Đây là tòa ni cô thứ hai mà Dương Thu Trì đến thăm, lòng có chút kỳ quái. Sao những ni cô này lại thích lên trên núi cao tu luyện quá vậy? Từ chân núi lên đỉnh Âm Linh sơn này chí ít cũng phải đi hai ba canh giờ.
Nhưng mà, Âm Linh Sơn có vân vụ quầy quần, giống như là tiên cảnh vậy, biển trúc lại liên miên, gió núi thổi hoa rì rào xào xạc, đích xác là một chốn rất tốt để tu hành. Chỉ có điều núi này quá cao, lên núi vô cùng bất tiện, khách muốn lên núi để dâng hương quả là khó khăn!
Có thể kiên trì sống trên núi cao cách xa trần thế này để tu hành, chỉ sợ chỉ có những người tu hành chân chính mới làm được. Dương Thu Trì không khỏi sinh lòng kính phục những ni cô kia, đối với Ngộ Không lão sư thái lại thêm mấy phần kính trọng.
Quan Âm am trên Âm Linh sơn tuy quy mô không lớn, chỉ lớn hơn Nhất Chỉ am một chút, nhưng tượng bồ tát trong này được điêu khắc thập phần uy nghiêm, xem có vẻ như rất mới, bảo dưỡng cũng không tồi, so với những tượng cũ nát ở Nhất Chỉ Am rõ ràng là sạch sẽ hơn nhiều.
Trụ trì Ngộ Không sư thái dẫn Dương Thu Trì chuyển một vòng quanh Quan Âm am để tham quan, sau đó đến hậu viện dùng trà.
Hậu viên có mái che, trên tuyệt đỉnh cao sơn này, khum tay nhìn ra xa thấy biển mây dưới núi thật là tuyệt vời, khiến cho lòng vô cùng thanh thản.
Ngộ Không sư thái dâng lên trà thơm thượng hảo, Dương Thu Trì nhấp thử một ngụm, nhắm mắt lại gật gù cả buổi mà không nhẩm ra được vị gì. Hắn vốn không thích thú gì chuyện uống trà, bấtquản là trà gì khi vào miệng đều cảm thấy rất chát đắng.
Hai tỷ muội Tống Tình và Tống Vân Nhi đều là con nhà quan, đối với trà đạo có vài phần nghiên cứu,cho nên luôn miệng khen trà ngon. Được các thiếu phu nhân của bá tước khen ngợi, Ngộ Không sư thái cười không khép miệng.
Đúng lúc đó, từ tiền sảnh có một ni cô tiến vào, chấp tay hướng về phía Ngô Không sự thái bẩm báo: "Long chưởng quỹ ở dưới núi phái người làm đến hỏi đồ đang bằng tre trúc lần trước đã làm xong chưa, bọn họ đã bán hết hàng lần trước rồi."
Ngộ Không sư thái vui mừng đáp: "Làm xong rồi, con đi báo cho họ biết hiện giờ trong am có quý khách, chờ một chút sẽ để họ đến lấy."
Tiểu ni cô đáp ứng, xoay người bỏ đi.
Dương Thu Trì kỳ quái hỏi: "Đồ trúc? Các sư thái trong am đều biết đan đồ trúc hả?"
"Đúng vậy," Ngộ Không sư thái cười thoải mái, "Quan âm am của chúng tôi ở trên tuyệt đỉnh Âm Linh sơn, khách dâng hương rất ít, trong khi đó trên đỉnh núi này không có cách gì khai khẩn. Muốn leo lên núi phải mất thời gian gần cả ngày. Rất may là trên đỉnh này trúc nhiều vô biên vô tế, để duy trì sinh hoạt chính thường của am, chúng tôi trong lúc rảnh rỗi đã làm những giỏ tre làn trúc đem bán cho các tiệm thương buôn ở dưới núi để duy trì sinh kế."
Dương Thu Trì khen: "Đúng a, các vị ở trên núi cao rừng rậm này tu hành, làm thế nào để sinh tồn là chuyện cần phải đối mặt. Các vị có thể tận dụng đia thế, tiềm tâm tu hành mà còn có thể làm việc để duy trì sinh kế, đó là điều bất đắc dĩ mà lại đáng khen, đáng quý! Đáng quý!"
Ngộ Không sư thái cười đến nổi hai mắt híp lại: "Đa tạ tước gia đã lý giải. Dưới núi có các tiệm buôn rất thông tình đạt lý, giá cả cũng rất công bằng. Nghe nói đó là hàng mây tre lá do các ni cô của Quan Âm am trên Âm Linh sơn này đan ra, mọi người dường như không chê tay nghề kém, có lòng hướng thiện, cho nên tranh nhau mua, cho nên nguồn tiêu thụ cũng không kém."
Tống Tình cười đùa: "Vậy các vị chắc kiếm được không ít tiền ha?"
Ngộ Không sư thái nhanh chóng chấp tay: "Phu nhân nói vậy là quá nặng lời rồi. Vốn ra chúng tôi là người xuất gia, tiền tiền là vật ngoại thân, chỉ vì người phải ăn ngũ cốc hoa màu, chỉ dựa vào chuyện hạ sơn hóa duyên trong khi Âm Linh sơn này cao vút hiểm trở lên xuống không dễ dàng thì rõ ràng không đủ, bất đắc dĩ phải tính đến cách này. Số tiền bán đồ đan tre trúc này chúng tôi cũng không dám tiêu sài hoang, ngoại trừ dành cho sinh hoạt, thì số còn lại đều để duy tu miếu thờ phật tượng cả."
Tống Tình cười nói: "Coi bà gấp lên kìa. Pháp tượng bồ tát trong am này hầu hết đều đã tu bổ lại, nếu như chỉ dựa vào chuyện các vị hạ sơn hóa duyên thì biết đến bao giờ mới kiếm đủ ngân lượng để tu bổ chứ? Các vị dựa vào tay mình của mình mà kiếm tiền như vậy, rồi duy tu am miếu, chính là biểu hiện của tiềm tâm lễ phật a. Lão gia của chúng tôi cũng là người ăn chay niệm phật, ngày mai trước khi đưa chúng tôi hạ sơn, lão gia của chúng tôi sẽ góp một phần hương hỏa đấy."
"Đa tạ! Đa tạ phu nhân đã khen, đa tạ tước gia đã quyên góp." Ngộ Không sư thái vội vã đứng lên cảm ơn, cười càng vui hơn nữa.
Dương Thu Trì cười ha ha nhìn về phía Tống Tình một cái, thầm nghĩ: cô thiệt là hết biết đường khen ta rồi, ta có ăn chay niệm phật bao giờ đâu? Không có thịt là bụng ta cứ sôi ột ột lên rồi. Món quyên góp này dĩ nhiên là phải có, dù sao cũng nên tưởng thưởng cho lòng thành tu hành của họ ở nơi núi non hiểm trở này.
Nghĩ đến các món đồ trúc của các ni cô, hắn quả thật rất muốn xem qua cho biết, bèn bảo: "Sư thái, các người làm đồ trúc thế nào? Có thể cho bổn quan xem qua được không?"
"Được a!" Ngộ Không sư thái cười tít mắt đứng dậy, "Thỉnh tước gia cùng các phu nhân theo bần ni."
Ngộ Không sư thái dẫn Dương Thu Trì cùng mọi người đến một căn phòng lớn trong am. Phòng này có bốn phía đều là cửa sổ, trong phòng sáng trưng, có năm sáu ni cô đang ngồi trên ghế nhỏ đan đồ trúc, có người thì cầm trong tay thanh đao bằng cật tre để lựa trúc, có người thì bận rộn với việc đan chiếu. Hiện giờ là mùa nóng, chiếu bằng trúc bán rất đắc hàng.
Mấy ni cô thấy đại lão gia tiến vào thị sát, vội vã bỏ đồ đang làm trong tay đứng dậy chấp tay thi lễ.
Dương Thu Trì gật gật đầu, bước tới trước mặt một tiểu ni cô, cất giọng hòa ái hỏi: "Cô đang làm món gì vậy?"
"Hồi bẩm đại lão gia, tôi đang đang làn trúc."
"Làn trúc? Ha ha, không biết có phải là trúc lam múc nước một tràng không không? Các cô làm cực khổ như vậy, rốt cuộc rồi cũng một đống đất vàng, cực khổ để làm chi vậy?"
Tiểu ni cô ấy mới mười lăm mười sáu tuổi, từ nhỏ đã xuất gia, trong am rất ít khách dâng hương, ngày thường có khi không nói chuyện được mấy câu, càng không cần nói gì đến vị bá tước đại lão gia siêu phẩm thế này, cho nên tức thì đỏ hồng cả má mà chẳng biết nên làm cái gì. Cô ta len lén nhìn về phía Ngộ Không sư thái, không dám hồi đáp.
Dương Thu Trì cười nói: "Đừng sợ, ta chẳng qua là có hai cái tai và một cái miệng mà thôi, giống như các người vậy, đâu có gì đặc biệt đâu, có gì mà đáng sợ chứ? Nghĩ thế nào thì đáp như vậy."
"Vâng," Có câu là trâu nghé không sợ cọp, tiểu cô nương nghe Dương Thu Trì nói thế, liền đỏ mặt cười cười chấp tay cung thân thưa, "Lời của thí chủ phải lắm. Phật tổ dạy: sắc bất dị không, không bất dị sắc. Sắc tức là không, không tức là sắc, chính là vì cõi phàm trần mọi thứ đều là giai không, thế sự vô thường, chúng ta hôm nay chấp trách vạn vật vạn sư, đến lúc nào đó giống như cầm làn trúc lam đi lấy nước, lấy mãi chỉ là một làn không. Cho nên, chúng tôi mới phải xuất gia tu hành, chỉ có khổ hạnh tu hành, mới ngộ được chánh đạo, rồi mới thoát li khỏi cái khổ của luân hồi."
"Hay! Hay lắm!" Dương Thu Trì không khỏi khen ngợi nhiệt liệt, chuyển thân nói với Ngộ Không sư thái: "Bổn quan vốn lo các người đan trúc bán đồ, tuy xuất phát từ chuyện bấtt khả kháng, nhưng chỉ sợ là phạm vào một chữ Tham. Tham sân si ba điều độc đó là tối kỵ của người xuất gia, không ngờ tiểu sư thái này lại không bị những thứ đó lưu giữ. Quả là hay, hay lắm."
Dương Thu Trì lại bảo Tống Tình: "Chờ một chút nàng hãy quyên một phần tiền hương hỏa cấp cho am, nhiều nhiều một chút, tận hết khả năng để các sư thái không có nỗi lo sau này, dành nhiều tâm hướng phật, để sớm có ngày tu thành chánh quả." Tống Tình luôn miệng đáp ứng.
Với tài lực hiện tại của Dương Thu Trì cung cấp tiền tài và cái ăn cho hơn mười vị ni cô trong cái Quan Âm nho nhỏ này cả trăm năm cũng chẳng có vấn đề gì cả.
Dương Thu Trì nói với Ngộ Không sư thái: "Sau này trong am có chuyện gì khó, các vị cứ đến nha môn tìm bổn quan, nhất định sẽ ưu tiên giải quyết."
Ngô Không sư thái cùng chúng ni cô vô cùng mừng rỡ, vội cúi người chấp tay đa tạ.
Dương Thu Trì ngồi xuống, cầm cái làn trúc nhỏ rất tinh tế lên, nhìn tả nhìn hữu một hồi, bảo: "Cái này đan rất khéo, thêu nó nhất định... khụ khụ... dâng hương lễ phật cần tay khéo léo như vậy mới được."
Đầu óc Dương Thu Trì suýt bị chập mạch, suýt chút nữa là nói bậy. Người xuất gia làm gì thêu thùa chứ, hắn vội vã cầm một khúc tre ngắn lên để khỏa lắp, nhìn nhìn một lúc, hỏi: "Đan món trúc này chắc là phiền phức lắm hả?"
"Cũng không phiền phức gì, quen rồi sẽ làm nhanh thôi." Tiểu ni cô hồi đáp.
Dương Thu Trì đứng dậy, đong đưa cái làn trúc, bảo: "Vậy thì tốt, các vị không cần quan tâm đến ta, cứ tíep tục đan đi."
Chúng ni cô nhìn về phía Ngộ Không sư thái, thấy bà ta mỉm cười gật đầu, bấy giờ mới vâng dạ chia nhau ngồi xuống tiếp tục đan.
Dương Thu Trì mỉm cười nhìn bọn họ bận rộn, thấy một ni cô phụ trách vót trúc dài, rồi dùng đao chặt thành những đoạn dài ngắn theo yêu cầu, trong khi hai ni cô còn lại thì dùng đao rọc trúc ra, làm thành những cọng trúc dài, những ni cô khác thì tự đang món đồ của mình, phân công hợp tác, phối hợp vô cùng nhuần nhuyễn.
Đột nhiên, Dương Thu Trì ơ lên một tiếng, nhìn sững vào con đao trong tay ni cô đang vót trúc, bước lại bảo: Cô chờ chút, đưa con đao trong tay cho ta xem."
Ni cô đó lập tức đứng dậy, trở con đao trong tay qua lại, cán đao quay ra phía trước cung thân trao cho Dương Thu Trì.
Dương Thu Trì tiếp lấy đao nhìn kỹ, con đao dùng để vót nan trúc này có ngoại hình rất giống dao phay, nhưng thân đao có độ rộng lớn hơn, trước sau đều làm bằng sắt, dính liền lại thành một khối. Do cán đao cũng làm bằng sắt, sống đao khá dày, cho nên nó nặng hơn dao phay, cầm trong tay nghe nặng trịt.
Hai mắt Dương Thu Trì phóng quang, quặng cây trúc trong tay đi, lượm từ trên đất một khúc trúc khá to, cầm đao vót trúc bước ra cửa, đặt khúc trúc trong tay trái lên trên cỏ ở bên ngoài, vung đao lên chặt mạnh, khúc trúc liền bị phân thành hai đoạn.
Do cán đao của đao vót trúc này dính liền với phần thân trên của đao, vị trí lưỡi đao cùng dạng với dao phay, cho nên chặt ngang mà không bị cấn tay gì.
Tống Vân Nhi lập tức minh bạch dụng ý của Dương Thu Trì, vui mừng nói với hắn: "Vật chặt xích sắt đó không phải là búa, mà là đao vót?"
"Rất có khả năng!" Dương Thu Trì nói, "Muội có nhớ không? Quanh lục lí thôn đó đều là rừng trúc, nhất định sẽ có đao dùng để chặt vót đan trúc. Chúng ta lúc ấy chỉ nghĩ đến thái đao (dao phay), búa và các loại đao chẻ củi thường thấy trong sinh hoạt, nhưng lại quên mất còn có đao vót dùng để chặt đan tre trúc này!"
Tống Vân Nhi hỏi: "Làm sao bây giờ? Chúng ta lập tức hạ sơn, thu hết đao vót để kiểm tra sao?"
"Đúng. Cần phải tận dụng thời gian, có thể là những biện pháp tìm kiếm trước đó của chúng ta đã đánh động hung phạm, nói không chừng hắn đã chạy trốn rồi."
Tống Vân Nhi nói gấp: "Vậy chúng ta mau đi nhanh."
Tống Tình vội kéo tay Dương Thu Trì: "Lão gia, hiện giờ đã gần chiều rồi, chốc nữa là trời tối, trong khi thế núi này quá gấp và nhỏ hẹp, vạn nhất té xuống thì làm thế nào?"
Đây chính là lời thật! Đường núi lên Âm Linh sơn này thập phần hiểm trở và nhỏ hẹp, hơn nữa lại là đi xuống, lời thường người ta nói leo lên dốc thì dễ xuống dốc mới khó, không cẩn thận có thể té xuống núi như chơi.