Nhưng mà, nếu như lời Tần Chỉ Tuệ nói là thực, cô nàng Nhược Lan này không phải là tiểu nha hoàn đâm đầu vào giếng tự sát, vậy bình hợp hoan tửu suýt đoạt tính mệnh của Tần Chỉ Tuệ là ai hạ độc đây? Dương Thu Trì cuối cùng quyết định hỏi cho rõ: "Chỉ Tuệ, tối qua nàng ở trong tân phòng, có hay không có người vào?"
Tần Chỉ Tuệ nghĩ đi nghĩ lại, lắc đầu đáp: "Ngoại trừ nha hoàn Nguyệt Thiền, những người khác không hề tiến vào. Nguyệt Thiền chặn ở cửa không cho ai vào hết."
Dương Thu Trì mỉm cười nhìn Nguyệt Thiền. Cô ả đắc ý nghiêng nghiêng đầu: "Đúng vậy a, tân phòng của nhị thiếu phu nhân chỉ cho phép thiếu gia tiến vào mà thôi!"
"Cái tiểu nha đầu này, mới vừa đến có một ngày mà bảo hộ nhị thiếu phu nhân của ngươi như vậy rồi?" Dương Thu Trì cười nói.
Nguyệt Thiền cười hi hi le lưỡi.
Dương Thu Trì trầm tư một lúc, nói: "Nếu nói vậy, hồ rượu đó xem ra trước khi được đưa vào tân phòng là đã bị người ta hạ độc rồi."
Dương mẫu nói: "Chúng ta cũng đang bàn đến chuyện này, Chỉ Tuệ nói hai con vừa uống rượu hợp cẩn xong thì nó đã bị trúng độc rồi, nhất định là có người định hại các con. Đúng rồi, Chỉ Tuệ còn nói đêm qua có nghe nói con đổ ly rượu hợp hoan của con đi, chẳng lẽ con biết trong rượu có độc?" Dương mẫu nghi hoặc nhìn con trai.
"Mẹ à, mẹ không phải đang hoài nghi con trai mẹ hạ độc chứ?" Dương Thu Trì cười nói.
"Không phải phu quân đâu!" Phùng Tiểu Tuyết giành nói, "Nếu như là phu quân hạ độc muốn hại Chỉ Tuệ muội muội, phu quân sao lại cứu muội ấy? Hơn nữa, vợ mới cưới về hạ độc thủ để làm cái gì? Không muốn thì không cưới là ổn thôi mà."
Dương Thu Trì gật gật đầu, nhìn Phùng Tiểu Tuyết cười: "Tiểu Tuyết, đầu óc của nàng cũng nhanh nhẹn đó, đủ để làm trinh thám được rồi!"
"Trinh thám? Trinh thám là cái gì a?"
"Trinh thám là bộ khoái thông minh ấy mà."
Phùng Tiểu Tuyết phụng phịu mặt cười: "Tiểu Tuyết sao có thể làm bộ khoái được a."
Dương mẫu nói: "Đừng có đánh trống lãng, con à, con còn chưa nói vì sao lại đổ chung rượu đó đi?"
Vấn đề này không biết trả lời sao cho ổn, dù gì cũng không thể dùng lời thật để trả lời, chẳng lẽ lại nói cái hồ rượu đó bị mình bỏ xuân dược, và xuân dược chỉ có thể cho nữ nhân uống, chứ nam nhân nếu uống vào sẽ bị xuất tinh sớm, nên mới len lén đổ đi hay sao?
Dương Thu Trì đảo mắt: "Tối hôm qua con uống qua nhiều, nếu mà uống chung rượu đó nữa thì không ói không xong. Để tránh làm dơ tân phòng mất hết hứng, con mới len lén đổ rượu đi."
"Nhưng đó là rượu hợp cẩn đó a, sao lại có thể đổ đi được?" Dương mẫu vẫn lầu bầu.
"Rất may là phu quân đổ đi, nếu không thì..." Phùng Tiểu Tuyết cảm thấy có chút sợ hãi, liền ôm chặt lấy ray Dương Thu Trì.
"Hôm nay uống lại thì có sao đâu." Dương Thu Trì nói, "Được rồi, mọi người tiếp tục nói chuyện, con đến phòng giam lo công chuyện đây."
Rời khỏi vườn, Dương Thu Trì trước hết đến nội nha một chút vào gặp Bạch Tố Mai và vợ chồng Bạch thiên tổng. Tống Vân Nhi gặp được Dương Thu Trì liền vô cùng cao hứng, len lén tố cáo với hắn là Ân Đức có đến hai lần, nàng bám riết một bên, không phát hiện được Ân Đức có ý gì xấu, ngoài trừ việc ngáp liên tục và lo lắng không yên mà thôi.
Dương Thu Trì chẳng thể hiểu vì sao hai ngày nay Ân Đức cứ ngáp mãi, lại rất bất an, chẳng lẽ vợ không có ở bên cạnh nên đêm về y ngủ chẳng được hay sao? Nhưng mà, Dương Thu Trì không hề tin vị hoa hoa công tử này bên cạnh lại thiếu nữ nhân.
Dương Thu Trì rời khỏi nha môn, đến nhà giam trực ban, cho đến tối mới quay về nhà.
Cả nhà ăn cơm xong, nói chuyện phiếm một hồi, Dương mẫu bảo Dương Thu Trì và Tần Chỉ Tuệ đi ngủ sớm, hắn liền vâng dạ kéo nàng đi ngay.
Nha hoàn Nguyệt Thiền bày gối trải giường xong, mang nước rửa chân đến rửa giúp Tần Chỉ Tuệ, Dương Thu Trì nói: "Hôm nay để ta."
Tần Chỉ Tuệ rất mắc cở, nói: "Cái này thiếp không dám đương, làm gì có chuyện phu quân rửa chân cho tiểu thiếp."
"Đêm hôm qua nàng chịu khổ rồi, ta giúp nàng rửa chân cho ngủ ngon a."
Tần Chỉ Tuệ nghe hắn nói có vẻ ái muội, mặt liền đỏ hồng lên, có điều thà chết chứ không cho hắn rửa. Dương Thu Trì chẳng còn biết làm cách nào, đành phải bỏ cuộc để cho nha hoàn Nguyệt Thiền giúp Tần Chỉ Tuệ rửa chân, còn mình thì ngồi một bên nhìn.
Chờ Nguyệt Thiền giúp Tần Chỉ Tuệ rửa chân xong, Dương Thu Trì nói: "Ẵm tân nương tử của ta lên giường thôi!" Vừa nói xong đã ôm chầm sau lưng Tần Chỉ Tuệ, tay còn lại xốc hai chân nàng, ẵm gọn nàng lên.
"Mau bỏ thiếp xuống, người ta nhìn thấy còn thể thống nào nữa.
"Người ta? Làm gì có người ta nào?" Dương Thu Trì khoa trương nhìn đông nhìn tây, dường như đột nhiên phát hiện còn có Nguyệt Thiền, liền hỏi: "Ủa? Sao ngươi còn không chịu đi ngủ?"
Nguyệt Thiền chu miệng cười: "Thiếu gia, tôi còn phải mang nước rửa chân cho ngài a."
"Vậy a? Ta có phúc khí đó sao?" Dương Thu Trì lần này cũng cảm thấy kinh ngạc. Cái xã hội cũ này thật là hủ bại, ngay rửa chân cũng phải có tiểu nha đầu phục dịch, "Vậy thì mau đi lấy nước đi." Nói xong ôm Tần Chỉ Tuệ đi đến bên giường, nhẹ đặt nàng xuống, rồi phục thân xuống nói khẽ vào tai nàng: "Chờ một chút ta sẽ giúp nàng cởi y phục!" Khăn trải giường trắng tinh, rất có khả năng là do Dương mẫu cố ý an bài, chắc là để kiểm nghiệm cái gì đây!
Không biết vì sao, Dương Thu Trì phát hiện nụ cười của Tần Chỉ Tuệ có vẻ miễn cưỡng, không biết cô bé này làm sao nữa? Chẳng lẽ sắp sửa động phòng, nàng ta lại sợ?
Dương Thu Trì ngồi ở bên giường, cởi giày ra. Lúc này Nguyệt Thiền đã mang một bồn nước đến, đặt trước mặt Dương Thu Trì, giúp hắn cởi vớ ra bắt đầu rửa chân.
Động tác của Nguyệt Thiền rất nhẹ nhàng thành thạo, vừa rửa vừa bóp chân cho Dương Thu Trì, khiến hắn cảm thấy vô cùng thoải mái. Dương Thu Trì hỏi: "Nguyệt Thiền, ngươi làm nha hoàn bao lâu rồi?"
Nguyệt Thiền ngẩng đầu nhìn Dương Thu Trì, nhỏ nhẹ đáp: "Tôi mười hai tuổi là đã theo Bạch phu nhân, đã hơn hai năm rồi."
"Nhớ nhà không?"
Nguyệt Thiền gật đầu, sau đó lại lắc đầu: Nhớ, trong nhà quá ngheo, tỷ tỷ của tôi từ lúc nhỏ không có gì ăn mà bị chết đói đấy, những ngày ở nhà quá khổ, nên cũng không nhớ nữa."
Tiểu nha đầu này cũng là một người có mệnh khổ đây, Dương Thu Trì có chút cảm thán: "Sau này ngươi cứ phục dịch nhị phu nhân của ngươi cho tốt, chúng ta sẽ đối xử tốt với ngươi."
Nguyệt Thiền đáp: "Dạ, tôi biết lão phu nhân, thiếu gia và phu nhân mọi người đều là người tốt, Nguyệt Thiền nhất định sẽ làm việc thật giỏi."
"Ừ, được rồi, ngươi đem nước ra ngoài đi rồi đi ngủ, chúng ta cũng phải đi ngủ rồi."
Nguyệt Thiền đáp ứng, bưng bồn nước đi đổ, rồi đóng cửa phòng lại, đóng rèm ở gian giữa lên.
Động phòng rồi! Dương Thu Trì hét lớn trong lòng, tối hôm qua xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên động phòng không thành, hôm nay nhất định không có vấn đề gì nữa. Dương Thu Trì vừa định cởi y phục, nhưng nhớ tới thần tình của Tần Chỉ Tuệ và chuyện phát sinh tối hôm qua, nên cảm thấy có chút bất an, nghĩ đi nghĩ lại, xỏ hài vào bước ra ngoài vườn, gọi Tiểu Hắc cẩu vào trong phòng, cho nó ngủ ở trên đầu giường của mình.
Tần Chỉ Tuệ hỏi: "Phu quân, chàng gọi Tiểu Hắc cẩu vào làm chi?"
"Hôm qua ta phát hiện trong phòng này có chuột, nên gọi nó vào để nó giúp bắt mấy con."
"Hi hi, chưa nghe nói chó bắt chuột hầu hết là làm chuyện vớ vẫn sao?" Tần Chỉ Tuệ chu môi cười.
"Vớ vẫn thì cũng phải làm thôi, nếu không chuột mà chạy lên giường chúng ta thì..."
"A!" Tần Chỉ Tuệ co rúc lại trên giường, "Quái nè, làm người ta sợ chết hà, thì cứ để cho nó bắt đi."
Dương Thu Trì cười ha ha, nhanh chóng cởi y phục, sau đó giúp Tần Chỉ Tuệ.
Tần Chỉ Tuệ không hề kháng cự, mặc cho Dương Thu Trì làm gì thì làm.