Dương Thu Trì biết thành tường của Kiềm Dương huyện thấp bé, không có hộ thành hà, trong thành dường như không có quân đội. Từ Minh quân phòng thủ trên thành lâu, cho thấy nhân số không nhiều, chỉ e rằng thành phá trong khoảnh khắc. Hắn lòng nóng như lửa đốt, nhưng không hoảng loạn, khẽ lệnh cho một nghìn hỏa súng binh phân thành ba đồi sắp hàng trước sau, chờ tiếng pháo nổ ra thì chia nhau xông lên, tiến vào tầm bắn mới nổ súng, sau đó nhanh chóng lùi về sau nạp đan, đội thứ hai sẽ xông lên nổ sống rồi tới đội thứ ba, hình thành ba lớp tiến công.
Sau khi sắp xếp xong, Dương Thu Trì phát hiệu lệnh, mười mấy hỏa pháo đồng thời khai hỏa, tiếng động vang trời. Do thủ quân ở huyện thành đều phòng thủ bằng vũ khí lạnh (đao kiếm), rất ít hỏa súng, càng không có hỏa pháo, vì thế quân đội Trương Hiến Trung công thành đều xống cả lên trước, tập kế ở dưới thành tường không cao dùng thang mây đánh rát. Thấy đội hình địch quân tập trung dày đặc như vậy, Dương Thu Trì ra lệnh bắn đợt đầu đều là đạn thật tâm chặc ruột.
Loại pháo đạn này có hình tròn đặc ruột với rất nhiều mấu bên ngoài, vốn dùng để công phá công sự phòng thủ thành, nhưng nếu như đội hình địch quân dày đặc, bắn theo chiều ngang sẽ khiến cầu sắt bay ngang với tốc độ cao, có thể tạo thành một đường tác hại dài, so với bắn đạn khai hoa bung ra nhiều mảnh lợi hại hơn nhiều.
Chiêu này quả nhiên công hiệu, hơn mười quả cầu sắt to từ miệng pháo phún lửa bay đi, dọc đường rơi xuống lăn tròn, quân Trương Hiến Trung tức thời người ngã ngựa đổ, tiếng gào thảm vang lên khắp nơi, tử thương mấy trăm.
Tiếp đó, ba trăm hỏa súng thủ hò hét xông lên, tiến vào xạ trình xong nghe lệnh cùng phát xạ, khiến cho quân Trương Hiến Trung không kịp đề phòng ngã rạp thêm một loạt nữa. Chờ chúng phản ứng lại, thì đợt súng công kích thứ hai đã vang lên, lại ngã rạp thêm một loạt. Sự đột kích từ trong hắc ám này khiến đại quân của Trương Hiến Trung choáng váng, tử thương vô số.
Lúc này, sau đồi của địch quân của chúng chợt đốt lên vô số ngọn đuốc, tiếng hô giết vang trời địch quân xông tới từ khắp nơi.
Cùng lúc đó, đợt súng thứ ba lại vang lên, rồi hơn mười đại pháo đã được cho đạn mới vào, đồng thời phát xạ, quân Trương Hiến Trung lớp chết lớp bị thương.
Tuy đại quân công thành của Trương Hiến Trung nhiều gấp 4 lần Đồng quân tăng viện, nhưng trong hắc ám, đại quân của y căn bản không biết có bao nhiêu viện quân, chỉ thấy khắp đồi núi đều có đuốc. Nhất thời không phân biệt rằng thực ra mỗi địch nhân cầm tới ba cây. Chỉ từ số lượng đuốc mà xét, thì địch quân chẳng kém chúng bao nhiêu, hơn nữa hỏa lực mãnh liệt, trong hắc ám tình huống không rõ, không dám liều chống, cho nên chúng lập tức khua chiêng thu binh, hậu đội biến thành tiền đội, nhanh chóng triệt về sau mười dặm.
Dương Thu Trì thấy địch quân tuy lùi nhưng không loạn, tiến thối có chừng mực, không khỏi rúng động trong lòng, không hạ lệnh truy đuổi, ra lệnh hỏa súng binh, cung tiễn thủ và hỏa pháo yểm hộ ở ngoài, đại quân đến dưới thành, hắn lớn tiếng hô: "thủ quân trên thành, ta là điển sứ Dương Thu Trì của huyện nhà, đã thỉnh Đồng quân đến tăng viện, thỉnh mau mở cổng thành!..."
Lời vừa dứt, chợt nghe trên thành có một nữ tử vui mừng reo: "Thu Trì! Là đệ về thật rồi?" Nghe thanh âm chính là Liễu nhược Băng.
Dương Thu Trì cũng mừng: "Liễu tỷ tỷ, là ta! Mau mở cổng thành!"
"Mau! Mau dọn bao cát, mở cửa thành cho họ tiến vào!" Liễu Nhược Băng vui mừng reo: "Thu Trì, giữ phi tác! Ta kéo đệ lên!" Tiếp đó, một sợi dây đen lăng không bay tới, Dương Thu Trì khẽ giơ tay chụp, giữ chặt lấy, tiếp đó như đằng vân giá vụ nhẹ bay lên thành lâu.
"Thu Trì!" Liễu Nhược Băng lời hơi run, chụp giữ cánh tay hắn, "Ta... ta còn cho kiếp này không còn gặp lại!"
Dương Thu Trì đưa mắt nhìn, thấy đầu tóc Liễu Nhược Băng tán loạn, bộ đồ trắng đã nhuộm máu biến thành hồng bảo, chỉ có mũi đoản kiếm cầm trên tay vẫn hàn quang lấp lánh. Trên tường thành đâu đâu cũng có thi thể địch quân nằm ngổn ngang, hắn tức thời minh bạch, vừa rồi bên dưới thấy địch quân đánh lên thành lâu, tiếp đó gào thảm rơi xuống dưới hết, tàn chi đoạn tí bay khắp nơi, thì ra là tác phẩm của Liễu Nhược Băng thủ ở trên mặt thành.
Hai ngày trước, hai vạn quân tiền phong của Trương Hiến Trung đánh tới, huyện thành Kiềm Dương tường thấp bé, không có hộ thành hà, trong khi Hồ Quảng Tổng binh Khổng Hi Quý chỉ mang theo hai ba nghìn quân bảo vệ ba vị vương gia. Cổng thành sau khi bị đại pháo của địch bắn nát, họ liền dùng bao cát ngăn chặn hết các cổng thành, toàn bộ Minh quân lên thành liều chết đề kháng, vẫn không ngăn được quân đội dũng mãnh của Trương Hiến Trung. Rất may là có Liễu Nhược Băng bằng một mũi đoản kiếm của mình đã xông lên thành lâu trảm sát vô số địch quân.
Có một số sĩ binh đã tham gia trận chiến ở Phượng Dương từ mười năm trước nhận ra vị bạch y nữ hiệp ngày đó, và chính nàng cũng là người cứu được vô số bá tánh, suýt giết được Trương Hiến Trung. Lời này truyền ra, toàn dân trong thành vốn đang nhân tâm kinh hoàng, nghe được tin tức liền đại chấn tinh thần. Có nhân vật truyền kỳ này làm chỗ dựa tinh thần, bá tánh toàn thành nhiệt huyết phi đằng, thanh niên trai trang đều lên thành giúp giết địch. Già cả phụ nữ trẻ em thì giúp mang đạn dược, nấu đưa cơm nước, cứu trị thương binh. Minh quân binh sĩ cũng anh dũng hơn, cố theo Liễu Nhược Băng liều chết giết địch, cực khổ chống chịu suốt hai ngày. Hai vạn đại quân của Trương Hiến Trung nhờ thế mà vẫn chưa đánh chiếm được huyện thành nho nhỏ chỉ có ba nghìn thủ quân thế này!
Dương Thu Trì thấy nàng mệt mỏi cùng cực, nhớ lại nàng thân trúng kịch độc, rằng ba bốn tháng không thể động võ, không biết lần này chém giết đại như vậy có dẫn phát kịch độc tiềm phục trong nội thể hay không, liền lo lắng hỏi: "Liễu tỷ tỷ, độc trong nội thể của tỷ..."
Liễu Nhược Băng đang mừng đến đỏ cả hai mắt, nghe vậy lắc đầu nói: "Không thành vấn đề, rất may khi trước đệ cứ giúp ta khu độc, cho nên tiến triển thần tốc, vừa khéo mấy ngày trước đã giải trừ sạch, nếu không e rằng đã không được gặp đệ rồi..."
Thì ra, từ khi Liễu Nhược Băng trúng độc đến giờ đã ba tháng rồi, vốn là còn có một ít độc chất còn chưa trừ hết, nhưng do mỗi ngày Dương Thu Trì đều vận công giúp nàng khu độc, tuy công lực của hắn quá kém, nhưng một là sự trợ giúp từ ngoại lực là trọng yếu, hai là công pháp hai người xuất phát cùng nguồn gốc, nên vừa khéo hòa hợp, hiệu quả nâng cao bất ngờ.
Dương Thu Trì tâm tình kích động, vòng tay ôm eo nàng, dịu giọng nói: "Xin lỗi tỷ tỷ, Thu Trì không chiếu cố tỷ tốt."
Liễu Nhược Băng toàn thân máu đỏ, hiện vẻ ngượng ngập, khẽ tránh thoát vòng tay ôm của hắn. Nàng cố sức giết địch suốt hai ngày không chợp mắt, giết địch vô số, đã đến lúc sức cùng lực kiệt, lúc này chỉ bằng chút tín niệm mà chống chọi. Bất tri bất giác, cả lòng nàng cứ nghĩ đến Dương Thu Trì - vị tiểu sư đệ dùng môi bón thuốc cho nàng, nói những lời cực kỳ lạ, rồi đòi chết cùng với nàng.
Liễu Nhược Băng tuy mãi không nhớ không biết Dương Thu Trì là ai, nhưng từ khi gặp hắn cứ cảm thấy thân thiết, dường như hai người đã nhận thức mấy trăm năm rồi vậy. Hơn nữa, hai ngày liều mạng đánh giết này, nàng nhất mực tin rằng Dương Thu Trì sẽ dẫn viện binh trở về. Hiện giờ cuối cùng đã về đến, tâm tình kích động, nàng đã nói ra lời thực sự của lòng. Giờ DƯơng Thu Trì ôm eo nàng, bên cạnh có không ít Minh quân, dù sao nàng cũng là nữ tử mặt mỏng, e thẹn vô cùng, mang vẻ trách móc hiện lên mắt, khẽ bảo: Coi đệ kìa! Có ngươi mà!"
Dương Thu Trì thì sướng rơn trong lòng, kéo tay nàng nhất thời không nói ra lời.
Lúc này, các bao cát ở cửa thành đã bị dời ra. Đồng quân lục tục tiến vào thành, sau đó dùng bao cát chèn lấp cửa thành lại.
Dương Thu Trì cho hộ vệ đưa tiểu quận chúa và ba rương kim ngân châu báu đến nội nha điển sứ của mình, để A Hạnh Ny và Vũ Kỳ mang Đồng binh lên thành lâu bố phòng. Hắn giới thiệu hai người họ cho Liễu Nhược Băng, hai người đều làm lễ ra mắt.
Liễu Nhược Băng thấy A Hạnh Ny mắt sáng răng trắng, da như tuyết, liền nhìn kỹ so sánh nàng và Dương Thu Trì. A Hạnh Ny thấy Liễu Nhược Băng dáng vẻ như thiên tiên, liều mạng huyết chiến lại khiến nàng bội phục hơn. Biết nàng là sư tỷ thân mật của Dương Thu Trì, liền có ý lấy lòng, hai người nhanh chóng quen thuộc hòa hợp nhau.
Dương Thu TRì biết đại quân Trương Hiến Trung trước đó không rõ tình huống mới thối lui, một khi biết quân đội tăng viện không nhiều, hoặc là viện binh của chúng kéo đến, nhất định sẽ tổng tiến công.
Lúc này, bộ đầu Ngụy Trì và thiết tượng lão Hắc đầu cũng toàn thân đầy máu đến làm lễ ra mắt Dương Thu Trì.
Thì ra, trước khi địch quân đến, rất may là Dương Thu Trì để lão hắc đầu chế tạo mỗi thứ hỏa khí một cây, vừa khéo dùng được luôn. Những hỏa khí này dùng trong phòng thủ tạo ra tác dụng không nhỏ.
Dương Thu Trì hỏi cầu đầu tiên là về sự an nguy của tiểu nha hoàn Quách Tuyết Liên, biết nàng đang cũng các phụ nữ trong thành lo liệu cơm nước, chăm sóc thương binh, lòng cảm thấy an ủi. Cô bé này không có võ công, không thể trực tiếp tham chiến, nhưng có thể tổ chức hậu phương, xem ra cống hiến không nhỏ.
Tiếp đó, hắn lại hỏi chỗ trú ngụ của vương gia, biết Lôi tri huyện đang cùng ba vị vương gia ở trong huyện nha, tổng binh Khổng Hi Quý mang thân binh bảo hộ. Dương Thu Trì mím môi, thầm nghĩ không chịu thủ thành lâu, một khi thành phá thì huyện nha cái khỉ gì. Xem ra vị tổng binh Khổng Hi Quý và ba vị vương gia, Lôi tri huyện đều là phường tham sống sợ chết.
Hắn hiện giờ không rảnh để quản đến họ. Điều hắn lo nhất là làm sao sắp xếp phòng ngự ở thành lâu cho thật hiệu quả, sẵn sàng chờ đợt tấn công mới của địch quân.