Ngày ấy, người gác cổng nha môn vào báo, có Trấn Viễn tri châu Cảnh đại nhân đi cùng một công công trong cung đến viếng, đang ở hoa phòng chờ đợi.
Công công đến từ trong cung? Chẳng lẽ là Lý công công sao? Ha ha, bản thân hắn lần này bắt được con cả Chu Văn Khuê của Kiến Văn đế và nhân vật trọng yếu Trình Tế, dẹp tan cứ điểm quan trọng của Kiến Văn dư đảng ở phía Tây Nam, bắt Kiến văn du đảng vô số. Công lao này lớn phi thường, không biết lần này hắn sẽ được ban thưởng gì.
Dương Thu Trì nhanh chóng thay đổi quan bào, vội vàng đến hoa phòng chuyên dành tiếp khách quý.
Ở cửa hoa phòng có mấy tiểu thái giám đang đứng gác. Sau khi tiến vào phòng nhìn, người đến quả nhiên là Lý công công. Duong Thu Trì vội vã bước tới cung thân thi lễ: "Ti chức tham kiến Lý công công."
Lý công công cười ha ha đáp: "Dưong đại nhân bất tất đa lễ." Rồi nhìn về phía Cảnh tri châu một cái. Cảnh tri châu lập tức hội ý, cúi người lui ra ngoài, các tiểu thái giám đóng cửa phòng lại.
Lý công công nói: "Dương đại nhân, thỉnh quỳ xuống tiếp chỉ." Dương Thu Trì vội vã quỳ xuống.
Lý công công lấy từ trong người ra một cái quyển trục màu vàng, cẩn thận mở ra, cao giọng đọc: "Người Hồ Quảng Trấn Viễn châu đồng tri kiêm Thanh Khê tri huyện Dương Thu Trì, giúp việc có công, vinh sủng càng dày, dùng việc để chứng minh sự cần mẫn. Đàm luận công lao, đặc phong cho ngươi Trấn Viễn bá tước, phụng thiên na thôi thành chủ chánh văn thần, lộc chín trăm thạch, không cho thế tập, sinh nhậm Tứ Xuyên Ba Châu tri châu, tứ chỉ hạo mệnh. Khâm thử."
Do lời lẽ trên dùng cổ văn, nên Dương Thu Trì nghe mà đầu mù mịt, ngoại trừ nghe được bản thân đã được thăng lên làm tri châu của Tứ Xuyên Ba Châu gì đó, những cái khác chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì. Lý công công biết trong bụng hắn tri thức bút nghiên có giới hạn, cười ha hà giải thích: Dương dại nhân, hoàng thượng không những đề thăng ông làm tri châu của Tứ Xuyên Ba Châu, tòng ngũ phẩm quan, còn phong ông làm Trấn Viễn bá, đó là chuyện vui mừng cực lớn a."
Dương Thu Trì vẫn mù tịt, Lý công công tặc lưỡi vài cái, mới nói tiếp: "Dương đại nhân công nhận là một viên phúc tướng, mới đến Trấn Viễn châu không mấy ngày mà đã tảo bình được Kiến Văn dư đảng ẩn tàng trong sào huyệt trọng yếu, bắt sống được trưởng tử Chu Văn Khuê và lương tướng Trình Tế của Kiến Văn. Hoàng thượng long nhan đại duyệt, khen ông không cô phụ sự sủng tín của hoàng thượng, cho nên mới đặc biệt phong tước vị cho ông để coi như là thưởng thêm."
"Nên biết, chỉ luận về thực lộc, thì bá tước hơn hẳn chánh nhất phẩm. Công, Hầu, Bá nhập có thể tham gia và nắm ngũ phủ tổng lục quân, xuất có thể lãnh tướng quân án đại soái đốc. Như đại nhân mới chi tòng ngũ phẩm quan mà có thể phong tước, quả thật là tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả, trước không có tiền lệ và sau cũng không ai theo được, cho thấy hoàng thượng đối với ông coi trọng thế nào. Hắc hắc hắc."
Chuyện phong tước ở Minh triều đều phân thành hai loại tông thất và công thần ngoại thích. Phong tước vị cho công thần ngoại thích cộng có Công, Hầu, Bá tam đẳng. Quy định thì chỉ có thể có quân công với xã tắc mới có thể phong tước. Trong đó, phàm là người có công trong chiến dịch Tĩnh Nạn của Minh Thành Tổ thì đều được phong tước vị "Phụng thiên tĩnh nạn thôi thành". Dương Thu Trì lần này tiêu diệt phần lớn Kiến Văn dư đảng, bắt được Chu Văn Khuê và Trình Tế, cũng có thể coi là bộ phận tiếp sau của chiến dịch Tĩnh nạn, do đó, án chiếu theo quy định này mà phong tước.
Công, Hầu, Bá ở Minh triều chỉ có tước hiệu và thực lộc chứ không có phong ấp. Và thực lộc đối với Dương Thu Trì đã tiếp thu gia sản của ba vị đại tài chủ rồi căn bản không đáng kể gì nữa, cho nên phong hiệu này chẳng qua là để dễ nghe thế thôi.
Dương Thu Trì bấy giờ mới minh bạch hoàng thượng phong cho mình một tước vị. Tước vị này tuy không có thực quyền, không lĩnh lương công hay tư đại, có thể lý giải chỉ là một loại vinh dự, nhưng cái gọi là "bá tước" này khi nói ra quá thật là kêu a!
Dương Thu Trì hô vạn tuế ba lần, cung cung kính kính tiếp thánh chỉ, đứng dậy nhìn nó suốt cả buổi, sau đó mói cung cung kính kính thu lấy.
Lý công công cười nói: "Dương đại nhân, còn có một đạo thánh chỉ dành cho mẫu thân và phu nhân của Dương đại nhân, sau hai ngày nữa thỉnh Dương đại nhân cùng ta về Vũ Xương ban chỉ, và chờ Dương đại nhân an đốn xong chuyện nhà, có thể đến Tứ Xuyên nhậm chức."
Dương Thu Trì mừng rõ: "Mẹ và nương tử của tôi cũng có à?"
"Đúng vậy, Dương đại nhân được phong làm bá tước, như vậy lão mẫu và nương tử đương nhiên phải vinh quang theo. Cái này là hạo mệnh phu nhân, sau này ngài có con cũng sẽ được sắc phong đấy."
Dương Thu Trì ngoác miệng cười, nghĩ lại thấy cái câu "Phong thê ấm tử" thật có ý tứ, ha ha, liền hỏi: "Chừng nào chúng ta khởi trình?"
"Trước hết không cần vội, ngài trước hết đem sự vụ ở Thanh Khê huyện này giao cho quan phó thay mặt. Cảnh tri châu sẽ theo ta đến Miêu trại ban bố thánh chỉ cho Vân Thiên Kình, sau đó chúng ta sẽ xuất phát đến Vũ Xương."
Duong Thu Trì vui mừng hỏi: "Hoàng thượng phong cho Vân trại chủ chức quan gì?"
"Vân trại chủ lần này dẫn theo Miêu binh hiệp trợ Dương đại nhân quét sạch Kiến Văn du đảng, chiến công vang dội, hoàng thượng khâm mệnh sắc phong thành Phụ quốc tá thánh Miêu vương, thống lĩnh Miêu chúng trên toàn Chiến Viễn châu địa giới."
Quá tốt rồi! Dương Thu Trì vô cùng cao hứng, vốn có lòng muốn cùng đi theo ban bố thánh chỉ, nhưng một là có Cảnh tri châu đi cùng, không cần thiết phải theo nữa, hai là còn có chút e ngại là sẽ gặp lại Vân Lộ, dù gì thì cũng cảm thấy thật có lỗi với nàng, không dám tương kiến.
Lý công công báo cho Dương Thu Trì biết, Tống Vân Nhi lần này lập công trong việc đại phá dư đảng Kiến Văn, nhưng do nàng là nữ tử, không thể làm quan, cho nên công lao đã được tính lên người của cha nàng. Hoàng thượng đã hạ chỉ thăng Tống đồng tri nhậm chức tri phủ của Ninh Quốc phủ. Ngoài ra, Cảnh tri châu, Triệu bá tổng cùng những người lập công khác trong lần này đều được phong thưởng, tướng sĩ chiến tử cũng có phủ tuất và truy phong.
Dương Thu Trì nghe mà cao hứng dùm cho họ.
Lý công công lại nói nhỏ: "Dương đại nhân có biết vì sao hoàng thượng lần này phái ngài đến Tứ Xuyên Ba châu làm quan không?"
"Chẳng lẽ chỗ đó đã phát hiện tung tích của Kiến Văn dư đảng?" Không cần đoán, Dương Thu Trì cũng đã biết. Ngày nào Kiến Văn chưa bị bắt, thì ngày đó hoàng thượng sẽ không để hắn an ổn.
"Đúng vậy!" Lý công công gật gật đầu, "Nhưng mà, cho dù phát hiện tung tích hoạt động của Kiến Văn dư đảng, nhưng hành tung của bọn tặc đảng này rất quỷ bí. Hi vọng Dương đại nhân có thể vì quốc ra sức, tái lập công mới!"
Dương Thu Trì cúi người thưa: "Ti chức đưong nhiên sẽ tận tâm kiệt lực báo hoàng ân, cúc cung tận tụy, chết rồi mới thôi!"
Quyết tâm biểu đạt nên rổng rảng có lực vô cùng, tuy nhiên lời nói nghe rất quen tai, dường như là câu nói ngày nào của Gia Cát Lượng hứa với Lưu Bị trước lúc lâm chung vậy.
Lý công công vừa ý gật đầu.
Dương Thu Trì hiện giờ đã biết con đường làm quan nên như thế nào, tự nhiên đã chuẩn bị cho Lý công công một phần hậu lễ. Lý công công đương nhiên cười mà nhận, rồi mang theo Cảnh tri châu đến Miêu trại để ban bố thánh chỉ.
Dương Thu Trì cao hứng hết sức, trở về nội nha, đem chuyện mình thăng quan lại được phong tước kể lại hết. Tống Vân Nhi, Tống Tình và Hổng Lăng đều vui như khái hội, vậy quanh Dương Thu Trì vừa nhảy vừa múa. Tống Vân Nhi khi nghe nói nhân vì mình lập được công lao mà cha được thăng quan, lại càng cao hứng hơn nữa.
Tiếp sau đó, chúng nữ lại nghe Duong Thu Trì nói chẳng bao lâu sẽ trở về Vũ Xưong, càng vui mừng phấn khởi hơn. Hồng Lăng lập tức biểu kỳ là nên chuẩn bị một buổi tiệc thật ngon, để đêm nay mọi người chúc mừng có thiếu gia bá tước hưởng lộc đời đời.
Đêm đó, Duong Thu Trì gọi Sương nhi, Tuyết nhi và bảy tỷ muội Kha nhi lên, cùng các mỹ nữ cùng chúc mừng, hưởng thụ.
Mọi chuyện được an bài xong, Lý công công đã trở lại.
Nghe Dương Thu Trì phải đi trấn nhậm Ba Châu ở Tứ Xuyên, Vân Thiên Kình mang theo con trai Vân Lăng đến tống biệt. Trong tiệc rượu, Dương Thu Trì hỏi đến Vân Lộ, Vân Thiên Kình chỉ nói là nàng đã bệnh, không thể đến từ biệt. Dương Thu Trì nghe vậy rất bứt rứt, sau khi tiệc rượu tan rồi, len lén lấy đôi lót đế giầy thêu hoa ra nhìn ngắm, trong lòng có chút nhói đau.
Ngày hôm sau, các quan lại, thu sứ, nha dịch và các hương thân có công danh trong thành thuộc Thanh Khê huyện đều đến tiễn. Dân chúng cũng kéo ta tiễn đến cả mười dặm mới dừng lại, vẫy tay chào cáo biệt.
Đoàn người khởi trình đến Vũ Xương. Trên đường đi không xảy ra chuyện gì, rốt cuộc cũng đến được Vũ Xương thành.
Tiền bố chánh sứ, Đề hình án sát sứ Thi đại nhân, Cảm y vệ thiên hộ đều nhận được tin tức, ra thành nghênh đón.
Sau khi gặp mặt, bọn họ đều biết Dương Thu Trì đã được phong làm Trấn Viễn bá tước, nên đến chúc mừng hắn. Dương Thu Trì nói đêm nay sẽ mời khách ăn mừng, rỗi dẫn mọi người và Lý công công trở về Dương phủ trong Vũ Xương.
Dương mẫu cùng mọi người đã hay được tin, thông tri cho hai mẹ con Bạch Tố Mai cùng đến, mọi người đứng trước cửa đón chờ.
Thấy Dương Thu Trì trong bộ dạng phong trần quay trở lại mà Dương mẫu vừa cao hứng vừa thương tâm. Bà nắm tay hắn, không nhịn được lệ rơi.
Phùng Tiểu Tuyết cũng bước tới cầm tay hắn, cất tiếng gọi phu quân, nước mắt rơi lã chã. Phùng Chỉ Tuệ và Bạch Tố Mai ở phía sau cũng vì vui quá mà khóc ròng.
Dương Thu Trì vội vã an ủi Dương mẫu và Phùng Tiểu Tuyết, chào mời Lý công công mọi người tiến vào phủ.
Lần trước khi Dương Thu Trì đi rồi, Tiền bố chánh sứ, Thi đại nhân, La thiên hộ cùng mọi người đều là kẻ cửu kinh quan trường, tự nhiên ba ngày dăm bữa đều thường đến Dương phủ hàn huyên, do đó đều quen thuộc với Dương mẫu và mọi người. Dương mẫu vội vã phân phù mau thỉnh các vị đại nhân tiến vào phủ.
Mọi người đến đại đường, Dương Thu Trì báo cho Dương mẫu và Phùng Tiểu Tuvết hoàng thượng hạ thánh chỉ sắc phong cho hai người, bảo hai người quỳ xuống tiếp chỉ.
Dương mẫu vừa nghe liền hoảng hồn. Bà ta trước giờ chưa hề tiếp qua thánh chỉ, con trai sau khi làm quan, Dương mẫu tuy đã học không ít điều liên quan đến quan quyền uy nghi, nhưng tiếp thánh chỉ là một chuyện khác. Rất may Phùng Tiểu Tuyết cũng hơi lớn gan, cộng thêm phu quân ở bên cạnh nên có chỗ dựa, liên đỡ Dương mẫu quỳ xuống, còn bản thân thì lui ra sau một bước quỳ xuống dập đầu.
Lý công công rút ra từ trong người một quyển trục màu vàng, cẩn thận mở ra, dùng giọng sắc bén đọc: "Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chế nhật: Ngươi mẹ của Hồ Quảng Trấn Viễn châu đồng tri kiêm tri huyện huyện Thanh Khê, ân chương tứ loại, mẫu đạo du đồng, hiếu thủ sùng tiên, tử tình vô hiển, dụng thân dục mệnh, dĩ biểu tiền vi. Tư dĩ đàm ân phong làm Trấn Viễn bá thái phu nhân. Khâm thử."
Dương mẫu ngoại trừ nghe được danh tự của mình, những cái khác đều không hiểu gì, cứ ngẩn ngơ quỳ ra ở đó, cho đến khi Lý công công nhỏ giọng nhắc: "Lão phu nhân, còn không mau tạ ân lãnh chỉ!
Dương mẫu bấy giờ mới run lẩy bẩy cảm tạ xưng vạn tuế, tiếp lấy thánh chỉ.
Dương Thu Trì đỡ bà ta dậy, Dương mẫu vẫn chưa hiểu rốt cuộc là chuyện gì, Dương Thu Trì cười nói: "Mẹ, hoàng thượng phong cho con Trấn Viễn bá tước, sắc phong cho me là hạo mệnh Trấn viễn bá thái phu nhân."
Đến lúc này thì Dương mẫu mới minh bạch, nhưng bà ta là một nông phụ, trước giờ chưa hề kinh lịch qua chuyện này, nó đến quá đột nhiên, nên nhất thời không phản ứng kịp, vừa kinh vừa mừng như há hắc miệng chẳng biết nói gì.
Phùng Chỉ Tuệ và Tống Tình vội bước tới đỡ Dương mẫu ngồi xuống ở bên cạnh, trong khi đó Phùng Tiểu Tuyết vẫn còn quỳ ở giữa tràng không hề động đậy.
Lý công công lại rút ra một cuộn giấy, cẩn thận mở ra tuyên đọc: "Người là vụ Phùng thị của Hồ Quảng Trấn Viễn châu đồng tri kiêm tri huyện huyện Thanh Khê Dương Thu Trì, khắc cần nội đức, nghi nhĩ thất gia. Quyến lương thần tĩnh kỳ chi hiến, lại thục nữ khuông chi trợ. Ái bao lệnh phạm, thức phái tân luân. Tư dĩ đàm ân phong thành Trấn Viẽn bá phu nhân. Khâm thử."
Phùng Tiểu Tuyết tuy trấn tĩnh hơn Dương mẫu, nhưng dù sao cũng là lần đầu kinh qua chuyện này, trong lúc hô vạn tuế ba lần, thanh âm có phần run rẩy, hai tay run bần bật đưa ra tiếp lấy thánh chỉ. Tiểu nha hoàn hầu cận Phùng Tiểu Tuyết là Tiểu Điệp bước tới đỡ nàng dậy.
Tần Chỉ Tuệ, Tống Tình, mẹ con Bạch Tố Mai, Tống Vân Nhi cùng mọi người đều bước lên chúc mừng Dưong mẫu và Phùng Tiểu Tuyết. Hai người bấy giờ mới hồi lại thân, đều mừng quá mà khóc.