Tống Vân Nhi liếc mắt nhìn thiếu phụ, hừ lên một tiếng: “Nếu sớm biết rằng tướng công của ngươi ham sống sợ chết như vậy thì bọn ta không nên quản các ngươi làm gì”. Nói rồi cũng xoay người bước theo ra ngoài.
Cô bé Diệp Băng Lam đột nhiên lớn tiếng kêu lên: “Cha của ta không tham sống sợ chết! Cha đã chiến đấu rất dũng cảm! Chính mắt ta đã nhìn thấy!”
Tống Vân Nhi sửng sốt xoay người lại, nhìn thấy từ hai mắt của tiểu cô nương này như tỏa ra hai ngọn lửa, hung hăng nhìn chằm chằm vào mình. Thường thì trẻ nhỏ không biết nói dối, nhìn vẻ mặt của đứa bé này thì không giống như đang giả bộ.
Tống Vân Nhi quay trở lại, ngồi xuống hỏi: “Ngươi đã từng nhìn thấy cha ngươi chiến đấu dũng cảm à?”
“Đúng vậy! Ngày đó, tại trường thành, cháu đã nhìn thấy cha cháu giết chết mấy tên giặc Oa”
“Đúng là gạt người! Trường thành là nơi giao chiến, ngươi cũng chỉ là một đứa trẻ con, làm sao mà có thể đến đó xem được gì chứ?”
“Cháu không nói dối! Cháu đã len lén chạy đến đó để tìm cha. Tại trường thành đã nhìn thấy điều đó. Cháu trốn trên trường thành sau một đống gỗ. Khi bọn giặc Oa đi rồi, cháu đã gọi cha, cha cháu phát hiện ra cháu. Sau đó cha cháu bế cháu về nhà đưa cho mẹ. Mẹ nhìn thấy trên người cha bị trúng tên, để cha nghỉ ngơi một hồi, sau đó dẫn cháu đi tìm lang trung. Đến lúc cháu cùng mẹ quay về thì đã nhìn thấy cha chết ở phòng khách rồi, xung quanh trên mặt đất toàn là máu...Sau đó trong nhà có rất nhiều người đến, họ nói cha của cháu ham sống, sợ tội nên đã tự sát, đuổi chúng tôi đi. Cháu đã cãi lại họ. Cháu nói rằng chính cháu đã nhìn thấy cha giết chết mấy tên giặc Oa, cha không phải là người sợ chết đâu...hu..hu...”
Nói xong, tiểu cô nương khóc to lên, vừa dùng tay áo lau nước mắt, vừa khóc nói: “Cha không có tham sống sợ chết mà! Cháu đã nhìn thấy! Khi cháu quay về thì đã có một cây tiễn cắm sâu vào vai cha. hu...hu...”
Tống Vân Nhi quay đầu nhìn thiếu phụ: “Những lời của đứa bé nói là thật đấy chứ?”
“Đúng vậy! Tướng công lúc ấy trên vai đã có vài vết thương, trên mặt, trên người cả áo giáp đều là máu tươi, ngay đao ở thắt lưng cũng bị quăn cả mép...Ta cùng Băng nhi dẫn theo lang trung trở về thì đã nhìn thấy tướng công chết ở phòng khách. Trên cổ có một đao rất sâu, khắp nơi đều là máu tươi, trên tay vẫn còn nắm thanh yêu đao, trên đao toàn máu là máu... Sau khi Định Hải được bảo vệ, Hoàng Khắc Trữ Hoàng Đạt Nhân sai người khám nghiệm tử thi, kết luận là tướng công tự sát. Sau đó, quan giữ thành Cao Tôn đại nhân nói rằng đã từng nhìn thấy tướng công đào tẩu, bảo là tướng công tham sống sợ chết, sợ tội nên đã tự sát...”
Dương Thu Trì đứng ở cửa, lẳng lặng nghe bọn họ nói chuyện, nghe đến đây, đột nhiên hỏi chen vào: “Lúc giặc Oa tấn công vào thành thì ngươi đang ở đâu?”
“Tôi...ở lại trong nha môn, cùng những người khác chuẩn bị thức ăn đang định đưa lên tường thành cho mọi người, vì vậy cũng không chú ý là Băng nhi đã chạy đi lúc nào. Khi tướng công bế Băng nhi quay trở về thì mới biết là con bé đi tìm cha.” Người thiếu phụ nói tới đây, thở dài, vẫy gọi cô bé: “Băng nhi lại đây, chúng ta không cáo trạng nữa, đành chấp nhận số mệnh vậy...!”
“Mẹ...!”Cô bé nhào vào lòng người thiếu phụ, hu hu khóc ngất lên.
Hai từ ”Băng nhi” làm lòng Dương Thu Trì dậy sóng, hắn thở dài: “Được rồi, nhìn thấy Băng nhi như vậy, ta tin các ngươi một lần. Các ngươi hãy theo ta đi đến huyện Định Hải. Ta sẽ điều tra lại việc này. Mặc kệ là như thế nào, nhưng ít nhất là ta cũng sẽ đòi lại gia sản cho ngươi, để cho Băng nhi có được một cuộc sống bình yên.”
Dù thiếu phụ không biết Dương Thu Trì giữ chức quan gì, nên không dám hỏi lung tung. Nhưng nghe hắn nói sẽ điều tra lại sự việc, thì dám chắc rằng chức vị cũng không nhỏ. Lúc này trong lòng không khỏi vui mừng, gắng sức bước xuống giường khấu đầu cảm tạ, nhưng Phùng Tiểu Tuyết đi tới, ngăn tay lại.
Thiếu phụ đương nhiên không biết vì đứa con gái của mình có tên là Băng nhi nên đã làm cho vị tuần phủ Dương Thu Trì đại nhân này quan tâm đến vụ án.
Phùng Tiểu Tuyết cũng đồng tình với hai mẹ con, cũng nghĩ rằng hai mẹ con nàng ấy là không sai, không nên gánh chịu cảnh tình khổ sở này. Do đó cũng cố ý giúp đỡ hai mẹ con một phần, chỉ là vì phu quân đã nói mặc kệ, nên cũng không dám tự tác đề ra chủ ý gì, chỉ theo gót phu quân rời đi, nhưng được ba bước thì quay đầu nhìn lại. Bây giờ phu quân cũng đã quyết định quản chuyện này rồi, Phùng Tiểu Tuyết không khỏi vui mừng, nhanh bước đi theo, đỡ Băng Nhi đứng dậy, rồi bảo Nguyệt Thiền đi tìm lang trung, để cho Tống Vân Nhi dìu thiếu phụ, cùng nhau quay về lữ quán.
Sau khi đến quán trọ, Phùng Tiểu Tuyết mở căn phòng thượng hạng nhất cho hai mẹ con nàng ta. Thấy hai mẹ con quần áo lam lũ, tóc tai rối bù, bèn sai tiểu nhị mang nước nóng tới, giao cho Nguyệt Thiền giúp hai mẹ con nàng ta tắm rửa sạch sẽ, vứt bỏ bộ quần áo cũ kỹ, lấy bộ trang phục của mình đưa cho thiếu phụ thay đổi. Nhưng lại không có bộ đồ nào vừa vặn với tiểu cô nương Băng nhi. Mà bây giờ các cửa hiệu trên trấn cũng đã đóng, không mua được gì cả. Cho nên Phùng Tiểu Tuyết tự mình bắt tay vào may một bộ quần áo kích cỡ nhỏ hơn sao cho phù hợp với Băng nhi.
Thường người ta nói: “người đẹp nhờ lụa”, tiểu cô nương Băng nhi sau khi tắm rửa, thay đổi trang phục thì lập tức biến thành một cô bé trắng trẻo, môi hồng răng trắng, hết sức đáng yêu. Còn thiếu phụ kia sau khi giặc sạch quần áo, thay y phục cũng trở thành một người tuyệt sắc. Mặc dù so ra vẫn còn kém Liễu Nhược Băng cùng Hồng Lăng nhưng thật sự cũng không thua gì những thê thiếp khác của Dương Thu Trì. Hơn nữa lại mang vẻ quyến rũ của người phụ nữ thành thục.
Khi thiếu phụ uống hết thang thuốc của lang trung, tắm rửa xong rồi, cũng đã lấy lại tinh thần, nhờ có được Nguyệt Thiền đỡ dậy, bèn dẫn Băng nhi lại bái tạ. Phùng Tiểu Tuyết cũng đã thay đổi trang phục nữ nhi. Lúc này thì thiếu phụ mới biết ngoại trừ Dương Thu Trì người mà đươc gọi là đại lão gia ra thì mấy người còn lại đều là nữ nhi.
Sau khi giới thiệu mới biết thiếu phụ này họ Thái, khuê danh Nhã Liên. Nếu Dương Thu Trì đã quyết định quản chuyện này thì đương nhiên không cần giấu diếm thân phận nữa. Dĩ nhiên Thái Nhã Liên biết đươc ân công của mình chính là trấn quốc công chỉ huy sứ Cẩm y vệ đương triều . Và hiện tại đang là Tuần phủ đại nhân, thay thế thiên tử tuần thú các nơi. Điều này làm cho thiếu phụ nhất thời vừa vui mừng vừa lo sợ. Bây giờ bản cáo trạng đã có nơi trông cậy, vội vội vàng vàng kéo con gái quỳ xuống, dâp đầu khấu tạ Tuần phủ đại nhân.
Nguyệt Thiền một tay giúp đỡ nàng ta đứng dậy. Sau đó Dương Thu Trì để cho hai mẹ con ngồi xuống , cẩn thận hỏi lại quá trình sự việc diễn ra, biết đươc phu quân của nàng ta là Diệp Quân Cường là một vị trấn phủ hàng tòng lục phẩm thuộc Hải vệ Định hải thũ ngư hậu thiên hộ. Do giặc Oa thường xuyên tập hợp quấy nhiễu huyện Định Hải, vì vậy một đội quân được phái đến để hiệp trợ thủ thành. Ngày đó giặc Oa mấy ngàn người ồ ạt đánh lén vào. Trên thành tắm đầy máu của những chiến sĩ chiến đấu anh dũng. Trong thành một đoàn hỗn loạn.Thái Nhã Liên không biết là phu quân của mình thật sự đã chiến đấu ra sao, cũng chỉ là nghe con gái kể lại rằng đã chứng kiến cha mình đánh bại mấy tên giặc Oa trên thành. Lời nói của một đứa bé có vài người không tin tưởng. Nhưng viên quan cùng giữ thành là Tôn Trí Cao quả quyết tận mắt nhìn thấy cuộc chiến. Diệp Quân Cường đã tìm đường trốn chạy. Hơn nữa lúc đó trên thành còn có quân sĩ làm chứng. Cho nên.quan giữ thành bị Hoàng Khắc Trữ hạ lệnh mang toàn bộ gia sản của Diệp Quân Cường đem sung công. Tài sản bên vợ là Thái Nhã Liên bị liên lụy nên cũng bị sung công.
Thái Nhã Liên và con gái không còn cách nào sống sót, đi tìm quan giữ thành Định Hải nói phải trái thì bị gậy đánh đuổi ra, chỉ bảo vòng vèo là phải đi tìm người quen.Rồi đến quan sở tại Định Hải ở địa phương kêu oan, thì bị quân đội ở đây nói là chỉ quản chuyện trong quân đội còn chuyện ở nha môn thì không xen vào. Vì vậy, lại đến sở tại địa phương kêu oan.Cửa quân doanh cũng làm ngơ.Thái Nhã Liên bất đắc dĩ phải mang theo ấu nữ lặn lội đường xa đến chỉ huy ti nha môn phủ Hàng Châu để kêu oan, lại càng không người nào để ý đến.
Nhưng mang theo ấu nhi vào kinh thành là muốn đến binh bộ dâng cáo trạng, thuận tiện cũng định nhờ vả một vị tiểu quan trong thành cũng có mối quan hệ thân thích. Không ngờ đi tới kinh thành mới biết người thân đó đã bị bãi quan, toàn thể gia đình cũng đã dời về phương nam. Thái Nhã Liên mang theo ấu nữ đến quỳ trước thềm của binh bộ dâng sớ kêu oan mấy ngày nhưng cũng chẳng ai thèm để ý tới. Vô kế khả thi, cũng không còn chỗ nào quay về, hơn nữa lộ phí lên kinh cũng có hạn, không thể làm gì hơn là mang theo ấu nữ lang thang dọc đường xin ăn. Rồi bị quan giữ thành tuần tra, gây trở ngại, đuổi ra khỏi thành, lưu lạc tới trấn nhỏ này.
Không đợi Thái Nhã Liên và bé gái vừa tao ngộ này khóc lóc kể lể xong thì mắtPhùng Tiểu Tuyết và Nguyệt Thiền đã đầy ngấn lệ. Phùng Tiểu Tuyết nghĩ trong lòng, dù sau này có điều tra ra được là phu quân của nàng ta có ham sống sợ chết, sợ tội tự sát đi chăng nữa thì tự mình cũng không thể khoanh tay đứng nhìn hai mẹ con nàng ta. Thật sự lại nảy sinh ý lấy đi ít ngân lượng mang cho bọn họ sinh sống.
Một đêm im lặng.
Sáng ngày thứ hai, Dương Thu Trì cùng Phùng Tiểu Tuyết bị âm thanh huyên náo ngoài cửa sổ đánh thức. Rời khỏi giường, vừa nhìn qua cửa, chỉ thấy trên đường tòan người là người. Mọi người quỳ trên đường, khấu đầu về hướng bắc, trong miệng hô vạn tuế.
Không biết người người này làm sao vậy, hai người có chút khó hiểu. Để Nguyệt Thiền hầu hạ rửa mặt xong, Thạch Thu Giản đến bẩm báo mới biết được sự tình. Đầu tiên là Thạch Thu Giản cùng Kim sư gia suốt đêm qua đã đốc thúc việc phát tiền cứu trợ cho những người ăn mày và người nghèo trên trấn. Trên đường những người đó nhận được tiền cứu trợ xong, bọn họ cũng không biết ai là người đã ra tay giúp đỡ. Kỳ thực đó chính là vị tuần phủ đang ở trong quán trọ, lại còn tưởng là do Hoàng thượng phát tiền cứu tế. Nhất thời xúc động đến rơi lệ, quỳ gối trên đường khấu tạ hoàng ân.