề Trình cúi xuống: “Có phải ông nên nghĩ lại một chút.”
Anh ký vào bản thỏa thuận rồi mới biết được, đây không chỉ là 4% cổ phần công ty mà còn có hai chi nhánh chế tạo linh kiện tàu thuyền với mức lợi nhuận hằng năm lên tới trên 300% cũng được chuyển giao cho anh.


Cho nên, cũng khó trách kẻ họ Cố kia ngay cả một ông cụ sắp chết cũng không định buông tha.
Tất cả những thứ có thể giữ vững quyền làm chủ của nhà họ Tề, ông nội không hề vứt bỏ cái nào.


“Thằng con trai này của lão Cố…” Ông nội Tề lắc đầu: “Thực sự không phải là ông có thành kiến, nhưng thằng con trai này của lão Cố thật sự thiếu khả năng quan sát đại cục.”


“Nó định mở nhà máy hóa chất.” Ông nội Tề chỉ nói bảy chữ đã thành công khiến cho Tề Trình nuốt xuống lời từ chối đã lên đến miệng: “Ông thừa nhận là vì làm giàu, ông cũng từng làm chuyện vi phạm lương tâm, nhưng mà cái chuyện mở xưởng gia công hóa chất này thật sự không thể làm được, đây là làm hại mấy thế hệ cơ chứ.”


Tề Trình im lặng.
“Ninh Ninh chống đỡ nhiều năm như vậy, vẫn chưa làm mất chút quyền khống chế nào.” Ông nội Tề nhìn Tề Trình: “Nhưng mà cháu cũng biết đấy, cứng quá thì dễ gãy, con bé đắc tội với quá nhiều người, một khi bị giáng xuống, hậu quả thế nào ông hoàn toàn không dám nghĩ tới.”


“Cháu và Tề Bằng cũng không am hiểu việc làm ăn, ông đi rồi thì gọi Trường Thanh và Trường Minh về đây đi, chuyện làm ăn của Trường Thanh ở Nga cũng nên ngừng lại thôi, một người đàn ông lớn từng ấy rồi, kiếm được chút tiền như vậy mà ngày nào cũng gửi ảnh cho ông lên mặt.”


“Mặc dù Trường Minh đã kết hôn lần nữa, có gia đình mới, có đứa con khác, nhưng nói gì thì cũng là ba ruột của Ninh Ninh, con nhóc Ninh Ninh này giả bộ như mình là trẻ mồ côi cũng không phải chuyện mới ngày một ngày hai.”


“Việc này ông đã nói với Tề Bằng rồi, bây giờ nhắc lại với cháu lần nữa, tập đoàn có thể tìm một người chuyên nghiệp để quản lý, bảo Ninh Ninh ủy quyền để con bé có thể chuyên tâm làm việc mình muốn làm cũng không có vấn đề gì, nhưng mà phải nhớ một điều, thằng con này của lão Cố không dùng được.”


“Cho dù ngày nào đó nhà họ Tề chúng ta thật sự bị thằng nhóc đó hất xuống, mấy đứa đều phải ngừng hết những chuyện mình muốn làm, làm sao để xử nó càng thảm càng tốt. Những người còn lại trong tập đoàn đều là đám anh em cũ của ông, nếu mấy đứa mà làm nó sụp đổ, chờ sau này xuống dưới đó, đừng hòng có được một ngày lành.”


Tề Trình gật đầu.
Trì Trĩ Hàm đứng bên cạnh cũng chỉ có thể gật đầu theo.
Lúc vào phòng bệnh, Tề Trình đã tháo máy theo dõi xuống, cô hoàn toàn không biết rốt cuộc tình hình của anh hiện giờ là thế nào.
Không khí trong phòng bệnh cách xa những gì cô tưởng tượng.


Không có khóc lóc sướt mướt lưu luyến, ông cụ cũng không yếu tới mức hơi thở mong manh, hai ông cháu họ, một người nằm, một người ngồi, nói chuyện với nhau đều là về công việc.


Trì Trĩ Hàm có chút hối hận, lúc đầu bởi vì thái độ của Tề Ninh mà cô bài xích nhà họ Tề quá mức, thành ra mức độ hiểu biết của cô đối với người nhà họ Tề gần như bằng không.


Cô không biết nhà họ Cố mà ông nội Tề nhắc đến là ai, cũng không biết vì sao ông cụ sắp lâm chung mà hai người con trai đều không ở bên cạnh, thu xếp mọi thứ chỉ có cháu trai cháu gái.


Cùng Tề Trình ở trong căn nhà lớn ngăn cách với bên ngoài nên cô cũng quên mất rằng, Tề Trình cũng là một phần của nhà họ Tề.
Nếu Tề Trình không mắc bệnh, vậy thì thế giới của anh và thế giới của cô sẽ cách xa nhau như thể chân trời góc biển.


“Mấy năm nay bệnh của cháu đã trở nên nghiêm trọng hơn, Tề Bằng vẫn luôn giấu ông, nhưng mà cháu cũng biết đấy, Tiểu Triệu là vãn bối của ông, thiếu chút nữa đã nhận làm con trai nuôi, nó không thể nào giấu diếm được ông.”


“Từ trước tới giờ ông chưa từng lo rằng cháu sẽ tự sát, con cháu nhà chúng ta, có thể có người đánh giặc thua, nhưng tuyệt đối sẽ không có ai đầu hàng.” Ông nội Tề nói rất kiêu ngạo, thở hổn hển mấy hơi, sau đó bình tĩnh lại một chút: “Lễ tang của ông, cháu không cần đến nữa.”


Tề Trình ngẩng đầu lên, muốn nói gì đó nhưng lại bị ông nội Tề phất tay ngăn lại.
“Người đã chết rồi, đốt cái xác mà thôi, không cần phải mất công đi một chuyến.”


“Lễ bảy ngày thì quay về phía đông bắc nấu cho ông chút gì đó để ăn, đốt chút tiền giấy, sau này lễ tết cũng cứ như vậy là được.” Ông nội Tề vẫn cứ mỉm cười: “Ông nội mệt rồi, cũng già rồi, đã cô độc một mình quá lâu, thỉnh thoảng cũng nhớ bà nội cháu, bây giờ lớn tuổi, hình dáng bà nội cháu thế nào cũng sắp quên mất rồi.”


Ông nội Tề thở dài, nhấc tay lên, dường như muốn giữ chặt tay Tề Trình, nhưng nhấc lên được một nửa lại thả xuống.
Tề Trình nghiêng người về phía trước, chủ động cầm tay ông nội.
Ông nội Tề sợ run lên một cái, vỗ vỗ vào mu bàn tay Tề Trình.


“Thôi, một lần cuối cùng, đau cũng chịu đựng đi.” Ông nội Tề lại vỗ vỗ mu bàn tay Tề Trình: “Nhiều năm như vậy rồi, cháu còn trách ông nội sao?”
Tề Trình lắc đầu, mím môi, lắc đầu rất mạnh.


Anh biết ông nội có ý gì, năm ấy triệu chứng sợ giao tiếp của anh gần như đã thôi hẳn, sinh nhật 65 tuổi của ông, bởi vì bệnh của cháu trai mới khỏi mà Tề Vọng Đạt dẫn Tề Trình vừa mới khôi phục ra gặp khách khứa, cuối cùng làm cho anh tái phát.


Lần phát bệnh này khiến Tề Trình chuyển đến ở trong căn nhà lớn, ở một mạch mười năm.
Đây là lớp ngăn cách giữa Tề Vọng Đạt và con trai Tề Trường Thanh, cũng là ngòi nổ khiến Tề Trường Thanh bỏ đi Nga.


Năm đó, nhà họ Tề bắt đầu xuất hiện dấu hiệu đổ vỡ, Tề Trình đều biết, chỉ là lúc đó đã bất lực.
Ông nội Tề nói xong những thứ đó thì bắt đầu im lặng, Tề Trình cũng cúi đầu nắm tay ông nội.


Trì Trĩ Hàm nhịn không được nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, chỉ còn lại có 15 phút.
Nhưng biểu cảm của Tề Trình vẫn rất bình tĩnh, bàn tay nắm tay ông nội vẫn không nhúc nhích, không có dấu hiệu như đang nhịn đau.


Trì Trĩ Hàm bất an dịch người một chút, bởi vì động tác của cô mà ghế dựa chà vào nền đá cẩm thạch, phát ra tiếng vang rất lớn giữa phòng bệnh yên tĩnh.
Tề Trình ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Trì Trĩ Hàm một cái, khóe miệng mang theo nụ cười.


Trì Trĩ Hàm cứ như vậy bị anh làm cho đông cứng, cảm giác được dường như ông nội Tề cười nói gì đó với cô, sau đó Tề Trình cũng cười theo.
Vô cùng không thích hợp.


Tề Trình là người rất có chủ kiến, bình tĩnh, hơn nữa còn rất có kế hoạch, về điểm này, Trì Trĩ Hàm đã hoàn toàn hiểu rõ sau hết lần ngoài ý muốn này tới lần ngoài ý muốn khác.
Nhưng cô cho rằng, Tề Trình cho dù có chủ kiến thế nào thì cũng sẽ có một giới hạn.


Ví dụ như, cô gần như không nhìn thấy Tề Trình phản đối Tề Bằng và Tề Ninh, ở trước mặt bọn họ, phần lớn thời gian Tề Trình đều biểu hiện như một cậu em trai mới lớn, để mặc cho họ sắp xếp tất cả mọi chuyện, anh chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời.


Cho nên cô căn bản không ngờ được rằng, đêm nay, cô không cách nào kéo được Tề Trình ra theo đường cửa sau trước khi mọi hỗn loạn xảy ra.
Tề Ninh và Tề Bằng cũng không ngờ tới.


Tất cả mọi người đều không xem một người ngay cả lúc ở giữa hoàn cảnh xa lạ cũng không đứng vững nổi như Tề Trình là một người trưởng thành có năng lực hành động.
Cũng không ngờ được rằng, Tề Trình có kế hoạch của anh.


Bây giờ nghĩ lại, Tề Ninh liên tục dặn dò, nhưng gần như không có câu nào khiến Tề Trình thật sự gật đầu.
Trì Trĩ Hàm thật sự bắt đầu hoảng.
“Tề Trình…” Cô mở miệng, túm chặt góc áo Tề Trình.


Cô không biết anh có kế hoạch gì, chỉ biết là một Tề Trình thoạt nhìn giống một người bình thường như bây giờ quá mức xa lạ.
Nhất là Tề Trình chỉ nhìn cô một cái rồi cầm tay cô.


“Yên tâm.” Anh an ủi cô, dưới ánh mắt dí dỏm của ông nội Tề, anh xoa xoa tóc cô: “Dù sao thì em cũng phải học cách tin tưởng anh.”

Ông nội Tề cười to, sau đó ho khan một trận.


Trì Trĩ Hàm bị ánh mắt như vậy của anh và nụ cười tươi của ông nội Tề biến thành tay chân luống cuống, trong đầu hoảng loạn, chỉ còn lại ba chữ lớn: xong đời rồi.
Kế hoạch này của Tề Trình dường như còn bao gồm cả ông nội Tề.


Hai người vẫn luôn trò chuyện về công việc, thỉnh thoảng tâm sự về tình hình điều trị của Tề Trình, hoàn toàn không để ý tới thời gian đang từng giây từng phút trôi qua, cùng với tiếng ồn bỗng nhiên trở nên lớn hơn ở bên ngoài.


Trong mắt Tề Trình có sự trấn định trước giờ chưa từng có, thậm chí còn chẳng rút tay ra, lặng lẽ cầm tay Trì Trĩ Hàm, mười ngón đan chặt, ngón tay nhẹ nhàng vuốt mu bàn tay cô trấn an.


Trong nháy mắt cửa bị đá văng ra đó, điều mà Trì Trĩ Hàm đang nghĩ chính là lúc ở trong nhà vệ sinh một mình, rốt cuộc Tề Trình đã uống thuốc gì.
Thuốc gì mà có thể khiến anh bình tĩnh tới mức đó.


Có thể khiến anh rốt cuộc cũng thỏa mãn được ước nguyện, đứng chắn trước người cô, chặn ánh đèn flash chớp lóe đang xông về phía cô và ông nội.
Tề Bằng gần như ngây người, thậm chí còn buông lỏng bàn tay vẫn luôn túm chặt lấy một gã béo.


Anh không ngờ được rằng Tề Trình vẫn còn ở đây, vừa rồi Tề Ninh đã vận dụng cái tính lúc nào cũng có thể khiến người ta tức chết của mình mà giữ chân gã béo họ Cố được thêm mười phút, gần 50 phút, thế nhưng Tề Trình vẫn còn chưa rời đi.


Cùng xông tới với gã béo họ Cố còn có sáu, bảy phóng viên vác súng đạn, đối với Tề Trình, nhân vật truyền kỳ xuất hiện trong vô số lời đồn đoán nhưng lại chưa từng nhìn thấy người thật này, các phóng viên gần như mất hết lý trí.


Thậm chí đã quên mất người vào cùng là tổng giám đốc Cố, người được đồn đại là có thể sẽ lật đổ nhà họ Tề.


Tần suất đèn flash chớp lóe khiến trước mắt Trì Trĩ Hàm biến thành một mảng tối đen, cô theo bản năng túm lấy Tề Trình đang chắn trước người mình, giữa tiếng ồn ào hỗn loạn, cô dán lấy lỗ tai của anh mà hỏi: “Anh còn có thể uống thêm mấy viên thuốc nữa?”


Tề Trình đã chuẩn bị hết thảy cho kế hoạch hôm nay từ lâu, chuyện cô có thể làm cũng chỉ là đứng đó, trong tay nắm giữ thuốc của anh, theo dõi từng biểu cảm nhỏ của anh, trông giữ mọi phương hướng mà anh có thể ngã xuống.
Tề Trình đang đánh một trận vượt qua năng lực của mình.


Vì nhà họ Tề, dưới sự ngầm đồng ý của ông nội, anh bày ra một kế hoạch chặt chẽ chu đáo, trước màn ánh đèn flash chớp lóa, anh vươn thẳng thắt lưng, mặt không biểu cảm, lần đầu tiên Trì Trĩ Hàm nhìn thấy đôi con ngươi màu hổ phách lạnh lùng xa cách tới mức khiến cô run lên trong lòng.


Nhưng anh vẫn nắm tay cô, vào lúc cô nhỏ giọng hỏi anh, anh lắc đầu khẽ tới mức khó có thể nhận ra.
Anh không thể lại uống thuốc nữa, mặc dù không đeo máy theo dõi nhưng anh biết rõ rằng, dưới tác dụng của thuốc, hiện giờ tim anh đang đập mạnh tới nỗi tiếng đập có thể xuyên thấu tới tận màng tai.


Trấn định tới mức ngay cả mồ hôi lạnh cũng không đổ, nhưng các bộ phận trong cơ thể lại rất thành thật, luôn có dấu hiệu báo trước.
***


“Đây thật sự đúng là… Tề Trình?” Tổng giám đốc Cố bị đám phóng viên xô dạt sang một bên, vất vả lắm mới có thể chen qua đám người, bước đến gần hai bước, hỏi rất không chắc chắn.


Nhà họ Cố và nhà họ Tề coi như bạn tri kỉ, anh ta và Tề Trình chỉ cách nhau mấy tuổi, lúc mười mấy tuổi còn từng đánh nhau.
Mười mấy năm không gặp, anh ta trở thành tên mập nặng gần một tạ, mà Tề Trình lại trở nên cao lớn hơn, đẹp mắt hơn.
Đẹp mắt như một cô gái vậy.


“Nếu anh muốn giải quyết chuyện di chúc thì đuổi đám phóng viên ra ngoài hết đi.” Giọng nói của Tề Trình mang theo ý cười, vẫn rất dịu dàng, giọng nói không lớn nhưng đủ để tất cả mọi người trong phòng bệnh đều có thể nghe được rõ ràng.


Nhưng không hề cà lăm, không hề bốc đồng, chỉ chọn ra những từ mấu chốt mà bản thân anh muốn nói.
Vành mắt Tề Bằng đỏ lên, hết nhìn ông nội lại mím môi nhìn sang Trì Trĩ Hàm đang đứng sau lưng Tề Trình.
Đứa em trai ngốc của anh ta.


Đứa em trai ngốc mà từ sau khi biết di chúc của ông nội vẫn luôn không nói lời nào, im lặng tới mức khiến anh ta thấy kỳ quái.
Giữ chặt Tề Ninh đang muốn xông vào, kéo qua một bên, tay nhanh chóng lấy điện thoại gọi cho bác sĩ Triệu.


“Để cậu ấy thử xem.” Tề Bằng thấp giọng khuyên Tề Ninh: “Cậu ấy đã sắp khỏe rồi, nút thắt trong lòng phải để cậu ấy tự cởi.”


“Cậu ấy cũng muốn ở lại tới phút cuối cùng.” Đây cũng là ông nội của Tề Trình, đi thăm ông một chuyến lại giống như tên trộm, chắt chiu từng giây từng phút, thậm chí còn chẳng thể tiễn đưa ông nội một đoạn đường cuối cùng.


Anh ta vỗ vỗ bả vai Tề Ninh, thấy cô ấy nắm chặt nắm tay, nhịn lại bước chân muốn bước về phía trước.


“Có việc thì chúng ta chịu trách nhiệm.” Cho dù thật sự bởi vì bệnh tình của Tề Trình bị bại lộ mà giá cổ phiếu tập đoàn tuột dốc, cổ đông bạo động, nhà họ Tề bị hất ra khỏi tầng quản lý tập đoàn.
Những chuyện này đều không quan trọng bằng Tề Trình.


“Mẹ nó, tôi còn nghĩ là cậu chết rồi.” Tổng giám đốc Cố đã béo tới mức không thể nào nhìn rõ được ngũ quan, vươn tay ra muốn nện lên vai Tề Trình một cái, cuối cùng lại vì chiều cao cách biệt mà chỉ có thể ảo não nện vào ngực Tề Trình: “Mười mấy năm rồi, thằng nhóc cậu trốn giỏi thật.”


Tề Trình không né tránh, vẻ mặt cũng không thay đổi.
Bàn tay đang nắm tay Trì Trĩ Hàm đột nhiên bóp chặt, sau đó lại chậm rãi thả lỏng.


“Ảnh đã chụp rồi, cũng đã chứng thực được là tôi vẫn còn sống, đây là phòng bệnh, phóng viên có thể đi rồi.” Tề Trình nhìn thẳng vào mắt tổng giám đốc Cố, giọng điệu vẫn rất ung dung.
Nhưng những người quen thuộc với anh đều biết rằng, anh bắt đầu bớt lời rồi.


Anh không quen bị đụng chạm, hơn nữa còn là bị người như vậy đụng chạm.


Tổng giám đốc Cố cúi đầu làm một động tác nhổ nước bọt, nở một nụ cười tục tằn, sau đó quay đầu, vung cánh tay vừa ngắn vừa béo của mình lên: “Tôi nói không sai chứ, người mà mấy người muốn chụp chắc chắn sẽ xuất hiện vào một khắc cuối cùng, ảnh cần chụp cũng đã chụp rồi, giải tán giải tán thôi.”


“Đã nói rồi mà, việc lớn như di chúc này, sao có thể để cho mấy người ra về tay không phải không nào.” Tổng giám đốc Cố cười cười: “Làm gì có ai không thích tiền, mấy người cho rằng người nhà họ Tề lắm tiền rồi thì không có hứng thú với tiền nữa sao.”


Nói thật, ông chủ trước đây của công ty của Trì Trĩ Hàm cũng coi như là một kẻ côn đồ lập nghiệp, thỉnh thoảng cũng sẽ phun ra vài câu thô tục, nhưng một người ở tầng lớp thượng lưu mà lại như tổng giám đốc Cố thì đây vẫn là lần đầu tiên Trì Trĩ Hàm nhìn thấy.


Tây trang quý phái và giày da sáng loáng cũng không cách nào che giấu được sự thấp kém vô sỉ thấu tận xương gan.


Thậm chí, sau khi phóng viên rời khỏi, dưới tình huống tất cả người nhà họ Tề đều có mặt, anh ta còn cười hì hì uy hϊế͙p͙ ông nội Tề: “Ông lớn à, đến lúc này rồi, chết rồi cũng không thể mang theo chuyện làm ăn xuống mồ được, phong thủy nhà ông không tốt, con trai đều chạy trốn cả, để lại mấy đứa cháu trai cũng không muốn theo nghiệp ông, chỉ có một đứa cháu gái chống đỡ.”


“Ông nhắm mắt buông tay rồi thì hết chuyện, chỉ thương cho cháu gái ông còn chưa hết tháng ở cữ, tóc đã rụng gần hết, tôi nghe thư ký nói, cô ta mà tẩy trang thì thật sự sẽ không dám gặp người khác.” Nói xong lại nở nụ cười vô sỉ, như thể chuyện mình nói rất buồn cười vậy.


“Cái tát trước đó còn chưa đủ đau sao?” Dường như Tề Ninh vô cùng quen thuộc với cái dáng vẻ vô sỉ của tổng giám đốc Cố, mắt cũng chẳng thèm chớp lấy một cái: “Cho anh mười phút, có việc gì thì nói, chỗ này nhỏ, anh đứng đây chật chội.”


“Còn nữa, ba phóng viên vừa rồi tôi đã bảo trợ lý giữ lại rồi, đều còn chưa ký thỏa thuận giữ bí mật đâu, ngài cũng thật là rộng lượng.” Tề Ninh cong cong khóe môi đỏ mọng: “Chuyện thỏa thuận này vẫn nên để ngài tự giải thích với hội đồng quản trị vậy, mặc dù biển thủ là phong cách của ngài, nhưng mà rõ ràng là như vậy thì không được tốt lắm.”


“…” Đám thịt béo núc ních trên mặt tổng giám đốc Cố rung rung, đôi mắt híp dựng ngược, đặt mông ngồi xuống trước giường ông nội Tề, cái ghế lung lay, thế mà anh ta vẫn ngồi vững được.


“Ký đi, nhân lúc mọi người đều đang ở đây.” Cái chân vừa béo vừa ngắn bắt chéo lên, đám thịt trên mặt lại run lẩy bẩy.


“Cậu thật đúng là không coi mình như người ngoài.” Ông nội Tề vẫn không nói chuyện bỗng dưng cười lạnh một tiếng: “Cái thứ cậu đưa ra đó, tôi đã xem hết rồi, Ninh Ninh quả thật không hợp với hai chi nhánh này, cho nên tôi đã giao lại cho Tề Trình.”


“Trước khi cậu tới, cái gì cần ký thì đã ký rồi, tôi cũng gần đến lúc nhắm mắt buông tay, cho nên di chúc cũng đã được công chứng rồi.” Ông nội Tề nhắm mắt, thở hổn hển một hồi: “Cố Triết, ba cậu dùng một quả thận để cứu mạng con trai tôi, những gì nên trả, tôi đều đã trả rồi.”


“Mấy năm nay, Ninh Ninh đã vì quả thận này của ba nó mà cố nín nhịn cậu, nước sông không phạm nước giếng, để mặc cho cậu gây sức ép nhiều lần, sổ sách không minh bạch nó cũng giúp cậu bù mấy lần.”


“Biết cậu cấu kết với mấy cổ đông muốn đá nhà họ Tề xuống, nó cũng chỉ chạy tới chỗ tôi phát tiết chứ không đi tìm cậu gây phiền toái.”
“Nhưng cậu cũng đừng vì vậy mà cho rằng nhà chúng tôi không có ai khác nữa.”


Nhìn khuôn mặt Cố Triết đã chuyển sang màu gan heo, ông nội Tề thở dài: “Mấy thứ mà cậu gọi là chứng cứ trốn thuế lậu thuế của tôi, trước khi tôi sinh bệnh, cái gì cần giao nộp thì đều đã giao nộp rồi, Ninh Ninh làm việc sạch sẽ hơn tôi rất nhiều, cậu không tìm được lỗ hổng của nó nên bắt đầu nhét đàn bà cho chồng nó, cũng chỉ có thằng khốn mất dạy như cậu mới đi làm loại chuyện này.”


“Tôi đã nhịn lâu lắm rồi, thậm chí đến trước khi cậu xông vào đây, tôi còn định sẽ tha cho cậu.” Ông nội Tề quay đầu, gật gật đầu với luật sư Lý vẫn đang đứng bên cạnh đợi lệnh từ nãy tới giờ: “Tất cả cảm tình mà lão Cố để lại cho tôi đều bị cậu xóa sạch rồi.”


“Cậu tự nhìn đơn kiện này của luật sư Lý đi, nếu từ chức luôn thì tôi sẽ bảo Ninh Ninh bồi thường cho cậu chút tiền, mấy khoản nặng nhất này tôi đều có chứng cứ, tạm thời tôi sẽ giữ cho cậu.”


“Nếu như cậu cầm tiền bồi thường rồi đàng hoàng tử tế qua ngày, tôi sẽ mang theo mấy khoản này xuống dưới đất, nhưng nếu cậu còn không suy nghĩ cho kĩ xem bản thân nặng được mấy phân mấy lượng mà tiếp tục ép buộc mấy đứa nhỏ nhà chúng tôi, mấy khoản này cộng lại cũng đủ cho cậu phải ăn cơm tù cả đời rồi.”


“Đi đi.” Ông nội Tề phất phất tay: “Đến cái ngày này mà còn phải nhìn mặt cậu cũng thật là xúi quẩy.”

Tề Ninh độc miệng như vậy chắc hẳn là được di truyền từ ông nội Tề.


Mặc dù người này không đáng để đồng tình nhưng Trì Trĩ Hàm vẫn theo bản năng mà bắt đầu nhìn chằm chằm vào cái người béo núc ních với sắc mặt càng ngày càng không ổn kia.


Tại sao Tề Ninh và ông nội Tề đều không hiểu rằng, có một số người, sau khi xuống tay độc ác thì sẽ là cá chết lưới rách.
Cái người đứng trước phòng bệnh kia nhìn Tề Ninh với ánh mắt ngoan độc, cùng với cái người béo núc ních đang chuyển sắc mặt từ đỏ sang xanh này.


Cô nhích người, muốn lấy cái ghế dưới chân để đánh tới trước khi anh ta thẹn quá thành giận mà nổi điên.
Nhưng cô lại không nghĩ tới hình thể của Cố Triết.
Gã béo đột nhiên xông tới muốn hất đổ bình dưỡng khí phía sau ông nội Tề, cô dùng ghế thì không thể ngăn được.


Hơn nữa phía trước cô còn có một Tề Trình hiện đang trong thời kỳ khôi phục sức khỏe.
Tề Trình mà cô cho rằng đã chuẩn bị một kế hoạch hoàn chỉnh.
Theo bản năng, trong đầu cô cảm thấy mình nên bảo vệ cho Tề Trình.
Trong khoảnh khắc Cố Triết xông tới, anh dùng tay bóp chặt cổ Cố Triết.


Sau đó bởi vì quán tính mà lui về sau hai bước, không muốn đụng phải Trì Trĩ Hàm và ông nội, loảng xoảng một tiếng nện người vào tường.
Chuyện xảy ra trong phút chốc, Cố Triết cũng lập tức bị Tề Bằng to lớn như con gấu lắc lắc hai tay túm lấy ném ra cửa cho trợ lý.


Trì Trĩ Hàm sợ tới mức nước mắt đã cố nén cả buổi tối lập tức chảy ra hết.
“Lưng anh thế nào rồi?” Mặc dù bức tường nhẵn bóng, nhưng hôm nay Tề Trình đã phải làm nhiều chuyện vượt qua phạm vi khả năng của anh rồi.
“Em… cầm ghế làm gì?” Tề Trình cau mày hỏi: “Giúp anh đánh anh ta?”


“…” Trì Trĩ Hàm nghẹn lời.
“… Đi rửa tay giúp anh.” Anh vẫn duỗi cái tay đã bóp cổ Cố Triết lúc nãy: “Đều là mỡ cả…”
“…” Trì Trĩ Hàm nấc cụt.


Tề Trình đi tới, kề sát vào lỗ tai cô, hơi đỏ mặt: “Bây giờ anh chị anh cũng sắp muốn bóp chết anh rồi, em đi ra ngoài với anh, có lẽ anh… cần phải tiêm.”


“Anh muốn đi cùng ông nội một đoạn đường cuối cùng, có được không?” Giọng điệu gần giống như làm nũng, hoàn toàn không phải là dáng vẻ lạnh lùng xa cách như lúc ở trước mặt mọi người.
Vẫn là Tề Trình của cô.


“Mấy người… đến giúp đi…” Trì Trĩ Hàm xoay người về phía Tề Bằng và Tề Ninh: “Vừa rồi tôi… thật sự suýt bị hù chết rồi…”
Gào khóc…
“Anh ấy còn muốn tiêm nữa…” Tiếp tục gào khóc: “Tôi ở cùng ông nội Tề… Mấy người… đi đi!”