Nạp Thiếp Ký II

Chương 55: Bối Phận

""Muội.... muội hơi lạnh...." Trầm Tuyết Phỉ rùng mình. Nàng chỉ mặc có một áo lót sát người, vừa rồi khẩn trương nên không cảm giác gì, hiện giờ tâm tình đã thoải mái, cho dù là nằm dựa gọn trong lòng Dương Thu Trì, toàn bộ lưng và đùi đều lộ ra ngoài, cộng thêm Dương Thu Trì không hề ôm nàng chặt, cho nên bắt đầu có cảm giác lạnh.

Tiểu Nhị vội lấy từ bình phong ra cái áo khoác dài mềm mịn của Trầm Tuyết Phỉ mang đến. Dương Thu Trì tiếp lấy, giúp nàng khoác lên, đỡ nàng đến ngồi bên giường.

Dương Thu Trì định tìm một cái ghế ngồi trước mặt nàng, nhưng ánh mắt khẩn cầu của Trầm Tuyết Phỉ khiến hắn nghe lòng nhũn ra, đành ngồi xuống cạnh giường, khẽ hỏi: "Hiện giờ cảm giác đỡ hơn chưa?"

"Dạ...!" Trầm Tuyết Phỉ thấy hắn ngồi sát bên mình, vừa thẹn vừa mừng, cúi thấp đầu, hai tay nắm chặt vạt áo khoác. Nàng từ từ ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt mở to lóng lánh: "Muội không biết tỷ tỷ tên gọi là gì, sau này mới biết giang hồ gọi tỷ ấy là Bạch y nữ sát. Ngoại hiệu này có được là khi bọn giặc Trương huyết tẩy Phượng Dương thành, tỷ ấy vì cứu mọi người mà có."

"Ta có nghe kể về chuyện này, lúc đó nàng cũng ở Phượng Dương sao? Lúc đó nàng phải còn nhỏ tuổi lắm a?"


"Dạ, lúc đó muội còn chưa đến mười tuổi. Cha muội có hiệu buôn ở Phượng Dương, còn thế tiến của bọn Trương tặc rất hung mãnh, do đó năm đó cha mang muội và ca ca đến Phượng Dương tị nạn và lo liệu hiệu buôn. KHông ngờ bọn chúng công đánh Phượng Dương, huyết tẩy cả Phượng Dương thành, giết rất nhiều bá tánh. Muội còn nhớ lúc đó trong thành rất loạn, chỗ nào cũng có thảm cảnh khóc cha gọi mẹ. Kỵ quân Trương tặc cưỡi trên ngựa cao lớn giày xéo khắp nơi, thấy người là chém, trên đất đầy tử thi. Cả nhà muội bị lạc nhau, cha và ca ca không biết đi đâu, một mình muội đứng ở góc đường khóc ròng. Một tên quân Trương tặc nhìn thấy muội, đè muội xuống góc tường, định... định cởi quần áo muội, muội chỉ còn nhớ kẻ đó mặt mày dữ tợn, đầy xẹo, dùng sức xé bỏ áo quần muội,... muội... muội lúc đó còn chưa đến mười tuổi a...!"

Dương Thu Trì giờ đã hiểu vì sao nàng cứ ảo giác thấy có nam nhân định làm nhục mình, đại khái chính là vì thời niên thiếu bị nạn tai này.

Nói đến chỗ thương tâm, Trầm Tuyết Phỉ lại khóc, một lúc sau mới nói tiếp: "Muội còn nhớ lúc đó hai tay muội nắm chặt áo quần, hai chân cố sức đá đạp, cố sức lớn tiếng kêu cứu, nhưng không ai đến cứu muội... cho tới khi tỷ tỷ xuất hiện."

Băng nhi xuất hiện rồi! Nếu như bạch y nữ sát đó chính là Băng nhi. Dương Thu Trì cảm thấy tim mình đập cựa nhanh, vội ngưng thần dỏng tai nghe.

Trầm Tuyết Phỉ kể tiếp: "Tên giặc đó thấy không khống chế được muội, tức thời nổi nóng, vung đao định chém chết muội. Nhưng đao vừa giơ lên thì hắn đã ngã xuống đất, sau lưng có cắm một lưỡi đao nhỏ. Muội kêu rú lên, co rúc lại, chợt thấy một nữ tử mặc đồ trắng dính đầy máu, chưa quá 20 tuổi đang cưỡi một con ngựa hồng nhìn muội. Tiếp theo đó, nàng phi ngựa lại, cúi người ẵm muội lên lưng ngựa, mở đường máu chạy ra ngoài thành. Người không bao giờ dùng đến chiêu thứ hai để giết người, đoản kiếm tung ra thì hoặc là Trương tặc quân phải rụng đầu, hoặc là vỡ bụng đổ ruột, đều là một chiêu lấy mạng."

"Nàng ấy là Bạch y nữ sát?"

"Đúng vậy, biệt danh đó sau trận chiến này mà có. Người mang muội đến dưới một tháp đá ở ngôi chùa gần cổng thành, phóng phi trảo bám vào cửa thạch tháp, kẹp muội bay lên. Muội bấy giờ mới phát hiện trên đó đã có rất nhiều người, dường như đều là nữ nhân và em bé, đều khóc run bần bật. Người bỏ muội xuống rồi rởi đi, nhưng nhanh chóng quay về, sau cùng tìm một cái thang tiếp chúng muội xuống rồi yểm hộ chúng muội chạy ra ngoài thành. Trương tặc quân xông tới ngăn chúng muội đều bị người một kiếm đâm chết hoặc phóng phi tiêu bắn chết. CHờ chúng muội chạy ra ngoài thành rồi, người chỉ điểm phương hướng chạy cho chúng muội, rồi cưỡi ngựa xông trở lại vào thành. Chúng muội án chiếu phương hướng người chỉ, chạy đến một sơn cốc kín đáo trốn đi. Nơi đó đã có một số bá tánh ẩn trốn, hỏi thăm mới biết đều là do người cứu."

"Vậy sao đó thì sao? Nàng ấy có trở lại không?"

"Trở lại chứ, toàn thân đều là máu, quần trắng không còn nhìn ra bổn sắc nữa, lại mang theo rất nhiều nữ nhân và tiểu hài được cứu. Trời tối xong, người chỉ cho chúng muội phương hướng, nói bên đó không có bọn giặc Trương, tương đối an toàn, bảo chúng muội nhanh chóng li khai. Mọi người đều quỳ xuống khấu đầu tạ ơn, sau đó lục tục chạy đi, chỉ còn mình muội cô đơn đứng đó khóc, nhân vì muội không tìm được cha và ca ca, không biết đi đâu. Người giục ngựa tới hỏi tình hình, nói cha và ca ca của muội có thể là bị giết rồi, hỏi muội còn có chỗ nào để đi. Muội nói là Thư thành, người liền bảo vừa khéo thuận đường, liền đưa muội đi. Cứ như thế, người mang theo muội đến Thu thành. Trên đường hễ gặp nhóm giặc Trương lớn thì chúng muội cùng tránh, gặp nhóm nhỏ thì người giết sạch. Người không gấp đi đường, dọc đường đi khắp nơi khiêu chiến vũ sư thành danh, chưa bao giờ bại."

"Do đó nàng cầu nàng ấy dạy nàng võ công?"

Trầm Tuyết Phỉ lắn đầu: "Tự người dạy cho muội. Người nói muội có thể liều mạng phản kháng Trương tặc quân lăng nhục, người rất hân thưởng, dạy cho muội công phu phòng thân, sau này gặp sự tình như vậy không sợ nữa. Người dọc đườngdạy cho muội, cho đến khi đưa muội đến nhà ở Thư thành, tổng cộng hai tháng, sau đó người bỏ đi. Trong trận đồ thành ở Phượng Dương, cha và ca ca muội giả chết mới thoát kiếp nạn, sau đó trở về nhà ở Thư thành, thấy muội bình ra trở về đều rất vui. Muội chỉ nói gặp được người hảo tâm đưa về, cụ thể không nói chuyện tỷ tỷ. Người trong nhà đều không biết muội có võ công, bỡi vì cha nói con gái không thể luyện thứ đó, cho nên muội chỉ lén luyện."

"Võ công của nàng ấy cao tuyệt, dạy nàng liên tục hai tháng đã đủ cho nàng dùng cả đời rồi, từ đó về sau nàng không bị ai làm nhục nữa đúng không?"

Trầm Tuyết Phỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, ngẩn ra một hồi mới nói: "Trước đây thì vậy, nhưng khi muội vào vương phủ rồi thì không đúng nữa. Sở vương, Ninh phi và quận chúa thường đến tẩm cung làm nhục muội, xé bỏ quần áo muội, nắm tóc muội, cởi quần muội. Muội khóc thét định dùng công phu phản kháng, nhưng cho dù muội có đánh thế nào bọn họ đều không thụ thương. Muội định chạy cũng chạy không thoát, thật là kỳ quái. Muội thường nghĩ chẳng rõ có phải công phu tỷ tỷ dạy là giả hay không, sao lại không hiệu quả? Nếu như đánh không chết, thì hạ độc thử xem sao, do đó muội mới nghĩ đến biện pháp hạ độc."

Dương Thu Trì thấy nàng bắt đầu ngơ ngẩn, vội lắc cánh tay nàng: "Tuyết Phỉ, đó là điều chứng minh mọi cái nàng nhìn đều là ảo giác. Nàng sản sinh ảo giác rồi sử dụng võ công đối với nhân vật đó, thì chẳng khác gì đánh quyền vào không khí vậy, đương nhiên là không có hiệu quả. Nếu không, Sở môn và bọn họ đều là phàm phu tục tử, e rằng không chịu nổi Lan hoa chỉ của nàng. Nàng trước đó khi ám sát Vương Quốc Tử, công phu đó quả là dữ dội đó nghe! Hì hì."

Trầm Tuyết Phỉ e thẹn cười, túm chặt áo bào, hỏi: "Huynh sao lại gặp được tỷ ấy?"


Dương Thu Trì thở dài: "Nếu như hai chúng ta nói đều là cùng một người, thì bạch y nữ sát dạy nàng võ công đó chính là vợ chưa cưới của ta!"

"A? Vậy... nhưng tỷ ấy lớn hơn huynh đến vài tuổi mà!"

"Đúng, mới đầu ta gọi nàng ấy là tỷ tỷ, sau đó chúng ta yêu nhau, ta gọi nàng ấy là Băng nhi..., đúng rồi, tỷ tỷ dạy nàng võ công đó có nói là nàng ấy tên gì không?"

"Không nói, người chỉ bảo muội gọi người là tỷ tỷ, ngay cả họ cũng không nói. Nhưng mà... nhưng mà..."

"Nhưng mà làm sao?"

Trầm Tuyết Phỉ ai oán: "Nếu người là vợ của huynh, vậy... vậy muội chẳng phải là trở thành sư điệt của huynh rồi sao?" Nghĩ đến việc khó khăn lắm mới tìm được người làm mình động lòng, không ngờ lại xảy ra vấn đề về bối phận, nàng bát đầu trách ông trời sao đối với nàng bất công! Lòng nàng chua sót vô cùng, nhịn không được sụt sùi khóc nấc lên.