Nạp Thiếp Ký I

Chương 509: Thụ thương

Dương Đạp Sơn chậm bước bỏ đi, hơn mười bước không nghe Điền ny tử động tĩnh gì, vội chuyển thân nhìn lại, trong dạ sắc mông lung, chỉ thấy bên đường cách đó mười mấy bước, Điền ny tử nằm im bất động, chiếc quạt tròn bị văng bắn đi thật xa.

Lòng Dương Đạp Sơn trầm xuống, vừa rồi một cú phất của hắn tuy chỉ dùng ba phân chân lực, nhưng Điền ny tử là nữ tử yếu đuối, chỉ sợ chịu không nổi. Hắn vội chạy tới cúi người, khe khẽ lay động Điền ny tử, nàng vẫn bất động y như cũ.

Dương Đạp Sơn rối lên, quỳ xuống đất ẵm Điền ny tử dậy ôm vào lòng, run giọng gọi: "Ny tử tỷ! Tỷ làm sao vậy?"

Nhờ ánh đèn từ các tiệm quán ven đường, hắn thấy sắc mặt Điền ny tử tái nhợt, hàm răng cắn chặt, đã ngất đi rồi.

Dương Đạp Sơn đại kinh thất sắc, vội ấn mạnh vào nhân trung nàng, chốc lát sau Điền ny tử ụa một tiếng hé miệng phun ra một ngụm máu, ướt đỏ cả áo quần màu vàng nhạt.

Dương Đạp Sơn vừa đau lòng vừa áy náy, ôm chặt Điền ny tử: "Ny tử tỷ, xin lỗi...., xin lỗi..." Trong lúc hoảng loạn, hắn không biết nói gì cho phải.

Điền ny tử khẽ hé mắt nhìn Dương Đạp Sơn, một giọt lệ trong veo ứa ra, miệng nở nụ cười thê lương, định nói thì cổ họng chợt ngọt ngay, oa một tiếng ụa ra một búng máu nữa.

Dương Đạp Sơn biết vừa rồi mình trong cơn thịnh nộ đã đẩy hất làm chận động phế phủ của Điền ny tử. Lúc này có không ít người vậy lấy, thấy có một bộ đầu hắc y quỳ trên đường ẵm một nữ tử đang ói máu, đều chỉ chỉ điểm điểm xì xào.

Dương Đạp Sơn ẵm ngang Điền ny tử, hỏi mọi người: "Gần đây có lang trung không?"

Người vây quanh chỉ về một phía: "Qua hai con đường có một tiệm thuốc Bách Thảo Đường, ở đó có lang trung."

Dương Đạp Sơn tạ ơn, ẵm Điền ny tử chạy tới đó.

Điền ny tử dựa vào lòng Dương Đạp Sơn, dùng giọng nói yếu ớt bảo: "Huynh đệ.... tỷ đối không phải với cậu... đừng giận tỷ... được không?"

Dương Đạp Sơn ửng đỏ mắt, dịu giọng nói: "Ny tử, là ta không phải với tỷ. Tỷ đối với ta tốt như vậy, ta còn... ta còn đả thương tỷ, thật là không bằng heo chó!" Miệng nói, chân hắn chạy như bay.

Điền ny tử nghe hắn gọi trực tiếp tên mình, lòng vừa chua xót vừa ngọt ngào, nỗ lực đưa cánh tay nhỏ nhắn lên, che miệng Dương Đạp Sơn: "Đừng... Ny tử không muốn cậu nói như vậy... là Ny Tử không tốt... khạch khạch..." Tiếp theo đó là một trận ho, máu không ngừng ứa ra.

Dương Đạp Sơn thấy thương thể của nàng trầm trọng như vậy, càng đau lòng hơn, ôm chặt nàng bảo: "Ny tử ngoan, đừng nói nữa, chúng ta sẽ đến nơi ngay thôi!"

Dương Đạp Sơn ẵm Điền ny tử chạy như bay, phút chốc sau đã đến Bách Thảo Đường. Tiệm thuốc này còn chưa đóng, vừa vào cửa hắn đã gọi to: "Tiên sinh! Tiên sinh! Cứu mạng a! Có người thụ thương rồi!"

Trong tiệm thuốc còn có hai ba bệnh nhân đang xem bệnh, thấy có một hắc y bộ đầu ẵm ngang một nữ tử khóe miệng và áo quần đầy máu chạy vào, đều giật mình sợ hãi.

Lão lang trung đang bắt mạch cho một bệnh nhân, thấy tình cảnh này liền hỏi: Sao vậy?"

"Ngực.. ngực nàng ấy bị chấn thương, ói rất nhiều máu!"

Lão lang trung thấy người bị thương là nữ tử, lại ở chỗ ngực yếu hại, vội bảo hắn mang vào sương phòng, đặt ở trên một cái giường.

Lão lang trung ngồi một bên, cầm lấy tay nhắm mắt bắt mạch một hồi, rồi bảo: "Quả là phế phủ bị tổn hại, rất may chưa động đến tâm mạch, không nguy hiểm đến tính mệnh, nhưng cần nghỉ ngơi điều dưỡng thật nhiều."

Nghe thế, Dương Đạp Sơn mới hơi yên tâm.

Lão lang trung vào phòng lấy một hồ lô nhỏ, đổ ra hai hoàn đơn dược trị nội thương cấp cho Dương Đạp Sơn bảo hắn cho Điền ny tử uống.

Sau khi Điền ny tử phục dược, tuy vẫn còn ho, nhưng không ói máu nữa, Dương Đạp Sơn bớt lo thêm một phần.

Lão lang trung nói: "Hiện giờ cần kiểm tra xương ngực có bị gãy không. Vốn ra sự tình này đều do bà nhà tôi kiểm, chỉ có điều.... chỉ có điều bà nhà về quê thăm thân rồi, trong điếm không có nữ đồ, cái này..."

Ở thời cổ đại do không có X quang, kiểm tra xương gãy đều dựa vào quan sát bên ngoài và sờ mó để xác định. Điền ny tử là nữ tử trẻ tuổi, gặp phải sự tình này đều do vợ của lang trung thăm khám. Nhưng hiện giờ vợ của ông ta không có mặt, lão lang trung tuy râu tóc bạc phơ, nhưng không tiện cởi áo quần xem xét người nàng, càng không thể sờ sờ mó mó kiểm tra.

Dương Đạp Sơn nói: "Về khoa thăm khám xương này tôi có biết chút chút, tôi là... là phu quân nàng ấy...., cứ để tôi kiểm tra đi."

Lão lang trung gật đầu: "Như thế rất tốt!" Nói xong đứng dậy bước ra khỏi sương phòng, đóng cửa lại.

Dương Đạp Sơn nói: "Ny Tử, ta muốn cởi y sám của tỷ, kiểm tra xương ngực của tỷ xem có gãy không, được không?

Gương mặt Điền ny tử vốn tái nhợt, nghe thế lập tức đỏ như hai đóa mây hồng, ho mấy tiếng nhắm mắt lại, một lúc sau mới khẽ gật đầu.

Dương Đạp Sơn cởi nút áo của nàng, vạch vạt áo ra hai bên, lộ áo lót màu hồng nhạt, tim không khỏi đập như trống trận, sau khi do dự một chút liền bậm gan cởi luôn áo ngực, từ từ kéo xuống, lộ ra đôi gò bồng đảo vừa trắng vừa tròn rung rinh hai hai giọt sương, đầu v* hồng nhỏ như hai nụ anh đào vươn thẳng trên đỉnh núi giống như hai nàng lính canh ngẩn đầu kiêu ngạo nhìn Dương Đạp Sơn.

Trước đó Dương Đạp Sơn chỉ nhìn nửa bên ngực của Hạnh nhi lộ ra làn áo lót, đây là lần đầu hắn nhìn rõ và hoàn chỉnh cả gò ngực của nữ nhân, tức thời cảm thấy máu nóng ùa lên mặt, miệng khô cổ đắng, có một thứ khát vọng muốn cúi xuống ngậm và bú mút cho thỏa thê.

Gương mặt xinh đẹp của Điền Ny Tử bấy giờ đã đỏ như sợi chỉ hồng, hai mắt nhắm chặt, ngực không ngừng phập phồng như thúc giục hai nàng thỏ bạch nhảy loạn.

Dương Đạp Sơn vội vã thu liễm tâm thần, tử tế quan sát lồng ngực của nàng, không thấy chỗ nào lõm vào dị thường. Hắn tiếp tục cắn răng, đưa tay run run sờ nắn rẻ xương, nhưng không ngờ lại không tự chủ được sờ luôn hai gò bồng đảo của nàng.

Thân hình của Điền ny tử run lên, rên lên một tiếng, gọi nhỏ: "Đạp sơn..."

Dương Đạp Sơn cảm giác hai vú của Điền Ny Tử thật đầy đặn trong tay mình, vừa mịn vừa chắc. Hai nhũ đầu không ngừng muốn thoát khỏi bàn tay hắn. Dương Đạp Sơn cảm thấy đan điền có một cổ nhiệt lưu xông thẳng lên đỉnh đầu, cây cờ dưới khố đã sớm đón gió phất phơ, phảng phất như đã nghe xong kèn hiệu xung phong.

Dương Đạp Sơn là con trai trinh trắng, sao có thể chịu được thiên hạ đế nhất dụ hoặc này, trong cơn lửa dục đã trượt tay lần xuống dưới eo Điền ny tử.

Điền Ny Tử có thể cảm giác được cánh tay run rẫy của Dương Đạp Sơn, hiểu hắn đang định làm gì, trong lúc tâm tình kích động đã nhịn hông được ụa ra thêm một vòi máu, bắn lên trên hai gò ngực trắng hồng, giống như hồng mai trong tuyết vậy.

Dương Đạp Sơn cả kinh, thần chí trở về thân thể, vội vã vận nội công chuyển xong một chu thiên thì dục hỏa đã diệt được phân nửa.

Nhân thời khắc thanh tỉnh này, hắn vội vã sờ mó khắp lồng ngực của Điền Ny Tử, vừa sờ vừa dịu dàng hỏi xem chỗ mình ấn xuống có đau đớn kịch liệt hay không. Kinh qua kiểm tra, không có xương gãy, hắn mới thở phào một cái rồi mặc nhanh áo lót và cài cúc áo cho Điền Ny Tử lại.

Điền ny tử khẽ nhướn mắt, mặt đỏ bừng bừng, mắt đầy nhu tình vô hạn ngước nhìn hắn.

Dương Đạp Sơn không dám đối mắt với nàng, vội đứng dậy ra ngoài gọi lão lang trung, nói kết quả kiểm tra.

Lão lang trung kê đơn bốc thuốc, Dương Đạp Sơn ủy thác dược đồng mướn một cổ xe ngựa, trả tiền thuốc, cầm bó thuốc cẩn thân ẵm Điền ny tử ra xe, cho xe trở về nhà.

Dương Đạp Sơn cho Điền ny tử nằm thẳng xuống, còn mình thì ngồi cạnh thân nàng, hỏi: "Tỷ, tỷ cảm giác thế nào?"

Thần tình của Điền ny tử rất mệt mỏi, nhưng vẫn ráng cười: "Người ta thích cậu gọi Ny Tử...."

Vừa rồi Dương Đạp Sơn trong lúc cấp bách đã gọi thẳng tên, lúc này bình tĩnh trở lại, dù có muốn gọi nàng như vậy nữa cũng không thể nào gọi ra miệng được. Nhưng khi nghĩ mình đã đánh người ta thành dạng như vậy, lòng thật áy náy, nhịn không được để nàng tiếp tục khó chịu, nên dịu giọng nói: "Được! Vậy sau này ta sẽ gọi tỷ là Ny Tử vậy, chỉ có điều tỷ lớn hơn ta, ta gọi như vậy, không khỏi có điểm..."

"Người ta thích nghe thế..." Điền Ny Tử ửng hồng mặt, lòng cao hứng vô cùng, ngừng một chút lớn gan từ từ thò tay qua, nắm tay hắn bảo: "Đạp Sơn, Ny Tử đối không tốt với cậu, cậu đừng giận Ny Tử nữa nhé, được không?"

Dương Đạp Sơn dùng hai tay nắm giữ bàn tay yếu đuối vô lực của nàng, dịu dàng nói: "Ny tử ngốc, ta biết tỷ thật lòng đối tốt với ta, chỉ có điều lúc đó hấp tấp, cho nên mới... đáng ra ta phải xin lỗi tỷ mới đúng."

Trên mặt Điền Ny Tử hiện một chút an ủi, chậm rãi nói: "Tỷ lúc đầu cảm thấy nữ tử của Chu gia vô cùng xinh đẹp, Chu gia nhị lão là bạn thân lâu năm của nhà ta, biết gốc biết nguồn, bọn họ đối với người cũng hòa thiện, tuy là kén rễ, nhưng không đãi bạc với người, cho nên tỷ mới muốn mang cậu tới xem nữ tử đó, nếu như không vừa ý thì chuyện này khỏi đề cập nữa, còn vừa ý thì mới đem chuyện ở rễ nói sau. Hơn nữa, Chu gia kén chọn với tiêu chuẩn rất cao, người mai mối tới không ngớt, nhưng không có ai nhìn trúng. Cho nên tỷ mới muốn chọ họ xem mắt cậu trước, không ngờ Chu gia vừa nhìn cậu là vừa ý thập phần, nói luôn chuyện ở rễ... Cái này phải trách tỷ đây, tỷ đáng ra phải nói trước cho cậu chuyện ở rễ...."

Dương Đạp Sơn thầm nghĩ con gái nhà họ Chu quả nhiên xinh đẹp như hoa, tuy chỉ là gặp có một lần, nhưng có thể cảm thụ được cô gái này tính cách nhu mì điềm tĩnh, đích xác là giai ngẫu khó kiếm. Hai vợ chồng Chu chưởng quỹ cũng đối với hắn thật hiền hòa, xem dạng không phải là người khắc bạc, còn nói rõ là sẽ đối đãi với hắn như con, thậm chí ngay trước mặt Điền Ny Tử nói luôn đem chuyện làm ăn tương lai phó thác cho hắn... nếu như bỏ chuyện ở rễ không bàn, thì đây quả là một chuyện hôn nhất rất tuyệt.

Nói đến ở rễ, hắn nhớ lại ngay sau lúc mất trí nhớ, quần áo mặc trên người đáng giá đến hai trăm lượng bạc... đoán là bản thân ắt con nhà phú quý, sao có thể cải danh tính ở rễ nhà người, bấy giờ mới cảm thấy đó là một chuyện sỉ nhục vô cùng. Nếu bỏ tâm lý nằm trong tiềm thức này đi, bình tâm mà luận, thì một bộ đầu nho nhỏ như hắn quy vào tầng lớp tiện dân, thân phận xã hội thấp kém vô cùng, nếu ở rễ vào nhà phú quý thì đó cũng là một điều rất tốt. Nếu đổi thành bộ khoái khác, ắt sẽ vui mừng vội quay về đốt nhang cảm tạ tổ tông mười tám đời a!

Sau khi bình tĩnh lại, Dương Đạp Sơn cũng hiểu Điền ny tử làm vậy đích xác là muốn tốt cho hắn, thế mà bị hắn thịnh nộ đánh thành trọng thương còn không quên xin lỗi hắn, hắn cảm thấy hổ thẹn và thương xót vô cùng, nhịn không được đưa tay khẽ vuốt ve mặt nàng.

Điền ny tử đưa tay áp vào bàn tay của Dương Đạp Sơn, dùng gò má cảm thụ sự ấm áp từ bàn tay hắn, khóe mắt long lanh, e ấp ngước nhìn.

Dương Đạp Sơn thò đầu ra ngoài nhìn, thấy đã tới cửa nhà Điền Ny Tử. Hắn định ôm nàng xuống, Điền Ny Tử giữ tay hắn, hạ giọng dặn dò: "Cậu cứ nói là người ta vấp té bị thương nha!"

Dương Đạp Sơn thấy nàng cẩn thận như vậy, lúc này mà còn nghĩ cho mình, càng cảm kích hơn, gật gật đầu rồi ẵm nàng xuống xe ngựa.

Gia đinh giữ cửa thấy Dương Đạp Sơn ẵm nữ chủ nhân xuống xe, nữ chủ nhân ngực áo đầy máu, tức thời hoảng hốt, vội chạy lên hỏi: "Phu nhân, người sao vậy?"

Dương Đạp Sơn định nói, Điền ny tử đã giành đáp trước: "Ta té bị thương, rất may là Dương huynh đệ nhìn thấy đưa ta đi gặp lang trung xem bệnh rồi đưa về nhà."

Tên gia đinh đó muốn tiếp lấy người, nhưng không dám đụng vào thân thể của chủ, vội chạy vào trong vườn lớn tiếng gọi nha hoàn Tiểu Liên. Lúc này thì Dương Đạp Sơn đã ẵm Điền Ny Tử vào trong vườn.

Tiểu Liên nhanh chóng chạy ra, thấy tình cảnh này hoảng hồn, nhưng khi nghe lang trung đã bốc thuốc mới hơi yên tâm. Cô nàng còn quá nhỏ, ẵm không nỗi Điền ny tử, và do Tiểu Liên biết Dương Đạp Sơn và Điền Ny Tử đều xưng hộ tỷ đệ, nên trực tiếp ẵm vào phòng của Điền Ny Tử cũng không sao, liền dẫn hắn vào. Dương Đạp Sơn đặt Điền ny tử lên giường, đưa thuốc cho Tiểu Liên.

Tiểu Liên mang thuốc vào bếp giao cho bà mụ sắc, còn bản thân thì vào phòng ngủ tìm quần áo thay cho Điền ny tử. Tuy vừa rồi Dương Đạp Sơn ở tiệm thuốc đã từng thấy, thậm chí sờ qua người Điền ny tử, nhưng Điền ny tử là người có gia thất, chuyện ấy không thể nói loạn, để tránh hủy gia đình cũng như danh tiết của người ta. Do đó, Dương Đạp Sơn nhanh chóng tránh ra ngoài cửa.

Chờ Tiểu Liên giúp Điền ny tử lau sạch máu trên người, thay đổi xiêm y xong, thì Dương Đạp Sơn mới tiến lại vào phòng, lấy cái ghế ngồi bên giường. Hắn thấy Điền ny tử bay giờ đã thay y sam màu xanh nhẹ, nằm dựa đầu trên giường, mặt tái nhợt nhưng mắt long lanh đầy vẻ vui mừng.

Dương Đạp Sơn đương nhiên hiểu Điền ny tử vì sao cao hứng. Hắn có thể cảm thụ Điền ny tử thầm lặng ái luyến hắn, nhưng phần tình cảm này dĩ nhiên không hiện thật, không thể có kết quả gì.

Có mặt nha hoàn Tiểu Liên ở bên cạnh, Dương Đạp Sơn và Điền ny tử đều không dám nói loạn gì, chẳng mấy chốc thì thuốc sắc xong, Tiểu Liên phục thị Điền ny tử uống thuốc. Dương Đạp Sơn ngồi ở đó một hồi, thấy Điền ny tử uống thuốc xong, khí sắc hơi khá hơn, bấy giờ mới nói: "Tỷ, tỷ nghĩ ngơi cho khỏe, trưa mai đệ lại đến thăm, được không?"

Mặt Điền ny tử hơi tỏ vẻ thất vọng, chỉ đành gật đầu: "Ừ, vậy cậu về đi, tỷ đây không sao đâu."

Dương Đạp Sơn dặn dò nha hoàn Tiểu Liên nếu như có chuyện gì thì đến gọi mình, rồi cáo từ li khai trở về nhà.

Sáng sớm hôm sau trời còn tờ mờ sáng, Dương Đạp Sơn đã dậy luyện công trong vườn. Hiện giờ có nhà riêng, hắn không cần phải chạy ra ngoài luyện công nữa.

Luyện công xong, Hạnh nhi đã chuẩn bị bửa sáng xong, hắn dùng rồi thay y phục định đến nha môn, thì có người gõ cửa vườn gọi: "Dương bộ đầu, thỉnh... thỉnh mở cửa!" Nghe thanh âm dường như là tổ trưởng tổ hai của bộ khoái - Phì tử Mã Lượng. Trời còn sớm như vầy y chạy tới đây làm gì? Nghe thanh âm của y dường như là có chuyện gì gấp, Dương Đạp Sơn vội chạy ra mở cửa.

"Dương bộ đầu, lão tiểu tử ấy cuối cùng lộ diện rồi!" Mã Lượng mặc đồ thường, thở phì phò nói: "Sáng hôm nay ở chợ đầy tớ phía tây thành phát hiện được một trung niên mập lùn, trên mũi có nốt ruồi to đang trả giá mua nô tì." Mã Lượng phụ trách giám thị phía tây thành, vừa nhận được tin là chạy tới bẩm báo.

Dương Đạp Sơn vui mừng hỏi: "Thật không? Vậy người đâu?"

"Không biết có đi rồi hay chưa, nhưng mà chúng tôi đã phái huynh đệ mặc đồ thường giám thị rồi, tên khốn này chạy không thoát đâu."

"Rất tốt, nhất định phải giám thị nghiêm mật, chú ý quan sát đặc trưng tướng mạo của lão, theo dõi xem là thần thánh phương nào. Ta hiện giờ lập tức tới phòng trự nha môn. Các người nhận được tin tức lập tức trở về bẩm báo. Mau đi đi."

Mã Lượng gật đầu đáp ứng, vội vàng chạy đi.

Dương Đạp Sơn đeo đao lên eo, vội đến phòng trực ở nha môn, Thành Tử Cầm, Sấu hầu Hầu Vĩ và Thiết tháp La Dực cùng các bộ khoái đã tập trung tại đó. Để tránh đả thảo kinh xà, các tổ được phái đi giám không đều mặc tiện trang, mỗi một bửa cơm đổi một lượt, những ngừơi khác thì ở phòng trực nha môn chờ tin.

Thành Tử Cầm thấy Dương Đạp Sơn đến, thần tình hơi lành lạnh, hỏi: "Đạp Sơn huynh đệ, chuyện cưới hỏi thế nào? Lúc nào thì thỉnh huynh đệ chúng ta uống rượu mừng đây a?"

Sấu hầu cùng mọi người khác nghe vậy đều cười ha ha nói: "Được a, Dương bộ đầu, chuyện trọng đại như thế còn giấu huynh đệ chúng ta làm gì, nhất định là thành rồi phải không? Là khuê nữ nhà nào vậy?"

Dương Đạp Sơn hừ một tiếng đáp: "Đừng nhắc nữa, người như chúng ta vậy nhà nghiêm chỉnh ai mà xem trọng chứ, người không nghiêm chỉnh thì chúng ta không coi ra gì, cái thứ cao không cao thấp không thấp này thì đừng nói gì cưới vợ nữa, chuẩn bị ở giá suốt đời thôi."

Sắc mặt Thành Tử Cầm hơi giản ra, khóe miệng lộ một nụ cười nhẹ nhàng, tiếp theo đó nghinh mặt nói: "Gấp cái gì, Ny tử tỷ tỷ của ngươi không phải là hứa rồi, không tìm cho ngươi một người vợ vừa ý quyết không nghỉ hay sao. Bà mối này nàng ta làm chắc rồi, ta xem nàng ta không phải nói chơi, ngươi chuẩn bị tiến vào động phòng cho tốt đi."

Sấu hầu Hầu Vĩ kinh ngạc hỏi: "Vậy à? Biểu muội của tôi làm mối cho Dương bộ đầu à? Thật hay là giả đó?" Sấu hầu ở riêng, không chung với nhà của biểu muội Điền ny, cho nên chuyện này gã chẳng biết.

Dương Đạp Sơn cười nói: "Biểu muội của huynh là người nhiệt tâm, ta nói tỷ ấy đừng gấp, tỷ ấy cứ không chịu, phải làm mối cho ta phen này mới được."

Sấu hầu hâm mộ nói: "Huynh đệ còn nói nữa, biểu muội ta nhận thức không ít người, cũng giúp nhiều người thành mấy vụ hôn nhân rất tốt rồi. Ai, ta nói muốn rách miệng luôn mà biểu muội của ta có chịu làm mai cho ta đâu, xem ra ta mới là người ở giá suốt đời ấy chứ."

Trong lúc nói chuyện, Mã Lượng - tổ trưởng tổ hai phụ trách giám thị - vội về thông báo: "Người có nốt ruồi đó đã mua được hai nô tì, mang nô tì về phía đông thành, tiến vào trong một gia viên. Chúng tôi hỏi người ở đường đó, chỉ biết hộ địa chủ này họ Đồ, là một nam nhân khoảng 40 tuổi. Trung nhiên này ru rú xó bếp ít giao du với bên ngoài, dường như là người ngoại lai đến, mua khu gia viên này hơn hai năm rồi. Lý chánh chỉ gặp qua y có hai lần, chúng tôi đã phái huynh đệ tiến hành giám khống xung quanh."

Người này ít giao thiệp, ngay lý chánh cũng chỉ gặp hai lần, thần bí như vậy rốt cuộc là làm cái gì đây?

Mấy người suy gẫm cả buổi, đều là đoán già đoán non chứ không có lý luận gì chắc chắn. Sấu hầu đề nghị xông vào bắt người, nghiêm hình tra khảo, dù sao cũng hỏi ra cái gì đó. Dương Đạp Sơn thì lắc đầu: "Chỉ bằng ở mũi của y có nốt ruồi mà đi bắt y đánh đập thì không thể được, chứng cứ duy nhất của chúng ta hiện này là lời làm chứng của Triệu Thuận, nhưng Triệu Thuận đã chết rồi, còn chưa có bất kỳ chứng cứ nào chứng minh người này là hung thủ giết chết Ngô thị, do đó, chúng ta không thể hành sự bừa."

Thành Tử Cầm cũng gật đầu: "Đạp Sơn nói phải lắm, nếu như người này là người bình thường không có bối cảnh thế lực gì thì còn dễ làm, lỡ như y có gốc gác to lớn nào đó, thì tiểu bộ khoái của chúng ta không xong đâu."

Nghe thế, Sấu hầu cùng mọi người đều không dám hó hé gì.

Cho đến khi tan việc ở nha môn, bộ khoái phụ trách giám thị ở trang viên đó vẫn chưa có tin tức gì. Nam nhân có nốt ruồi tiến vào trang viên xong rồi không ra ngoài nữa, cửa trang viên cứ đóng im ỉm. Dương Đạp Sơn cùng Thành Tử Cầm thương lượng một hồi, quyết định đêm xuống sẽ thâm nhập vào trong trang viên dò xét tình hình, chứ không thể chờ mãi như vậy, vì như thế sẽ không biết chờ tới năm nào tháng nào.

Thành Tử Cầm vốn định đi, nhưng Dương Đạp Sơn nói chỉ dò la tin tức, nhiều người mục tiêu lớn rất dễ bại lộ, nên cuối cùng quyết định chỉ một mình Dương Đạp Sơn đi trước, còn bọn Thành Tử Cầm thì ở ngoài chờ tiếp ứng.

Nếu như đếm đó phải lẻn vào nhà dò la, thì phải chuẩn bị hành trang dạ hành, cộng thêm một chiếc phi trảo vì dù gì cũng phải nhảy lên nóc nhà. Chuyện bay qua mấy chục trượng xa chỉ xuất hiện trong phim võ hiệp hiện đại, chứ không thể tồn tại trong sinh hoạt hiện thật được.

Dương Đạp Sơn đến xưởng binh khí trong nha môn nhờ làm một chiếc phi trảo, sau đó ra đường đi mua làm một bộ đồ dạ hành màu đen. Khi đưa nhiều tiền, mấy thợ may cùng làm, áo quần nhanh chóng được chuẩn bị xong.

Hắn không mang vũ khí bộ khoái, chỉ mang hai lợi khí trên người, đó là mũi đoản kiếm của mình và đôi bao tay đao thương bất nhập.

Sau khi trời tối, Dương Đạp Sơn và Thành Tử Cầm cùng bộ khoái đến một chỗ vắng sau trang viện đó. Dương Đạp Sơn đổi đồ dạ hành, quăng móc sắt lên tường cao, rồi như con mèo trèo nhanh lên bờ tường, tụt xuống lần về trước.

Trong vườn an tĩnh, thỉnh thoảng có người hầu vội vàng đi qua, Dương Đạp Sơn ẩn tàng rất tốt.

Trạch viện này khá lớn, trong lúc hắn đang di chuyển loạn, thì thấy ở phía trước có hai nha hoàn mang làn đựng gì đó vừa nói vừa đi lại gần, gió đêm thổi tới thoảng mùi thơm của thức ăn.

Dương Đạp Sơn ẩn vào trong hắc ám, nghe một nha hoàn trong đó nói: "Đi nhanh đi, chậm như rùa vậy, coi chừng Hồng quản gia đánh chết bây giờ!"

"Biết rồi!" Nha hoàn khác khẽ đáp: "Hôm nay Hồng quản gia mua về hai nữ tử đó thật có phúc khí, dáng vẻ thì thô như vậy mà lại được lão gia sủng tín."

Dương Đạp Sơn động lòng: Hôm nay người mua hai nữ tử đó là Hồng quản gia? Chẳng lẽ người có nốt ruồi ở mũi đó là quản gia sao? Như vậy thì kẻ mua Ngô thị cũng là vị quản gia của trạch viện này rồi?

Hắn lại nghe nha hoàn lên tiếng trước nói: "Nhưng mà không đâu, muội xinh đẹp hơn nữ tử đó nhiều, lão gia sớm muộn gì cũng nhìn tới muội, kéo tỷ lên giường đó, đến lúc đó thì sướng cho tỷ rồi!"

"Hi hi, cũng mong là như lời của tỷ, nếu có thật tới ngày đó thì coi như thoát khỏi biển khổ rồi."

"Đừng có mơ đi! Mau nhanh lên, đừng có giường chưa nằm ngữa ra thì roi đã đét tới đít rồi! hi hi."

Hai nha hoàn vừa xách làn trúc vừa cười hi hi nhanh chân bước đi.

Hai nha hoàn này xách thức ăn, không biết là đem cho ai? Cần phải đem thức ăn cho người, xem ra thì kẻ đó không thể đi ra ngoài ăn uống. Trang viện này sao mà kỳ quái vậy, sao lại có người không thể đi ăn? Dương Đạp sơn thắc mắc rồi vội lần theo, quyết định tra ra cho rõ.