Dương Thu Trì vừa tỉnh, Quách Tuyết Liên cũng vừa lập tức tỉnh dậy, vội vàng đứng lên, quỳ gối trên mép giường, xoa xoa mắt, ngượng ngùng cười: “ Biểu ca, người đã tỉnh lại rồi sao? Để ta giúp người rửa mặt..." Dứt lời xoay người xuống giường.
Nhớ đến tối hôm qua ôm Dương Thu Trì ngủ một đêm, bất giác Quách Tuyết Liên như có lửa bốc lên, tai đỏ như mặt trời mọc. Tuy rằng mấy ngày qua hai người bọn họ dựa vào nhau mà ngủ, nhưng cũng là ở trên cỏ, dưới cây đại thụ, góc tường nhà, chứ chưa thật sự ngủ chung trên một giường như thế này.
Dương Thu Trì đầu đau như muốn nứt ra, đương nhiên không mấy dịu dàng lắm, rên rỉ kêu lên: “Nước..."
Quách Tuyết Liên nhanh chóng chạy đến bên cạnh bàn, cầm ấm trà lên, nhưng ấm trà hơi nguội, bèn nói: “Biểu ca, trà này nguội rồi, nếu người không ngủ tiếp một lúc nữa để ta nhóm lửa nấu bình trà khác"
"Nước nguội là tốt rồi, mau mang lại đây!" Dương Thu Trì ngọa ngoạy ngồi dậy, đầu dựa vào mép giường. Quách Tuyết Liên mang ấm trà đến, đưa vào tay Dương Thu Trì.
Dương Thu Trì một ngụm uống sạch: “Vẫn còn khát!...mau mang cả bình trà lại đây!"
Quách Tuyết Liên liền mang cả bình trà đến cho hắn. Dương Thu Trì lấy cái nắp ra, đưa vào miệng uống ừng ực một hơi hết nửa bình trà, lúc này mới thở phào một hơi" Ai! thật là sảng khoái!"
Quách Tuyết Liên mở cửa ra sân định tìm nước rửa mặt. Một người giúp việc thấy vậy bèn đi tới hỏi: “Quân gia, người dậy rồi à? Để chúng tiểu nhân lấy nước cho người rửa mặt "
Quách Tuyết Liên không chút nghĩ ngợi nói: “Để ta tự lấy, nước ở đâu vậy?"
"Không không! Để chúng tôi mang đến! Lập tức có ngay!" Tên người hầu chạy về phòng, lại bảo với một tên người hầu khác, bưng hai bồn gỗ đựng nước ấm lớn đến phòng bọn họ. Quách Tuyết Liên đi đến định bưng lấy, nhưng bọn người hầu sao có thể để cho quân gia của mình động tay vào được, bọn họ vội làm trước. Quách Tuyết Liên chộp lấy bưng trên tay. Nàng ta không quen được người khác hầu hạ, đứng yên ở nơi đó, không biết là phải làm thế nào, cảm thấy không thoải mái.
Dương Thu Trì cười nói: “ Biểu đệ, hai chúng ta giờ đã là hộ vệ rồi, hầu hạ chúng ta là bổn phận của bọn chúng, từ từ rồi sẽ quen thôi". Dương Thu Trì biết Quách Tuyết Liên muốn rửa mặt, có mấy người hầu nam này không thích hợp lắm, do đó quay sang nói với các người hầu nam rằng: “ Sau này chúng ta cần gì sẽ gọi, các ngươi mang đến, các ngươi đến mà không có chúng ta thì không được tùy tiện vào phòng biết không? Đi ra ngoài hết đi."
Mấy người hầu nam vội vàng tuân lệnh, lui ra ngoài.
Quách Tuyết Liên lúc này giọng điệu mới giãn ra, cảm kích liếc mắt nhìn Dương Thu Trì: “ Biểu ca, người không phải là đọc được suy nghĩ của người khác đấy chứ? Vậy sau này ta nghĩ gì người cũng biết hết sao?"
"Ha ha, đấy gọi là nhanh trí ứng đối! Đúng không nào?"
Quách Tuyết Liên mặt đỏ lên như mặt trời, cúi đầu không dám trả lời.
Dương Thu Trì vội vàng ho khan một tiếng: “ Mau rửa mặt đi". Trong lòng tự nghĩ, như thế mà gọi là đức hạnh được sao, còn dám nói là suốt cuộc đời này chỉ có Băng nhi, vậy sao có thể dám cùng nữ nhân khác ăn nói đẩy đưa như thế. Thật đúng là hết thuốc chữa rồi!"
Quách Tuyết Liên không dám nói năng lộn xộn nữa. Mặt ửng hồng giúp Dương Thu Trì chải tóc rồi búi lại tóc
Hai người bọn họ chỉnh đốn lại xong xui đâu vào đấy, ra khỏi cửa, đi ngang qua bãi tập binh, đến mái hiên phòng khách chính là thư phòng của Lưu Dũng.
Lưu Dũng chắp tay bước đi thong thả, không biết là đang suy nghĩ gì, nhìn thấy Dương Thu Trì cùng Quách Tuyết Liên, lên tiếng chào rồi mời bọn họ ngồi xuống, trong mắt thể hiện sự nghiêm trọng nói: “ Canh năm đêm qua, có người đột nhập nội phủ. Cũng may là có đề cao cảnh giác. Sau khi các hộ vệ phát hiện đã cùng người kia giao đấu. Người này làm bị thương năm sáu người hộ vệ, nhưng dường như là không muốn lấy tính mạng, nên các hộ vệ dù bị thương cũng không nghiêm trọng lắm. Tên trộm thấy chúng ta phòng bị cẩn thận, nên thừa cơ hội đã bỏ chạy".
Dương Thu Trì vừa mừng lại vừa vui, điều đầu tiên qua miêu tả có thể đó là Liễu Nhược Băng rồi! Chỉ có nàng ta mới có võ công cao cường như thế. Nhớ lại lúc đầu, sau khi Nhược Băng bắt Tống Tình, cũng tại Nam Cung, đánh bại bọn Hạ Bình là cao thủ Cẩm y vệ vây quanh, vác một người mà lại làm bị thương Hạ Bình, rồi thong dong bỏ chạy. Vội vàng hỏi: “ Tướng quân có phải trong tay người này có một thanh đoản nhận không ?"
"Đúng vậy!" Lưu Dũng gật đầu ngoài ý muốn, bỗng nhiên giật mình truy vấn: “ Chẳng lẽ Dương huynh đệ biết thích khách này là ai?"
Dương Thu Trì vội vàng cười nói: “ Không, tối qua ngủ say như lợn chết làm sao có thể biết được gì chứ? Là do tôi đoán vậy."
"Đoán à?" Lưu Dũng nửa tin nửa ngờ liếc mắt nhìn Dương Thu Trì.
Dương Thu Trì có chút hối hận khi mình thiếu kiên nhẫn như vậy, thuận miệng nói thêm vào: “ Đúng vậy, vừa rồi nghe tướng quân nói người này đã làm bị thương năm sáu người hậu vệ, rồi lại ung dung bỏ đi, có được võ công như thế quả thật là phi thường, làm cho tôi nghĩ đến lời đồn đại trên gian hồ. Nghe nói đó là một người con gái mặc áo màu trắng, trong tay cầm một thanh đoản nhận, đánh bại vô số anh hùng.
"Vậy a! Dương huynh đệ muốn nói đến bạch y nữ sát sao?"
"Bạch y nữ sát?" Dương Thu Trì kin hãi hỏi lại. Vừa nãy là hắn dựa theo chuyện ngày xưa Liễu Nhược Băng hành tẩu giang hồ nên thuận miệng bịa ra, chứ không nghĩ là hiện tại có người như vậy. Nghe biệt hiệu có một chữ "sát", chắc phải là một người tàn ác, không biết đó có phải là Băng nhi không?
"Đúng vậy, người con gái này thích mặc áo trắng, trong tay có một thanh đoản kiếm, ám khí chính là liễu diệp phi tiêu..."
"Là liễu diệp phi tiêu sao?" Dương Thu Trì vừa mừng kinh hãi, ám khí của Liễu Nhược Băng chính là diệp phi phiêu, hắn vội vàng hỏi cho đến nơi.
"Đúng vậy!" Lưu Dũng vội vàng quay đầu nhìn Dương Thu Trì: “ Ngươi cũng biết người này sao?"
Dương Thu Trì úp úp mở mở nói: “Vốn là như vầy, khi tôi chạy loạn thì đã nghe mọi người đồn đại chuyện này. Dù sao cũng chỉ là nghe nói mà thôi. Những lời đồn đại đều nói rằng người con gái áo trắng này thủ đọan nham hiểm, trong tay áo có một thanh đoản kiếm không ai có khả năng địch lại. Còn những điều khác thì không rõ nữa."
"Không ai có thể địch lại thì có chút khoa trương rồi đó, tuy nhiên người này võ công cực kỳ cao, đúng thật là không sai. Năm đó ta hành tẩu giang hồ cũng đã từng gặp qua..."
"Tướng quân đã từng gặp qua hắn rồi à? Sau đó thì sao? Bộ dạng nàng ta như thế nào?" Dương Thu Trì hơi thở càng nhanh hơn.
Dương Thu Trì hiếu kỳ khơi gợi hứng thú nói chuyện của Lưu Dũng, nâng chung trà lên ống một ngụm nói: “ Khi ta còn trẻ, trong nhà cũng thịnh vượng và giàu có, bái cao nhân học chút bản lãnh rồi bắt đầu hành tẩu giang hồ. Sau nhiều năm lưu lạc, trên giang hồ cũng có chút tiếng tăm. Cũng chính là vào thời điểm này, trên giang hồ có lời đồn đại về nữ nhân áo trắng, trong tay có thanh đoản kiếm, liễu diệp phi phiêu, khiêu chiến khắp nơi, đánh bại vô số cao thủ thành danh. Ta nghe xong cũng không phục, muốn tìm cơ hội lĩnh giáo một chút. Chỉ là vẫn chưa có duyên".
"Vậy...nữ sát này đã đi đến đâu vậy?"
"Nữ sát này xuất quỷ nhập thần. Nghe nói quân Trương Hiến Trung công phá Thượng Dương, khi mà tàn sát đẫm máu trong thành thì nữ sát này cũng xuất hiện ở Thượng Dương. Nhìn thấy quân đội họ Trương tàn sát người dân vô cớ, đã tức giận ra tay. Giết rất nhiều quân của phản tặc họ Trương , che chở cho không ít người dân thoát ra ngoài Thượng Dương thành. Trong lúc hỗn loạn đã bắn trúng ngực của Trương Hiến Trung!"
"Vậy a? Vậy tính mạng của Trương Hiến Trung như thế nào? Chẳng lẻ nàng ta cố ý nhẹ tay?"
"Đúng là như vậy! Biệt hiệu của người con gái áo trắng này là nữ sát, vậy thì làm sao có chuyện nhẹ tay chứ. Họ Trương khi bị trúng phi tiêu đã ngã xuống ngựa, đều nghĩ rằng hắn đã chết. Sau đó mới biết thì ra tên phản tặc này có một bảo nối cính là chiếc áo giáp bao sát người che phần ngực lại. Tên gọi chiếc áo giáp lưới sắt này là ô kim liên hoàn tỏa, đao thương không thâm nhập được. Nếu nữ sát này không vận thần công phát ra liễu diệp phi phiêu, thì dù đao kiếm không làm hắn bị thương. Vốn là thế này, nghe nói phi tiêu bay ra xuyên qua áo giáp lưới sắt ô kim liên hoàn, bắn vào trong ngực hắn, cách khoảng trái tim chỉ có nửa tấc mà thôi!"
(Theo truyền thuyết thì có kỳ vật Ô Kim liên hoàn tỏa tử giáp (áo lưới giáp sắt bằng vàng đen) này. Trương Hiến Trung nhờ vào bảo bối này mà đã bảo toàn được tính mạng. Về sau bại binh ở Phượng Hoàng sơn ở Đại tây quốc, Trương Hiến Trung bị quân Thanh bắn trúng đầu mới chết. Y chết rồi, cái tỏa tử giáp này lọt vào tay Thuận trị hoàng đế của đại thanh, sau đó được thưởng cho gian thần Ngao Bái, cuối cùng bị Vi Tiểu Bảo trong Lộ Đỉnh ký tịch biên gia sản tìm thấy giấu đi.)
Dương Thu Trì vỗ bàn một cái: “ Tên tặc tử này quả thật là mạng lớn!"
"Đúng vậy, từ đó về sau, người con gái này có một biệt hiệu gọi là Bạch Y Nữ Sát, nhưng được người dân cảm kích gọi là Bạch Y Nữ Hiệp."
Quách Tuyết Liên chống cằm nghe đến mức nhập tâm, hỏi lại : “Sau đó thì thế nào?Nữ hiệp này đã lao ra khỏi thành đi mất rồi sao?"
"Đương nhiên là ra khỏi thành đi rồi. Họ Trương sau khi trúng phi tiêu bị ngã xuống ngựa. Quân lính của họ Trương nghĩ hắn đã chết nên liều mạng xông vào trả thù, trùng trùng lớp lớp vây quanh nữ sát này. Nhưng dù có thiên binh vạn mã nào có vây được nàng. Mọi người nói trận chiến ấy trời đất mù mịt, không thấy mặt trời mặt trăng. Trên chiếc áo trắng của nàng ta bị máu nhuộm biến thành đỏ tươi. Cuối cùng nàng ta nhảy lên ngựa, mở đường máu chạy thoát ra, lao ra khỏi Phượng Dương thành!"
Quách Tuyết Liên khoan thai nhìn xa xăm, khen : “ Nữ hiệp này quả thật là lợi hại, có thể còn lợi hơn so với Thường sơn Triệu Tử Long!"
"Đúng vậy! Ha ha, trận chiến ấy họ Trương thọ thương rất nặng, chút nữa là đã chết rồi, đã bị nữ sát ấy dọa đến sợ hãi. Suốt ngày cứ mơ mơ màng màng trầm lắng như người mất hồn, không có biện pháp chỉ huy tác chiến. Cho nên sau đó, quân đội của chúng bị quân Minh chúng ta đánh cho thất bại liên tiếp, thương vong vô cùng nghiêm trọng. Sau đó hắn lại đến Nghiễm Cốc hồ được triều đình chiêu dụ tiếp nhận, cho làm một phó tướng. Chỉ đáng tiếc là tặc tử này không sửa đổi được. Vài năm sau đó, dưỡng thương lành lặn rồi, lại tạo phản thêm lần nữa. Lần này lực lượng hết sức mạnh mẽ, cùng lúc đó một luồng phản tặc nữa là Lý Tự Thành nam bắc ứng lên, chiếm thành đoạt đất, cưỡng hiếp giết người nhất là họ Trương. Ôi! Lão bách tính lại bị khổ rồi đây, cũng cầu mong cho nữ sát áo trắng này xuất hiện, lấy đi mạng chó của bọn giặc này!"
Dương Thu Trì nghe những lời này không cho là đúng. Trong lòng nghĩ, cho dù quân của Lý Tự Thành, Trương Hiến Trung tạo phản, thì trong giai đoạn cuối nhà Minh này cuộc sống của lão bách tính cũng cực khổ đấy thôi. Nói cho đúng hơn là rất cực khổ nên mới có Lý Tự Thành, Trương Hiến Trung tạo phản. Chỉ có điều hắn không nghĩ sẽ cùng Lưu Dũng tranh cãi vấn đề này. Điều hắn quan tâm chính là Liễu Nhược Băng, vội vàng quay lại chủ đề chính hỏi : “ Tướng quân, người làm thế nào mà gặp được nữ hiệp áo trắng, à không, nữ sát đây?"