Dương Thu Trì cho toàn bộ nhân viên không liên quan lui ra, bấy giờ mới bắt đầu thẩm tấn.
Nguyên tắc cơ bản của việc phá án liên quan đến xã hội đen là: trước hết cần phải "dị địa dụng cảnh", tức có nghĩa là đem kẻ hiềm nghi phạm tội di chuyển đến vùng đất ở nơi khác giam lại, hơn nữa phải nghiêm túc bảo mật về địa điểm, rồi nhân viên phụ trách thẩm vấn phải chẳng có liên quan gì đến tội phạm. Chỉ có tiến hành cách li vật lý như thế, mới có thể đề phòng quyền thế ở đương địa nhúng tay vào.
Tiếp đó, do tội phạm xã hội đen liên hệ đến nhiều bên, có những án lớn thậm chí có thời gian giam giữ khá dài cộng với tiến hành các biện pháp điều tra mạnh mà chẳng thể tìm được chứng cứ gì, một khi thời gian pháp định đã hết, chỉ có thể đổi thành thả ra rồi giám thị cư trú, như vậy lấy chứng cứ thậm chí sẽ khó hơn, tội phạm rất dễ đào thoát. Do đó, cần phải tiến hành nắm bắt những cơ hội chín mùi cấu thành tội phạm, phá những án trọng điểm, trong thời gian định tội phán xử đó, có thể tranh thủ thời gian tiến thêm một bước để phá những án sâu và rộng hơn.
Thứ ba, muốn tấn công vào thứ tội phạm xã hội đen này, cần phải có những lãnh đạo cao tầng có thế lực hỗ trợ và ủng hộ, nếu không thì chẳng khác gì tự đi tìm đường chết.
Ba điểm trên đối với Dương Thu Trì đều không thành vấn đề. Hắn vừa đến Ba châu, lưới quan hệ vẫn còn chưa thấm vào trong đội ngũ của hắn, chẳng khác gì cách dùng "dị địa dụng cảnh" như trình bày ở trên. Hắn để cho Thạch Thu Giả giả trang bị Lâm Tường đánh chết, chính là chế tạo một lý do để Lâm Tường liên quan đến việc phạm tội, có thể bắt y, rồi từ đây mà mượn thế phá một loạt các hành động tội phạm theo kiểu xã hội đen của Thuyền bang. Còn về lãnh đạo cao tầng, thì bản thân hắn đã là cẩm y vệ chỉ huy sứ đặc sứ, có quyền tiền trảm hậu tấu, bọn xã hội đen này nhất định là có ô dù che chở sau lưng rất dày, nhất định sẽ liên quan đến bọn tham ô hủ bại, và điều tra dạng quan lại như vậy, chỉnh đốn triều cương chính là chức trách của cẩm y vệ.
Dương Thu Trì hỏi Lâm Tường: "Ngươi biết tội chưa?"
"Tiểu nhân lỡ tay làm tổn thương thuộc hạ của bá tước đại nhân, tiểu nhân biết tội." Lâm Tường quỳ xuống thưa.
"Cái đó ngươi đã khai rồi, ta hỏi là về cái khác."
"Cái khác?" Lâm Tường hơi cả kinh, "Chuyện khác gì a?"
"Ngươi còn làm ra vẻ lổ mũi heo giống gốc hành - thật giống a! Ta hỏi ngươi, vợ con của Ba châu tri châu Trầm Phong Tùng Trầm đại nhân vì sao mà chết? Có phải là do thuyền bang các ngươi giết không?"
Người Lâm Tường hơi chấn động, khá bất ngờ nhìn Dương Thu Trì.
Dương Thu Trì cười lạnh: "Ngươi có phải cho rằng thuyền bang của ngươi là lão hổ không thể sờ đít được, không ai dám chọc vào?"
Lâm Tường cũng cười lạnh: "Dương đại nhân. Tôi ngộ thương cân ban của ngài, thuyền bang của chúng tôi sẽ bắt đền ngài thật trọng hậu, tuyệt đối không để ngài thiệt thòi đâu. Ngài vừa đến đây, Ba châu chúng tôi chỗ này là chốn nước sâu, lão nhân gia ngài cần phải nhìn rõ thế nước, không nên dễ dàng lội xuống sông a."
"Ạ? Ngươi nói vậy là uy hiếp bổn quan sao?"
"Tiểu nhân không dám, tiểu nhân chỉ nghĩ cho tước gia ngài mà thôi. Có câu nghìn dặm làm quan chỉ vì tiền, bá tước không từ cực khổ từ xa đến Ba châu làm quan, chẳng phải vì tiền tài hay sao? Những chuyện khác tiểu nhân không dám nói, chứ với vật ngoại thân này, chỉ cần tước gia mở miệng, một nghìn hay tám trăm gì cũng không dưới lời ấy đâu."
"Một nghìn hay tám trăm? Ha ha, xem ra thuyền bang của các ngươi có không ít tiền a?" Dương Thu Trì cười lạnh.
"Đó không phải là tiểu nhân cuồng vọng. Đại nhân ngài niên kỷ còn nhỏ mà đã làm bá tước, đừng nói gì khác, chỉ dựa vào điểm này, cái giá đó chỉ có thể coi là lễ ra mắt. Nếu như tước gia có thể giơ cao đánh khẽ, thả cho thuyền bang chúng tôi một ngựa, đại chưởng quỹ của chúng tôi nhất định sẽ đưa ra cái giá cao hơn nhiều."
Dương Thu Trì ngẫm nghĩ một chút, mỉm cười hỏi: "Ta muốn biết, nếu như ta không giơ tay, có phải là không đụng tường nam không quay đầu hay không?"
Lâm Tường từ từ ngồi xuống đất, sung mãn hiếu kỳ nhìn Dương Thu Trì: "Tước gia là người thông minh, người thông minh nhất định không làm chuyện ngu ngốc như Trầm Phong Tùng Trầm tri châu làm."
"Theo như ý tứ của ngươi, nếu như ta chấp mê bất ngộ, Trầm Phong Tùng chính là cái gương của ta hay sao?"
Lâm Tường cười hắc hắc mấy tiếng, coi như là mặc nhận.
Dương Thu Trì từ từ nhấp nháp một ngụm trà, lại phủi phủi quan bào, chỉnh lý một chút rồi cười nói: "Uy hiệp lợi dụ đều đã dùng cả rồi, ngươi nếu như không còn gì nói nữa, thì hãy kể cho ta nghe làm cách nào các ngươi giết chết vợ con Trầm Phong Tùng đi."
Lâm Tường hơi có vẻ không tin nhìn Dương Thu Trì: "Tước gia ngài..."
Dương Thu Trì phẩy tay, ngắt ngang lời y: "Ngươi hẳn biết rất rõ, ngươi đánh chết cân ban của ta, đó là tử tội chém đầu, không ai giúp được cho ngươi đâu. Với dạng chưởng quỹ nhãi nhép như ngươi, chỉ sợ thuyền bang sẽ không giúp gì được cho ngươi, chỉ có ngươi mới có thể tự giúp cho ngươi mà thôi. Nếu như ngươi có thể thành thật khai ra làm cách nào thuyền bang của các ngươi giết chết vợ con của Trầm Phong Tùng Trầm tri châu, cùng các chuyện ác khác, thì bổn quan sẽ có thể mở một góc lưới, tha cho ngươi khỏi chết."
Lâm Tường tái hẳn mặt. Y lo nhất chính là ở điểm này, giết chết cân ban của tước gia, thì đó là chuyện cá nhân của y, y cho dù được coi là nhân vật trọng yếu gì của thuyền bang đi chăng nữa, nếu như thuyền bang vì để tránh xung đột trực tiếp với vị tước gia thiếu niên chưa biết gốc gác ở đâu này, nói không chừng sẽ hy sinh y, phất tay không quản, như vậy thì y chết chắc rồi.
Dương Thu Trì nhìn thấy thần sắc của y hơi biết, đã đoán được ý nghĩ của y, nói tiếp: "Nếu như ngươi nguyện ý khai ra, bổn quan có thể không truy cứu chuyện người đánh chết cân ban của ta. Nếu như tin tức mà ngươi cung cấp có giá trị, giúp bổn quan đối phó với thuyền bang, ta có thể an bài cho ngươi đến địa phương khác mai danh ẩn tích bắt đầu một cuộc sống mới, miễn chuyện thuyền bang lỡ lọt lưới tiến hành báo phục với ngươi. Ngươi có thể yên tâm, ta nếu như muốn đấu với thuyền bang của các ngươi, sẽ diệt cỏ tận gốc, tuyệt đối không lưu lại mầm hậu hoạn. Thế nào?"
Dương Thu Trì đang sử dụng kế phân hóa làm tan rã, từng bước kích phá kẻ địch. Đó chính là một trong những chiêu tối hữu hiệu để đối phó với các bang phái xã hội đen. Giống với loại chưởng quỹ nhỏ của một hiệu buôn con con của thuyền bang như thế này, ngay cả đi mua chiếu cũng phải tự thân đi mua, địa vị ở thuyền bang nhất định là sẽ không quá cao. Thứ người này một khi bị người ta nắm đằng chuôi, rất dễ dàng bị phân hóa tạo thành một cửa đột phá.
Cửa đột phá này chính là chuyện vợ con Trầm Phong Tùng bị giết. Nếu như có thể phá giải án này, chứng minh là thuyền bang làm, ghép tội lên người chúng, sẽ giống như khi đánh bìa "kim hoa" (xem chú thích *), một khi ta cầm ba con Ách rồi thì chẳng cần phải sợ gì nữa, có thể đuổi cùng đánh tận, mở mặt trận tấn công trên toàn diện.
Án vợ con Trầm Phong Tùng Trầm tri châu bị giết, bản thân thì bị bức cho điên phát sinh ở Ba châu, hơn nữa Lâm Tường có vẻ là người phụ trách không nhỏ ở Ba châu này, rất có thể là biết chuyện này, thậm chí có tham gia. Nhưng mà, từ dáng vẻ của y mà xét, y không phải là người chỉ huy đề ra kế hoạch cụ thể, hay là kẻ thật thi. Từ y mà đánh thẳng vào chỗ hở này, xem ra có thể khiến án này có chỗ đột phá.
Lâm Tường cúi đầu ngẫm nghĩ một hồi, mới từ từ ngẩng lên nói: "Dương đại nhân, tôi thật không biết gì hết. Tôi đánh chết cân ban của ngài, nếu như buộc phải đền mạng thì tội đáng phải gánh, tôi không có gì để nói. Nhưng mà, nếu đại nhân hỏi đến chuyện khác, tôi thật không biết gì cả, thỉnh đại nhân minh xét!"
Dương Thu Trì lập tức minh bạch, tên Lâm Tường này lòng còn hy vọng có thể Thuyền bang sẽ nghĩ đến nghĩa khí mà đến cứu y. Điểm này Dương Thu Trì rất lý giải, cái đó hợp với câu "không đến Hoàng hà lòng không chết."
Nếu như là như thế thì không cần phải phí lời nữa, Dương Thu Trì đứng dậy, lạnh lùng nhìn Lâm Tường bảo: "Đừng có nghĩ là ngươi không nói thì bổn quan không tra ra được. Cho ngươi biết, nếu như bổn quan tra ra rõ ràng rồi, ngươi muốn khai ra thì đã muộn rồi!" Nói xong phất tay áo bỏ đi.
Dương Thu Trì trở vào nội nha. Tuy chuyện vừa rồi khiến hắn phiền lòng, nhưng cũng là cơ hội để hiểu thêm về thuyền bang. Bang phái này thật là không đơn giản, chí ít là họ có thể cấp cho bang chúng niềm tin, một niềm tin có thể ỷ lại vào.
Dương Thu Trì bực bội ngồi trong phòng khách, Tống Tình thấy hắn không vui, liền hỏi: "Lão gia, có chuyện gì buồn lòng sao?"
"Ừ, nói ra nàng cũng không rõ. Nàng không cần quản, cứ tự đi chơi đi." Dương Thu Trì phiền muộn nhìn xuống đất, vốn cho là Tống Tình sẽ dịu dàng an ủi mình, nhưng chờ một lúc lâu mà không nghe tiếng nàng, chuyển đầu nhìn, thấy Tống Tình dẫu môi ngồi đó, thở phì phì.
"Ơ, búp bê bùn, nàng sao vậy?" Dương Thu Trì hiếu kỳ hỏi.
"Hừ...! Cái gì cũng không cho người ta biết, cứ đem người ta ra quát nạt như em bé, còn suốt ngày giam người ta trong nhà, buồn chết đi được!"
Dương Thu Trì cảm thấy lời vừa rồi của hắn hơi quá, đưa tay ra nắm tay nàng, bảo: "Tình Tình, ta phải phá một án rất trong đại, nhưng manh mối đều đứt hết, không biết nên tra tiếp thế nào đây." Dừng lại một chút, hắn nhìn Tống Tình nheo mắt cười hề hề: "Hiềm buồn sao? Chúng ta chẳng phải là hôm trước đã đi Âm Linh sơn chơi rồi sao? Sao hả, muốn đi Ba sơn nữa à?"
Tống Tình biết hắn đang cười bộ dạng lang bái của nàng khi lên núi, đỏ phừng mắt giận dỗi: "Hừ! Không cho chàng cười thiếp! Thiếp không lên núi nữa đâu." Rồi ánh mắt chợt chuyển, cười hì hì níu cánh tay Dương Thu Trì, nũng nịu nói, "Lão gia, nếu như chàng không có chuyện gì làm, cùng Tình Tình đi dạo phố được không? Nghe nói tiệm vải Thụy Tường có lụa mới, đều là hàng hóa thượng hạng, đang định đi xem đây, chàng cùng Tình Tình đi được không?"
Dương Thu Trì cũng xót vì dáng vẻ đáng thương của Tống Tình, cùng hắn đến nơi này, chịu khổ chịu mệt không nói, suốt ngày cứ nhốt mình trong nha mộn thật là phiền, bèn gật đầu: "Được a, ta cùng nàng đi chơi phố, ta cũng đã lâu không nhàn hạ tán tâm giải muộn rồi."
"Quá tốt a!" Tống Tình vỗ tay cười, chuyển thân lệnh cho Hồng Lăng mau đi thay áo quần, cùng với đại lão gia ra đường.
Dương Thu Trì mỉm cười nhìn bọn họ tiến vào hậu đường, lòng hơi áy náy, bản thân thì suốt ngày bận rộn công vụ, bỏ sinh hoạt gia đình ra phía sau, dù sao cũng không thể nào nói là ổn được.
Tống Vân Nhi nhất mực ngồi ở bên cạnh nghe họ nói chuyện, bấy giờ mới cười nói: "Ca, huynh từ khi nào có hứng thú dạo phố vậy? Huynh không phải là ghét nhất chuyện đi dạo phố hay sao? Hi hi, nam nhân mà đi tản bộ, muội chưa bao giờ kiến thức quá đó nghe."
"Vậy muội sẽ kiến thức kiến thức!" Dương Thu Trì cười ha ha nhìn vào ngực Tống Vân Nhi, nói, "Muội cũng theo chúng ta, ta sẽ định cho muội một bộ đồ mùa thu. Mùa thu sắp đến rồi, áo quần dành cho mùa thu này cần phải chuẩn bị sớm."
Tống Vân Nhi cúi đầu nhìn một thân kình trang của mình, mặt hơi ửng hồng, hỏi: Huynh có phải là cảm thấy Vân nhi mặc đồ ra vẻ nam nhân quá không?"
"Không không, ta làm sao có ý tứ đó chứ." Dương Thu Trì vội vã che đậy, "Ta chỉ cảm thấy, muội mặc dày một chút sẽ ấm hơn."
"Tống Vân Nhi nghiêng đầu, mỉm cười hỏi: "Lời này của huynh là chân tâm hay là giả ý?"
"Đương nhiên là chân tâm!" Dương Thu Trì vỗ ngực, "Vân nhi giỏi của ta, ta không thương còn đi thương ai!"
"Hừ! Còn dám nói chân tâm, huynh thử nghĩ coi, muội có bao giờ mặc qua váy áo đâu?" Tống Vân Nhi giận nói. Nàng có võ công, không sợ lạnh rét, do đó cho dù là mùa đông cũng mặc rất mỏng manh.
Chú thích:
- Đánh bài Kim hoa: là cách chơi rất phổ biến trong dân gian Trung Quốc, có thể tụ tập từ 2-6 người, dùng bài tây (tú lơ khơ) bỏ đi hai con jocker còn 52 lá để chơi. Trước khi phát bài thì phải đặt tiền, rồi phát bài từ người thắng trước (hoặc người làm cái nếu chơi ván đầu). Mỗi người được phát ba lá, bài úp. Người chơi có thể yêu cầu "coi bài" hoặc đoán bài đối phương để tiến hành "Theo", "Tố" hoặc "bỏ cuộc". Sau một trận đòn cân não và tâm lý, kiên trì đến khi còn hai người (hoặc tới giới hạn) thì có thể chọn mở bài, hoặc có hơn 2 người mà tới giới hạn, thì có thể mở bài, căn cứ vào quy tắc để đoán thắng thua.
Các nước bài:
- Báo tử (cù lủ): ba con bài cùng dạng
- Thuận kim (thùng sảnh): ba con bài cùng màu (thùng) mà đi liên nút với nhau (sảnh)
- Kim hoa (thùng): Ba con bài cùng một màu
- Thuận tử (sảnh): Ba con bài không cùng màu nhưng liền nút nhau (ví dụ 789, hoặc 10JQ)
- Đối tử (đôi): Có hai còn bài cùng nút trong 3 lá
- Đơn trương: con bài cao nhất trong 3 lá nếu không có trường hợp trên
So sánh:
Quy tắc1: kim hoa> thuận tử: báo tử> thuận kim> kim hoa> thuận tử> đối tử> đan trương
Quy tắc2: thuận tử> kim hoa: báo tử> thuận kim> thuận tử> kim hoa> đối tử> đan trương
Nếu có Báo tử mà có 3 lá 235 có màu khác nhau, thì 3 lá 235 này sẽ thắng.