Nạp Thiếp Ký II

Chương 60: Lộng Xảo Thành Chuyết (Khéo Quá Hóa Vụng)

Hắn đả cùng Băng nhi ước định kiếp này như chim liền cánh như cây liền cành, không nên nạp thiếp nữa. Nhưng mà, nếu như hắn cự tuyệt vụ mai mối của tiểu quận chúa này, sẽ có hậu quả như thế nào đây?

Hậu quả thứ nhất là: Tiểu quận chúa báo đáp ân cứu mạng của hắn là xuất phát từ nội tâm. Ả không biết bản thân hắn đã biết chuyện Sở vương và ả định chỉnh trị Trầm Tuyết Phỉ, cho rằng hắn sẽ rất cảm kích. Để rồi không ngờ bị hắn chống lại, điều này đối với ả ta mà nói là một chuyện không thể tưởng tượng, khẳng định sẽ đại phát lôi đình, giận quá hóa thẹn sẽ đem oán báo ân. Tiếp theo đó, nắm tóc, lột áo, đánh côn... là chuyện đương nhiên, thậm chí còn đưa đến nha môn trị tội. Cho nên, kết quả đầu tiên chính là hắn nhất định sẽ chịu xui xẻo;

Hậu quả thứ hai: Nếu như Chu Phượng Đức đã nghĩ ra chủ ý xấu, như vậy thì sẽ tuyệt không chịu ngừng tay. Nếu như hắn cự tuyệt, vậy ả sẽ đem Tiểu Nhị hứa gả cho hộ vệ thậm chí đầy tớ nam khác. Hoặc là thẳng thẳng bán Tiểu Nhị vào thanh lâu, ai cũng không ngăn trở được. Đến lúc đó, không những chia cách chủ tớ Trầm Tuyết Phỉ, mà còn hại luôn cả Tiểu Nhị;

Hậu quả thứ ba: Lý do quan miện đường hoàng này bị hắn phá hỏng, có khả năng khiến tiểu quận chúa tức giận Trầm Tuyết Phỉ, sử dụng thủ đoạn độc ác thậm chí thẳng thừng chỉnh trị Trầm Tuyết Phỉ, như vậy thì phiền to.

Trừ điều này ra, còn có một hậu quả hiện thực, đó là bản thân hắn đang sầu không tiền mua trạch viện để tránh nạn binh đao, bán hết trang sức của Trầm Tuyết Phỉ chẳng qua là chuyện bất đắc dĩ. Dù gì thì trong thâm tâm của hắn chẳng vui vẻ gì. Hiện giờ Chu Phượng Đức nói có thể cho hắn 50 lượng mua trạch viện an gia, đấy là thù tạ ơn cứu mạng của hắn, có thể thản nhiên ma nhận. Hơn nữa đây còn lại một cái cớ hay, còn có thể mượn đó mà có thời gian đào hầm.

Tiểu quân chúa thúc giục mãi, Dương Thu Trì không kịp đắn đo lợi hại, chỉ còn biết cố ý giả vờ như rất áy náy ngượng ngùng, xoa xoa tay nhìn lén Tiểu Nhị, rồi cười hắc hắc hai tiếng.

Tiểu quận chúa cho rằng Dương Thu Trì thấy sắc động tâm, cừơi nói: "Được rồi, nếu như Dương hộ vệ không phản đối, thì vào phòng ký văn khế thôi." Xong ả vén rèm, cười tủm tỉm nhìn Dương Thu Trì.

Dương Thu Trì khom người làm lễ: "Đa tạ ân đức của quận chúa." Rồi co giò tiến vào phòng. Tiểu quận chúa cũng vào theo, hạ màn xuống, quay lại thấy Tiểu Nhị không tiến vào theo, nhíu mày bảo: "Tiểu Nhị, còn không tiến vào, chờ cái gì hả?"

"Dạ...!" Tiểu Nhị vén rèm cửa tiến vào, cúi đầu đứng ở một bên.

Tiểu quận chúa Chu Phượng Đức vỗ tay, từ sương phòng tiến ra một tiên sinh râu bạc trắng, là thư ký quản lý văn án trong vương phủ, cầm theo văn phòng tứ bảo ngồi xuống bên bàn.

Chu Phượng Đức nói: "Ta đã đem Tiểu Nhị tứ dư cho Dương hộ vệ làm thiếp, ngươi viết một văn khế tặng thiếp cho Dương hộ vệ đi."

Lão tiên sinh đáp ứng một tiếng, hỏi quê quán tuổi tác hai bên, cầm bút đề"

"Vũ Xương Sở vương phủ, nữ tì Tiểu Nhị, người ở Thu thành Khổ Lý ao, tuổi 15, đã được chủ tứ dư cho Kỳ châu Dương Thu Trì làm thiếp. Sanh tử không liên quan gì nữa. Để phòng sau này không bằng chứng gì, nay lập bản này làm chứng cứ."

Viết xong giao cho Chu Phượng Đức xem qua, rồi gọi chưởng ấn quản sự của vương phủ đóng lên đó ấn chương của Sở vương phủ, sau đó đưa cho Dương Thu Trì: "Dương hộ vệ, ngươi xem coi, nếu được rồi thì ký vào."

Dương Thu Trì xem qua một lượt, lấy bút ghi tên mình vào, sau đó chờ mực khô đút vào lòng.

Chu Phượng Đức phất tay cho lão tiên sinh ra ngoài, lại vỗ tay, có một bà mụ tiến vào, tay ôm một hộp sơn đen, bước tới mặt CHu Phượng Đức quỳ xuống, đưa hộp lên khỏi đầu.

Chu Phượng Đức mở hộp ra, bên trong là bạc trắng ngần, còn có một văn khế. Chu Phượng Đức lấy xem xong, cho bà hầu mang hộp trên đặt trà cạnh Dương Thu Trì, nói với hắn: "Dương hộ vệ, đây là văn khế bán thân của Tiểu Nhị, ngươi thu lấy đi. Trong hộp còn có 50 lượng bạc. Ngươi cứ lấy mua trạch viện ở Vũ Xương này, an bài gia thất sống qua ngày." Dừng lại một chút, ả hạ giọng nói: Dương hộ vệ, đây là tiền tư của ta cấp cho ngươi, phụ vương ta không biết, ngươi đừng đi nói lung tung."

Dương Thu Trì vội đáp ứng, thầm nghĩ Sở vương keo kiệt đến mức không ngờ, ngay con gái xài tiền thế nào cũng quản rất kỹ, thật là một tên nô lệ của tiền tài.


Chu Phượng Đức lại nói: "Ngoài ra, ta đã nói với Lưu tướng quân rồi, tăng tiền công tháng của ngươi lên gấp đôi."

Dương Thu Trì vội vã tạ ơn, nhìn số bạc trắng xóa, lại nhìn sang Tiểu Nhị, đột nhiên lòng đầy vẻ bất an. Hắn đương nhiên không muốn nạp tiểu nhị làm thiếp thật, nghĩ tới sau này rời khỏi Sở vương phủ xong trả lại tự do cho Tiểu Nhị là xong. Nhưng không biết làm như vậy có phiền phức gì không.

Làm xong chuyện này, Chu Phượng Đức vô cùng đắc ý, phẫy tay: "Được rồi, Dương hộ vệ, dẫn cô dâu mới của ngươi đi bày trí tân phòng thành thân đi!"

Dương Thu Trì ôm cái hộp nặng trì trì, khom người nói: "Quận chúa, chuyện mua trạch viện bày biện hôn sự này không mất mười ngày nửa tháng không xong, e rằng..."

"Vậy à, cái đó dễ mà, ta bảo Lưu tướng quân cho người nghỉ vài ngày. Đoạn thời gian này ngươi không cần tuần vệ nữa, bận bịu xong xuôi rồi hãy đến, tiền công không thiếu cho ngươi đâu."

"Đa tạ quận chúa!"

Dương Thu Trì vội cảm ơn, lòng mừng thầm, vì có 50 lượng bạc này có tiền mua nhà mà còn dư nữa, như vậy là không cần bán trang sức của Trầm Tuyết phỉ rồi. Hơn nữa, nếu được nghỉ thì hắn đã có thời gian đào hầm rồi. Nếu có Tiểu Nhị trợ giúp, thì tốc độ sẽ nhanh hơn nữa.

Dương Thu Trì ôm bạc rời khỏi tẩm cung của quận chúa, Tiểu nhị cúi đầu theo hắn.

Rời khỏi chỗ đó rất xa, thấy xung quanh không người, Dương Thu Trì mới chậm bước chờ Tiểu Nhị lên tới mới khẽ hỏi: Ai, Tiểu Nhị, đây rốt cuộc là chuyện gì?"

"Công tử..., không, lão gia, mọi người đi rồi..."

"Chờ chút, sao em gọi ta là lão gia? Không phải gọi ta là Dương công tử hay sao?"

"Tiểu Nhị là thiếp của lão gia, đương nhiên phải xưng hô là lão gia rồi." Tiểu nhị e ấp đáp.

Dương Thu Trì trừng mắt: Ai! Em nên biết rồi đó, ta đây chỉ dùng kế quyền nghi, nếu không tiểu quận chúa sẽ đối bất lợi cho em, hơn nữa ta cũng vì 50 lượng bạc này để mua nhà, tránh cho nương nương của em bán đồ trang sức, tùy tiện để em ra giúp ta đào hầm, không phải nạp em làm thiếp thật đâu."

Tiểu Nhị dừng phắt lại, mặt tái nhợt nhìn Dương Thu Trì: Lão gia... lão gia không thích em sao? Không muốn em?"

"Không... không là ý đó. Em cũng biết rồi đó, ta có vợ rồi. Ta đang tìm vợ của ta. Ta đã nói với vợ ta rồi, cả đời này chỉ ở với một mình nàng ấy, không thể nạp thiếp nữa!"

"Nhưng mà..., nhưng mà vừa rồi lão gia đã ký tên lên văn khế rồi mà, Tiểu Nhị đã là thiếp thất của lão gia rồi a!"

"Cô nương ngốc ạ, cái đó là giả đó, làm cho qua thôi!" Dương Thu Trì dậm chân, "Ta là vì tốt cho em, nếu như ta không đáp ứng, em biết rồi đó, tiểu quận chúa khẳng định là đem em gả cho người hầu nam nào đó, hoặc là bán em luôn, đó chẳng phải là đẩy em vào vực thẩm hay sao! Ta làm như vậy là bất đắc dĩ thôi."

Tiểu Nhị nước mắt dạt dào, run giọng nói: "Em biết lão gia là người tốt, là vì Tiểu Nhị mà nghĩ, nhưng mà.., dù gì..., văn khế đã ký rồi, Tiểu Nhị đã là thiếp của lão gia rồi, sống là người của lão gia, chết là quỷ của lão gia..."

"Ông trời ơi là ông trời...!" Dương Thu Trì đập thẳng vào đầu. Vừa rồi sự bất an của hắn quả là linh nghiệm, xem ra cô nàng Tiểu Nhị này là kẻ khăng khăng chọn hắn rồi.

Mắt nhìn lên trời, thấy trời xám xịt, nhìn không thấy ông trời già có phải là mở mắt hay không, hắn lại cúi đầu nhìn Tiểu Nhị, thấy nước mắt của cô bé như từng hạt trân châu rơi xuống, lòng tưởng thôi vậy, hiện giờ không phải là lúc nói chuyện này, sau này rồi hẳn từ từ khai mở cho cô ta. Hắn nói: "Thôi được đừng khóc nữa, em cho ta biết trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Tiểu Nhị sụt sùi một lúc, gạt lệ chậm rãi đáp: Quận chúa phái người đến báo cho nương nương, nói... nói em năm nay lớn rồi, cần phải gả cho người. Nàng ta đã bẩm báo Sở vương, đem em... đem em hứa gả cho lão gia người, báo đáp ơn cứu mệnh của người. Sở vương đã... đáp ứng rồi. Quận chúa ngoài ra còn phái một bà vú tới... để chiếu cố nương nương."

"Vậy à? Như vậy là quận chúa cũng còn nghĩ đến nương nương, ta còn cho rằng ả...."

"Không phải..., lão gia, người không biết đâu. Bà vú mới được phái tới già cả mắt mờ, chân ta y không linh hoạt, còn bị điếc nữa, trời gầm cũng không nghe rõ."

Ạ? Dương Thu Trì tức thời minh bạch. Sở vương, Chu Phượng Đức muốn chia tách Tiểu Nhị và Trầm Tuyết Phỉ, lại sợ người khác nói bậy bạ, nên đã phái một lão thái bà có thể ăn không thể động, gần như là điếc đến chiếu cố Trầm Tuyết Phỉ chẳng qua là để bịt miệng bịt tai của người mà thôi.

Trở về tẩm cung của Trầm Tuyết phỉ, Quách Tuyết Liên đang tuần vệ ở gần đó, cũng theo Dương Thu Trì vào tẩm cung.

Trên đường, quả nhiên hắn thấy có một lão bà đầu tóc bạc phơ đang cầm một cái chổi quét rác. Tiểu nhị nói lão bà bà này chính là người mới được phái đến chiếu cố Trầm nương nương. Dương Thu Trì nói với bà ta mấy câu, nhưng không cầu nào lọt tai.

Đi qua tẩm cung u tĩnh, đến ngoài phòng ngủ, tiểu hắc cẩu nghe động tĩnh lập tức chạy ra, vây quanh chân Dương Thu trì vẫy đuôi. Dương Thu Trì cúi xuống sờ đầu nó, sau đó tiến vào phòng. Hắn thấy Trầm Tuyết Phỉ đang ngồi ngẩn trước của sổ, áo quần không chỉnh tề, nhìn ra ngoài cửa sổ tù mù đến xuất thầ.

Dương Thu Trì nghe chua xót trong lòng, dịu giọng nói: "Tuyết Phỉ! Ta trở về rồi."

Trầm Tuyết Phỉ quay đầu lại, nhìn hắn, cười thê lương: "Thu Trì, vừa rồi... vừa rồi... Tiểu quận chúa mang theo phu quân đến đây khi phụ muội, đánh muội, xé y phục muội, làm nhục muội..., Tiểu Nhị bị đưa đi rồi, muội gọi huynh cứu..., cố sức gọi, khan cả cổ luôn..., thế mà huynh không tới..." Nói xong nước mắt tuôn như mưa, lăn vòng xuống cả mang tai.

Đa Tình Kiếm

11-27-2010, 04:10 AM

NẠP THIẾP KÝ II

Tác giả: Mộc Dật

Nguồn: ***********

Chương 61:

Vị vũ trù mâu (Lo trước tính sau)

Dương Thu Trì đến bên cạnh nàng, khẽ ôm vào lòng: Tuyết Phỉ, đừng sợ a, tiểu hắc cẩu của ta rất lợi hại. Có nó ở cạnh nàng, nếu như có người xấu đến bức hiếp nàng, tiểu hắc sẽ không thể không quan tâm. Vừa rồi nàng chỉ sinh ảo giác, nhân vì ta vừa cùng Tiểu Nhị ở chỗ phòng của quận chúa, ả không thể đến đây được."

Hắn biết, nhất định phải để nàng hiểu có ảo giác tồn tại, trợ giúp nàng phân rõ đâu là thật đâu là ảo, thản nhiên tiếp thụ, mới có thể đề phòng nàng tiến một bước bị ảo giác tồi tàn và đày đọa, rồi kết hợp điều trì tâm lý và thuốc trị liệu trầm uất, mới có thể từ từ trị dứt.

Trầm Tuyết Phỉ ngẩn đầu, lệ đầy nơi mắt: "Thật vậy sao?"

"Thật chứ!" Dương Thu Trì trịnh trọng gật đầu, chuyển sang hỏi Quách Tuyết Liên: "Biểu đệ, đệ nhất mực tuần vệ ngoài tẩm cung, thấy tiểu quận chúa hay là nghi tân đến đây không?"

Quách Tuyết Liên lắc đầu khẳng định: Không có! Tiểu Nhị bị đưa đi xong, không có ai đến đây nữa." Rồi áy náy nói: "Tôi để tiểu hác ở lại bên cạnh nương nương, không tiện lưu lại một mình ở tẩm cung này, liền đến cửa tuần về. Nơi này cách khá xa, nên không nghe tiếng hô gọi của nương nương trong tẩm cung."

"Cái này không thể trách đệ," Dương Thu Trì khẽ vuốt mái tóc dài của Trầm Tuyết Phỉ: "Tuyết phỉ, nàng biết hay không, nàng hiện giờ nói thế nào cũng là vương phi, là trưởng bối của tiểu quân chúa. Do đó, ả không dám trực tiếp đến khi nhục nàng, muốn dùng âm chiêu để nàng khó chịu mà thôi. Trong hôn khánh, phu quân của ả thèm thuồng vẻ đẹp của nàng, ả không trách chồng mà đem đổ tội lên đầu nàng, muốn bày cách để chia cách nàng và Tiểu Nhị, tiến một bước cô lập nàng. Do đó, vừa rồi ả đã đem Tiểu Nhị hứa gả cho ta làm thiếp rồi."

"Vậy sao?" Trầm Tuyết Phỉ quay nhìn Tiểu Nhị, thấy cô bé e thẹn cúi đầu, nhịn không được hiện thần tình hâm mộ trên mặt. Nàng u buồn nói: "Tiểu nhị sau này theo huynh, ta cũng yên tâm rồi."

Dương Thu Trì nói: "Không không! Cái đó không thể tính được, chỉ là kế quyền nghi. Ta đã đáp ứng vợ ta kiếp này chỉ ở với một mình nàng ấy, tuyệt không thể nạp thiếp..."

Thần tình của Tiểu Nhị liền tái nhợt, thê thảm cúi đầu nhỏ lệ.

Dương Thu Trì biết Tiểu Nhị là một người cố chấp, từ từ sẽ làm công tác tư tưởng sau, hiện giờ tạm thời không tiện bàn đến chuyện đó, liền nói với Tiểu Nhị: "Em đừng khóc nữa, chúng ta hãy làm chuyện trước mắt rồi tính sau."

Tiểu Nhị vội gạt lệ, gật gật đầu.

Dương Thu Trì chuyển thoại đề, nói với Trầm Tuyết Phỉ: "Chúng ta đã chọn trạch viện rồi, vừa rồi tiểu quận chúa vì chuyện ta giả vờ chấp nhận hôn sự, đã cấp cho ta năm chục lượng bạc. Chúng ta không cần đi bán rẻ trang sức của nàng. Lúc này mà bán thì cũng chẳng được bao nhiêu tiền. Ta hiện giờ đi giao bạc nhận nhà..."

"Huynh đừng đi...! Ta... ta sợ..." Trầm Tuyết phỉ như đứa bé ôm chặt eo Dương Thu Trì.

Dương Thu Trì hạ giọng nói: "Đừng lo, Tiểu Nhị sẽ lưu lại với nàng, còn có tiểu hắc cẩu nữa. Bên ngoài còn có Quách Tuyết Liên, chẳng có chuyện gì đâu. Chờ ta mua phòng ốc xong rồi, sẽ tiếp nàng tới trạch viện của chúng ta, sau này chúng ta đều ở với nhau, như vậy nàng không sợ nữa, đúng không?"

"Thật không?" Trầm Tuyết Phỉ ứa lệ cười, gương mặt đầy rẫy sự mong chờ cho cuộc sống mới.

"Ừ! Ta mua rồi lập tức trở về tiếp nàng!"

Quách Tuyết Liên hơi lo lắng hỏi: Nếu như nương nương không có mặt, lỡ khi Sở Vương hay là tiểu quận chúa tra khán thì làm sao, như vậy đối phó thế nào?"

Trầm Tuyết Phỉ lập tức khẩn trương ngay, ôm chặt Dương Thu Trì.

Tiểu Nhị lắc đầu nói: "Bọn họ sẽ không đến đâu, hai năm rồi chưa từng có ai đến!"


Dương Thu Trì dịu giọng nói: "Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, biểu đệ nói rất có đạo lý, điểm này không thể không phòng bị. Sở vương là long đầu của Vũ Xương. Lão nếu phát hiện Trầm phi nương nương không có mặt, e là sẽ lật tung Vũ Xương lên mà tra. Chúng ta ngàn vạn lần không thể để xảy ra vấn đề ở mấu chốt này. Như vầy đi, biểu đệ, đệ ban ngày dẫn tiểu hắc cẩu tuần vệ quanh tẩm cung. Một khi phát hiện Sở vương hoặc tiểu quận chúa hay ai đó tiến vào tẩm cung của Trầm phi nương nương, đệ lập tức ra vương phủ báo cáo chúng ta. Nương nương biết võ công, có thể nhanh chóng vượt tường vào vương phủ, có thể che tai mắt mọi người."

Tiểu Nhị và Quách Tuyết Liên đều cho là chủ ý hay, nhưng Trầm Tuyết Phỉ tâm tư chẩn mật, lại hỏi: "Vậy... ban đêm thì sao?"

"Ban đêm?" Dương Thu Trì ngẫm nghĩ, "Đêm ta sẽ cùng nàng vào tẩm cung, canh cho nàng ngủ. Tiểu Nhị và tiểu hắc cẩu ở trạch viện của chúng ta, được không?"

"Vâng...!" Trầm Tuyết Phỉ nghe Dương Thu Trì nói ở mãi bên cạnh nàng, lòng đại định, mặt trắng ửng hồng lộ nụ cười xán lạn.

Tiểu Nhị nói: "Chúng ta còn có thể đổi ca đào hầm, ban ngày lão gia và nương nương đào, tối đến em đào, thế nào?"

Dương Thu Trì cười đáp: "Không cần phải làm cực lực như vậy đâu. Chúng ta ban ngày đào, em giúp chúng ta vận chuyển đất đai. Chúng ta không phải đào địa đạo ra ngoại thành, mà là đào một chỗ bí mật để tránh binh tai thôi, không mấy ngày là có thể hoàn công." Từ lần ở Hoàng châu vận thần công vác gỗ đá, hắn đầy sự tự tin đối với việc làm nặng nhọc này.

Sau khi bàn định đâu vào đó, Dương Thu Trì lấy một hộp bạc dùng bố gói lại, mang theo Tiểu Nhị rời khỏi vương phủ, đến trạch viện đã chọn.

Từ sớm truyền tin tức rằng trời vừa sáng Minh quân ra thành điều tra, phát hiện Trương tặc quân bắn pháo tối qua đã kéo đi, phương hướng không rõ. Minh quân bố trí trạm canh ở gần, mở cổng thành, sau khi qua tra xét nghiêm túc tiến hành cho ra vào.

Tuy Trương tặc quân đã ẩn đi, nhưng trong thành đều đồn rằng Trương tặc quân chỉ thăm dò hư thật trong thành, đại quân chớp mắt sẽ tới, đến lúc đó sẽ đại cử tiến công Vũ Xương. Do đó chủ nhân của trạch viên dường như nhất mực ngóng cổ mong mỏi, chờ Dương Thu Trì đến giao tiền mua nhà là chạy khỏi thành. Khi thấy Dương Thu Trì tới, y vui mừng hớn hở, không kịp nhờ lý trưởng ở vùng đến làm chứng, ghi ngay văn khế ký tên xong rồi đưa luôn văn khế cũ cho Dương Thu Trì. Dương Thu Trì trước đó đã đặt cọc 3 lượng, hiện giờ chỉ trả thêm 27 lương nữa là được.

Sau khi trả tiền xong, người chủ cũ đã chuẩn bị sẳn sàng, lập tức giao nhà cho Dương Thu Trì, mang theo đồ tề nhuyễn rời thành trốn tranh nạn binh đao.

Dương Thu Trì và Tiểu Nhị đi mừa thuỗng, cuốc, sọt trúc và các công cụ đặt ở sau nhà, rồi mua một số y phục may sẳn các chủng loại dành cho nam nhân, để sau này Trương tặc quân đánh vào thành chuẩn bị thay đổi.

Chuẩn bị ổn thỏa xong, hắn cho Tiểu Nhị chờ ở trạch viện, bản thân quay về vương phủ. Trầm Tuyết Phỉ đã chuẩn bị sẵn sàng, khoác một áo bào to lớn y như cũ, mang khăn choàng che gần hết cả mặt, mang theo đồ tế nhuyễn theo Dương Thu Trì tránh thị tuyến của hộ vệ đến bên tường vây của vương phủ.

Lần này không cần phiền phức như lần trước, vì Trầm Tuyết Phỉ có thể dùng phi tác bay qua tường, thân nhẹ như chim én. Hai người nhanh chóng vượt tường ra ngoài.

Sau khi cửa thành mở, đầy đường đều là người mang người nhà đi chạy nạn. Cửa thành tra xét nghiêm cách, nhất thời bán khắc không thể qua, do đó trên đường toàn là người, tâm tư của hộ đều nghĩ đến việc xuất thành, không chú ý đến hai người họ.

Tiểu trạch viện của họ ở phía nam Trường Xuân sơn, cách vương phủ mấy con đường, nên nhanh chóng đến nơi. Hai người gõ cửa tiến vào trong, Trầm Tuyết Phỉ cỡi khăn trùm ra, thích thú nhìn ngắm khắp nơi.

Lúc này Tiểu Nhị đã quét dọn sạch sẽ trong vườn. Trach viện tuy không lớn, nhưng rất ngăn nắp. Sau khi xem xét tòa lầu hai tầng xong, Trầm Tuyết Phỉ thích thú vô cùng, chỉ có điều đây không phải là nơi để họ sống qua ngày, mà là để tránh nạn binh đao, do đó bọn họ quan tâm nhất là sự thực dụng.

Tòa trạch viện này theo hướng Bắc Nam, ở gần một sườn núi bằng phẳng gần Trường Xuân sơn, địa thế khá cao. Do đó, khi đẩy cửa sở phòng ngủ ở tần hai, thành Vũ Xương nằm tận trong tầm mắt, đặc biệt là Sở vương phủ với ngói lưu li viền vàng huy hoàng và từng ngôi lầu tầng tầng điệp điệp, tất cả như đang ở trước mắt.

Trầm Tuyết Phỉ hít sâu một hơi, quay đầu nói với Dương Thu Trì đang dựa vào lan can lầu: "Nơi này thật thoải mái! Sau này nếu có thể sống bình tĩnh qua ngày ở đây thì thật hay quá."

Dương Thu Trì mỉm cười: Sẽ thôi. Chỉ cần chúng ta vượt qua trường tai binh này, thì sẽ bình an qua ngày, bất quản ai ngồi trên thiên hạ, dù sao cũng phải để bá tánh sống qua ngày. Đừng lo, mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi."

"Vâng!" Trầm Tuyết Phỉ gật đầu, "Vậy chúng ta bắt đầu đào hầm đi. Đào ở đầu huynh nghĩ ra chưa?"