Nạp Thiếp Ký I

Chương 310: Xác định vật chặt xích chó

"A!" Hoắc tiểu tứ biến sắc cả kinh: "Tôi... tôi không giết Lý hàm bao mà! Tôi... tôi thật không có."

Dương Thu Trì cười lạnh: "Ta đâu có nói là ngươi giết. Ta chỉ hỏi ngươi, sợi xích sắt của nhà ngươi sao lại chạy đến cột ở cổ của Lý hàm bao? Nói!"

"Tôi... tôi thật sự không biết mà... tôi không chú ý đến sợi xích này, suốt ngày bận rộn với chuyện cấy cày."

"Vậy sao?" Dương Thu Trì cười lạnh hỏi tiếp, "Ta hỏi ngươi, chiều hôm kia vào giờ dậu ngươi đang làm gì?"

"Giờ dậu?" Hoắc tiểu tứ đã kinh hoảng đến loạn cả thần hồn, ngơ ngẩn một lúc mà chưa phản ứng lại được, "Giờ dậu, giờ dậu tôi đang ở...., giờ dậu tôi đang làm cái gì cà....?" Rồi vỗ mạnh đầu, nhưng trong đầu y đột nhiên trống rồng, chẳng thể nghĩ ra được điều gì.

Vợ của y ở sau lưng vội thưa: "Hồi bẩm lão gia, ngày kia tôi cùng phu quân mang theo hài tử từ sớm đã đến Ba châu thành mừng đại thọ của bà ngoại cháu, cho đến trưa hôm nay mới về."

"Đúng đúng!" Hoắc tiểu tứ gạt mồ hôi trán đáp theo. Sáng sớm hôm kia y đã đến Ba châu thành, trưa hôm nay mới quay về? Còn nạn nhân thì chết ở gần lò vôi ngoài thôn, xem ra Hoắc Tiểu Tứ này không có thời gian gây án!

Dương Thu Trì trầm giọng hỏi: "Các ngươi có từng ra ngoài thành lúc ở Ba châu thành không?"

"Hôm qua là đại thọ của bà ngoại của con chúng tôi, chúng tôi đi chúc thọ lão nhân gia người, suốt ngày đêm bận rộn lo liệu mọi việc, không rời khỏi nhà nửa bước, rất nhiều thân bằng quyến hữu đều có thể làm chứng."

Dương Thu Trì nghe y nói chắc như đinh đóng cột, xem ra là có chuyện này, liền bảo: "Ngươi đừng có nghĩ lừa gạt thoát khỏi chuyện này! Bổn quan sẽ phái người tra thật, nếu như chứng minh là ngươi nói dối, bổn quan quyết không tha!"

"Không dám... tiểu nhân nói lời nào cũng là lời thật tuyệt đối không dám nói dối, đại lão gia có thể phái người tra vấn, hỏi ra là biết."

Tô lý chánh ở bên cạnh thưa: "Tôi nghĩ ra rồi, là có chuyện đó. Sáng sớm hôm ấy tôi có gặp cả nhà họ rời khỏi thôn, còn chào hỏi nhau nữa, đích xác là họ nói đi mừng thọ cho bà ngoại của các cháu."

Có nhân chứng, cho thấy chuyện này có thể là đúng. Nhưng mà, rất có khả năng là Hoắc Tiểu Tứ dọc đường lẻn đi giết người, cần phải đi tra xét cho rõ. Dương Thu Trì bảo Hoắc Tiểu Tứ nói ra địa chỉ của nhà ngoại của con y, lập tức phái mấy tên bộ khoái đi điều tra cho rõ.

Dương Thu Trì quay lại hỏi Tô lý chánh: "Lúc các ngươi lấy sợi xích này, nó được dùng để cột chó thế nào?"

"Hổi bẩm lão gia, là dùng một đầu cột vào trong một trụ đứng cạnh nhà chứa củi. Chúng tôi bảo Hoắc tiểu tứ đi lấy chìa khóa mở ra lấy đi, lúc đó chỉ còn một khúc nhỏ."

Dương Thu Trì cầm khúc xích ngắn đó lên, quan sát cẩn thận lần nữa. Khúc xích nhỏ này có hai vòng xích lớn được nối bằng một vòng xích nhỏ được tết sát vào, do đó vòng sắt lớn tuy bị chặt đứt, có vết rời, nhưng vòng sắt nhỏ không dễ dàng rơi ra, vẫn nằm trên chỗ nối xích.

Vòng bị chém đứt còn lại nằm ở sân vườn của Hoắc tiểu tứ do không có ai động đến, nên vòng nối nhỏ vẫn còn dính trên đoạn bị chặt.

Hắn nhìn dấu chặt của hai đoạn xích, thấy rất mới, xem ra là bị chặt ra không lâu, bèn hỏi Hoắc tiểu tứ: "Xích này của ngươi bị chặt ra từ khi nào? Do ai chặt?"

"Tôi... tôi thật không biết..." Hoặc Tiểu Tứ đã bị hành hạ tinh thần đến nỗi đầu óc mụ đi, chẳng hiểu đông tây nam bắc gì nữa, "Con chó ở nhà đã chết lâu rồi, vẫn chưa mua con mới, do đó tôi không để ý đến sợi xích ấy nữa, cũng không chú ý bị người ta chặt ra từ khi nào."

Một đứa bé khá lớn sau lưng Hoắc tiểu tứ chợt lên tiếng: "Cha, lúc chúng ta đến nhà ngoại thì sợi xích này vẫn còn nguyên. Con và đệ đệ còn nói định mang nó đến Ba châu mua một con chó mới cột dẫn về."

Vợ của Hoắc tiểu tứ cũng nói: "Đúng, thiếp nhớ rồi, con có nói qua, nhưng thiếp bảo phải đi mừng thọ bà ngoại, không có thời gian mua chó."

Khi được vợ và con nhắc, Hoắc tiểu tứ mói nhớ ra, vò đầu vò cổ nói: "Đúng, đúng có chuyện đó, lúc ấy tôi không cho phép, con tôi khóc quậy, tôi còn đánh cho nó một bạt tay."

Như vậy có thể nói nếu như Hoắc tiểu tứ khai thật, thì sợi xích này ít nhất là cho đến ngày kia vẫn còn chưa bị chặt đứt ra. Và có thể đây là lúc hung thủ chuẩn bị công cụ giết người, phát hiện sợi xích này liền chặt ra dùng để làm chìm thây người chết...

Chặt xích? Dương Thu Trì trầm ngâm, sợi xích này hơi nhỏ, nhưng vẫn gần bằng cây trâm trên đầu phụ nữ, chất sắt khá cứng, chỗ đứt khá chỉnh tề, hiển nhiên là một đao chém đứt, lực khí dùng để chém không những mạnh, mà vật chém còn phải nặng, như vậy thì đao nhỏ chẳng thể nào chặt đứt được.

Tống Vân Nhi thấy Dương Thu Trì im lìm không nói, xem ra án này không đơn giản như họ nghĩ trước đây, liền an ủi: "Ca, đừng gấp, cho dù Hoắc Tiểu Tứ không phải là hung thủ, chúng ta từ từ tra dù sao cũng ra mà."

Sương nhi ở cạnh đó vừa quạt cho Dương Thu Trì, vừa nói: "Đúng vậy, lão gia, ngài lợi hại, nhất định sẽ có biện pháp tra ra hung thủ."

Xem bộ dạng của họ có vẻ không tin hắn sẽ tra ra án này, và sợ hắn sẽ bị mất mặt. Nhưng mà, nếu thật sự tra không ra án thì quả thật mất mặt lắm lắm đây!

Hoắc tiểu tứ không có thời gian gây án, như vậy thì đầu mối này đã đứt làm sao bây giò? Từ chỗ nào lần ra đây? Chẳng lẽ đi bắt cả thôn mấy trăm người nghiêm hình tra khảo hay sao?

Dương Thu Trì lắc lắc đầu, cầm nửa sợi xích trong tay, quan sát kỹ chỗ đứt lần nữa. Sợi xích này chẳng phải là vật hiếm gì, trị giá chẳng mấy đồng, ai cũng không thèm trộm. Nhưng nhà Hoắc Tiểu Tứ này ở bên thôn, có lẽ nào có người đi ngang lẻn vào

chặt?

Nếu người qua đường chặt thì quả là phiền. Dương Thu Trì nhíu mày, chỉ một con đường nhỏ bên cạnh nhà hỏi Tô lý chánh: "Con lộ này đi đến đâu?"

"Là đến bờ sông cạnh lò vôi ạ."

"Bờ sông cạnh lò vôi?" Mắt Dương Thu Trì sáng lên, từ chỗ này chặt xích, rồi mang đến chỗ gần lò vôi chờ nạn nhân trở về đánh cho hôn mê, sau đó cột đá vào quẳng xuống sông xem ra khá hợp a! Hắn vội hỏi: "Con lộ này đến cạnh sông rồi còn đến đâu nữa?"

"Con lộ nhỏ này đến bờ sông cạnh lò nung vội là hết, nếu muốn đến làng bên hay là Ba châu thành thì phải đi đường bên kia." Tô lý chánh chỉ về hướng ngược lại.

Dương Thu Trì ngước mắt nhìn, con đường Tô Lý chánh chỉ cách con lộ này mấy trăm mét, chính là đường mà hắn dẫn người đến đây. Như vậy có thể nói, tiểu lộ này chỉ dành cho người trong thôn ra sông giặt giũ gì đó, người ngoài thôn chỉđi qua con lộ lớn cách mấy trăm mét bên kia, không thể đi bằng đường nhỏ này, và họ không thể nào vì một sợi xích chẳng đáng giá hay công dụng gì mà chạy vào nhà này lấy. Do đó, kẻ chặt sợi xích này nhất định là người trong thôn!

Vậy là ai đây?

Sợi xích sắt này có kẽ đứt rất chỉnh tể, là từ hướng này chặt cắt qua hướng kia, chứng minh là dùng vật sắc bén và có trọng lượng nhất định ví dụ như dao bầu hay tương tự như vậy, và chỉ chặt theo một hướng chứ không phải dùng kềm kẹp đứt từ hai hướng xiết vào giữa.

Nếu muốn chém sợi xích to bằng cây trâm, người ta thường sẽ không dùng dao phay, và cũng không ai chịu dùng dao phay chặt xích sắt, vì dao phay quá nhẹ, và rất khó có thể chém một dao là đứt. Dùng yêu đao của binh sĩ thường dùng cũng không có khả năng, bởi vì thứ vũ khí này bị quản chế, lão bá tánh phổ thông không thể chế tạo hay mua bán, hơn nữa lão bá tánh mua thứ yêu đao dùng để tác chiến dùng trong sinh hoạt này để làm gì? Vùng phụ cận không có quân đội trú ngụ, do đó, vật để chém sợi xích này có khả năng là búa hay là dao chẻ củi.

Dương Thu Trì ra lệnh cho Tô lý chánh mang theo dân tráng và bộ khoái đi lục tìm búa và dao chẻ củi ở từng nhà rồi tịch thu, vẫn theo cách cũ dùng vải bố hoặc mảnh gỗ viết tên của chủ hộ lên trên.

Chẳng mấy chốc sau, dân tráng và bộ khoái không ngừng mang búa và dao chẻ củi về chất thành đống.

Dương Thu Trì vừa nhìn đã cảm thấy to đầu. Như vậy thì làm sao tra đây? Hắn định thần nhìn lại, chợt a lên một tiếng, cầm một cái dao chẻ củi lên quan sát, thấy bộ phận phía trước của nó hơi cong, cảm thấy khá bất ngờ, bèn chỉ vào bộ phận này hỏi

Tô lý chánh: "Đao chẻ củi này sao có phần đầu cong vậy? Giống liêm đao (lưỡi liềm) quá!"

Tô lý chánh khom người giải thích: "Ba châu có núi cao rừng thẳm, có rất nhiều loại cây nhỏ, gai, cỏ bụi. Đao này thường có thể dùng để chặt củi trong rừng, làm cuốc chim, móc rễ cây, cắt cỏ... đều được cả."

Tô lý chánh vừa nói vừa làm ví dụ, Dương Thu Trì hiểu ngay, hỏi tiếp: "Đao chẻ củi trong thôn này đều như vậy hả?"

"Đừng nói chỉ thôn này, toàn Ba châu đều sử dụng loại đao này đấy." Tô lý chánh cười nịnh giải thích.

Dương Thu Trì gật đầu, cầm chiếc dao chặt củi bước đến trụ gỗ quấn sợi xích, gọi Hoắc tiểu tứ lại hỏi: "Các ngươi quấn xích cột chó vào cột thế nào?"

Hoắc tiểu tứ chỉ vào gốc cột: "Quấn bên ngoài, sau đó dùng khóa khóa lại, đầu còn lại cột vào cổ chó."

Dương Thu Trì đi vòng quanh cột, quan sát tử tế, sau đó cúi người xuống nhìn kỹ mặt đất sát cột. Tống Vân Nhi cũng đi lại gần, khom người xuống nhìn, hỏi: "Huynh đang nhìn gì?"

"Sợi xích này không phải bị dao chẻ củi chặt đứt." Dương Thu Trì cầm đao chẻ củi cong cong lên, so qua lại một chút, đáp một cách khẳng định.

"Làm sao huynh biết?" Tống Vân Nhi kỳ quái hỏi.